Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!
Đăng vào: 12 tháng trước
Cái ôm chia ly.
Rõ ràng chỉ là hành động vô thức sau khi uống say, nhưng cử chỉ lời nói là chưa- đầy quyến luyến, đó chính là kết quả nhiều năm cùng nhau trải qua, cùng nhau lý giải, rèn luyện và tin tưởng lẫn nhau.
Lâm Túc hai tay run run, xoa xoa lưng Diệp Đồng, vuốt ve đỉnh đầu người kia, mê đắm nhiệt độ ấm áp của cơ thể mềm mại kia, lại sợ làm kinh động đến người trong lòng, cực lực chậm rãi nói:
"Đồng Đồng chúng ta đến nhà."
"Nhà..." Diệp Đồng lẩm bẩm, hai tay đẩy vai Lâm Túc, gương mặt mơ màng mang theo nước mắt, chôn mặt vào nơi lồng ngực Lâm Túc, nơi con tim đang đập rộn.
Không biết ai là người tham luyến sự ấm áp đó hơn.
Bên trong xe, hai người ôm nhau thắm thiết, cả hai ăn ý không có mở miệng nói chuyện, có lẽ bởi vì sau khi uống say, những ký ức sâu trong đầu lại bị câu dẫn ra, ký ức tầng tầng lớp lớp xuất hiện, Diệp Đồng cũng rút đi gai nhọn khắp người, dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào lòng Lâm Túc.
Tạm quên đi những ký ức đau khổ, nhưng dần dần đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, Lâm Túc cảm giác được cơ thể mềm mại trong lòng mình dần dần lạnh lẽo, cứng ngắc.
Đôi bàn tay lạnh lẽo ở phía sau lưng chậm rãi du động, vuốt ve, lòng bàn tay lạnh lẽo, xuyên qua chiếc áo khoác mỏng, cảm giác lành lạnh xông thẳng lên lưng.
Kéo dọc sống lưng, cuối cùng vọt mạnh vào tim, trong nháy mắt dập tắt nhiệt độ cả người, ánh mắt Diệp Đồng chợt thanh tỉnh, bỗng từ trong lòng Lâm Túc ngồi dậy.
Lâm Túc bất ngờ bị đẩy ra bởi vì theo quán tính, lại đang ở trong không gian hẹp- trọng lực cơ thể kéo về sau, lưng và ót đập vào cửa xe, cô cau mày nhíu mặt, khẽ gọi:
"Đồng Đồng."
"Cô..." Diệp Đồng giơ tay nhưng rất nhanh rụt lại, cũng không quay mặt nhìn Lâm Túc, "Lâm tổng, thật sự xin lỗi, tôi hơi say."
Lâm Túc khẽ cười:
"Không sao."
"Cảm ơn." Vẻ mặt Diệp Đồng lãnh tĩnh, nghiêng qua một chút nhìn người bên cạnh, vẻ mặt Lâm Túc lãnh đạm, giống như đúc trong trí nhớ của cô.
Diệp Đồng hơi đau đầu, lúc cô đang đỡ chán xoa xoa thái dương giảm đau thì bên tai truyền tới tiếng Lâm Túc thản nhiên:
"Uống say không thấy ai đưa em về nhà, Đồng Đồng, lần sau... đừng uống say nữa."
"Sao cô biết không có ai đưa tôi về lúc uống say." Diệp Đồng lạnh giọng quát lại.
Đổi lại là trước đây, Lâm Túc là sếp của Diệp Đồng, là tổng giám đốc tập đoàn LT, cô chỉ là trợ lý nho nhỏ, bị Lâm Túc sai bảo theo thói quen một cách không thương tiếc.
Cho dù sau này lâu ngày sinh tình, cuối cùng yêu nhau bên nhau, rốt cuộc thì Lâm Túc cũng không còn chơi đùa cô nữa, tôn trọng cô mọi lúc mọi nơi, đồng thời Diệp Đồng cũng rất ít khi làm trái lại lời Lâm Túc.
Dường như bây giờ cả người đầy gai nhọn, bất cứ lúc nào cũng ở trong trạng thái tức giận, tất cả Lâm Túc đều thu vào trong mắt, lòng bị đâm nhưng chỉ mỉm cười.
Không nghe thấy Lâm Túc lên tiếng, Diệp Đồng cũng không quan tâm, ánh mắt quan sát bên ngoài xe, nhìn chút cảnh vật quên thuộc xung quanh, ánh mắt ngừng lại một chút, cô nhớ rõ ràng sau khi lên xe thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cũng không có đề cập với Lâm Túc địa chỉ nhà cụ thể của cô.
Diệp Đồng mệt mỏi xoa xoa giữa mày, giọng khàn khàn:
"Sao cô biết tôi ở nơi này?"
Chợt nhớ tới chiều nay Tiêu Tử Ngọc nói với cô, Lâm Túc vẫn luôn quan tâm cô, cho nên biết chỗ cũng không có gì lạ.
Lâm Túc dường như không có ý định giải thích, chỉ nhìn Diệp Đồng, yên lặng không nói trong mắt nhấc lên gợn sóng, tia bối rối chậm rãi tràn ra bị nhìn thấu.
"Cảm ơn cô đưa tôi về, tạm biệt." Giọng Diệp Đồng có chút run run, vẫn cực lực duy trì bình tĩnh, khẽ hít một hơi, mở cửa xe, nghiêng người xuống xe.
Viền mắt Diệp Đồng chợt đỏ lên, cất lời cắt lời Lâm Túc, vội vàng bước ra ngoài xe, lại bất ngờ cảm giác cả người dường như bị rút hết sức lực, bước chân mất trật tự siêu vẹo, đung đưa, đầu choáng váng hoa mắt, đi vài bước thực sự không nhúc nhích nổi vô lực ngồi xổm xuống.
Nước mắt đã lau khô từ lâu, lúc này lại cuồn cuộn từ khóe mắt không ngừng lăn xuống, Diệp Đồng hận bản thân nhu nhược vô năng, hận chính mình luôn không khống chế được tình cảm, ngã vài cạm bẩy tình yêu đầy ngon ngọt của Lâm Túc.
Lâm Túc nhìn bóng lưng đầy cô đơn của Diệp Đồng, có chút bất đắc dĩ thở dài, những lời này bình thường khiến người ta mau nước mắt, vẫn nên ẩn giấu trong lòng là tốt rồi, nay lại kích thích Diệp Đồng, hôm nay e là nước ngập Kim Sơn*
*Tích Bạch Xà dâng nước nhấn chìm Kim Sơn cứu Hứa Tiên.
Mở cửa xe bước xuống, Lâm Túc bước nhanh tới chỗ Diệp Đồng, ngồi xổm trước mặt Diệp Đồng, giơ tay xoa đầu Diệp Đồng:
"Đồng Đồng, quỷ thích khóc, đừng khóc, em khóc lòng tôi đau."
"Lâm Túc, cô là tên lừa đảo." Diệp Đồng vung tay hất tay Lâm Túc, khóc nức nở: "Tên lừa gạt này, cô lừa tôi, hư tình giả ý, tên lừa gạt."
"Được rồi, đừng khóc." Lâm Túc trong mắt đầy yêu thương, giơ tay xoa mặt Diệp Đồng, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt Diệp Đồng, nhưng nước mắt cứ cuồn cuộn chảy, giống như mãi mãi cũng không thể lau được.
Lâm Túc vén hai bên tóc Diệp Đồng ra sau, nhìn đôi mắt đỏ bừng hơi sưng lên, khuôn mặt đỏ ửng, vẻ mặt ngơ ngác, yếu đuối bất lực, giống như 2 năm trước vô tình bị cô làm tổn thương.
Hóa ra, đau khổ và tổn thương, nó ẩn sâu bên trong lòng, cưỡng ép nó ở lại trong ký ức nhưng cho dù lâu đến đâu, ngay cả năm tháng không tài nào có năng lực chữa lành nó.
Hôm nay cảnh đó lại tái hiện.
Năm ấy, Lâm Túc vì bảo vệ Diệp Đồng, hết lần này đến lần khác dù Diệp Đồng khóc lóc cầu xin thì vẫn cứng rắn nổi tâm mặt lạnh mày nhẹ, thể hiện sự lạnh lùng, nhưng nếu như có cơ hội, cô không bao giờ bỏ rơi người kia nữa.
"Đồng Đồng." Lâm Túc khẽ gọi, giọng nhỏ nhẹ run run: "Em có hận tôi không?"
"Hận, tôi hận cô!"
Diệp Đồng nghiến răng nghiến lợi, dùng sức gạt hai bàn tay lạnh lẽo trên mặt mình ra, ngẩng đầu căm giận nhìn Lâm Túc,nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia không rõ đang là tâm tình gì, chỉ nhìn rõ một tầng sương bao phủ, nhìn thấy chính mình giật mình hoảng hốt, lặng lẽ không lên tiếng, từng giọt nước mắt trong suốt từ viền mắt Lâm Túc chảy xuống.
Bên nhau sớm chiều ba năm.
Diệp Đồng dường như chưa từng nhìn thấy Lâm Túc rơi lệ, vô luận gặp phải chuyện lớn gì đi nữa, dù là chịu đau khổ hay ấm ức gì đi nữa cùng với bẩm sinh thông minh nội liễm, một khoảng thời gian rất dài cô đã tin là thật, Vỏ bọc bên ngoài của Lâm Túc đã rất kiên cường, không gì có thể phá nổi.
Nhưng cũng bởi vì một câu 'Tôi hận cô', người phụ nữ không đem bất kì thứ gì đặt vào trong kia tự nhiên ở trước mặt cô rơi lệ, ngay cả khóc cũng âm thầm nhẫn nhịn, quật cường không để bản thân phát ra tiếng.
Diệp Đồng cúi đầu, không dám nhìn Lâm Túc hai mắt đẫm lệ, trong lòng vô cùng ấm ức, giơ tay giận dỗi đẩy đẩy vai Lâm Túc nghẹn ngào:
"Rõ ràng là tôi khổ sở, là tôi thương tâm, cô khóc với tôi cái gì, không được khóc, không cho cô khóc."
Dù sao Lâm Túc không phải người đa sầu đa cảm, chỉ là nhịn không được chua xót khổ sở trong lòng, gương mặt nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đáy mắt dịu dàng, nắm lấy tay Diệp Đồng đặt lên đầu gối:
"Nào, tôi đưa em về nhà."
"Về nhà."
Diệp Đồng lẩm bẩm, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ của Lâm Túc cùng với tác động của cồn thúc đẩy, trong giây phúc ngắn ngủi đó bất luận cố chấp gì cũng buông xuống, tùy ý Lâm Túc, để Lâm Túc dắt đi vào trong.
Nơi này là nhà độc lập.
Khu Hoàng Kim, tiền thuê nhà không đắt.
Chủ nhà của nơi này là một người phụ nữ trẻ tuổi, năm đó xuất ngoại du học, mấy năm nay chưa về, mong muốn cho thuê nhà gấp, vừa hay Diệp Đồng đến thuê.
Chủ cho thuê nhìn thấy Diệp Đồng là một cô gái trẻ xinh đẹp, có lẽ động lòng trắc ẩn, ban đầu tiền thuê vốn không mắc, lại giảm thêm phân nửa, chỉ có một điều kiện chính là nhất định phải ở đủ 2 năm.
Từ khi Diệp Đồng đến thành phố này, ở nơi này sơ sơ cũng 2 năm.
Diệp Đồng theo bước chân Lâm Túc ngừng lại, hai mắt mờ mịt ngước nhìn cánh cửa, nơi này là nhà của cô, vừa không phải nhà của cô, bởi vì cô đã từng cho rằng, chỉ nơi nào có Lâm Túc đó chính là nhà của cô.
"Đồng Đồng, mật mã là gì?"
Nghe Lâm Túc nói, ánh mắt Diệp Đồng thanh tỉnh, chợt lấy lại tinh thần, trong lòng biết rõ nếu như nói ra mật khẩu cửa chính thì Lâm Túc nhất định sẽ vào cùng cô. Diệp Đồng ngước mắt nhìn nhìn Lâm Túc, mím chặt môi không lên tiếng.
Giằng co vài phút, Lâm Túc lẳng lặng nhìn Lâm Túc cụp mắt, dáng vẻ rất quật cường, khẽ cười, cũng không ép buộc Diệp Đồng nói ra mật khẩu.
Cánh cửa bảo vệ điện từ, nhập sai 3 lần sẽ tự động sẽ khóa lại, Lâm Túc buông tay Diệp Đồng ra, thoáng trầm ngâm, tính toán sau đó kiên định đưa tay lên lần đầu tiên nhập 6 con số mật khẩu của căn nhà.
Rất may mắn, cô thành công.
'Tích' một tiếng, khóa cửa mở ra.
Diệp Đồng giật mình, thẳng cho đến khi bị Lâm Túc dắt tay vào, đập vào mắt là nhà của cô, lúc này mới kinh ngạc phát giác Lâm Túc đã đi vào, vội hất tay người kia ra, căm tức nhìn người kia:
"Sao cô biết..."
"Bởi vì thói quen rất khó thay đổi." Lâm Túc đơn giản trả lời, con ngươi chuyển động quan sát mấy lần, ngăn nắp sạch sẽ, bố trí rất ấm áp.
"Chuyện cuối cùng cô đã làm xong." cơn tức trong lòng Diệp Đồng nổi lên, tiến tới nắm lấy cánh tay Lâm Túc, dùng sức đẩy: "Cô có thể đi rồi."
Lâm Túc đứng bất động, khẽ cười:
"Đồng Đồng, tôi đưa em về nhà, lẽ ra em phải lịch sự mời tôi vào nhà ngồi một lát, uống miếng nước giải khát."
Rõ ràng là mặt dày mày dạn quấn lấy, là trưng ra bộ mặt hiển nhiên lãnh đạm.
Diệp Đồng tức giận, cắn răng nói:
"Lâm Túc, cô không cảm thấy bản thân mình rất quá đáng sao."
"Tôi biết mình rất quá đáng, nhưng có thể để tôi quá đáng một lần không?" Lâm Túc yên lặng nhìn Diệp Đồng, giọng nhàn nhạt: "Đồng Đồng, ngày mai tôi trở về thành phố S, sau này không xuất hiện trước mặt em, không quấy rầy cuộc sống bây giờ của em."
Bàn tay trên vai cô ngừng lại, Lâm Túc xoa xoa gò má Diệp Đồng, lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền tới da thịt nóng hổi, chiếc cổ thon dài lộ ra vẻ ửng đỏ, đáy mắt Lâm Túc tràn đầy thương tiếc, nhẹ giọng:
"Lá trà để ở đâu, tôi giúp em pha một tách trà để giải rượu."
"Tôi thật sự mệt mỏi." Cả tinh thần và thể xác Diệp Đồng đều mệt mỏi. Thật sự không muốn đối mặt với Lâm Túc, xoay người đi về đến phòng khách: "Cô thích thế nào thì làm thế đó đi."
Lâm Túc đứng lặng tại chỗ, trầm mặc thật lâu, ngước mắt xuyên qua ánh đèn trần soi sáng, chậm rãi đặt trên dáng người co rúm trên sofa, trong lòng ôm gối, tóc dài dày tán lạc, che khuất mặt má và cổ, không nhìn rõ vẻ mặt.
Chậm rãi tiến vào phòng khách cầm lấy lá trà trên bàn lên xoay người đi vào bếp, bởi vì chưa quen thuộc, ở bếp lục lọi hơn mười phút mới rót được tách trà quay trở lại.
Lâm Túc nghiêng người ngồi ở mép sofa, nhẹ nhàng chậm rãi vén tóc trên mặt Diệp Đồng, gương mặt dần lộ ra, mi tâm nhíu chặt, đập vào mắt cô là gương mặt đầy nước mắt.
Em ấy lại vừa khóc.
Đang ngủ vẫn khóc.
Hổ thẹn và tự trách ẩn sâu trong lòng giống như thủy triều tập kích, từ đáy lòng xông lên.
Vành mắt chua sót, cô ngẩng đầu lên rồi trong nháy mắt lặng lẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má Diệp Đồng, trên môi đều là vị mặn của nước mắt, đầu lưỡi nếm thử mùi vị, mặn chát đắng ngắt.
"Đồng Đồng, Đồng Đồng của tôi." Lâm Túc đặt một nụ hôn khẽ lên trán Diệp Đồng, hôn lên nước mắt trên gò má, thì thào khe khẽ: "Xin lỗi, đều là tôi không bảo vệ tốt cho em, để em chịu nhiều đau khổ."
"Là tôi không nên tới tìm em, không nên quấy rầy cuộc sống của em, để em hết lần này đến lần khác chịu đau khổ."
Cũng chỉ khi Diệp Đồng ngủ say, Lâm Túc mới dám hôn cô, nói với cô ít lời:
"Đồng Đồng, bên em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, tôi rất muốn cùng em trở lại trước kia."
"Trải qua mọi chuyện nó nói cho tôi biết, tôi giống như một cây đao, tàn khốc đáng hận cắm sâu vào lòng em, hai năm qua, tôi vẫn không dám tới tìm em, tôi cho rằng chỉ cần thời gian đủ dài, em sẽ quên đi, có lẽ sẽ quên cả tôi."
"Đồng Đồng, tôi không hi vọng em hận tôi, lại vừa hi vọng điều đó, bởi vì như vậy em còn có thể nhớ kỹ tôi, mặc kệ là cách gì, em nhớ kỹ tôi là tốt rồi, tuy rằng rất ích kỷ, đối với em không công bằng."
Lâm Túc trán chạm trán Diệp Đồng, kiềm nén không nổi thổ lộ cảm tình của mình, thì thầm nói cho người đang ngủ mơ kia:
"Đồng Đồng, tôi rất nhớ em."
Dường như nghe thấy Lâm Túc nói, Diệp Đồng vô thức ôm chặt gối, hơi thở dồn dập, lông mi cong dài run run, khóe mắt động động, nhưng giọt nước mắt trong suốt tràn ra, rơi càng lúc càng nhiều.
"Đồng Đồng, đừng khóc." Lạm Túc hôn lên nước mắt Diệp Đồng nhưng sợ đánh thức người kia, ánh mắt cô buồn bã, chậm rãi ngồi dậy, lưng thẳng tắp, trầm mặc thật lâu, sau đó mi mắt rũ xuống, nhỏ giọng: "Hay là, tôi thật sự không nên xuất hiện một lần nữa trước mặt em."
Sofa chợt động, cánh tay bỗng dưng bị níu lại, hàm răng hãm sâu vào da thịt, truyền tới cảm giác đau đớn dữ dội, chẳng biết khi nào Diệp Đồng đã tỉnh, ngồi dậy hung hăng cắn lên tay cô, cô vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn người kia, khẽ gọi:
"Đồng Đồng."
Giống như đem lửa giận và ấm ức phát tiết ra, Diệp Đồng rơi nước mắt, dùng hết khí lực toàn toàn, cắn lên tay Lâm Túc không nhả, mãi cho đến khi phá da, cảm nhận được mùi máu tanh.
"Đồng Đồng."
Nghe thấy giọng người kia ẩn nhẫn, rốt cuộc Diệp Đồng cũng thả ra, buông tay Lâm Túc, ngồi ở sofa, co rút người, che mặt khóc:
"Lâm Túc, rốt cuộc cô muốn tôi phải thế nào đây, rốt cuộc muốn tôi thế nào hả?"
"Đồng Đồng." Lâm Túc chua xót khôn kể, hai tay run run, đem Diệp Đồng đang nức nở ôm vào trong lòng, sự giày vò của tình yêu, nước mắt tràn mi: "Xin lỗi Đồng Đồng, xin lỗi."
"Ngoại trừ câu 'Xin lỗi', cô còn gì nữa không, cô nói cô vẫn luôn yêu tôi, sẽ không để tôi chịu oan ức, cô-cái tên lừa gạt này, lừa gạt tình cảm của tôi, tôi không nên tiếp tục tin cô!"
Diệp Đồng giống như điên, ở trong lòng Lâm Túc gào thét, đẩy vai Lâm Túc ra sức giãy dụa, Lâm Túc càng ôm chặt người kia hơn.
"Buông tôi ra, Lâm Túc, cái tên khốn kiếp." Diệp Đồng thở hổn hển, giùng giằng xé rách quần áo Lâm Túc: "Cô cho rằng không nói gì với tôi thì có thể gạt tôi cả đời à, nếu không muốn nói cho tôi biết thì còn tới tìm tôi làm gì."
Cả người Lâm Túc run rẩy, rồi lại yên lặng không nói, dùng sức siết chặt vòng tay ôm Diệp Đồng, mặc cho người kia ở trong lòng cắn xé.
Mãi cho đến khi Diệp Đồng mệt mỏi không còn sức lực, càng không giải thích gì, tinh thần mệt mỏi, khóc nháo cũng mệt mỏi, giãy giụa cũng mệt mỏi, càng không có sức lực thoát khỏi Lâm Túc, cô thở hổn hển dịu xuống, lại phát hiện có nước mắt, từ trên rơi xuống mặt.
"Cô khóc cái gì, không được khóc."
Diệp Đồng thút thít, giơ tay đánh lên lưng Lâm Túc.
"Được, tôi không khóc." Lâm Túc nhẹ nhàng trả lời, thoáng yên lặng, cẩn thận dò hỏi: "Đồng Đồng, Tử Ngọc nói với em phải không?"
Diệp Đồng nghẹn ngào, giọng lạnh nhạt:
"Nói thì sao, không nói thì sao?"
Lại trầm mặc một lúc.
Diệp Đồng cắn chặt răng, lửa giận công tâm, chẳng biết khí lực từ nơi nào xông lên, hung hăng đẩy Lâm Túc ngã ra sofa, đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Túc:
"Lâm Túc, đến lúc này rồi cô còn không chịu giải thích với tôi."
"Đồng Đồng."
Lâm Túc ngồi thẳng người, nhìn Diệp Đồng, mấp máy môi, cuối cùng không nói gì, đưa tay đem tách trà trên bàn chuyển tới: "Trước tiên uống trà đi, không thôi mai thức dậy em sẽ đau đầu."
"Hư tình giả ý." Diệp Đồng cười lạnh, cầm lấy tách trà uống vài hớp, nặng nè đặt lên bàn, "Hài lòng chưa, có thể đi chưa?"
Lâm Túc không nhìn tới gương mặt đầy nước mắt của Diệp Đồng, vài lần thở dài, nước mắt từ lòng bàn tay tràn ra, giọng vẫn nhàn nhạt như cũ:
"Đồng Đồng, em muốn tôi giải thích gì với em."
"Giải thích..." Đang nói chợt dừng lại, trong nháy mắt Diệp Đồng trở nên mờ mịt, nếu đã biết hết tất cả, tại sao phải để Lâm Túc giải thích với mình, cô tức giận cái gì, là bởi vì thái độ của Lâm Túc hay bởi vì hai năm qua và cho đến bây giờ chỉ mình cô chịu khổ.
Tiêu Tử Ngọc nói, Lâm Túc khổ sở cũng không ít hơn cô dù là 1 chút.
Người phụ nữ kia trước đây kiên cường mạnh mẽ nhưng hôm nay trước mặt cô, một lần rồi một lần cứ rơi nước mắt.
Trước đây vì bảo vệ cô, chống lại áp lực từ gia đình, dùng bờ vai không phải là rộng chống đỡ đau khổ thuộc về hai người.
Cùng là phụ nữ, cô chịu ấm ức khổ sở có thể bốc đồng khóc nháo trong lòng Lâm Túc, bốc đồng phát tiết lửa giận và oán khí, mà khi Lâm Túc yếu đuối, tính tình luôn chịu đựng, lại biết khóc với ai.
Diệp Đồng hít mũi, đi đến bên người Lâm Túc, nhẹ nhàng kéo hai tay Lâm Túc xuống, nhìn đôi mắt ướt nước mắt kia, lau lau nước mắt trên má Lâm Túc:
"Không phải cô không thích khóc sao, cô đừng khóc."
"Đồng Đồng." Lâm Túc ôm eo Diệp Đồng, chôn mặt vào lòng Diệp Đồng.
"Lâm Túc, tôi không ép cô giải thích với tôi, có những chuyện đã qua thì qua đi." Diệp Đồng tự giễu, vỗ về an ủi Lâm Túc.
Lâm Túc nhíu mày, ngồi thẳng người, vẻ mặt đã khôi phục, nhẹ giọng nói:
"Đồng Đồng, bây giờ tôi rất loạn, để tôi yên tĩnh một lúc, có được không?"
Diệp Đồng nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ bừng của Lâm Túc, sau đó không nhìn nữa, xoay người vào phòng ngủ, bỏ lại một câu:
"Có thể, sau khi bình tĩnh rồi thì trở về đi."
Lẳng lặng ngồi ở sofa, cũng không biết chợt nhớ tới điều gì, trên mặt Lâm Túc nở một nụ cười, cũng không biết ngồi bao lâu, phía sau truyền tới tiếng bước chân, lại truyền tới tiếng đóng cửa, có vẻ đi vào phòng tắm.
Điện thoại trên bàn trà vang lên, không phải điện thoại của Lâm Túc, ngước mắt nhìn thoáng qua, điện thoại hiển thị La Hoan, Lâm Túc do dự một chút, cầm điện thoại lên, nhấn nghe, bình tĩnh nói:
"La Hoan."
"Lâm Túc?!" La Hoan khiếp sợ,
"Ừ, là tôi."
La Hoan ngạc nhiên:
"Sao chị..."
"Tôi ở nhà Đồng Đồng."
La Hoan ngửa mặt lên trời thở dài:
"Trời xanh có mắt, cuối cùng gặp mặt, may là không có phụ em dụng tâm lương khổ, Lâm Túc, là người ngoài cuộc em không nên nhúng tay vào chuyện của chị và Đồng Đồng, nhưng làm bạn bè, 2 năm qua em giúp chị chăm sóc Đồng Đồng, không có công lao cũng có khổ lao, em xin chị, nhanh nhanh đem người dỗ về đi."
Lâm Túc cười cười:
"Cảm ơn em trước, nhưng em cũng biết Đồng Đồng..."
"Đồng Đồng trong lòng chỉ có chị." La Hoan ngắt lời Lâm Túc: "Hai năm qua, đếm không biết bao nhiêu nam nữ theo đuổi cậu ấy cũng chưa từng thấy cậu ấy động tâm."
"Chị biết." Lâm Túc tắt máy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Đồng đã tắm xong, trút bỏ mùi rượu và sự mệt mỏi, từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lâm Túc vẫn ngồi ở sofa như cũ, lưng thẳng, dáng người ưu nhã.
Cũng không thèm để ý, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Rốt cuộc thể xác và tinh thần lao lực quá độ, Diệp Đồng nằm trên giường nhanh chóng ngủ say.
Cảm giác trở lại giấc mộng 5 năm trước.
Cô vừa tốt nghiệp đại học đi thực tập, ôm mộng tưởng trở thành người phụ nữ mạnh mẽ thành công, trải qua một vòng phỏng vấn sàng lọc khốc liệt, cuối cùng thuận lợi tiến vào tập đoàn LT.
Bởi vì ngày đầu tiên đi làm nên cô tới rất sớm rất sớm...
Đồng thời cũng có một người khác nữa, trong mộng của cô càng chân thật.
Cô gái ngây ngô đứng lặng ở cửa thang máy, lúc lơ đãng xoay người chỉ thấy nụ cười nhàn nhạt của người kia, cứ như vậy sững sờ tại chỗ, hoảng hốt.
Cô không có trở thành người phụ nữ mạnh mẽ thành công.
Sau này, cô trở thành trợ lý tổng giám, sau này lại rơi vào cạm bẫy ái tình.
Ngày ngọt ngào vẫn không kéo dài.
Lại đang ngủ.
Cô nhìn người kia ôm một người con gái không ngừng khóc, hai người chiến tranh lạnh, vẫn luôn dừng ở cảnh chiến tranh lạnh.
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, người kia mặc dù cùng cô nằm cùng một chiếc giường nhưng vẫn có khoảng cách giữa hai con tim, người con gái kia khóc, ngủ cũng rơi nước mắt, rồi lại được người kia hôn hôn lên.
"Đồng Đồng."
Loáng thoáng giống như tiếng gọi quen thuộc dịu dàng bên tai, đó là đôi tay lạnh lẽo cọ lên má cô, rồi đem cô ôm vào lòng, hôn lên trán cô:
"Quỷ thích khóc, ngủ cũng không quên khóc."
Mùi hương thoang thoảng trên người của người này rất quen thuộc, cũng rất dễ chịu, giống như mùi hương trong mộng của cô, người kia giống như người con gái trong mộng của cô, sa vào cái ôm của người đó, mãi mãi không muốn thoát ra.
Người kia hôn lên mặt cô, vẫn ở bên tai quấy rầy mộng đẹp của cô:
"Đồng Đồng, chúng ta đã từng chia tay, cùng tôi trở về chúng ta bắt đầu một lần nha."
"Đồng Đồng, tôi biết bây giờ em chưa tiếp nhận được, không sao cả, tôi có thể chờ."
"Đồng Đồng, chúng ta vẫn còn gặp lại."
"Tôi chờ em buông xuống mọi thứ đã qua."
Người kia mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy nhưng lại như không, lại sợ là mộng, người nọ không nói chỉ ôm cô