Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
Đăng vào: 11 tháng trước
Người đàn ông như dã thú trên hoang mạc, điên cuồng mạnh mẽ ra vào trong cơ thể cô, Doãn Lạc Lạc ngoài cơn đau nhức vẫn không cảm nhận được cái gì? Nước mắt vốn dĩ đã khô lại, chỉ còn tiếng nức nở dưới đáy lòng.
Mà Tiêu Nhất Hàn lại ngẩng mặt lên nhìn cô, giống như một cực hình tàn nhẫn chà đạp lên thân thể cô, ngoài những vết cắn xanh tím khắp người, ngoại trừ cơn đau nhức dưới hạ thân, thì lòng cô cũng vì hắn mà đau đớn khôn cùng, khó tránh được sự dày vò tê tâm liệt phế, mà hắn cũng không mảy may quan tâm, chỉ không ngừng thỏa mãn dục vọng, đem thân thể cô lật tới lật lui với mọi tư thế.
Cắn răng nhẫn nhịn, cô không cách nào khống chế cơ thể đang run rẩy, chỉ đành bất lực thở yếu ớt bám chặt vào hai cánh tay cường tráng của hắn.
" Cô không cần tỏ ra bộ mặt đáng thương, đây không phải là điều trước giờ cô muốn hay sao, bây giờ đạt được, có phải rất phấn khích" lạnh lùng tàn nhẫn đem một chút tôn nghiêm còn sót lại trên người cô xóa bỏ, cô nhìn hắn trân trân, nhìn rõ hắn lúc này giống như một con ác ma hung hăng nghiền nát cơ thể cô.
" Không có, cầu xin anh tha cho tôi" hơi thở yếu ớt tựa như làn gió mỏng manh sắp tan biến, nếu hắn không lắng nghe kỹ, có lẽ chính bản thân mình cũng không nghĩ rằng cô còn thở.
" Tha cho cô, bản lĩnh của cô cũng không tồi, muốn chơi chiêu này với tôi, vậy tôi sao có thể để vợ mình chịu ủy khuất được" lời nói sỉ nhục vang lên, giống như muôn vàn mũi tên nhọn bén tuôn rơi về phía cô, mạnh mẽ cắm chằng chịt lên khắp da thịt, đau nhức đến tận tâm can.
Hắn thô lỗ đem eo cô ghì chặt lại, hạ thân phía dưới càng thêm dùng sức, Doãn Lạc Lạc giống như đóa hoa Anh Túc, chỉ cần chạm vào rồi sẽ không cách nào thoát ra được, mà hắn cũng phải thừa nhận, từ trên cơ thể cô rất đặc biệt thích hợp với hắn, mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi, thân thể khít khao bao trọn lấy hắn, Tiêu Nhất Hàn đem đôi mắt ma mị nhìn người phụ nữ bên dưới cắn răng chịu đựng, một câu một chữ cũng không hề mở miệng.
Tiêu Nhất Hàn hừ nhẹ, phóng thích mầm giống sâu trong cơ thể cô, vẫn tư thế nhàn nhạt đem quần áo mặc chỉnh tề, chỉ lạnh lùng ném cho cô một câu cực kỳ tàn nhẫn.
" Thuốc để trên bàn, tự mình uống vào" sau đó mở cửa phòng rời khỏi, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Tâm tư lúc này của Doãn Lạc Lạc hệt như chiếc thuyền lênh đênh trên mặt biển, tự do tự tại trôi bồng bềnh. Giống như trái tim cô lúc này, lơ lửng giữa không trung, đau đớn, tổn thương sâu sắc.
Ngồi dậy nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, cô chật vật đem cơ thể đau nhức từ từ đứng dậy, bước chân vừa chạm xuống mặt nền lạnh lẽo liền có cảm giác cả người muốn té xuống, cô đi tới chiếc bàn,trong lòng tự bật cười, hắn nói cô uống thuốc đương nhiên cô biết đó là thuốc gì? Vì không muốn cô mang thai con của hắn nên mới bảo cô uống thuốc tránh thai, kỳ thực cô cũng biết, trước kia là cô không có tình cảm với hắn, lại vì hoàn cảnh gia đình ép buộc cô với hắn mới kết hôn, đem cô trì hãm tại nơi này, nửa bước cũng không thể đi. Mà sau khi cô có tình cảm với hắn, biết loại rung động ngây thơ này là không nên, nhưng cô vẫn là không có lý do nào để rời đi, một mặt cũng không muốn liên lụy đến ba mẹ cô, ông trời nói xem, cô nên làm gì bây giờ.
Nhìn lọ thuốc trên bàn, tay cô bất chợt run run cầm lên, mở nắp ra đổ một viên thuốc trên lòng bàn tay, một giọt nước mắt nóng hổi rơi nhẹ trên mặt bàn, như đánh thức cô nên tỉnh táo lại, hắn cao cao tại thượng, một người trên vạn người, tập đoàn Tiêu Thị đều do một mình hắn dẫn dắt, cao sang quyền quý như vậy? Cô là không đủ tư cách với tới, chứ đừng nói đến ở trong lòng hắn vẫn luôn chứa đựng hình bóng người con gái kia, nói gì đến yêu hắn? Cô không đủ tư cách.
Đem viên thuốc nuốt xuống, bàn tay cô vẫn không khỏi run rẩy, đây là lần đầu tiên cô biết yêu một người, lại đau khổ đến vậy?
Sáng sớm, cô bước xuống lầu, sớm đã thay một bộ đồ mới, bước chân cô chậm rãi đi xuống, liếc ngang qua bàn ăn đã không còn nhìn thấy tấm hình kia đâu, cô lẳng lặng quay mặt về phía cửa, đè nén cảm xúc lúc này.
" Đi đâu" giọng nói thâm trầm phía sau truyền tới, cả người cô như cỗ máy lập tức theo phản ứng dừng lại, ngoảnh mặt về phía có giọng nói truyền tới, thân ảnh hắn cao lớn, mặc trên người bộ sơ mi trắng quyến rũ, khuôn mặt điển trai lạnh lùng lại không che dấu vẻ đẹp tàn khốc kia, nhớ đến thân thể rắn chắc màu đồng hôm qua của hắn, cả mặt bỗng chốc đỏ ửng, cô xấu hổ không dám nhìn hắn nữa.
" Tôi đi về" dù gì đây cũng là nơi riêng tư của hắn, sau ngày hôm qua cô cũng không muốn quay lại đây nữa, về lại ngôi biệt thự kia cũng tốt, hắn đã chán ghét cô như vậy, chi bằng bớt gặp mặt có lẽ sẽ tốt hơn.
" Tôi bảo cô đi sao? Từ hôm nay cô ở đây dọn dẹp nơi này, nếu tự ý đi vào phòng đối diện, cẩn thận tôi sẽ giết chết cô" lời nói sắc bén cứa mạnh vào trái tim cô, tuy bình thường hắn đã rất đáng sợ, nhưng dường như nhắc đến căn phòng kia, giọng nói hắn càng trở nên âm u lãnh khốc hơn, thay vì nói thì cô nghĩ đó chính là một lời cảnh cáo, mà cô, ngay từ đầu đã không thể thắng hắn, vận mệnh cô và cả công ty cô đều bị hắn nắm giữ, cô lấy quyền gì để từ chối.
" Tôi biết rồi, vậy Tiêu tiên sinh anh có gì canh dặn nữa không?" Doãn Lạc Lạc đem túi sách để trên ghế, nếu hắn nói không cần về kia nữa vậy ở đây cũng chẳng sao, chỉ cần không bước vào kia là được thôi.
" Lại đây" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng đứng ở bậc thang, không có ý định bước xuống, giống như việc hành hạ cô là điều tiêu khiển của bản thân hắn vậy.
Doãn Lạc Lạc nén giận, chầm chậm bước tới cầu thang, cách hai bậc không dám tiến lên thêm nữa.
" Gần thêm chút" bá đạo ra lệnh, hắn ngả lưng ra phía sau dựa hẳn vào cầu thang, để mặc cô tức giận không thể làm gì được.
Doãn Lạc Lạc dương đôi mắt nhìn Tiêu Nhất Hàn, đôi chân trần từ từ tiến đến gần hắn, lại không phòng bị bị hắn kéo mạnh vào lồng ngực, cả cơ thể nhỏ bé phút chốc liền chạm vào lớp áo sơ mi, đem theo mùi hương nam tính dễ ngửi luồn vào mũi cô, sắc mặt lập tức đỏ ửng, Tiêu Nhất Hàn nhận ra, bình thường người phụ nữ này rất dễ đỏ mặt, khiến hắn hứng thú muốn trêu chọc thêm.
" Có phải được tôi ôm nên thấy rất thích"
" Ai nói tôi sẽ thích, là anh tự kéo tôi" Cô lập tức phủ nhận, mắt to trợn trừng trừng nhìn hắn, đem mọi uất ức nuốt ngược vào trong.
" Vậy là cô không thích, hay cô thích tôi làm như vậy với cô giống đêm qua" lời nói tà mị, quyến rũ không chút kiêng kỵ bắn thẳng vào người cô, Doãn Lạc Lạc đã đỏ mặt lại càng thêm đỏ, xấu hổ đem hắn đẩy ra, nhưng lại không ngờ tới đôi tay hữu lực của Tiêu Nhất Hàn bá đạo đem thân thể cô ôm khít khao lại, hai cơ thể dán chặt nhau, không có nửa khe hở nào.
" Buông ra"
Hắn vẫn như cũ, đôi môi càng thêm cong, đem bàn tay kia áp trụ phía sau gáy cô kéo đến gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, chỉ cần cô khẽ động đậy một cái, môi cô sẽ chạm đến môi hắn, mà lúc này tư thế bọn họ thật ái muội, khiến cô muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ đành để mặc hắn khống chế.