Chương 47: 47: Tính Tình Duyên

Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Khi xuân về hoa nở, công ty của Lục Hạo Thiên dần dần đi vào quỹ đạo.

Hiện tại nhân viên công ty không nhiều, tính cả ông chủ như anh vào cũng không quá mười người, nhưng mỗi người đều sục sôi ý chí chiến đấu.

Những người này đều là cấp dưới trước đây của anh, bây giờ đều đến tuổi thành gia lập nghiệp, có thể bỏ công việc trước đó cùng anh làm lại từ đầu, đây cũng không phải là tình nghĩa bình thường nữa rồi.
Công ty cách trung tâm kiểm tra sức khỏe của cô không xa, cả lộ trình đi bộ mười phút là đến.
Tựa hồ là vì quan tâm đến thời gian đi làm tan tầm của cô, anh đơn phương sửa thời gian của chính mình cho đồng nhất với cô.

Như vậy mỗi ngày anh đều có thể tiện đường đưa đón cô.
Vương Kiên đã là tài xế của anh, cũng là trợ lý tư nhân của anh.
Hôm nay cũng như mọi ngày, sáng sớm bảy giờ, anh và cô ngồi sau xe, Vương Kiên đang hết sức chuyên chú lái xe.
Cô thấy anh đang lật xem tài liệu, bèn hỏi: "Em thấy số lần bác sĩ Thịnh đến nhà cũng nhiều hơn, là có liên quan đến hạng mục đang làm anh phiền não sao?"
Anh bỏ tài liệu trên tay xuống, nhéo nhéo mũi, gật đầu: "Có chút liên quan.

Trước khi anh xảy ra chuyện, anh trai anh và anh đều vì đấu thầu hạng mục Danh Sơn này mà bôn ba.

Sau này bọn anh xảy ra chuyện rồi, ba anh cũng không có tâm tư, hạng mục này bị nhà họ Thịnh và mấy công ty khác bắt được, giữa chừng xảy ra vài vấn đề dẫn đến ba năm trước hạng mục này bị ngừng lại.

Thịnh Viễn biết chút nội tình, hiện tại anh tìm cậu ấy tìm hiểu tình hình."
"Như vậy a." Cô lại hỏi: "Bây giờ anh muốn lần nữa tiếp nhận hạng mục này?"
"Đúng vậy, ngừng lại quá lâu, bộ phận liên quan lại lần nữa tiếp nhận, phỏng chừng muốn bắt đầu lần đấu thầu mới."
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh nóng vội muốn Đông Sơn tái khởi.
Hạng mục Danh Sơn, anh và anh trai dốc vào bao tâm huyết, nếu như lần này anh không thể tiếp nhận hạng mục này nhất định sẽ là một tiếc nuối.

Nhưng vấn đề là, hiện tại quy mô công ty anh vẫn còn nhỏ, ăn không nỗi hạng mục lớn như vậy.
Phiền não hiện tại của anh, cô không thể giúp được gì, chỉ có thể nhẹ giọng cổ vũ anh: "Đừng nóng vội, mọi việc nhất định sẽ có cách giải quyết mà."
Câu nói này người khác cũng nói qua với anh, anh đều nghe một chút.

Bây giờ côcũng nói lời này, lông mày nhíu chặt của anh giãn ra, tâm tình hình như tạm thời thả lỏng, gật đầu đáp: "Ừ."
Sự việc quả nhiên như cô nói vậy, nghênh đón chuyển biến mới.
Tin tức này là Thịnh Vi truyền tới, nghe nói bên phía nam có một đại lão cũng rất có hứng thú với hạng mục Danh Sơn.

Hiện tại đang chuẩn bị đến đây ra tay tiến hành đấu thầu.

Bộ phận liên quan đang lo tìm không thấy người tiếp nhận thích hợp, luôn tích cực liên lạc với ông.

Vốn dĩ, hạng mục Danh Sơn đã bị công ty khác từ bỏ, ai nấy đều nhìn ra, đây là một miếng bánh không rõ tiền đồ, phải đầu tư nguồn tài chính và nhân lực lớn, cuối cùng lợi nhuận thế nào không ai có thể đảm bảo.

Bây giờ kinh tế đình trệ, công ty lớn đại gia tộc đều có mấy hạng mục phải duy trì vận hành, tự nhiên là không có hứng thú gì với hạng mục này.

Công ty nhỏ ngược lại có hứng thú, tiếc rằng không có người vạch ra..
Nhưng mà, nếu như vị đại lão này gia nhập vào, vậy mọi thứ đều sẽ khác.

Đừng nói là cái hạng mục này, móc nối với vị đại lão này lo gì về sau không có cơ hội hợp tác kiếm tiền.
Tin tức này đối với anh mà nói không chắc là chuyển biến tốt.
Có điều, anh cũng coi như là bình tĩnh, từng chút từng chút đem kế hoạch ban đầu cùng anh trai chuẩn bị lần nữa trau chuốt mài dũa.
Cô thấy tình hình này, thật sự cũng không giúp được gì.

Thời gian rãnh rỗi trước giờ tan làm, cô thấy một đồng nghiệp nữ đang tính nhân duyên cho đồng nghiệp nam, liền ghé vào nghe ngóng, cười nói: "Giai Giai cô đổi nghề khi nào thế?"
Nữ đồng nghiệp tên Giai Giai quay đầu: "Gần đây có học một chút.

Cô không biết đâu, gần đây tôi phát hiện ra một cơ hội làm ăn, bây giờ rất nhiều người tin vào cái này.

Anh họ của tôi chính là một tay gà mờ, ở trên mạng mở một gian hàng, tính tình duyên sự nghiệp gì gì đó cho người ta, kiếm được không ít tiền.

Tôi học một chút nói không chừng về sau phát triển thành một cái nghề hắc hắc.

Băng Nhi, cô tới vừa đúng lúc, tôi cũng tính cho cô một quẻ.

Yên tâm, tôi bây giờ vẫn chưa học thành tài, không lấy tiền của cô."
Một nam đồng nghiệp khác cười: "Cô mà cũng lấy tiền, phải cho thêm tiền mới để cô tính."
"Cút cút cút, tôi vừa nãy bấm đốt tính, cậu năm nay sang năm cũng không thoát kiếp FA!"
Nam đồng nghiệp đứng dậy nhường lại chỗ ngồi, nói đùa với cô: "Cô ngàn vạn lần đừng tính nhân duyên, nghe nói tính một lần lại ế một lần."
Giai Giai trợn trắng mắt: "Cậu cho rằng người ta giống cậu sao, nhân duyên của cô ấy tốt lắm."
Cô cũng không muốn tính gì cả, nhưng chịu không nổi sự nhiệt tình của đồng nghiệp, chỉ đành ngồi xuống làm "chuột bạch" cho đồng nghiệp luyện tay nghề.
Giai Giai nhìn cô chăm chú: "Tính tình duyên?"
Cô lắc đầu: "Không tính."
Cô đối với những chuyện này..

thật sự là không quá hứng thú, khi nào nên đến tự nhiên sẽ đến, không đến thì độc thân như vậy cũng khá tự tại.
"Sự nghiệp?"
Hàn Băng Nhi: "Công việc hiện tại của tôi khá thuận lợi, hẳn là cũng không cần tính."
"Băng Nhi ngoan, cô nói một chuyện để tôi tính cho cô có được không.

Hôm nay trạng thái của tôi đặc biệt tốt, thật đó."
Cô ngẫm nghĩ, nghĩ đến chuyện Lục Hạo Thiên đang phiền não, bèn nói: "Vậy cô giúp tôi tính một chuyện, xem có thể thành hay không."
"Đến đi!"
* * *
Sau mấy phút, Giai Giai vẻ mặt nghiêm túc cho ra bốn chữ: "Tùy cơ ứng biến."
Hàn Băng Nhi: "?"
Giai Giai hắc hắc cười: "Nhưng là ý tốt a! Tôi cảm thấy có thể thành." Lời nói đến đây, cô cũng không quên mua cho bản thân cái bảo hiểm: "Nếu như không thành, cũng đừng trách tôi, tôi vẫn chưa thành tài mà."
Cô lại có chút vui vẻ, mặc kệ nói thế nào, đây cũng là lời hay, là dấu hiệu tốt.

Cô lấy từ trong túi xách ra hai viên chocolate đưa cho Giai Giai: "Mượn lời may mắn của cô!"
* * *
Hàn Hi Văn gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi.
Từ đêm tất niên cho đến bây giờ, theo cô ta thấy, không có nổi một chuyện tốt.

Đầu tiên là Hứa Hoài Đức đối với cô ta lúc nóng lúc lạnh.

Có đôi lúc cả ngày cũng không trả lời tin nhắn của cô ta, có đôi lúc lại mua quà cho cô ta.

Chuyện tình cảm cô ta chưa trải nghiệm nhiều.

Kiếp trước ban đầu thích Lục Hạo Thiên, muốn trở thành vợ chưa cưới của anh, sau lại cô ta lăn lộn giữa mấy người đàn ông, cũng không hề thật lòng.

Kiếp này cô ta sống lại trở về, liền ở bên Hứa Hoài Đức.

Cô ta không biết có phải tất cả đàn ông đều như vậy, làm cho người ta không nắm bắt được.
Cô ta cho rằng anh ta có người phụ nữ khác, nhưng nghe ngóng tin tức từ Bạch Đào, Bạch Đào cũng an ủi cô ta, làm cô ta không nghĩ nhiều nữa.

Bạch Đào nói với cô ta gần đây công ty nhiều việc, liền thư ký phiên dịch như cô một tuần cũng phải tăng ca mấy ngày, càng đừng nói là anh ta.

Lúc này cô ta mới yên tâm.
Mà mẹ Hàn bên kia, cô ta gặp phải sự lạnh nhạt chưa từng có, đây là chuyện trước nay chưa bao giờ xảy ra.

Cô ta cho rằng cô ta đem tiền trả lại, mẹ sẽ lần nữa bị dỗ dành mà hết giận.

Nào ngờ, mẹ bắt đầu trốn cô ta, thật sự trốn không được, mẹ liếc cũng không liếc cô ta lấy một cái.


Cô ta chủ động tìm chủ đề chuyện trò, mẹ cũng làm như không nghe thấy.
Cô ta không hiểu, chỉ là một chuyện nhỏ như thế, đến nỗi như vậy sao?
Hôm nay, cô ta lái xe đi dạo lang thang không mục tiêu, vốn dĩ chuẩn bị về nhà, không chú ý chạy thẳng đến nơi không dành cho xe chạy.

Quẹo trái lần nữa theo hướng dẫn, cô ta lái xe đến một con đường.

Lúc này vẫn chưa đến giờ cao điểm người người tan làm, trên đường không có người cũng không có xe qua lại.

Tâm tình cô ta thật sự không tốt, muốn mở nhạc trên xe lên để thay đổi tâm trạng.

Đúng lúc điện thoại kết nối bluetooth, cũng không chú ý tới đầu đường phía trước có người.

Đợi sau khi cô ta phản ứng được, thông qua kính chiếu hậu nhìn lại, có một bà lão nằm trên mặt đất đang gian nan muốn bò dậy.
Cô ta sợ chết khiếp.
Từ khi cô ta lấy được bằng lái lái xe trên đường đến bây giờ cũng đã mấy năm, quẹt vào đuôi xe cũng có đâm vào xe nhưng vẫn chưa đâm vào người nào.

Trong nháy mắt ngực cô ta đập điên cuồng, phản ứng đầu tiên vậy mà là giẫm chân ga chạy đi.
Đợi đi được một lúc lâu, cô ta dừng xe lại bên đường, phát hiện lòng bàn tay chính mình đều đang đổ mồ hôi.
Tốc độ lái xe của cô ta không hề nhanh, cũng cảm giác được, hẳn là không thể nào đâm vào bà lão kia.
Cô ta cũng không hiểu tại sao phản ứng đầu tiên của bản thân lại là bỏ chạy.

Nơi đó cũng không phải không có camera..

đụng vào người còn đỡ, nếu như chạy trốn tình hình hẳn là sẽ trở nên nghiêm trọng.

Lại nói, chỉ là đụng trúng, đưa bà lão đến bệnh viện bồi thường một khoảng tiền thuốc men là được rồi.

Dòng suy nghĩ lần nữa trở nên rõ ràng, cô ta không chậm trễ thời gian hơn nữa, khởi động xe muốn quay lại tìm bà lão kia.

Kết quả xa xa liền thấy có một người đỡ bà lão kia lên xe taxi.
Cách một khoảng nhất định, người kia và bà lão lại đưa lưng về phía cô ta, cô ta cũng không nhìn rõ lắm, nhưng cô ta nhận ra quần áo của bà lão.
Bà lão có thể vịn đứng lên, hẳn là tình hình không nghiêm trọng lắm.
Cô ta nghĩ như vậy, trong lòng bình ổn.

Cô ta đang chuẩn bị chạy xe đến cùng đưa bà lão vào bệnh viện, điện thoại đặt trong xe vang lên, hiển thị người gọi đến là Hứa Hoài Đức.
Cô ta chỉ do dự một chút, vừa nhận điện thoại vừa nhìn xe taxi nhanh chóng chạy đi.
"Hoài Đức, có chuyện gì sao?" Cô ta hỏi.
"Em chuẩn bị đi, tối nay cùng anh đi tham gia một bữa tiệc." Trong điện thoại có lẽ anh ta rất bận, ngữ khí có chút gấp gáp: "Bữa tiệc hôm nay là anh làm chủ, không thể đến trễ.

Em nhanh chóng chuẩn bị, hai tiếng sau anh đến đón em."
Anh ta vội vã, không đợi cô tatrả lời liền trực tiếp cúp máy.
Theo anh ta thấy, cô khẳng định là có thời gian.
Cô ta nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tút tút tút báo máy bận, trong lòng thật rối rắm.

Một mặt bây giờ đuổi theo xe khẳng định không thể đuổi kịp chiếc taxi kia, mặt khác anh tađã lâu lắm rồi không đưa cô ta đi dự tiệc.

Cô ta đuổi theo xe taxi cùng đến bệnh viện, bữa tiệc này cô ta cũng không đến kịp..
Không cần do dự rối rắm bao lâu, cô ta liền quay đầu xe hướng về đường về nhà mà chạy.
Đầu năm này loại sự cố như vậy quá nhiều, thông thường đều là ngầm điều giải.

Cô ta không hề chạy trốn, chỉ là người ta tự mình đi rồi, về sau tìm đến cửa, cô ta bồi thường nhiều hơn chút tiền là được rồi.
Cùng lúc đó, trên xe taxi, Hàn Băng Nhi cẩn thận chú ý biểu tình của bà lão.
Phát hiện ánh mắt đối phương sáng rõ, sắc mặt cũng không khó coi, lúc này mới hơi yên tâm.

Hôm nay cô đến bên này giải quyết công việc, gọi một chiếc taxi lại đây, đang cùng với tài xế định xong đường đi, lúc này nhìn thấy bà lão ngồi dưới đất không đứng lên được.
Tài xế taxi vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau.
"Bà bác, bà vẫn ổn chứ?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Cô vẫn luôn dò hỏi bà lão một vài vấn đề, chính là hy vọng bà có thể bảo trì tỉnh táo.
Bà lão đỡ eo đang nhịn xuống đau đớn, nghe vậy lắc lắc đầu: "Eo đau, phỏng chừng bị thương ở eo, có điều hẳn là không nghiêm trọng.

Cô gái, tâm địa con thật tốt."
Cô bật cười: "Con vừa hay đi ngang qua, nếu như có người khác đi ngang qua, nhất định cũng sẽ đưa bà đến bệnh viện."
Lời nói này không phải giả.
Bây giờ cũng không phải là giờ tan tầm cao điểm, thật có xe khác đi ngang qua, không thể thấy bà lão ngã trên mặt đất cũng không lo.
"Vẫn phải cảm ơn con.

Cô gái, con yên tâm, bà biết con là tốt bụng làm việc tốt, bà sẽ không lừa con, liền để anh trai tài xế làm chứng!"
Cô thấy dáng vẻ của bà lão trong khi nói chuyện, trong lòng trấn định, xem ra vấn đề hẳn là không lớn.
Tài xế taxi vui vẻ: "Bà yên tâm, trên xe tôi có thiết bị tự động ghi âm.

Có điều, thái thái, bà vẫn chưa biết rõ, đầu năm nay nơi nào cũng đều có camera, bà ngã nơi đó cũng không phải là góc chết của camera.

Bà thật muốn lừa cô gái này, pháp luật cũng không thể đáp ứng a!"
Lời này là nói thật.
Chung quanh nếu không có camera, cô cũng không dám không suy nghĩ đã chạy lên trước giúp đỡ.
Chủ yếu là loại chuyện cứu người này ngược lại tin tức bị lừa đảo quá nhiều rồi, ai cũng phải lưu ý nhiều hơn.
Bà lão nghe lời này cũng không tức giận, cười ha ha nói: "Vậy thì tốt, người tốt làm chuyện tốt vẫn phải nhận được hồi báo tốt.

Bằng không trời cũng không đáp ứng.

Cô gái, đợi lát nữa bà gọi điện cho con trai bà, để nó cảm ơn con thật tốt!"
"Bà bác, thật sự không cần.." cô bất đắc dĩ cười nói.
"Đừng gọi bà bác nữa, gọi bà đi.

Con trai bà đều có thể làm ba con luôn rồi..