Chương 27: Lại tấn phong!

Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Khương Lập Hành rơi vào trước ngựa, Lý Nguyên Chu quyết định thật nhanh, một đao liền chém xuống.

Đêm đen, bọn thị vệ nghĩ rằng là địch nhảy xuống, quát: "Có thích khách!" Cấp tốc vây lên.

Vừa vặn lúc này mưu sĩ lại rơi vào trước ngựa, liền bị thị vệ giết luôn.

Lý Nguyên Chu thở một hơi, thấy Ninh Đoan Trang hồi bình, lập tức nói: "Lui ra phía sau hai bước!"

Hắn vừa nói xong, trước ngựa liền có mấy chục người áo đen ngã xuống.

"Giết!" Lý Nguyên Chu nâng đao.

Thị vệ cùng nhau tiến lên chém giết.

Chỉ một nháy mắt, toàn địch bị diệt.

Lý Nguyên Chu thu đao vào, đánh bình hỏi Ninh Đoan Trang nói: Chỗ ái phi an toàn không?

Ninh Đoan Trang nhìn bốn phía, có chút kinh sợ nói: "Nơi này có mèo hoang, chỉ sợ còn có dã thú khác, không an toàn chút nào."

Nàng nói, nghiên cứu chức năng khen thưởng của bảng nhỏ, nói: Hoàng thượng có thể khen thưởng thần thϊế͙p͙ một con ngựa!

Người sành sỏi a!

Lý Nguyên Chu giục ngựa chạy về phía bên cạnh, tránh đi ánh mắt thị vệ, nhìn chức năng khen thưởng của bảng nhỏ, sau một khắc, ngựa của hắn biến mất trong bóng đêm.

Ninh Đoan Trang đang bị gió núi thổi đến dát cả mặt, bỗng nghe thấy tiếng tiếng ngựa hí, trước mắt xuất hiện một con ngựa, trong bóng tối nhìn ra chính là ngựa Lý Nguyên Chu đã từng cưỡi.

Ninh Đoan Trang đi qua, con ngựa thở ra hơi mạnh, nồng nhiệt cọ xát tay của nàng.

Ninh Đoan Trang yên lòng, con ngựa này vẫn nhớ nàng.

Đợi nàng lên ngựa, nó liền cộc cộc chạy xuống núi.

Bên kia, Lý Nguyên Chu để một bộ phận thị vệ lại xử lý thi thể đám người Khương Lập Hành, còn mình thì dẫn một bộ phận khác đi tìm Ninh Đoan Trang.

Mãi đến gần sáng thì Ninh Đoan Trang mới gặp được người của Lý Nguyên Chu ở đường núi.

"Ái phi!" Lý Nguyên Chu giục ngựa chạy gấp, gần đến chỗ Ninh Đoan Trang liền phi thân nhảy lên ngựa của nàng, ôm eo nàng nói: "Trẫm tới rồi, không sao!"

Đoàn người trở lại trong doanh, Lý Nguyên Chu cấp tốc triệu tập Tô Chính Sơ để nghị sự.

Một bên khác, Trần Trung mang thị vệ bắt giữ Như Ý, giải đến trước mặt Lý Nguyên Chu.

Như Ý không đợi Lý Nguyên Chu hỏi tội đã cắn thuốc độc tự sát.

Tô Chính Sơ tiến lên nhìn, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, thỉnh tội nói: "Thần có tội, thần nữ có tội, lại không biết Như Ý là mật thám Tề quốc."

Lý Nguyên Chu khoát tay nói: "Việc này cũng không thể trách ái khanh được, là do Tề quốc giảo hoạt."

Tô Chính Sơ quỳ xuống nói: "Hoàng thượng rộng lượng, nhưng thần hổ thẹn. Thần cầu hoàng thượng miễn cho thần nữ tội chết, ban thưởng cho nàng đến miếu thanh tu, vì Sở quốc mà cầu phúc!"

"Chuẩn!" Lý Nguyên Chu gật đầu.

Tô Chính Sơ lập tức tạ ơn.

Ninh Đoan Trang ngủ một lát, lúc tỉnh lại cộng cho Lý Nguyên Chu hai điểm, lời bình nói: Hoàng thượng, đám người Khương Lập Hành là bị quỷ núi bắt đi.

Lý Nguyên Chu trả lời: Ái phi nói không sai!

***

"Thái tử Tề quốc Khương Lập Hành dẫn đầu đoàn sứ giả đến Sở quốc, ở trêи đường bị quỷ núi bắt đi!"

Tin tức truyền đến bảy nước, các quốc gia chấn kinh, nhao nhao phái sứ giả đi Tề quốc thăm hỏi Tề đế, thuận đường hỏi chuyện ám sát Tề quốc để châm ngòi ly gián.

Các hoàng tử Tề quốc bắt đầu tranh đoạt vị trí thái tử, nội chiến xảy ra.

Rất nhanh, Sở quốc phái Nghiêm Vân Tòng đến Tề quốc, cùng Tề đế đàm phán triển khai hữu hảo, lập minh ước công chính.

Nghiêm Vân Tòng ký xong minh ước, trước hết cho người phi ngựa về đưa tin cho Sở quốc.

Lý Nguyên Chu nhận được tin tức, lập tức triệu Dương Toại mật nghị, gấp rút thực hiện bước thứ hai-nâng đỡ một hoàng tử Tề quốc làm thái tử.

Bởi vì đã chính thức kết minh, Sở quốc có lợi, mấy tháng nay Sở quốc ở trong mắt bảy nước khi nói chuyện dần dần cường thế.

Một hôm, Lý Nguyên Chu nhìn bảng nhỏ là hai mươi điểm, tâm tình cực vui, lại phân phó người đem trái cây mới cống đến Cẩm Tú điện.

Trong Cẩm Tú điện, Cẩm nhi đang tức giận nói: "Những cung phi kia thấy hoàng thượng chuyên sủng nương nương, liền tung tin đồn nhảm, nói nương nương nhận sủng lâu ngày, một mực không có động tĩnh, sợ là không thể sinh. Lại còn nói với thái hậu nương nương để hoàng thượng nạp Sở cô nương làm phi. Còn nói lấy dùng mạo Sở cô nương, tương lai sinh hạ hoàng tử, nên phong làm hoàng hậu."

Ninh Đoan Trang lẳng lặng nghe, cười nói: "Hoàng thượng muốn nạp nàng ta thì đã sớm nạp, sao phải chờ tới bây giờ?"

Cẩm nhi dậm chân nói: "Nương nương cũng nên để bụng chứ, hoàng thượng dù sủng nương nương nhưng nương nương hiện nay còn chưa mang thai, sợ bị người vẩy một cái phát, hoàng thượng chính xác liền. . ."

Ninh Đoan Trang đang muốn nói Cẩm nhi thì thấy cung nữ tiến đến nói: "Nương nương, Trần công công mang công công tuyên chỉ đến rồi!"

Công công tuyên chỉ tiến vào Cẩm Tú điện, trước chúc mừng Ninh Đoan Trang nói: "Chiêu nghi nương nương đại hỉ!"

Chiêu nghi? Ninh Đoan Trang nhìn thánh chỉ trong tay lên thái giám, phản ứng lại, đây là chiếu thư sắc phong.

Một lúc sau, phi tần hậu cung liền nghe được Ninh Đoan Trang được tấn phong thành chiêu nghi, nhất thời đều kinh ngạc, đã qua một năm liên tục tăng lên mấy cấp, thật sự là ân sủng vô hạn.

Phương thần phi tức đến méo mũi, đập chén trà nói: "Nàng ta có tài đức gì mà được phong làm chiêu nghi rồi? Ngày khác, có phải hay không muốn phong làm quý phi, đứng ở trước cả ta?"

Cũng nữ thϊế͙p͙ thân Xuân Nhụy bước lên phía trước dọn chén trà, lại khuyên lơn: "Nương nương có phụ thân là đại thần nhất phẩm, phụ thân Ninh chiêu nghi chỉ là tam phẩm, xuất thân không giống nhau, nàng ta sao có thể bằng nương nương."

Phương thần phi cười lạnh nói: "Chỉ cần ân sủng của hoàng thượng với nàng ta thì ai biết được? Không được, ta phải đi thỉnh an thái hậu, nói một chút chuyện này, không thể để yêu phi họa quốc."

Nghiêm thái hậu đang nói chuyện với Sở Nam Thi.

Sở Nam Thi đỏ vành mắt nói: "Dì không bằng để cháu gái xuất cung đi! Ở lại chỗ này, chỉ khiến biểu ca sinh chán ghét, cũng sợ Ninh chiêu nghi nhìn cháu gái không vừa mắt."

Nghiêm thái hậu buồn bực nói: "Nàng ta là một cái thá gì mà dám nhìn cháu không vừa mắt? Cháu cứ yên tâm mà ở lại, ai gia đáp ứng chuyện của cháu sẽ được hoàn thành."

Sở Nam Thi thấp giọng nói: "Trong lòng biểu ca chỉ có Ninh chiêu nghi. . ."

Nghiêm thái hậu chén ngang nàng: "Ninh chiêu nghi là một cái dị đoan, sống không lâu."

Sở Nam Thi nghe được như thế, trái tim liền buông lỏng xuống.

Hai người nói chuyện, Điền ma ma tiến đến bẩm: "Thái hậu nương nương, Thần Phi nương nương cầu kiến!"

"Tuyên nàng tiến vào!"

Phương thần phi tiến vào liền nói: "Thái hậu nương nương, thần thϊế͙p͙ làm chưởng sự hậu cung, nhưng Ninh chiêu nghi ỷ vào ân sủng của hoàng thượng chưa từng tới thỉnh an, mọi chuyện vượt qua thần thϊế͙p͙, thái độ phách lối."

"Đứng lên nói đi!" Nghiêm thái hậu dạy dỗ: "Phẩm cấp Ninh chiêu nghi thấp hơn ngươi, nếu không kính, ngươi liền trị tội nàng, sao phải chạy đến bẩm báo ai gia?"

Sở Nam Thi đi đỡ Phương thần phi, rỉ tai nói: "Thần Phi nương nương cũng quá hiền đức, không tìm ra được Sài lầm của Ninh chiêu nghi sao? Nàng ta nếu có sai liền cáo trạng hoàng thượng, lúc đó hoàng thượng còn có thể bao che nàng sao?"

Phương thần phi đã bắt đầu hiểu được, thấp giọng nói: "Đa tạ Sở cô nương!"

Đợi Phương thần phi cáo lui xuống dưới, Nghiêm thái hậu khẽ nói: "Cứ tưởng trông cậy vào nàng ta có thể chèn ép Ninh Đoan Trang, không ngờ cũng là một kẻ vô năng."

Sở Nam Thi nói: "Bị buộc đến chỗ tận cùng, sao có thể được!"

Nghiêm thái hậu nghĩ ngợi, phân phó Điền ma ma nói: "Ngươi đi nội vụ phủ nói chỉ cần là có đồ tốt, cứ mang đến Cẩm Tú điện trước, không cần do Thần Phi phân phối."

Điền ma ma hiểu ý, gật đầu lĩnh mệnh.

Liên tiếp mấy ngày, Phương thần phi đều giận đến giậm chân, nàng ta còn đang quản lý hậu cung mà nội vụ phủ chỉ cố nịnh bợ tiện nhân Ninh Đoan Trang kia!

Nàng ta là cái gì chứ?

Một ngày này đang sinh ngột ngạt, Xuân Nhụy lại lặng lẽ đến nói: "Nương nương, nô tỳ nghe tiểu thái giám Dưỡng Tâm điện nói, hoàng thượng hôm nay chuẩn bị đi ngự hoa viên!"

"Thật chứ?" Phương thần phi ngồi vào trước gương "Nhanh, giúp bản cung trang điểm! Bản cung ngày đó nhận được ân sủng, hoàng thượng còn mang đi du ngoạn, hái được một đóa hoa cài lên tóc bản cung!"

Hồi ức hạnh phúc dần trở về!

Phương thần phi thay y phục xong liền chạy tới ngự hoa viên.

Nàng ta dẫn người tới trong vườn, đi dạo bốn phía, cũng không gặp Lý Nguyên Chu, ngược lại là ở Cẩm Lý trì thấy Ninh Đoan Trang đang cho cá ăn, nhất thời đi lên phía trước nói: "Ninh chiêu nghi thật hăng hái!"

Ninh Đoan Trang vừa quay đầu lại thấy nàng ta, phúc khẽ chào nói: "Bái kiến Thần Phi nương nương!"

"Ừm!" Phương thần phi chen lên trước, cùng Ninh Đoan Trang cho cá ăn, vừa nói: "Bản cung nghe nói mẫu thân ngươi hôm qua lại tiến cung? Nghĩ đến ngươi tấn phong làm chiêu nghi, người nhà tiến cung chúc mừng sao?"

Ninh Đoan Trang cười một cái nói: "Vâng ạ."

Phương thần phi lại chen lên trước, chân trái đột nhiên giẫm vào Ninh Đoan Trang, chen lấn Ninh Đoan Trang một chút, chân phải lại trượt đi, cả người liền trượt vào ao Cẩm Lý.

Ninh Đoan Trang: . . . Đây là giả vờ ngã sao?

Trong điện Dưỡng Tâm, Lý Nguyên Chu triệu kiến Dương Toại, hỏi: "Việt quốc có động tĩnh gì?"

Dương Toại ngưng trọng nói: "Bẩm hoàng thượng, thần hoài nghi ngày đó thị vệ đi theo hoàng thượng có mật thám Việt quốc."

Lý Nguyên Chu giật mình "Có hoài nghi đối tượng nào không?"

Dương Toại gật đầu "Thần đang xem kỹ lại, nếu có chứng minh thực tế thì sẽ bẩm báo hoàng thượng."

Lý Nguyên Chu đứng lên, chắp tay nói: "Nếu như vậy thì ngày đó giết Khương Lập Hành, chỉ sợ không gạt được Việt quốc."

Dương Toại nói: "Thần cũng có lo lắng này."

Hai người thương nghị một hồi lâu, đều cho rằng Việt quốc rắp tâm hại người, sớm muộn sẽ tạo ra bất lợi cho Sở quốc.

Đang nói, Trần Trung vội vàng tiến đến bẩm: "Hoàng thượng, không xong, Ninh chiêu nghi ở ngự hoa viên cho cá ăn, cãi nhau với Thần Phi nương nương, còn đẩy Thần Phi nương nương xuống hồ. . ."

Lý Nguyên Chu nghẹn ngào hỏi: "Ninh chiêu nghi rơi xuống nước không?"

Trần Trung: "Chỉ có Thần Phi nương nương rơi xuống nước!"

Lý Nguyên Chu nói lớn "Còn không mau cứu lên. Mời cả thái y nữa."

Nói xong nhưng vẫn không yên lòng "Trẫm đi thăm Ninh chiêu nghi!"

Dương Toại: . . .

Trần Trung. . .

Là Phương thần phi rơi xuống nước mà, Ninh chiêu nghi vẫn rất tốt!

Lý Nguyên Chu chạy tới Cẩm Tú điện, thấy Ninh Đoan Trang vẫn tốt, lúc này mới thở phào, tiến lên phía trước nói: "Nghe nói ái phi và Thần Phi có xung đột, dọa trẫm hú hồn!"

Ninh Đoan Trang nói: "Hoàng thượng, là nàng ta tự trượt xuống nước, không liên quan thần thϊế͙p͙."

Lý Nguyên Chu gật đầu nói: "Trẫm tin tưởng ái phi! Ái phi là làm đại sự, làm sao lại đi tránh giành với mấy phi tần này được."

Hắn nói, tiến lên cẩn thận chu đáo Ninh Đoan Trang "Ái phi không bị hù dọa sao?"

Ninh Đoan Trang cười nói: "Thần thϊế͙p͙ không có việc gì, hoàng thượng nên đi thăm Thần Phi nương nương."

Lý Nguyên Chu gọi Trần Trung nói: "Đi nhìn Thần Phi, xem nàng ta sao rồi?"

Ninh Đoan Trang cười tủm tỉm nói: "Thần Phi nương nương rơi xuống nước, chỉ sợ sẽ bị ốm, lần này nhất định phải dưỡng bệnh, chắc chắn không có sức lực quản lý cung vụ, không bằng giao cho Tống hiền phi quản lý cung vụ?"

Lý Nguyên Chu gật đầu "Ái phi nói có lý!"

Phương thần phi đổi y phục lộng lẫy, nằm ở trêи giường chờ Lý Nguyên Chu đến thăm sau đó sẽ tố cáo Ninh Đoan Trang nhưng ngó trái lại ngó phải, chỉ thấy Trần Trung đến.

Trần Trung thỉnh an, nhân tiện nói: "Hoàng thượng nói Thần Phi nương nương bị rơi xuống nước, phải dưỡng bệnh thật tốt, nghĩ rằng không có sức lực xử lý cung vụ, chuyện cung sự sẽ chuyển giao cho Tống hiền phi chưởng quản!"

Phương thần phi: . . .

Trần Trung vừa đi, Phương thần phi tức giận đến suýt chút nữa ngạc từ trêи giường, đập mép giường nói: "Nhất định là con tiện nhân Ninh Đoan Trang kia mê hoặc hoàng thượng, nói muốn hoàng thượng tước quyền chưởng quản hậu cung của bản cung."

Xuân Nhụy bước lên phía trước nói: "Nương nương không thể ngồi mà chờ chết, phải nghĩ biện pháp thôi!"

Phương thần phi ngồi dậy "Ngày mại ngươi xuất cung, lặng lẽ đến trong miếu tìm Tô Bích Thu, hỏi nàng một chút, vì sao bị phạt đến miếu để thanh tu?"