Chương 8: 8: Hôn Trộm

Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sau khi ra ngoài mua đồ ăn về nhà cho cả nhà ăn, Thi Nhi mệt mỏi quay về phòng.
Đây là "khu căn cứ" được phân chia rõ ràng giữa cô và Hàn Thẩm.

Trên một cái giường rộng, đặt gối ôm dài nằm ở giữa, cô nằm ngoài còn anh thì nằm phía trong, không ai được vi phạm chỗ của ai.
Hàn Thẩm có vẻ đã ngủ, làm cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Bình thường giờ này, cô còn phải dỗ dành anh, kể chuyện cho anh nghe thì anh mới chịu ngủ.

Có lần, cô đọc truyện đến nhoè mắt, anh còn chưa chịu ngủ thì cô đã ngủ gật rồi.
Thi Nhi thở phào, ngồi bên bàn nhìn lại mình trong gương.

Tuy cô không phải là cô gái có nhan sắc đẹp sắc sảo, xuất chúng như nhiều cô gái khác.

Nhưng cô lại có nét đẹp rất thanh thuần và giản dị, lại có một chút mạnh mẽ, cá tính.
"Vợ ơi! Vợ ơi!"
Cô quay người lại nhìn, thấy Hàn Thẩm vừa ôm gối ôm vừa gọi cô.

Hình như anh đang mơ ngủ, mắt thì nhắm nghiền, mà miệng thì cứ gọi gì đó.
Bước đến gần, Thi Nhi nhẹ nhàng vén chăn cho anh, thì lại nghe anh gọi.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Anh ta đang gọi mẹ sao?
Thi thoảng, cô vẫn thường thấy anh ngủ mơ như thế, lúc thì gọi cô, lúc thì gọi mẹ.

Hầu như mỗi lần anh ngủ đều không được ngon giấc.

Cô biết anh đang nhớ mẹ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Leo lên giường nằm cạnh, cách một cái gối, Thi Nhi nhẹ nhàng kéo chăn lên rồi nằm xuống, vuốt ve lưng của anh.

Tấm lưng ấy đang run rẩy, miệng thì cứ không ngừng gọi mẹ.
"Mẹ ơi! Đừng bỏ con! Con sợ! Con sợ!"
Cô chợt cảm thấy xót xa, lấy chiếc gối ôm đặt sang một bên rồi nhích lại gần, dang tay ôm anh vào lòng.

Lấy anh chồng khờ này, tuy không có cảm giác được cưng chiều, chở che như người ta, ngược lại mình còn phải đóng vai chồng, nhưng cô cũng rất kiên nhẫn với anh.
Hàn Thẩm nằm trong lòng cô, hình như đã dễ chịu hơn nhiều, còn ôm cô cứng ngắt không buông ra.

Cô vừa vỗ lưng anh vừa liên tục dỗ dành.
"Ngoan! Ngủ đi nhé! Ngủ ngoan!"
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Lúc này đã là 11h khuya.

Trời gió nhẹ, lại có trăng treo bên cửa sổ rọi vào phòng.

Mãi lo vuốt lưng cho Hàn Thẩm, Thi Nhi ngủ quên lúc nào cũng không hay.

Lúc này, hình như tư thế nằm cũng đã thay đổi.

Cô nằm trong vòng tay của anh, còn vùi đầu vào vòm ngực rắn rỏi ấy.
Một ánh mắt dịu dàng đang nhìn cô say ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng hồng.
Hàn Thẩm còn nhớ, lúc nghe tin Phó lão gia dẫn một cô gái về làm vợ rồi chăm sóc cho mình.

Anh còn nghĩ, cô gái đó nhất định sẽ nghe lời ông và Phó phu nhân, nghĩ cách ức hiếp anh.

Nhưng không, Thi Nhi rất chịu khó lại chăm chỉ, chưa từng để anh phải bị bỏ đói, hay thiếu một thứ gì.

Dần dần, anh lại càng có thiện cảm với cô gái này, hầu như đã dần dần chuyển thành tình yêu.
Thi Nhi khẽ cựa quậy, nhưng có lẽ vì ngủ quá say nên vẫn chưa hay biết gì, còn vùi đầu vào ngực rồi ôm lấy anh.

Hàn Thẩm khẽ cười, thấy cô ngủ ngon như vậy chắc là đã vất vả lắm.

Anh nhẹ nhàng để cô nằm nhích ra một chút, sợ lại động vào tay bị bỏng của cô.
Nhìn hàng mi cong, đôi môi căng mọng ấy, anh lại thấy cô như vậy thật đẹp.

Không cần son phấn, không cần phải chăm sóc da, nhưng cô trong mắt của anh vẫn thật xinh đẹp và thuần khiết.
Cúi đầu xuống, Hàn Thẩm nhẹ nhàng gặm lên đôi môi ấy một cái.

Nó mềm mại và rất thơm, lại còn ngòn ngọt khiến anh khó mà kiềm chế được, gặm một chút thôi thì chưa đủ.

Anh nâng cằm cô lên, nhân lúc cô đang ngủ mà hôn ghì lên đôi môi ấy, càng hôn lại càng khó kiểm soát được.
Đợi sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, anh sẽ cho em một danh phận, đàng hoàng bước vào Phó gia này.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy thấy mình đang ôm Hàn Thẩm ngủ, cái gối ở giữa cũng không còn, Thi Nhi giật mình ngồi dậy.
"Gì vậy trời?"
Cô ngồi ngơ ngẩn ra, mới nhớ là đêm qua vì muốn dỗ dành Hàn Thẩm, nên cô mới phá lệ mà ôm anh vào lòng.

Nếu là một chàng trai khác, chắc cô đã hét toáng lên rồi mắng chửi các kiểu.

Nhưng còn anh chồng này thì, ngốc thì làm sao mà làm gì cô được.
Nhìn anh say ngủ, cô mới để ý thấy anh thật là đẹp trai quá.

Cô mím môi nhìn, nhìn thật kĩ khuôn mặt ấy rồi lại than thở.
"Thật là! Nếu đã ngốc thì xin đừng đẹp trai vậy chứ?"
Nhiều lúc cô thấy cũng tiếc thật, giá mà anh không ngốc thì tốt rồi.

Biết đâu cô và anh lại có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường.

Lúc đó cô lại hi vọng, anh sẽ giống kiểu mấy anh tổng tài trên phim, bất chấp cả liêm sỉ để theo đuổi vợ mình.

Nghĩ rồi lại thấy chán, cuối cùng ngốc vẫn là ngốc, cô không còn cách nào để thay đổi.
Ngốc thì...!hôn một cái chắc không sao đâu nhỉ?
Thi Nhi đột nhiên có suy nghĩ táo bạo.

Cô nhớ lại lần hôn trước của mình và Hàn Thẩm, cũng không tệ chút nào.

Lấy chồng ngốc thì đã đành, vã quá thì phải vậy thôi.

Thế là Thi Nhi ngồi khom người lại gần, thích thú hôn lên môi anh một cái.
Chụt!
...