Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát
Đăng vào: 12 tháng trước
Nguyệt Độc Thất bị bất ngờ với câu hỏi của bà Dư Miên.
Cô cười khẽ chua xót: “Bố mẹ cháu đã mất từ khá lâu rồi.”
Dư Miên dường như cũng không ngờ đến câu trả lời này của cô, trong lòng nảy sinh một cảm giác kì lạ.
Bà hỏi nhẹ: “Vậy cháu lớn lên với ai?”
Nguyệt Độc Thất không hiểu vì sao bản thân cảm thấy thân thích với Dư Miên.
Mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nhưng linh cảm không ngừng thôi thúc cô kể những câu chuyện của mình cho bà ấy.
“Cháu lớn lên với cô ruột.
Cô ấy một tay nuôi dạy cháu trưởng thành.”
Đối với người cô này, Nguyệt Độc Thất hết sức trân quý.
Tính cách độc lập, mạnh mẽ, bất khuất của Nguyệt Độc Thất ngày nay một phần cũng là nhờ công giáo dưỡng của người cô phương xa đó.
Tuy nhiên khi Nguyệt Độc Thất lên mười tám tuổi thì cô ruột lấy chồng sang nước ngoài định cư.
Nguyệt Độc Thất kiên quyết không theo cô, muốn ở lại trong nước dù chỉ có một mình.
Chính vì vậy mà trong hôn lễ của cô và hắn không có mặt người nhà họ Nguyệt.
Rõ ràng mà nói đây không phải một gia tộc lớn, cô không phải thiên kim tiểu thư, dòng họ thân thích cũng không nhiều.
Dư Miên như muốn nuôi nấng một ý nghĩ.
Bà dõng dạc dẫn dắt chủ đề: “Ta hiểu rồi.
Hôm nay ta đến đây thăm cháu là vì cảm thấy áy náy với những gì Nặc Vân Quang đã làm.
Thân là một người mẹ, ta hiểu cháu chắc phải sợ hãi lắm.” Lại nhìn xuống chiếc bụng nhô to của Nguyệt Độc Thất, Dư Miên như được một lần ùa về quá khứ.
“Cháu cảm ơn người.
Diễm phúc này cháu xin trân trọng!” Đối với Dư Miên, ấn tượng đầu tiên của bà về Nguyệt Độc Thất là đứa trẻ thông minh, lanh lợi, cực kì hài lòng.
Bà ung dung hỏi: “Ban nãy, tại sao cháu lại hỏi ta chính là mẹ của Nặc Tiểu Ưu vậy?”
Nguyệt Độc Thất hơi giật mình, cô giải thích: “Tại vì từ trước đến nay cháu chưa từng nghe ai kể về mẹ của Nặc Tiểu Ưu..”
Dư Miên nhìn Nguyệt Độc Thất, từng giây từng phút ánh mắt bà trao cho cô đều hiền từ như một người mẹ.
“Có phải cô gái kia đã làm phiền cháu rất nhiều?”
“Ai ạ? Tống Y Du sao?” Nguyệt Độc Thất hỏi.
Dư Miên gật đầu, “Thật may vì cháu không gọi cô gái đó là Nặc Tiểu Ưu.
Điều đó sẽ khiến ta khó chịu..
cũng sẽ khiến Hạc Cảnh Thần khó chịu.”
Nguyệt Độc Thất gần như không hiểu ý tứ trong lời nói của Dư Miên, “Ý người là..”
Dư Miên nhìn cô chăm chú, “Đúng vậy.
Cô gái đó không phải con gái của ta.”
Nguyệt Độc Thất bị sốc tinh thần.
Làm sao mà cô biết được Tống Y Du không phải là Nặc Tiểu Ưu chứ? Cô ta bằng cách nào đó để Nặc Vân Quang nhận mình là con gái song còn đường đường chính chính bước vào nhà họ Nặc.
Trước đây không muốn gọi cô ta là Nặc Tiểu Ưu vì đơn giản Nguyệt Độc Thất cảm thấy người như cô ta với cái tên đáng yêu đó quả thật không xứng.
Dư Miên thở dài chán nản, “Nặc Vân Quang là một người cha tồi, có phải vậy không?” Nhìn thấy vẻ đau thương của bà, Nguyệt Độc Thất mím môi yếu lòng.
“Nặc Tiểu Ưu là một đứa bé xinh xắn.
Nhưng con bé sinh ra không hề giống với Nặc Vân Quang, từng ngũ quan trên gương mặt đều được mọi người đánh giá là giống ta y như đúc.
Mắt mũi miệng đều là từ ta mà ra.” Dư Miên bắt đầu kể về con gái, “Con bé rất ngoan nhưng lại rất hận cha mình vì con bé là người chứng kiến cảnh Nặc Vân Quang đường mật với người phụ nữ khác.”
Nguyệt Độc Thất gật gù.
Lúc trước có nghe Hạc Cảnh Thần kể đến nhưng không mấy bận tâm.
Hôm nay lại gặp được Nặc lão phu nhân, xinh đẹp cao sang, Nguyệt Độc Thất liền cảm nhận được tính cách phong lưu của Nặc Vân Quang, rõ ràng là Dư Miên xinh đẹp trường tồn như vậy mà còn nỡ ngoại tình?!
Dư Miên thân là mẹ còn không rõ con gái mình ra sao ư? Con gái giống bà đến mức đó.
Tống Y Du từ phương trời nào bước đến muốn nhận là nhận, muốn đi là đi, bà làm sao để đồng ý?
Nhưng đối với Nguyệt Độc Thất thì khác, nhìn lần đầu tiên bà đã có thể cảm nhận được.
Khẽ khàng đặt tay mình lên tay cô, bà cười ôn hoà: “Nguyệt Độc Thất, con rất giống con bé.”
Nguyệt Độc Thất sững sờ.
Có mơ cô cũng chẳng mơ tới ngoại hình của mình và Nặc Tiểu Ưu sẽ giống nhau cỡ nào.
Nhưng từ lúc gặp Dư Miên, biết bà ấy là mẹ của Nặc Tiểu Ưu, cô cũng không phải ngốc mà không mảy may nghi ngờ.
Nhưng cô vẫn quyết chối cự trước ẩn ý của Dư Miên: “Cháu là người nhà họ Nguyệt..”
Dư Miên nhìn Nguyệt Độc Thất không nói gì, một lúc sau lại cúi đầu bật cười.
“Ừ.
Không sao.” Vừa nói bà vừa xoa xoa đôi bàn tay xinh đẹp nõn nà của cô, “Nếu như Nặc Tiểu Ưu còn sống, ắt con bé lớn lên sẽ xinh đẹp, ngoan hiền như cháu.”
Từng sống chết mang con trong bụng.
Nguyệt Độc Thất biết Dư Miên đã đau lòng đến chừng nào.
Hai người cứ ngồi như vậy, im lặng cảm nhận từng đợt gió lùa qua giữa trưa nắng.
“Nguyệt Độc Thất.” Chợt một giọng nói trầm trầm, lạnh lạnh vang lên.
Cả Dư Miên và cô đều đưa mắt nhìn.
Người trước mặt là người thân quen.
Hạc Cảnh Thần vẫn còn mặc vest trên người.
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô và Dư Miên tay trong tay dịu dàng.
Hắn nhìn Dư Miên, rồi lại nhìn cô.
Hạc Cảnh Thần khẽ bước tới, cúi đầu chín mươi độ với Nặc lão phu nhân, “Nặc lão phu nhân.” Hắn gọi.
Dư Miên cũng giống Nguyệt Độc Thất, sắp trở thành một trong những người bí ẩn nhất giới thượng lưu.
Nhưng Hạc Cảnh Thần vẫn có thể nhận ra dễ dàng người phụ nữ xinh đẹp, cao quý trước mặt.
Dư Miên mỉm cười, bà đứng lên, đưa tay chạm vào gương mặt anh tuấn ấy.
“Hạc Cảnh Thần, đã lâu không gặp con.”
Hạc Cảnh Thần khẽ gật đầu, “Phu nhân vẫn khỏe chứ?”
Dư Miên được rất hiền hậu, “Tốt.” Bà nhìn hắn rất lâu, một lúc mới nhỏ giọng nói với hắn: “Trước đây ta từng hoài nghi vì tin con kết hôn.
Bây giờ thì ta đã hiểu rồi.”
Nói xong chuyện với hắn, bà quay qua nhìn Nguyệt Độc Thất ngồi trên ghế đá, “Ta sẽ trở lại thăm con sau.
Giờ ta trả thời gian cho hai đứa ở bên nhau.” Cười với cô một cái bà xoay bước rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyệt Độc Thất.
“Nhìn cái gì?” Hắn thẳng thừng đi tới, còn lấy tay gõ lên đầu cô một cái thật đau.
Nguyệt Độc Thất chưa kịp phản kháng thì cả cơ thể đã bị hắn bế thốc lên.
Hạc Cảnh Thần rất cao nên mỗi lần được hắn nhấc bổng thế này cho cô cảm giác bị choáng ngợp.
Hắn bế cô đi vào bệnh viện trở lại, lúc bế cô còn nghe thấy cô hỏi nhỏ hắn: “Anh, có phải em và bà Dư Miên rất giống nhau không?”
Đôi chân đang đi của Hạc Cảnh Thần như hơi chậm lại một chút, nghỉ rất lâu sau hắn mới lên tiếng: “Ừ, giống.”
Bế cô về lại phòng, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường.
Hắn còn pha lại cho cô một tách trà khác.
Từ lúc cô nhập viện đến giờ Hạc Cảnh Thần đều rất chăm chỉ túc trực bên cô.
Buổi sáng hắn đến công ty, cứ trưa có tầm một, hai tiếng sẽ chạy ngay đến bệnh viện.
Chiều tan làm sẽ chạy đi mua chút đồ ăn cho cô mới đến bệnh viện ở tới khuya.
Cô nghĩ thôi cũng cảm nhận được bầu không khí vắng vẻ của biệt thự Hạc gia.
Cảm thấy hắn quá sức cực nhọc, trước đây có bảo với hắn đừng dốc sức chạy qua chạy lại như vậy nhưng hắn không đồng ý.
Ngỏ ý muốn xuất viện thì sẽ bị hắn trừng mắt, mắng cho một trận.
Riết nên cô cũng không nói nữa.
Rót trà cho cô xong, hắn ngồi bên cạnh nhìn cô.
Nguyệt Độc Thất lại rất ghét ánh nhìn chằm chằm kiểu đó.
Cô vươn tay muốn ôm lấy hắn.
Ôm được rồi thì lại bị hắn đè xuống giường bệnh.
“Đã không khỏe còn muốn nghịch cái gì?” Hạc Cảnh Thần nhíu mày, hơi ấm từ hắn phả vào người cô, Nguyệt Độc Thất lập tức muốn đỏ mặt.
Lại bạo gan chủ động hôn lên môi hắn một cái.
Hạc Cảnh Thần lập tức bị làm cho cứng động.
Môi hắn khẽ cong lên, “Em là đang thách thức anh?”
Nói rồi hắn lấy môi mình phủ lên môi cô.
Hai bờ môi mềm mại chạm vào nhau, bắt đầu kích thích.
Hôn sâu cô hơn, hắn lấy lưỡi mình đưa vào trong miệng cô, khuấy đảo mọi giác quan ấy.
Hương vị ngọt ngào dâng tràn.
Hắn tay chân muốn động thủ, đột nhiên lại thò tay mình vào trong áo của cô.
Sờ soạng từ phần eo dần lên.
Nguyệt Độc Thất cảm nhận được ham muốn của hắn nhưng cái thai khiến cô cảm thấy e dè.
“Không cần lo lắng.” Vừa dứt lời, đôi bàn tay to khỏe của hắn đã chạm vào cơ thịt căng tròn ấy của cô từ bao giờ.
Không ngừng xoa nắn.
Buông môi cô ra, hắn luồn lách vào trong chiếc áo sơ mi bệnh nhân.
Mơn trớn từng thớ thịt nhạy cảm của cô, nhũ hoa vì thế mà cũng trở nên căng cứng dậy.
“Á, đừng! Hạc Cảnh Thần đây là bệnh viện!” Mặc cho Nguyệt Độc Thất la lên thì hắn vẫn cứ manh động.
Đôi tay còn lại của hắn luồn vào bên trong quần của cô, chạm vào bờ mông lớn còn vô tình ấn tay lên thớ thịt vốn là nơi nhạy cảm.
“Không, đừng!” Nguyệt Độc Thất khẽ run đẩy dịch người hắn ra, lại hoàn toàn phản tác dụng!
Sai rồi! Kích thích Hạc Cảnh Thần là cô sai rồi!