Chương 42: kết

Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ sau khi trở lại, Nhất Đằng ngày càng bận rộn, vừa phải chăm sóc Tô Tịch còn phải chuẩn bị hôn lễ.

Tuy là phụ nữ có thai nhưng Tô Tịch lại không có hiện tượng nôn nghén như mấy bà mẹ bầu khác, ngày ngày vô cùng thoải mái, còn công việc thì miễn bàn, từ lúc biết cô có thai, Nhất Đằng liền cấm túc, bây giờ Tô Tịch chỉ ở nhà chờ đợi làm Nhất phu nhân.

Vào một ngày đẹp trời, Tô Tịch bao nhiêu năm qua bị dụ dỗ, mặc váy cưới theo Nhất Đằng bước vào lễ đường.

Tô Tịch ở phòng chờ bị phù dâu Tuyên Tư, Điềm Uyên và Đậu Khấu cò kè, cô cười gian xảo, thẳng tay dốc hết hầu bao của các nàng, Đậu Khấu còn than vãn nói:" không nghĩ Tịch Tịch ở chung với lưu manh lâu ngày, bây giờ cũng đã biến thành lưu manh".
Tô Tịch khinh bỉ:"mày mở cửa hàng Taobao, giàu muốn chết mà còn mặc cả với tao sao ?".
Đậu Khấu trợn mắt:" mày không biết cái cửa hàng đó của tao đã bị Tư Lập sang bằng mất rồi còn đâu, Bây giờ Tỷ Tỷ chỉ là một tiểu vô sản nghèo rớt mồng tơi".
" nhất định phải lấy" cô kiên quyết không thèm chừa lại cho nó một con đường sống.

Đậu khấu tuy than vãn nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa:"  thật quá đáng, mà thôi không sao, chừng nào tới phiên tao, bổn cô nương sẽ tự tay thu về, haha".
Tô Tịch cảm thấy mặt mũi đang co rút dữ dội.

"Reng, Reng, Reng"
Chuông điện thoại của Tô Tịch vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của mọi người. Tô Tịch nhấc máy:" xin hỏi là ai gọi thế ?".
Bên kia im lặng không có trả lời, Tô Tịch cảm thấy kỳ lạ, sao gọi mà không ai trả lời, cô kiên nhẫn hỏi tiếp:" xin hỏi, là ai thế ?".
Bên kia vẫn không trả lời, phù dâu cũng chụm lại xoay quanh di động, một lúc lâu, không thấy trả lời, Tô Tịch định tắt máy thì bên kia có một giọng nói của phụ nữ bật ra:" tôi muốn gặp cô ".
"cô là ai ?" Tô Tịch hỏi rõ danh tính.
"ra ngoài, rẽ phải, đến phía sau đại sảnh, cô sẽ biết".
" được, tôi sẽ đến"
" một mình" cô ta hơi trầm thấp nói ra.
" được" Tô Tịch chắn chắn, cô muốn xem thử ai giở trò thần bí.

Cúp máy, Tô Tịch để lại phù dâu, nhấc váy bước ra ngoài, phù dâu hoảng hốt kéo lại:" cô ta là ai, gọi tìm gặp riêng là có ý gì?".
" bổn cô nương đi với mày, nhỡ có gì nguy hiểm thì sao"
" Hay là để tao đi nói với Nhất Đằng".

" không được, mọi người ở đây đi, không sao đâu, ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay, không có to tát như thế đâu" lúc nghe đi động, Tô Tịch cảm thấy được cô gái ấy không có ý gì mà chỉ đơn giản muốn gặp cô, bởi vậy cô mới dám chấp nhận đi một mình, cô tin tưởng vào giác quan của phụ nữ là đúng.
" vậy được rồi, đi nhanh về nhanh, mang theo Di Động có chuyện gì lập tức gọi điện có biết không?"
"ừ" cô biết rồi.
****
Đến nơi, Tô Tịch từ bên này đã nhìn thấy một cô gái có mái tóc vàng óng đang xoay lưng lại với mình, cô cảm thấy rất quen mắt.

Tô Tịch đi tới cô gái đó trùng hợp xoay người lại, là cô gái cô đã gặp ở sân bay với Nhất Đằng.

Tô Tịch đứng im không nói gì, cô gái đó lại nở nụ cười bước tới:"cô là Tô Tịch".
" Đúng là tôi".
"hài, cô chính là người đã gọi điện cho  Nhất Đằng vào cái hôm anh ấy đáp xuống sân bay trở về đúng không?" "Đúng" cô lạnh nhạt trả lời, không lẽ là tiểu tam tới quấy rối.

Cô gái đó thấy cô đề phòng thì mở miệng;" đừng lo, tôi sẽ không làm hại cô đâu, có lẽ cô cũng đã biết tên tôi cho nên tôi không cần giới thiệu nữa nhé".
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Tô Tịch không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề, nghi cơ bùng nổ đang muốn làm rớt xuống trái đất.
" cũng không có gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô một lần, cô có biết không, thực ra cái lúc mà Nhất Đằng tới nói với tôi rằng không được quấy rầy tới cô thì tôi rất buồn bã và phẫn hận, tại sao Nhất Đằng không yêu tôi, tôi hơn cô rất nhiều".
" phải, cô hơn tôi nhiều lắm" móng tay cô đã bấm sâu vào da thịt.
"Nhiều lúc, tôi thật muốn đến bắt cóc cô, đem cô rời xa thế giới của anh ấy, cho thế giới của Nhất Đằng chỉ có một mình tôi, nhưng một ngày, tôi chợt hiểu ra, tranh giành thứ không thuộc về mình sẽ không bao giờ thấy hạnh phúc, vì thế, tôi buông tay".

Tô Tịch âm thầm gạt mồ hôi, đúng là lòng dạ phụ nữ thật là thâm độc, mặc dù cô cũng là phụ nữ nhưng không nhịn được nói ra.

Tô Tịch im lặng chờ đợi, cô gái đó nói tiếp:" bỗng một ngày, tình yêu thật sự  đến với tôi, làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc, tôi mới biết Nhất Đằng chọn lựa như vậy là đúng đắn, thực sự, Nhất Đằng đối với tôi cũng không phải là yêu sống chết, tình cảm của tôi đối với Nhất Đằng cũng không quá sâu đậm, chỉ là muốn có cảm giác được chinh phục mà thôi" cô ấy dừng một quãng lại nói:" hôm nay, tôi chỉ đến nói với cô một câu, chúc cô hạnh phúc".
" Cảm ơn, còn cô, cô có hạnh phúc không".
"Tôi thật sự rất hạnh phúc" Cô ấy vừa nói vừa đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở phía xa mà mỉm cười, có lẽ tình yêu đã đến với cô ấy.

Từ giã với Chirryna, Tô Tịch xoay lưng bước vào đại sảnh, liền thấy một bóng dáng đằng đằng sát khí bước tới, giây tiếp theo, cô nằm trọn trong lòng Nhất Đằng.

"không sao chứ?" Cô nghe thấy được, giọng nói Nhất Đằng có vẻ hốt hoảng.
"không có gì " cô vội ôm hắn trấn an.
"cô ta nói với em cái gì?" dám bắt nạt bà xã của hắn, hắn sẽ không bỏ qua.
"không có, cô ấy chỉ đến chúc mừng em thôi ".
"thật như vậy?"
" Đương nhiên " Tô Tịch nháy mắt tinh nghịch với Nhất Đằng.

Mấy phút trước, hắn đang chuẩn bị bên này, đậu khấu vẻ mặt trắng bệch  chạy tới nói với hắn chuyện của Tô Tịch, nghe xong hắn lập tức chạy nhanh xuống đây, cũng may, người đến là thiện ý, nếu mà là ác ý, nghĩ tới Nhất Đằng bỗng tức giận ra lệnh:" từ nay trở về sau không được hành động tự tiện như thế nữa, biết không ".
"biết rồi, nhưng mà em..."
" câm miệng "
Lần này boss tức giận thực sự, ôm Tô Tịch bước thẳng vào lễ đường.
****
Mấy tháng sau, tại bệnh viện, Nhất Đằng đang ngồi ở ngoài, rõ ràng là còn mặc nguyên một bộ đồ ngủ, mái tóc hỗn loạn nhìn không chớp mắt vào phòng cấp cứu.

Một lúc sau, khi hắn chờ sắp hết nổi, mất kiên nhẫn đi đi lại lại, bác sĩ cũng đẩy cửa ra:" Xin chúc mừng Nhất Tổng, là một cậu bé trai hóm hỉnh, mẹ con đều bình an".

Bố mẹ Tô mừng rỡ vô cùng, bên kia Cụ Đằng tay chống gậy cũng rung nhẹ, còn riêng Nhất Đằng thì ngồi bệt luôn xuống sàn.
"bác sĩ tôi có thể vào được không".
" xin cứ tự nhiên "
Nghe bác sĩ nói vậy, Nhất Đằng liền lao nhanh vào bên trong.

Tô Tịch mơ mơ màng màng một lúc thì tỉnh dậy, nhìn thấy Nhất Đằng đang ôm một cái bọc nhỏ rất vụng về. " Đằng ".
Thấy Tô Tịch tỉnh dậy, Nhất Đằng liền ôm bọc nhỏ đến bên cạnh cô.

" sao giống như khỉ thế ?" Tô Tịch nhìn nhóc con trong tay thốt lên.
" không sao, vài ngày nữa sẽ hết thôi" Nhất Đằng lúc nãy mới nghe mẹ Tô nói thế.
Tô Tịch giọng nói vậy nhưng không không có ghét bỏ, nâng niu trên tay xoay người vén áo cho nhóc con bú.

Đây là bảo bối của cô, nó đang nằm trong lòng mình, cô cảm thấy khóe mắt ươn ướt.
Nhất Đằng bên cạnh nhìn không nổi nữa, bước tới, Tô Tịch nghẹn họng:"anh đi chỗ khác". Thật tình, cô đang cho con bú mà.

Không thèm để ý Tô Tịch nói gì, hắn sấn tới, một bên đã bị Tiểu gia hỏa ngậm chặt, bên còn lại bị Nhất Đằng vồ tay tới xoa xoa:"hình như to hơn lúc trước".

Tô Tịch mặt đỏ bừng đẩy hắn ra:" lưu manh, anh đúng là lưu manh".
Nhất Đằng thoải mái cười lớn ngồi xuống một bên:"" Tô Tịch, anh rất hạnh phúc".
" vâng".
Tô Tịch e thẹn đỏ mặt gật đầu.

Nhất Đằng ôm hai mẹ con vào lòng, giờ phút này không có gì là quan trọng hơn hai người bọn họ, hắn cảm thấy vô cùng mĩ mãn, gia đình một nhà ba người đầm ấm, hạnh phúc.

Một gia đình như vậy, có vợ yêu và con ngoan, đối với Nhất Đằng, như vậy đã là quá đủ.