Đăng vào: 12 tháng trước
- David anh khoang chở tôi đến đó, đưa tôi về nhà trước đã._ Giọng My lạnh lùng chẳng khác lúc nãy.
Chiếc xe đang chở My chạy thẳng thì quẹo cua. Khánh dùng xe đuổi theo nhưng đến ngã tư đường thì mất dấu xe My. Không còn cách nào khác anh đành dùng định vi điện thoại mà lúc trước cài trong ra-da My. My ngồi trên xe, phát hiện chiếc điện thoại đang xuất hiện ánh đèn nhỏ nhấp nháy. Đôi mắt cô bỗng tối đen lại, gương mặt sắc xuống. Cô hình như nhận ra điền gì, liền chiếc lattop để ở trong xe kế bên cô, gắn chuôi cáp, sao toàn bộ dữ liệu trong điện thoại qua lattop hết rồi rút điện thoại ra khỏi dây cáp. Bảo David hạ cửa xe xuống, không chần chừ ném chiếc điện thoại ra ngoài một cách không thương tiếc =.= (iphone 5s đấy). Làm cho tính hiệu định vị của Khánh đang tìm My bỗng biến mất. Như thế anh cũng biết chuyện gì đã xảy ra. David chở My về nhà nhưng không phải biệt thự hoa hồng mà là biệt thự mà cô sống cùng anh cô mấy năm qua.
Đến nhà, xe David đậu trước cổng, anh ở ngoài xe đợi cô. Còn cô đã vào trong nhà thay đồ.
My bước ra khỏi phòng với một con người khác bởi phong cách ăn mặc hoàn toàn khác không giống như trước nữa. Không còn là một Diễm My mái tóc dài xõa ngang lưng, mặc một chiếc áo đầm trắng hay một bộ đồng công sở nữa mà thay vào đó là một Diễm My hoàn toàn khác, hoàn toàn xa lạ. Mái tóc xõa ngang lưng giờ đã buột lên cao, lộ ra giương mặt xinh đẹp nhưng lại vô tình ấy. Chiếc áo đầm nhẹ nhàng hay bộ đồ công sở đơn giản cũng bỏ đi thay vào đó là chiếc quần bò bó ôm sát chân cô làm lộ ra đôi chân thon dài, xinh xắn. Chiếc áo thun ba lỗ màu trắng bên trong, bên ngoài được bao che lại bằng chiếc áo denim không gài nút, tay áo được xoăn lên kĩ càng. Cuối cùng, đôi giày cao gót màu trắng nữ tính cũng bị thay bằng đôi giày xăng-đan màu đen cao ngất ngưởng kia. Cô nữ tính cũng không nữ tính, phá cách cũng không phá cách mà từ miêu tả đúng dành cho cô bây giờ là cá tính. Cô như một cái kén vừa mới lột xác hoá thành bướm bay ra khỏi vỏ của mình. Cô bước từng bước xuống cầu thang và đi thẳng vào gara nhà cô. Cô đi tới chỗ chiếc hộp to lớn đang được tấm vải trắng đậy lại đó. Đến bên nó, tay cầm góc vải trắng kia, tốc mạnh nó lên và vứt qua một bên. Thì chiếc hộp màu xanh dương to lớn, bóng loáng hiện ra trước mắt cô. Đó là chiếc Lamborghini Veneno Roter mà anh cô mua tặng cô khi sinh nhật cô năm ngoái.
Cô lấy bàn tay nhẹ lướt trên mặt chiếc hộp đó, đã lâu cô thấy con vật cưng của mình rồi.
Bíp
Trong tay cô nhấn nút gì đó mà chiếc hộp màu vàng kia không khỏi nhá đèn và vang lên một tiếng. Mở cửa xe ra vào trong buồng láy, ghim chìa khoá vào và đề ga, chạy.
Khi chiếc xe của My chạy ra thì cánh cổng tự động đóng lại. David láy xe, chạy theo xe cô.
Quay lại Khánh, anh vẫn đang chạy xe qua từng nơi tìm cô thì điện thoại anh vang lên. Là số của Tú Anh, anh tắt nhưng Tú Anh gọi điện lại lần nữa anh nghe máy. Tú Anh trong điện thoại nói anh tối nay có đi dự tiệc của dì không. Thì anh ngạc nhiên anh hỏi dự tiệc nào. Tú Anh đáp của dì Ngọc và chủ tịch Đức, hôm nay là ngày họ đăng kí kết hôn. Nghe vậy đôi mắt anh lạnh lẽo như biển lạnh.
- Sẽ không có Dạ Tiệc đâu??? Em đến nhà tình thương gọi mẹ Diễm My tới biệt thự hoa hồng nơi dì Ngọc đang sống đi. Anh sẽ kêu Thiện và Nam đến rước em._ Dứt lời Khánh tắt điện thoại.
Tay anh giữ chặt vô-lăng, xoay nó một cái thì chiếc xe quay đầu và chạy về hướng khác.
Còn My, đang tiếp tục láy xe hướng đến biệt thự hoa hồng, thật sự cô đã chờ ngày này rất lâu rồi. Nhưng có một sự thật mà cô đến giờ cũng không tin được đó là Thiên Khánh mang họ Dương, cô cũng là ngốc mà ngay từ lúc đầu cô đã nhận ra điều đó rồi chứ, cô biết Tú Anh mang họ Dương vậy mà tại sao không nghĩ ra Thiên Khánh cũng vậy.
Đúng là nực cười!!!
Mới tối 2 hôm trước cô còn ngã vào vai anh, khóc, lúc ấy cô còn nghĩ sau khi mọi chuyện xong xuôi thì cô sẽ thừa nhận mọi thứ với anh thậm chí cô còn nghĩ sẽ thừa nhận tình cảm với anh, sẽ cùng anh xây dựng một gia đình với những đàn con nhỏ. Lúc trước, cô không dám nhận lời Thiện vì cô nhận ra cô có tình cảm với Khánh, đối với Khánh, cô từ chối tình cảm của Khánh vì cô nghĩ mình không xứng với anh, không xứng với tình cảm của anh, anh là người tốt vì thế cô không nên kéo anh vào vòng vây hận thù nhưng bây giờ thì . . . Mọi chuyện đã tan vỡ hết rồi. Giấc mộng duy nhất vỡ rồi thì còn gì mong ước, còn gì hy vọng nữa nên cô đành phải diễn cho thật tốt vai diễn người xấu trong ngày hôm nay. Càng nghĩ càng nóng ruột và càng thú vị, ngay từ lúc cha mẹ cô kí vào đơn ly hôn thì trong đầu cô cũng nghĩ ra viễn cảnh của ngày hôm nay. Kết thúc thôi, mọi chuyện im lặng quá lâu rồi, cô phải đòi lại công bằng ẹ cô thôi. Chân đạp ga và tăng tốc xe.
Tại biệt thự hoa hồng.
Không khí nơi đây đang ngập tràn sắc màu hồng như màu hoa được trồng sau ngôi nhà. Bà Ngọc đã chờ ngày này rất lâu rồi, ngày bà được quang minh chính đại kí tên vào tờ đăng kí kết hôn. Ông Đức vừa kí xong thì đưa cây viết và tờ giấy cho bà, bà Ngọc không ngần ngại kí tên vào, khi bà vừa kí xong thì. . .
Kít. . .
Tiếng xe thắng gấp ở dưới sân. Mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc xe Lamborghini Veneno Roter màu vàng dưới sân. Thấy chiếc xe đó bất giác ai trong ngôi nhà này cũng đều nảy lên một cảm giác bất an. Cánh cửa xe mở ra, một đôi chân thon dai mang đôi giày xăng đan cao 5 phân bước xuống, tiến vào trong nhà. Thêm vài chiếc xe khác chạy vào đó là xe của Khánh với xe Thiện và Nam. Khánh bước xuống xe nhưng không chạy vào ngăn cản, anh cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Thiện và Nam cũng thế, lòng Thiện hiện lên một nỗi lo.
My bước lên nhà về phía của Khánh Ngọc, bà Ngọc thấy bất an lùi lại khi thấy cách ăn mặc khác ngày thường của My. My gỡ cặp kính râm xuống vắc vào cổ áo, miệng vẫn giữ nụ cười trên môi.
- hôm nay nhà ta có chuyện gì đông vui vậy???_ Cô cất tiếng hỏi nhưng không ai trả lời, và cô thấy tờ giấy trong tay Khánh Ngọc để 5 chữ "Đơn Đăng Ký Kết Hôn" thì cô cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
- Hmm, cha và dì định đăng ký kết hôn sao???._ Cô khẽ lấy tờ giấy trong tay bà Ngọc ra xem, thấy chữ ký của cả 2 ngày thì môi cô nhếch lên.
Roẹt. . .
- Ngày nào tôi còn sống thì đừng mong 2 người kết hôn và sống yên bình một giây, một phút nào._ Cô không chần chừ suy nghĩ, cô thẳng tay xé tờ giấy Đăng Ký Kết Hôn ra làm 2, rồi làm 3, làm 4 rồi vun lên trời.
Từng mảmh giấy nhỏ li ti rơi xuống trong không trung. Thấy hành vi đó của My ai cũng bấy ngờ, một Diễm My, ngây thơ trong sáng không còn nữa mà thay vào đó là một Diễm My tàn ác, lạnh lùng không máu, không nước mắt. Đương nhiên mọi người có mặt đầy đủ ở dưới sân, có cả mẹ cô và Tú Anh. Thấy cô không chần chừ mà xé Đơn Đăng Ký Kết Hôn của cha và dì cô như một mảnh giấy trắng thì đôi mắt Khánh lạnh xuống, trầm tĩnh hơn thường ngày, Thiện thì không khỏi thở dài, bà Diễm thì lắc đầu hiện giờ không có ai ngăn cản My trả thù được ngoài Quân nhưng hiện giờ Quân đang ở nước ngoài làm sao có thể về kịp để ngăn cản việc này. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do bà đã gây ra, bà thất bại khi không giữ được chồng và còn thất bại hơn khi không dập tắt được ngọn lửa hận thù trong lòng My. Nhưng không thể đổ mọi thứ lỗi lầm của My lên bàn được. Bởi My diễn xuất quá hoàn hảo không một chút sơ hở nào làm bà lầm tưởng hận thù cô đã tắt từ lâu nhưng thực tế vẫn còn. Bà vẫn hiểu tại sao suốt 4 năm nay Quân luôn lo lắng một điều gì đó mà không nói ra, có lẽ đó chính là ngày hôm nay.
- Ngay từ đầu tao biết mày chịu về đây sống một cách đơn giản, bình yên thì không có điều gì tốt._ Khánh Ngọc xưng hô một cách thiếu lịch sự bởi bà bất mãn với hành động lúc nãy của My.
- Vậy à! Bà biết sao không nói ra, sao không đuổi tôi đi ngay từ đầu mà chịu khó đội lốt nhân từ như thế. . . Tôi chán dáng vẻ đó của người nhà họ Dương mấy người rồi._ Trái với dáng vẻ bực bội của Khánh Ngọc là vẻ ung dung, tự tại của My.
Có một điều My không nhận ra là Thiên Khánh, Tú Anh và mọi người đang ở dưới sân. Nghe My nói câu ấy Tú Anh không khỏi buồn, cô không hiểu vì sao My lại ghét nhà họ Dương của cô như vậy. Thấy cô buồn Nam khẽ nắm tay cô vào vỗ nhẹ lên tay cô như thay lời an ủi. Tú Anh nhìn Nam bằng đôi mắt buồn bã. Còn Khánh thì không biểu hiện gì vẫn là thái độ trầm tĩnh đó*
*Trầm tư là trầm tư và bình tĩnh nhé chứ không phải là trầm lặng và yên tĩnh.
- Mày mà cũng biết chán, đáng lẽ tao phải chán mày chứ, một vai diễn nhàm chán mà mày cứ diễn suốt 4 năm qua không thấy mệt mỏi sao? Nhưng tao thấy mệt thay ày đấy._ Khánh Ngọc khoanh tay nói với gương mặt khó chịu.
- Haha, cảm ơn bà nhưng tại sao tôi không thấy vậy cơ chứ. . . Nếu nói về vai diễn thì tôi diễn viên mới vào nghề làm sao sánh được cụ tổ trong nghề như bà chứ, đúng không . . . Marina._ My ngồi xuống ghế, dựa lưng vào ghế, luôn giữ thái độ ung dung không xem người khác ra gì đó nói chuyện với Khánh Ngọc. Làm cho Khánh Ngọc tức điên lên, tức hơn khi cái biệt danh Marina chìm vào quên lãng ngày hôm nay đã được My nhắc lại khiến bà không khỏi bất ngờ, vừa tức vừa bất ngờ.
- Diễm My, mày nói nhảm gì ở đây vậy? Marina nào ở Đây? Mày đang diễn trò hề gì cho tao xem à._Khánh Ngọc cố nhắc bản thân phải bình tĩnh.
Môi My một lần nữa nhếch lên.
- Haizz, không phải trò hề mà là diễn kịch, để vỡ kịch này thành công tôi cần có bà diễn cùng, bà diễn vai hiền còn tôi chịu thiệt diễn vai ác. Với lại, buổi diễn hôm nay sẽ mang lại nhiều bất ngờ và thú vị cho tất cả khán giả ở đây cũng như diễn viên chính là bà._ My nói chuyện với thái độ đó nhưng những chữ cuối câu My nhấn mạnh nó và nghiến răng, những chiếc răng nanh va chạm vào nhau không ngừng kêu keng két trong khoang miệng cô.
Zing Blog