Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Tôi và Tống Nhược Cốc giống như tuyệt giao.
Hai chúng tôi không tiếp tục gọi điện thoại, không liên lạc trên mạng, cũng không gặp nhau, hai bên dường như đang né tránh thời gian xấu hổ này.
Nếu không tính đến vai trò của tôi, thì công ty Wheels baby bây giờ chỉ có mình Sử Lộ trấn giữ, cậu ta rất vui.
Nhưng tôi cũng rất áy náy.
Tôi nghĩ lần này chắc tôi nói quá đáng rồi. Nói như thế trước mặt người ta đã không tốt rồi, vậy mà tôi còn nói xấu sau lưng cậu ta, thật là không hiền hậu.
Hơn nữa, điều kiện bên ngoài của Tống Nhược Cốc rất được, người yêu thích cậu ta cũng nhiều, tôi lại thẳng thắn khinh thường cậu ta, nhất định sẽ làm tổn thương đến lòng tự ái của cậu ta.
Huống chi là ở trước mặt Tần Tuyết Vi. Cậu ta thích Tần Tuyết Vi cũng được, không thích cũng được, dù sao trong đó cũng kèm theo tranh đấu của hai người.
Tôi và Tống Nhược Cốc cũng không phải là có thù hận gì lớn, hai người tuy chưa thể nói đến chuyện thưởng thức nhau, nhưng cũng được tính là quen biết. Bây giờ đột nhiên hai người lại cùng bày ra vẻ mặt cả đời không qua lại với nhau, thực sự khiến tôi bất ngờ.
Cũng có chút mất mát.
Tôi muốn nói xin lỗi với cậu ta, lại không biết nên mở miệng thế nào. Mỗi khi xử lý chuyện liên quan đến Tống Nhược Cốc, tôi đều giống như mất đi khả năng phản ứng chính xác, không biết nên đối mặt thế nào.
Tôi gửi tin nhắn cho cậu ta, do do dự dự sửa đi sửa lại, cuối cùng chỉ có ba chữ: “Xin lỗi.”
Tống Nhược Cốc không hề trả lời lại.
Mấy ngày nay cậu ta chắc rất bận, party tết Nguyên Đán đón sinh viên mới đến sắp bắt đầu, cậu ta là nam chủ trì. Nữ chủ trì là Tần Tuyết Vi, nếu như dùng đôi mắt khách quan đánh giá, thì hai người họ đứng cạnh nhau, đúng là một đôi hoàn hảo, rất hợp mắt người xem.
Tôi không có hứng thú với party tết Nguyên Đán, tôi chỉ mong chờ ngày nghỉ sau đó.
Ngày đầu tiên, cùng Sử Lộ đắp người tuyết.
Ngày thứ hai, cùng Sử Lộ đi trượt tuyết.
Ngày thứ ba, cùng Sử Lộ ở trong phòng trọ ăn lẩu.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, có mấy môn cần phải nộp bài tập, tôi sợ không kịp, cho nên muốn làm sớm. Sử Lộ vừa xem trực tiếp biểu diễn ở party buổi tối vừa giết thời gian, tôi ở phòng tự học cắm đầu làm bài tập.
Sau khi kết thúc tự học, đã là mười giờ đêm. Tôi đeo túi xách, vừa đi vừa lên weibo.
Party buổi tối đã kết thúc, rất nhiều người đã tung ảnh lên weibo. Nhóm người trong hội học sinh đã đi ăn liên hoan, có người còn quay trực tiếp hiện trường.
Vài tấm hình đều là Tống Nhược Cốc uống rượu, không biết tên nhóc này ngày hôm nay đã uống bao nhiêu.
Bụp.
Vừa đi đường vừa chơi điện thoại là không đúng, tôi ôm đầu thầm nghĩ. Cũng không biết ai xui xẻo bị tôi đâm vào, tôi đang định xin lỗi người ta.
Nhưng mà lúc tôi ngước mắt nhìn người trước mặt, lại cảm thấy kỳ lạ, “Tống Nhược Cốc?”
Tống Nhược Cốc bị tôi đụng phải lảo đảo về phía sau một chút mới đứng vững.
Tôi lắc lắc điện thoại, “Không phải cậu đang uống rượu sao?” Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này thế.
Tống Nhược Cốc không nói chuyện, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt mờ mịt.
“Cậu không sao chứ?” Tôi lắc lắc tay trước mặt cậu ta, không phản ứng.
Tôi hơi lo lắng, lôi cậu ta một cái, phát hiện tên nhóc này như một tờ giấy, vừa bị tôi đụng phải, đã ngã xuống. Tôi tất nhiên không thể bắt nạt con sâu rượu, không thể làm gì khác là đi qua dìu cậu ta, ai biết người uống say sẽ nặng như người chết, tôi không thể đỡ được, còn bị cậu ta kéo ngã xuống cùng.
Tống Nhược Cốc bị tôi đặt ở dưới thân.
Cảnh này sao lại quen thuộc thế nhỉ? Tôi nghĩ tới cảnh xảy ra ở trận bóng rổ kia, đột nhiên rất xấu hổ.
“Khụ khụ, cái nàyA!”
Tống Nhược Cốc đột nhiên mạnh mẽ lật người, đổi thành cậu ta đặt tôi ở dưới thân, trình độ tay chân linh hoạt, không chút nào giống con sâu rượu.
“Tống Nhược Cốc, cậu muốn làm gì?” Tôi không nhìn ra, người nay còn mấy phần tỉnh.
Cậu ta không nói chuyện, cúi đầu im lặng nhìn tôi, giống như đang quan sát một người xa lạ.
Chắc là vì nguyên nhân uống say, ánh mắt cậu ta như nhuộm một làn nước, con ngươi trong sáng, mới nhìn vô cùng hiền lành, vô hại.
Đánh giá bước đầu, người này vì say rượu nên tạm thời về giai đoạn nhi đồng.
Tôi muốn đẩy cậu ta ra, bây giờ tư thế của hai người rất xấu hổ, tuy chỗ này là góc khuất, nhưng không đảm bảo là không có người đi ngang qua.
Hình như để ngăn cản tôi giãy dụa, cậu ta càng ôm càng chặt.
“Tống Nhược Cốc, cậu biết tôi là ai không?” Tôi thử kích thích lý trí cậu ta.
Chắc là vì để trả lời câu hỏi của tôi, cậu ta nhích lại gần một chút, chăm chú nhìn tôi.
Mặt của cậu ta thật dễ nhìn. Đôi lông mày không dày không mỏng, đen như gỗ mun, hoàn toàn rõ ràng, không hề lộn xộn, mắt to vừa phải nhưng lại rất sống động, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi mắt này lúc cười thì hơi cong cong, lúc tâm tình không tốt thì lại lộ vẻ uy nghiêm, mũi cao thẳng, khiến khuôn mặt trở nên cân đối, chia các phần rõ ràng, đôi môi dày, tạo hình trái tim, không biết chúa đã mất bao nhiêu tâm tư để phác họa ra người hoàn mỹ như thế. Tóc của cậu ta rất ngắn, lại được trải qua quá trình xử lý cẩn thận, lộ ra vầng trán sáng mịn, rộng.
Tôi cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, đưa tay chọt chọt lên mặt cậu ta, “Da thật mịn nha.”
Cậu ta nắm tay tôi kéo xuống dưới, rồi đột nhiên cúi đầu.
Tôi thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy trên môi truyền đến cảm giác bị chèn ép, chóp mũi chìm trong hương vị cồn.
Tôi lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ta đang nổi điên gì chứ!
Tôi thực sự không đẩy được cậu ta ra, không thể làm gì khác ngoài chuyện né đầu đi, né tránh nụ hôn không hiểu được của cậu ta, “Cậu có thể buông tôi ra không, ngoan!” Tôi thử dụ dỗ cậu ta, dùng ánh mắt không thể chân thành hơn nữa.
Tiếc là cậu ta tạm thời không cách nào tiếp thu được tín hiệu này. Cậu ta đuổi theo môi tôi rồi lại đặt môi lên lần nữa. Lần này không đơn giản chỉ là môi chạm môi, mà cậu ta ngậm môi tôi rồi đưa lưỡi liếm, rồi dùng răng khẽ cắn môi tôi một cái.
Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn.
“Cậu thả tôi, đừng”
Tôi rất hối hận sau khi mở miệng nói, cậu ta tìm được cơ hội tiến hành xâm nhập sâu hơn. Sau đó động tác của cậu ta đột nhiên kịch liệt, giống như là ném bản thân vào cuộc chiến tuyệt vọng.
Tôi bị cậu ta hôn đến nỗi miệng tê rần, không thể làm gì khác ngoài chuyện cố gắng cắn một cái.
“A.” Cậu ta bị đau, dừng lại, thuận thế chôn đầu vào cổ tôi.
Bên tai truyền đến tiếng cậu ta thở dốc dữ dội, tôi thử di chuyển, “Tống Nhược Cốc? Tống Nhược Cốc”.
Cậu ta không hé răng.
“Cậu có thể buông ra trước không?” Món nợ này tôi sẽ chờ lúc cậu tỉnh rồi thanh toán.
Cậu ta không nhúc nhích, tiếng thở dốc dần dần lặng đi.
“Tống Nhược Cốc? Tống Nhược Cốc”.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Người này cứ thế mà ngủ.
Tôi
Bị Tống Nhược Cốc hành hạ như thế, buổi tối tôi ngủ cũng không ngon, ngày hôm sau đắp người tuyết với Sử Lộ cũng buồn bã ỉu xìu.
“Kỷ Nhiên, rốt cục cậu đã xảy ra chuyện gì, chúng ta muốn đắp người tuyết chứ không phải bánh bao!” Sử Lộ rất không hài lòng.
Tôi vừa dựa vào chổi, vừa chống cằm im lặng.
“Cậu làm sao thế?” Sử Lộ nhận ra tôi khác thường.
Tôi và bạn thân thiết của tôi không có gì giấu nhau, cho nên nói với cậu ta toàn bộ chuyện hôm qua.
Sử Lộ khinh thường hừ một cái, “Lại Tống Nhược Cốc, không phải hai người chia tay rồi sao!”
“Bọn tôi đã chia tay, nói chính xác là bọn tôi chưa từng ở cùng một chỗ, cậu cũng biết mà. Thế nên cậu nói xem, rốt cục ngày hôm qua cậu ta là thế nào?”
“Theo kinh nghiệm xem phim thần tượng của tôi, cậu ta có thể có tật xấu khi uống rượu nhận nhầm người khác thành người yêu của mình.” Sử Lộ suy nghĩ một chút rồi đáp.
Tôi không hiểu, “Còn có tật xấu này sao?”
Sử Lộ rất tự tin, “Cậu còn không tin, ngày hôm qua cậu ta có nhận ra cậu là ai không?”
“Chuyện này, hình như không có.”
“Cho nên đúng như thế, không tin cậu có thể tự hỏi cậu ta xem.”
Mặc dù có lòng tin hơn nửa với lời nói của Sử Lộ, nhưng không hỏi rõ thì trong lòng tôi vẫn còn mù mờ. Vì thế tôi bấm số điện thoại của Tống Nhược Cốc.
“A lô?” Âm thanh của Tống Nhược Cốc lộ ra vẻ uể oải sau say rượu.
“Tống Nhược Cốc.” Tôi hơi khẩn trương.
“Ừ.”
“Cái kia... Ngày hôm qua cậu...”
“Ngày hôm qua tôi làm sao?”
“Cậu có còn nhớ ngày hôm qua cậu làm gì không?”
“Chủ trì party đón người mới.”
“Sau đó?”
“Liên hoan.”
“Sau đó thì sao?”
“..”
Được rồi, cậu ta quả nhiên không nhớ rõ. Tôi thở phào một cái, nhìn về phía Sử Lộ, cậu ta nháy mắt một cái, vẻ mặt “Đã biết rồi còn hỏi”.
Tống Nhược Cốc bên kia còn nói thêm: “Kỷ Nhiên, cậu bây giờ muốn nói gì?”
“Cũng không có gì, thực ra tôi vẫn muốn nói xin lỗi cậu. Xin lỗi, hôm đó tôi không cố ý nói thế.”
“Chỉ những lời này?”
“Ừ.”
“Tôi biết rồi, gặp lại sau.” Dường như vừa nói xong từ cuối, cậu ta đã cúp máy.
Tên nhóc này hình như tâm tình không tốt thì phải.
Kết thúc ngày nghỉ Tết Nguyên Đán không bao lâu sẽ đến cuộc thi, tôi không nghĩ đến những thứ khác nữa mà chuyên tâm ôn bài. Bởi vì phòng tự học rất áp lực, cho nên bình thường tôi đều đến nhà Sử Lộ đọc sách. Cậu ta ngược lại không hề học gì, nên chơi game thì chơi game, nên xem tivi thì xem tivi, lúc tâm tình tốt còn nghiên cứu món ăn ngon, đương nhiên phần lớn đồ ăn này đều vào bụng tôi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy Sử Lộ có tâm sự gì đó, hơn nữa cậu ta không muốn tôi biết. Lúc tôi quan sát cẩn thận, cậu ta lại bình thường hơn lúc nào hết.
Tôi nghĩ thế chắc là gần đây xảy ra nhiều chuyện, khiến tôi rối loạn tinh thần.
Tôi và Tống Nhược Cốc cũng không liên lạc lại, tôi cho rằng chuyện giữa chúng tôi đến đây chắc là chấm dứt, sau này nhiều lắm có thể coi là có quen biết. Kết giao bạn bè là chuyện phải xem thời cơ và duyên phận, không thể cưỡng cầu được.
Nhưng tôi đánh giá thấp lực sát thương của tên này, nó như âm hồn không tan dây dưa đến cùng.
Một hôm sau khi tôi tự học trên đường về ký túc xá, gặp phải một mỹ nữ. Mỹ nữ này gầy và cao, khuôn mặt, vóc dáng đều tốt, chỉ là ánh mắt hơi ác độc.
Cô ta ôm cánh tay đứng trước mặt tôi, khẽ ngước mắt, vẻ mặt khinh thường, “Mày là Kỷ Nhiên?”
Xem ra bây giờ độ nổi tiếng của tôi rất cao, một người xa lạ cũng có thể nhận ra tôi, “Tôi là Kỷ Nhiên, cậu muốn ký tên sao?”
Cô ta cười nhạt, “Có phải mày đoạt bạn trai của Tuyết Vi không?” Nói xong ánh mắt quét trên người tôi vài cái, lắc đầu lia lịa, “Thật bình thường, năm nay đàn ông đều không có nội hàm.”
Tôi cảm thấy thật đau đầu, “Chị nói đúng, tôi rất bình thường, cho nên Tống Nhược Cốc chướng mắt tôi. Cho nên tôi và cậu ta không có gì. Tạm biệt!”
“Mày đứng lại đó cho tao.”
Đứng lại mới là lạ.
Bên tai truyền đến một cơn gió, tôi bước nhanh lên trước, xoay người đi chỗ khác, cô ta bắt hụt.
Tôi hơi tức giận, “Rốt cục chị muốn thế nào?”
Sắc mặt cô ta rất khó nhìn, một cái tát nhằm lên mặt tôi chào hỏi.
Tôi là người dinh dưỡng đại não đều dùng để trợ cấp tiểu não, cho nên đánh nhau là chuyện thiên phú dị bẩm, lúc này sao có thể ngu ngốc chờ cô ta ột cái bạt tai, vì thế tôi đưa tay nắm lấy cổ tay cô ta, tay kia không chút do dự đánh trả một cái, “Bốp” một tiếng, gương mặt của cô ta ửng đỏ.
Chắc không ngờ chuyện lại thành như thế, cô ta ngẩn người ngay lập tức.
Tôi bây giờ suy nghĩ cẩn thận xem sao một người như cô ta lại xuất hiện ở chỗ này. Người này vừa nhìn là biết thói quen ngang ngược, tính tình bạo lực, thực sự dễ dàng bị người ta sai khiến.
Cô ta và Tần Tuyết Vi chắc giao tình không tệ, nghe tin đồn giữa ba chúng tôi, cho nên muốn giáo huấn tôi.
Chỉ là lúc tôi và Tống Nhược Cốc còn hẹn hò, tin đồn không truyền đến tai cô ta, lại chờ lúc chúng tôi đã chấm dứt cô ta mới tìm đến đánh tôi, rất có thể đã bị vài người kích động.
Xem ra Tần Tuyết Vi chưa hẳn xem người này là bạn bè.
Nhưng Tần Tuyết Vi này đúng là làm chuyện thừa, cô ấy biết rõ chân tướng mọi chuyện, vì sao còn kích động người khác đến tìm tôi gây phiền phức.
Thật đau đầu. Tôi buông cô ta ra, xoay người muốn chạy.
Cô ta không phục, lúc này tức giận bừng bừng muốn tiến lên đánh tôi. Tôi cuối cùng cũng thấy được người còn ngu ngốc hơn cả tôi, biết rõ là đánh không lại còn không chạy, thực sự cho rằng tất cả thế giới này sẽ nhường cô ta sao, lão tử không đánh nhà cô, cô còn chưa biết tôi văn võ song toàn đúng không!
Cô gái này chắc có luyện võ một thời gian, thảo nào lại tự tin chạy tới đánh tôi.
Đáng tiếc cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, lúc này tôi cũng nổi giận, mấy ngày nay buồn bực ở trong lòng, giờ chuyển hết lên tay trút hết ra ngoài, sau khi đánh xong, vô cùng thoải mái.
Cô ta ngồi chồm hổm dưới đất khóc hu hu.
Thực ra tôi ra tay cũng không nặng, chẳng qua chỉ để cho cô ta một bài học, mặt tôi cũng không đề phòng bị cô ta đánh một cái, đau rát.
Cho nên tôi không làm những gì cô ta nghĩ, đánh xong thoải mái rời đi.
Hai ngày sau tôi nhận được điện thoại an ủi của Lão Lục. Hóa ra nữ sinh bị tôi đánh lai lịch không nhỏ, trong nhà rất được cưng chiều, sau khi bị đánh, kinh động không ít người.
Tôi ngáp một cái, “Sau đó thì sao?”
“Cậu yên tâm đi, cô ta đã bị bố mắng một trận, sẽ không có ai gây khó dễ cho cậu nữa.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
“Chẳng qua Tần Tuyết Vi nói sẽ báo thù cho cô ta, mấy ngày này cậu cẩn thận một chút.”
Tôi không khỏi cười nhạt. Tần Tuyết Vi này ra tay thật độc, đầu tiên kích động người ta đến đánh tôi, thấy không gây được khó khăn gì thì trên danh nghĩa vì bạn báo thù gây khó dễ cho tôi, như thế dù cô ấy có làm gì người ta cũng cho rằng cô ta trọng nghĩa, còn tôi xứng đáng bị thế.
Tôi thật sự không hiểu. Tuy rằng tôi không thể nào thích Tần Tuyết Vi này, nhưng theo hiểu biết của tôi, cô ấy là một nữ sinh chính trực, sẽ không cố tình gây sự như thế, trong chuyện này chỉ sợ có ẩn tình.
Rốt cục tôi đã quên mất chuyện gì?
Mặc kệ, trước đó thi cho tốt đã. Tôi tin rằng Tần Tuyết Vi là người học tập điên cuồng, mặc dù rất muốn trừng trị tôi, nhưng cũng sẽ để lại sau, cô ấy đang chăm chỉ chuẩn bị kỳ thi, không phải sao?
Nhưng lần này tôi lại đoán sai.