Chương 6: Nói hết lời trong một năm

Trái Tim Yến Yến Thanh Lọc Triệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nàng có thể nghe được tiếng hô kinh ngạc trầm thấp của Cao Lạc ngồi ở bên kia Thành Triệt. Cùng lúc đó nàng nhớ lại Thiện Yên Tuyết ở nhà nàng, biểu cảm khó thể nói rõ của nàng ta lúc nhìn nàng và Thành Triệt.

A…thực sự rất thú vị…

Cho dù Thành Triệt có chậm chạp bao nhiêu cũng nhận ra điểm khác thường của Thiện Yên Tuyết.

Hoàng đế nhìn quận chúa Tây Duyệt ở phía dưới, ánh mắt của ngài hơi phức tạp. Thiên chi kiều nữ vẻ vang chói sáng, vạn người ngưỡng mộ vạn người chú ý, Hòa Hi của ngài cũng nên như vậy.

Lời quan viên tâng bốc ở đại điện… Bạch Yến chẳng hề nghe vào cái nào.

Tâm tư nàng rối loạn.

Tiệc rượu tiến hành được một nửa thì Hoàng thái hậu dùng lý do cơ thể không khỏe hồi cung. Trên đường hồi cung, ma ma không nhịn được cảm thán: “Công chúa trưởng thành rồi, xinh đẹp giống như Thái hậu năm đó.” Khi công chúa ở trong cung chờ xuất giá, bà ta có nhìn lén nhưng không rõ ràng như ngày hôm nay.

Hoàng thái hậu cau mày: “Trông con bé không vui cho lắm, ngươi phái người điều tra xem, mặc dù hiện tại nó không phải là con gái của ta, cũng không thể để người bên ngoài ức hiếp.”

“Dạ, Thái hậu nương nương.” Ma ma hưng phấn trong lòng, trong lòng Thái hậu nương nương vẫn có công chúa. Làm nhiều việc bù đắp cho công chúa, có lẽ có một ngày còn có thể nhìn thấy hình ảnh mẹ con hài hòa như lúc trước.

Tiệc rượu bắt đầu tự do trò chuyện.

Yên Tuyết đi về phía bọn họ, y phục lộng lẫy thu hút ánh mắt người khác.

“Cô…tuy rằng chúng ta biết cô là nữ tử, nhưng cô thế mà là quận chúa?” Cao Lạc đi quanh nàng ta một vòng, không thể tin vào hai mắt mình.

Yên Tuyết ngẩn người, hóa ra bọn họ đã biết nàng ta là thân nữ tử từ lâu: “Xin lỗi, ta một mình đến kinh thành, lại muốn tiến vào học viện Vân Cung nên luôn mang thân phận nam nhi, mong các huynh thứ lỗi.” Nàng ta nhận lỗi hành lễ.

“Ôi đừng, cô mang họ Thiện mà, chúng ta không dám nhận lễ của cô đâu.” Thường Cầu xua tay liên tục.

“Cô mặc nữ trang tựa như thay đổi thành một người khác, thực sự xứng với bốn chữ sắc nước hương trời trong lời đồn.” Cao Lạc chẳng hề hà tiện lời khen của mình.

Yên Tuyết cười ngượng ngùng nhìn về phía Thành Triệt.

“Thành Triệt… Huynh nói xem ta có xinh đẹp hay không?”

Thành Triệt lấy lại tinh thần, nếu hắn không đếm sai thì một mình Bạch Yến đã uống không dưới mười chén rượu, chén rượu nhỏ nhưng nàng lại uống không ít.

Hắn hơi lơ đãng gật đầu với Yên Tuyết.

“Ta còn có thể lừa cô à, cô xem, Thành Triệt cũng cảm thấy xinh đẹp!” Cao Lạc cười nói.

Bàn tay rót rượu của Bạch Yến khựng lại. Nàng bỗng dưng bật cười, có phần châm biếm. Nàng cảm thấy khó chịu muốn ra ngoài hít thở, thế là chẳng hề nói gì mà bỏ đi.

Thành Triệt ngẩn ra, lẽ nào hôm nay hắn nói quá nặng lời?

“Cầm Tâm, không cho phép bất cứ ai tới gần ta.” Nàng vội vàng bỏ lại một câu, một mình trốn ở một góc trong cung điện.

Nàng quen thuộc với nơi này nhưng nó đã không còn thuộc về nàng.

Huynh trưởng không phải của nàng, mẫu phi không phải của nàng, vẻ vang không phải của nàng, Thành Triệt…cũng sẽ không phải là của nàng.

Uất ức khôn xiết nghẹn trong lòng, mũi nàng cay xè, nước mắt làm mơ hồ hai mắt. Có lẽ bởi vì uống rượu, toàn thân nàng hơi nóng.

“Công chúa…người làm sao vậy công chúa?” Âm thanh này rất quen thuộc, là Tố ma ma bên cạnh Hoàng thái hậu, mười năm đó nàng ở trong cung luôn được Tố ma ma săn sóc.

“Cút.” Âm thanh của nàng rất lạnh, còn mang theo chút chán ghét.

Người chăm sóc nàng mười năm trời, mai sau cũng sẽ vứt bỏ nàng.

Tố ma ma không thể tin được mình lại nghe được lời nói thế này từ tiểu công chúa đáng yêu xinh đẹp kia.

“Công chúa…”

“Ta bảo ngươi cút đi!” Nàng đẩy ra người tới gần nàng.

Tố ma ma bị ngã trên mặt đất, trong ánh mắt bà ta đầy kinh ngạc và ngỡ ngàng.

Cầm Tâm vội vàng chạy tới.

“Không phải ta đã bảo ngươi không cho người khác tới gần sao?”

“Nô tỳ…”

Nàng lạnh lùng chất vấn, Cầm Tâm vừa sợ hãi lại hoang mang.

Ngón tay Bạch Yến lướt qua khóe mắt mình, nàng xoay người bước đi chẳng hề nể tình.

Cầm Tâm bỗng nhiên có cảm giác tiểu thư nhà mình không cần mình nữa, nàng ta luống cuống đuổi theo. Nhưng sau khi tiểu thư rời khỏi nàng ta căn bản không biết hoàng cung, nhanh chóng lạc mất Bạch Yến.

Cầm Tâm hết cách đành quay trở lại tìm người giúp đỡ. A Lư không tiến cung, nàng ta báo cho ma ma ban nãy trước rồi chạy về tìm tam thiếu gia, nàng ta chẳng dám tới gần Hoàng thượng.

Thành Triệt ảo não vội vàng đi tìm người.

Hoàng thái hậu đã phái người đi, Hoàng đế cũng nhận ra, muộn một bước mới biết không thấy Bạch Yến, ngài suýt nữa đã rời khỏi buổi tiệc.

Trong đại điện đang ca hát nhảy múa, cảnh tượng hài hòa. Người ngoài đại điện vội vàng, từng người biến mất tựa như hư không.

Thành Triệt bắt đầu nhận ra điểm khác thường, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng coi trọng như vậy, nhiều người tìm kiếm vẫn chưa tìm ra nàng, chỉ có khả năng nàng rất quen thuộc đối với hoàng cung, Bạch Yến… không thể nào chỉ đơn giản trông giống công chúa Hòa Hi.

Hắn giữ lại một tiểu công công: “Công công có biết hồ băng mà công chúa Hòa Hi chết đuối năm đó ở đâu không?”

Tiểu công công hết sức kinh ngạc, vội vàng làm động tác chớ lên tiếng. Hắn ta đè thấp giọng: “Công tử tuyệt đối không thể nhắc tới nơi đó ở trong cung, mười năm trước tiên đế đã niêm phong nơi đau lòng kia, cấm bất cứ ai tới gần.”

Thành Triệt nhét túi tiền vào trong tay tiểu công công: “Không biết công công có thể chỉ phương hướng không.”

Tiểu công công ước lượng túi tiền, đôi mắt xoay vòng, ngón tay hắn ta lặng lẽ chỉ về một hướng.

Thành Triệt hiểu ý đi về hướng kia, từ từ đi đến một mảnh đất hoang, nơi này xây một bức tường cực kỳ không phù hợp với cảnh vật xung quanh, không ai trông coi.

Hắn nhíu mày thở dài, tốn sức trèo tường qua bên kia.

Như hắn dự đoán, hồ đã cạn, tất cả đều là cỏ dại, loáng thoáng có bóng người trong bụi cỏ. Hắn không cẩn thận bị té ngã, đau đến mức cắn chặt môi.

Bạch Yến bị tiếng động này thu hút, nàng nhìn qua đúng lúc nhìn thấy Thành Triệt vịn tường đứng lên, đang phủi cây cỏ khô dính trên người.

Nàng nghĩ rằng sẽ có người tìm được, không ngờ lại là hắn.

Hắn loạng choạng đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, trông hơi chật vật.

“Nàng…chạy loạn làm gì!” Giọng hắn mang theo mấy phần trách cứ, nói xong lại hối hận.

Bạch Yến phớt lờ hắn.

“Nàng…ta…ta hôm nay hơi nặng lời với nàng, ta xin lỗi.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng mà thành khẩn.

Nàng vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn hắn. Ngón tay hắn không biết làm gì bèn vơ lấy cây cỏ khô trên mặt đất.

“Ta nghe nói nếu khó chịu thì nói ra sẽ thoải mái hơn.” Hắn nhíu mày, hoàn toàn không biết làm sao an ủi người khác. Im lặng hồi lâu, hắn mới lên tiếng lần nữa, “Vậy nếu không…ta nói với nàng?”

Ánh mắt nàng khẽ động, Thành Triệt cảm thấy mình tìm được điểm đột phá.

“Nàng cũng biết ta là đứa con bên ngoài, từ khi sinh ra đã bị người ta xem thường. Năm bảy tuổi, mẫu thân muốn ta nhận tổ quy tông, bà dùng tính mạng của mình để ép người cha kia của ta, đưa ta quay về Thành gia. Ông ta thỏa hiệp dẫn ta trở về, nhưng ông ta hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của ta. Cho dù ta bị mắng hay bị đánh, ông ta đều làm như không nhìn thấy. Sau đó ta học biết trốn trong căn phòng nhỏ của mình, cố gắng không để bọn họ nhìn thấy ta. Sau đó nữa, mẫu thân ta ở bên ngoài đưa hết tiền bạc cho ta, ta thi vào học đường. Vào ngày ta biết mình thi đậu vào học đường, mẫu thân ta…chết trong một vụ hỏa hoạn. Đại lý tự phán định đó là một việc ngoài ý muốn, nhưng ta không tin. Cho nên…ngày đó nàng tìm ta bàn điều kiện, ta chẳng hề do dự đồng ý ngay. Ta cần một cơ hội điều tra rõ chân tướng của năm đó.”

Thành Triệt nói ra bình thản, giống như đang kể chuyện của người khác.

Hắn nhìn nàng lần nữa: “Ta đã thẳng thắn chuyện quá khứ của mình với nàng, cho nên…nàng có thể nói ra tâm sự của nàng không? Công chúa Hòa Hi.”

Bạch Yến nắm lòng bàn tay thành quyền: “Chàng đã gọi ra cái tên mười năm trước của ta, còn cần ta thẳng thắn cái gì?”

Nước mắt nàng không hề đoán trước chảy xuống. Thành Triệt ngẩn người, hắn do dự vươn tay ra lau nước mắt của nàng.

“Ta muốn biết…về nàng…nhiều hơn…”

Trước mắt Bạch Yến mơ hồ, dường như nhìn thấy rất nhiều năm về trước.

“Vào…” Giọng nàng run rẩy, “Vào…mùa đông mười năm trước, là…là nơi này…” Nàng mang theo giọng nghẹn ngào, “Mẫu phi…của ta, vì…vì diệt trừ đối thủ của bà ấy, tự tay…tự tay đẩy ta vào hồ băng…”

Trong lòng Thành Triệt chấn động, hắn từng nghĩ tới điều này, nhưng chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy hoang đường.

Nước mắt không thể dừng được nữa, nhiều năm như vậy, có lẽ có người biết nàng là Hòa Hi, nhưng chẳng ai biết tại sao nàng không làm Hòa Hi nữa.

Tay hắn ở nơi cách gần bả vai nàng nằm thành quyền rồi mở ra, cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng hắn vẫn hạ xuống, nhẹ nhàng đẩy nàng vào lòng mình. Nàng cứ chảy nước mắt, thậm chí làm ướt y phục của hắn. Hắn không nói lời an ủi gì, chỉ ôm nàng thỉnh thoảng vỗ lưng nàng.

Người bên ngoài tìm kiếm điên cuồng, Hoàng đế chẳng có tâm trạng tốt. Hoàng thái hậu ở trong cung của mình, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lòng đầy bất an. Mắc nợ chính là mắc nợ, bọn họ không thể phủ nhận, nhưng chẳng lẽ còn muốn mất đi một lần nữa sao?

Chờ Bạch Kiến khóc cạn nước mắt, nàng vừa lau ánh mắt vừa rời khỏi lồng ngực Thành Triệt.

“Ta xin lỗi…” Giọng nàng hơi khàn.

Thành Triệt ho khan hai tiếng, hắn đứng lên, chìa ra bàn tay của mình về phía nàng. Bạch Yến nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng kia, nàng nhớ tới Thiện Yên Tuyết.

“Thành Triệt, ta và Thiện Yên Tuyết ai đẹp hơn?”

Thành Triệt ngớ ra, không ngờ nàng còn có thể hỏi ra loại vấn đề này. Nhưng nàng vẫn còn nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

“Nàng đẹp.”

“Thật ư?” Nàng nhìn hắn chằm chằm, không bỏ qua bất cứ cảm xúc nào.

“Ừm.” Hắn khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt.

Bạch Yến cắn môi, nắm lấy tay hắn đứng dậy.

“Về thôi.”

“Ừm.”

Nàng đi theo phía sau hắn, cũng không buông tay hắn. Nàng sực nhớ gì đó: “Hôm nay chàng…có phải nói hết lời trong một năm rồi không.”

Thành Triệt buồn cười trong lòng, nàng vẫn có thể nghĩ đến những điều này.

“Gần như vậy.” Hắn nghiêm túc nói.

Nàng nhíu mày, nhớ tới dáng vẻ của hắn trong xe ngựa.

“Vậy sau này chàng có giống như hôm nay ở trong xe ngựa lạnh lùng với ta không?”

Hắn cười nhẹ không quay đầu lại, nàng không nhìn thấy.

“Không đâu.”

“Vậy chàng có chê ta nói nhiều không?”

“Không chê.” Hắn không hề thấy phiền toái trả lời nàng.

“Vậy…chàng sẽ thích ta chứ?” Nàng loáng thoáng có chút mong chờ.

“…”

“Không biết.” Hắn che giấu tâm tư bí ẩn, cho một đáp án lấp lửng.

Nàng không thích đáp án “cái gì cũng không biết” như vậy.

“Không biết là không biết.”

“Thành Triệt!”

“Ừm.”

“…”