Chương 1: phu nhân nhà đại gia

Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Đăng vào: 12 tháng trước

.



- Cách Cổ Lạp, cô chết đi, người phụ nữ ác độc như cô phải chết!

Người đàn ông mang một bộ mặt hung tợn đang cố gắng siết cổ cô lại. Mà cô chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vọng.

Cô vừa mới chết trong vụ đắm thuyền. Tuy không hiểu sao bản thân lại có thể sống lại nhưng vừa mở mắt đã bị bóp cổ...

Số của cô sao lại đen như vậy?

Chu mi a... Cứu tôi với... Có ai không...

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, rất nhiều người mặc đồ đen xộc vào lôi cái tên đang bóp cổ cô, ấn hắn xuống đất.


Lấy lại được không khí hít thở, cô có cảm giác như bản thân vừa mới thoát khỏi tay Thần Chết trở về.

\- Thiếu phu nhân, cô có sao không?

\- Không sao, không sao...

Cô vừa thở dốc vừa nói.

Đột nhiên, cô khựng lại. Có cái gì đó không đúng nha? Anh trai này gọi cô là thiếu phu nhân? Cô vốn là sinh viên đại học, còn chưa có tốt nghiệp. Đã vậy còn chưa có bạn trai, gia cảnh lại không phải giàu có. Gọi phu nhân thì đúng là hơi quá...

\- Anh, vừa gọi tôi là gì? Gọi lại coi?

Cô chỉ tay vào cái tên vừa gọi cô là thiếu phu nhân. Lần này, chỉ biết anh ta lập tức quỳ xuống như sắp chết tới nơi mà run rẩy cúi đầu trước cô.

\- Phu nhân, xin cô hãy tha cho chúng tôi. Tại phu nhân cứ bắt chúng tôi ở ngoài nên không thể vào để bảo vệ phu nhân ngay được. Tôi xin lỗi...

Rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì thế này?

Đầu óc của cô có chút quay cuồng.

Chợt, Cách Cổ Lạp nhìn vào trong tấm gương lớn bên tay trái. Lúc này, cô mới phát hiện quần áo trên người mình có chút khác lạ, hình như... Toàn đồ hàng hiệu đắt tiền???

Gương mặt thì đúng là của cô, vóc dáng cũng đúng nhưng thân phận bây giờ đã khác rồi chăng?


Phải mất vài phút, cô mới định thần lại được chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Cách Cổ Lạp đuổi hết đám áo đen này ra ngoài, tiện tay túm người đàn ông ở lại để cô lấy thông tin.

Cả một quá trình diễn ra rất nhanh, đến khi cô cho tên áo đen kia ra ngoài. Bản thân ở trong phòng tịnh tâm suy nghĩ liên kết các sự việc.

Vị tiểu thư này là Cách Cổ Lạp, giống tên cô, người cũng giống nốt. Là cháu gái duy nhất trong 5 người cháu nội của Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý. Cách Cổ Lạp thường ỷ vào gia thế mà ăn chơi vô độ, tiêu tiền hoang phí, hãm hại những người không vừa mắt. Chỉ vì là cháu gái duy nhất nên ông nội lúc nào cũng bao che cho những hành vi của Cách Cổ Lạp.

Lần đó, sau cơn say với đám bạn, Cách Cổ Lạp đã quấy rối vị tổng tài cao lãnh của Đông Gia. Chính vì không muốn dư luận bàn tán, Cách lão gia đã đe doạ Đông Thần lấy Cách Cổ Lạp. Cho dù Đông Gia có giàu tới cỡ nào nhưng liên quan tới chính trị thì cũng chẳng yên ổn. Vì vậy, Đông Thần đành miễn cưỡng lấy Cách Cổ Lạp, cho cô thân phận thiếu phu nhân Đông Gia - Gia tộc giàu nhất Đế Đô.

Nghĩ đến đây, Cách Cổ Lạp có hơi bàng hoàng xoa xoa lên gương mặt mình.

Từng hình ảnh của cái thân thể này đã trải qua đều hiện lên trong đầu cô.

Phóng hoả, có!

Đánh người, có!

Ăn chơi, có!

Tóm lại, những tội danh này có kể ra cũng không hết. Hình bóng của người chồng dần dần hiện lên tiếp theo. Đông Thần có nói rằng, hắn căm ghét cô!

Hiện tại ngoại trừ ông nội và ba mẹ ra thì chẳng có ai quý mến cô cả? Rốt cuộc cô đã làm cái gì sai mà phải đi dọn dẹp cho những gì cái vị tiểu thư này làm vậy???

\_\_\_\_\_\_\_


\- Thiếu phu nhân, thuyền cập bến rồi. Chúng ta mau lên bờ thôi...

Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cho Cách Cổ Lạp giật mình. Dù sao bây giờ việc cũng đã lỡ rồi, cô không còn cách nào khác phải sống đúng với bản thân mình thôi. Cứ cho là cô đen đủi nên bây giờ đi làm việc thiện để bù tội cho vị tiểu thư này đi...

Vừa bước chân lên bờ, Cách Cổ Lạp vươn tay hít thở bầu không khí của thiên nhiên. Theo sau cô là 1 hàng vệ sĩ bảo vệ, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Đi được mấy bước, đột nhiên có một chiếc xe đen dừng lại ngay trước mặt của cô. Cách Cổ Lạp đứng hình khi thấy một người đàn ông mặc vest đen tao nhã bước từ trên xe xuống.

Là một mĩ nam...

Gương mặt góc cạnh, chiều cao quá chuẩn, thần thái quá hoàn hảo...

Còn mải trố mắt nhìn người đàn ông đó mà cô không biết rằng hắn đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.

Cái giọng nói âm u ấy, cứ thế vang lên, làm cô bừng tỉnh khỏi sự ảo tưởng.

\- Chưa chết sao? Tôi cứ tưởng cô bị tên đó giết rồi nên đến đây nhặt xác.