Chương 30: Cuộc sống khổ sở không cần giải thích.

Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Phải không?" Bạch Cẩn Niên mỉm cười chậm rãi, vì say khuôn mặt nhỏ bé trở nên ửng hồng, hai tay đặt trên hai chân, ánh mắt rũ xuống, áo len cổ cao chặt chẽ bao lấy cơ thể, tóc đen mềm mại lướt theo bờ vai, hơn nữa Bạch Cẩn Niên mông lung ngay cả thanh âm cũng ngượng ngùng, Chung Minh cảm thấy được bị lây men say, bộ dáng Bạch Cẩn Niên trong mắt cũng trở nên mơ hồ.


Phòng khách rất nhỏ, cho nên hệ thống sưởi có thể lan tỏa khắp phòng, độ ấm tăng cao, do bên ngoài rất lạnh đi vào phòng lại rất ấm làm cơ thể Chung Minh không ngừng nóng lên.


Vừa vặn không có đề tài để nói, Chung Minh đứng dậy cởi quần áo, Bạch Cẩn Niên trừng lớn mắt bất khả tư nghị nhìn Chung Minh: "Làm cái gì?"


"Hơi nóng."


"Nóng?" Bạch Cẩn Niên kéo dài âm tiết lặp lại từ này.


Có lẽ do hai người từng có quan hệ rất không đứng đắn, cho nên cả hai ở cùng so với người khác càng thêm mẫn cảm.


"Đúng vậy a." Chung Minh phát hiện không khí trở nên mờ ám, nhanh giải thích, "Hệ thống sưởi nhà cô thật sự rất tốt! Ừ, nói không chừng bây giờ tôi đi ra ngoài sẽ bị đông chết! Ha ha ha!" Tự mình nói kết cục, hơn nữa "Ha ha ha" thật là thiếu hụt cảm giác vui vẻ. Chính mình đùa vui vẻ, đáng tiếc người khác lại không cười.....


"Vậy có muốn ở lại hay không?"


"Sao?" Chung Minh cho là mình nghe lầm.


Bạch Cẩn Niên lặp lại một lần: "Muốn ở lại hay không? Dù sao sô pha này cũng có thể xếp thành giường."


Mời qua đêm nghe thật quá ám mị, nhưng bộ dáng Bạch Cẩn Niên đứng đắn làm Chung Minh thấy được bản thân suy nghĩ quá nhiều, xem đi, người ta đã đưa ra chủ ý rất đứng đắn "Phân giường ngủ" đúng không!


Tuy rằng lúc Bạch Cẩn Niên cắt đứt quan hệ cùng Lục Nhuyễn Tranh rất cứng rắn, nhưng lúc sau trạng thái Bạch Cẩn Niên vẫn là mềm nhũn không phấn chấn. Trực giác Chung Minh biết Bạch Cẩn Niên giữ lại là có chuyện muốn nói.


Sau khi hai người tắm rửa xong, Bạch Cẩn Niên cả người nóng lên ngồi ở sô pha uống cà phê.


Tóc Chung Minh ướt sũng ngồi bên cạnh Bạch Cẩn Niên, liếc nhìn một cái lại liếc mắt một cái, mất hứng nói: "Lại cà phê lại là rượu, đây là liên tục mưu sát dạ dày của cô a. Cô không muốn sống sao?"


"Cô xem, chính là bộ dạng này, làm cho người ta cảm thấy cô tức giận...." Bạch Cẩn Niên hé miệng cười, nghiêng đầu qua một bên tựa vào đầu gối, cổ áo thun rộng thùng thình rũ xuống, hai bả vai trơn bóng liền lộ ra. Chung Minh không cẩn thấy nhìn thấy, vội vàng sợ hãi tự nói với bản thân — nhanh dời ánh mắt của ngươi đi nơi khác! Đó là yêu thuật của yêu quái! Niên ngu ngốc cùng Lục lão yêu cùng một chỗ nhiều năm như vậy, khẳng định cũng bị lây dính yêu khí! Đây là yêu pháp hấp dẫn sao!


Chung Minh thở cũng không dám thở, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà: Hỗn đãn cô vì sao không chịu mở TV lên xem!


"Đúng vậy a, là tôi tức giận!" Chung Minh vội vội vàng vàng, trong đầu lũ lụt đang kéo đến rút ra một câu ứng phó vấn đề của Bạch Cẩn Niên. Kết quả thốt ra lời này cũng cảm giác không đúng lắm!


"A? Cô thật sự tức giận sao?" Hai đầu gối quỳ trên ghế sô pha, thân trên dựa sát vào người Chung Minh, hai tay nắm ly cà phê màu trắng còn vương khói trắng, "Có phải do cách tôi nói chuyện có vấn đề? Vẫn là rất kì quái?"


Ánh mắt Chung Minh trên trần nhà nhảy loạn cực kì mất tự nhiên, bàn tay nâng cằm dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Không có! Cô không phải là, ăn cơm không tốt, dạ dày đau cũng không uống thuốc sao! Ngay cả trẻ con cũng biết việc này, cô làm mất chỉ số thông minh sao? Tôi chỉ là khó chịu điểm ấy mà thôi, hừ....."


Bạch Cẩn Niên trầm mặc một hồi, đột nhiên cười phá lên.


"Cô cười cái mông a!" Chung Minh thẹn quá hóa giận đứng lên.


"Như vậy mới là cô." Bạch Cẩn Niên nói, "Thời gian trước cô đối với tôi vô cùng khách khí, tôi đều tự hỏi mình có phải tôi làm cái gì cho cô chán ghét hay không, cho nên cô giữ khoảng cách với tôi. Đúng là cùng Lục Nhuyễn Tranh tôi không nắm chắc chiến thắng, nhưng mượn sức của cô, làm cho tôi thật sự có đủ dũng khí đi chém giết cùng cô ấy. Tiểu Chung Minh, kì thật cô vẫn đều quan tâm tôi đúng không?"


"Ai.... Ai quan tâm cô! Tôi mới không có quan tâm cô!"


"Mạnh miệng mềm lòng."


"Ai mạnh miệng mềm lòng a! Cô loại ngu ngốc này liền bệnh chết thì tốt lắm! Cô cô cô, không cho cô cười! Có cái gì buồn cười! Tôi là nói một cách nghiêm túc! Hỗn đản một chút cũng không đáng yêu a!"


Bạch Cẩn Niên nhẹ nhàng giữ lấy mặt Chung Minh, đôi mắt cười cong lên: "Đúng vậy a, tôi một chút cũng không đáng yêu, Chung tiểu thư đáng yêu muốn chết." Thanh âm mềm mại nhẵn nhụi, dường như có mùi thơm ngát lan tỏa.


Đây nhất định là ảo giác....


Nhất định là.....


Tên này một chút cũng không đáng yêu, làm sao đột nhiên trở nên đáng yêu như vậy?


Một chút cũng không quen, nửa đời người Bạch Cẩn Niên đột nhiên khoác bộ dáng đáng yêu? Cái gì viên đạn bọc đường? Chẳng lẽ cô ta nghĩ dùng chiêu này là có thể đem chuyện xấu lúc không có não xóa bỏ sao? Đừng có nằm mơ.....


Bạch Cẩn Niên không có khả năng đáng yêu như vậy!


Chung Minh luôn cảnh báo không thể nghe Bạch Cẩn Niên nói, đêm nay cô ta ở đây dùng "Lời ngon tiếng ngọt", nói không chừng ngày mai trời vừa sáng lại nhanh chóng biến trở về Bạch tổng giám xấu xa. Nói xem, người như thế đề phòng như thế nào mới tốt đây?


May mắn Bạch Cẩn Niên không có tiếp tục dùng ôn nhu tấn công Chung Minh, cũng khiến cho Chung Minh bớt một phần buồn rầu cùng khó xử.


Bạch Cẩn Niên hỏi có thể dựa vào vai Chung Minh không, dùng thời gian nửa buổi tối kể cho Chung Minh chuyện bản thân cùng Lục Nhuyễn Tranh.


Bạch Cẩn Niên quen biết Lục Nhuyễn Tranh lúc mười lăm tuổi, đúng là thời điểm thanh xuân ngạo khí bức người. Hai người quen biết đúng mục tiêu nhất định khó có thể may mắn thoát khỏi nhau. Ba mẹ Bạch Cẩn Niên và ba mẹ Lục Nhuyễn Tranh là người quen cũ cùng làm kinh doanh, quan hệ hai nhà vô cùng tốt, nhà ở cách nhau một con đường. Lục gia dùng phương thức giáo dục cứng rắn, lúc Lục Nhuyễn Tranh còn là một tiểu quỷ đã bị cha mẹ bức bách học tập đủ loại, chính là nhạc khí cùng vô số sách vở. Thời điểm mười tám tuổi Lục Nhuyễn Tranh nhảy lầu, cương quyết dọa ba mẹ, thấy nữ nhi bảo bối đứng trên ban công, ai kêu cũng không chịu xuống, mẹ Lục Nhuyễn Tranh đầu tiên là ngất đi, hôn mê vài giây sau lại nhận thức được hiện tại không phải thời điểm hôn mê, lại tỉnh lại. Nghĩ đến bình thường con gái mình không phải cùng con gái Bạch gia quan hệ rất tốt sao, nói không chừng đứa bé kia có thể khuyên ngăn con mình. Vì thế lái xe vượt qua tám cái đèn đỏ, vọt tới trường Bạch Cẩn Niên, đem Bạch Cẩn Niên đang diễn thuyết kéo đi.


Bạch Cẩn Niên nghe nói Lục Nhuyễn Tranh nhảy lầu cũng bị dọa, chạy nhanh đến ban công sân thượng khuyên Lục Nhuyễn Tranh quay lại.


Lục Nhuyễn Tranh liếc qua Bạch Cẩn Niên, nước mắt ào ào rơi xuống, hỏi: Cẩn Niên, tôi chết cậu có khổ sở hay không?


Bạch Cẩn Niên gật đầu.


Thật vậy không? Lục Nhuyễn Tranh truy vấn.


Đúng vậy. Bạch Cẩn Niên cũng khóc theo, cậu chết tôi cũng muốn chết cùng cậu.


Lục Nhuyễn Tranh vì sự sống của Bạch Cẩn Niên đi xuống trong nước mắt, tuy rằng sau này có thời gian ba mẹ Lục Nhuyễn Tranh cũng ép buộc cô ấy làm chút chuyện cô ấy không muốn, chính là mỗi lần cô ấy nháo tự sát cũng sẽ yên ổn một thời gian ngắn. Ba mẹ Lục Nhuyễn Tranh xem con gái tạo thành thói quen tự sát, lại càng không để trong lòng. Nhưng lúc hai mươi tuổi Lục Nhuyễn Tranh đứng trước mặt ba mẹ cắt cổ tay, sau bọn họ thấy được con gái coi thường mạng sống không phải là vui đùa, cũng phát hiện lúc cùng Bạch Cẩn Niên thì con gái mới có thể đặc biệt nhu thuận.


Ba mẹ Lục Nhuyễn Tranh cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra hai người không phải có ràng buộc tầm thường. Lục Nhuyễn Tranh cũng không thích che giấu, tuy rằng Bạch Cẩn Niên không thích, nhưng Lục Nhuyễn Tranh cũng sẽ làm trò trước mặt ba mẹ hôn tạm biệt Bạch Cẩn Niên.


Một lần nữa bỏ qua, ba mẹ Lục Nhuyễn Tranh cũng không quản lí mà lại ủng hộ con gái đi quậy phá, nhưng sự tồn tại của Bạch Cẩn Niên vô cùng đặc biệt, nếu cứng rắn phá hư mối quan hệ của hai người chỉ sợ con gái mình hoàn toàn không sống được.


Thường xuyên qua lại người Lục gia càng ngày càng thích Bạch Cẩn Niên, tuy rằng tuổi nhỏ hơn Lục Nhuyễn Tranh nhưng Bạch Cẩn Niên trưởng thành chững chạc, cảm động rơi nước mắt, cho dù đến khi bọn họ nhiều tuổi, con gái vô liêm sỉ coi như có cái dựa vào.


Nhưng tuổi càng lớn tính tình Lục Nhuyễn Tranh càng quái, không chỉ có lúc thân mật thích ngược đãi Bạch Cẩn Niên, còn có thể luôn luôn cùng các cô gái trẻ một phen ám muội, làm cho Bạch Cẩn Niên ghen.


Bạch Cẩn Niên cảm thấy loại hành vi này của Lục Nhuyễn Tranh quá ngây thơ, ngay từ đầu cũng không để ý tới, cô ấy thích làm ầm ĩ thế nào thì để cho cô ấy ầm ĩ đi. Nhưng sau lại càng phát triển thoái hóa, thậm chí đem người khác về nhà.


Khi đó Bạch Cẩn Niên đang vội xử lí giúp Lục gia thành lập công ty con, dạ dày liên tiếp đau nên không rảnh đi trông nom, kết quả loại vô liêm sỉ này còn làm ra chuyện tán tận lương tâm. Bạch Cẩn Niên trong cơn tức giận đưa ra lời chia tay với Lục Nhuyễn Tranh, hơn nữa đưa đơn từ chức cho ba Lục Nhuyễn Tranh.


Việc này rất nhanh rơi vào tai mẹ Lục Nhuyễn Tranh, trong đêm đi đến Bạch gia đem Bạch Cẩn Niên lôi ra hỏi nguyên nhân, Bạch Cẩn Niên thẳng thắn nói mình không để ý sản nghiệp nhà mình mà đi giúp Lục Nhuyễn Tranh làm việc mà Lục Nhuyễn Tranh nên làm, vốn không có gì oán hận. Nhưng Lục Nhuyễn Tranh làm ra việc mà Bạch Cẩn Niên không có cách nào chịu được. Mẹ Lục Nhuyễn Tranh ép hỏi Bạch Cẩn Niên rốt cuộc có chuyện gì, Bạch Cẩn Niên sống chết cũng không chịu nói. Mẹ Lục đến nhà nhiều lần, Bạch Cẩn Niên chịu không nổi bức bách nên dọn nhà ra ở riêng.


Sau khi dọn nhà Bạch Cẩn Niên quyết tâm đi tìm công việc, chủ ý ban đầu muốn phải lạnh nhạt với Lục Nhuyễn Tranh trong thời gian mối quan hệ đang gay gắt, chờ Lục Nhuyễn Tranh suy nghĩ cẩn thận khôi phục cuộc sống bình thường, Bạch Cẩn Niên vẫn nguyện ý tiếp tục cùng Lục Nhuyễn Tranh cùng một chỗ. Dù sao cũng yêu nhau đã lâu.


Nhưng trạng thái tinh thần Lục Nhuyễn Tranh thật sự có vấn đề, Lục Nhuyễn Tranh không chỉ tiếp tục ở bên ngoài nơi nơi trêu chọc cả trai lẫn gái, lúc nửa đêm xông vào nhà thực hiện bạo lực với Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên không thể nhịn được nữa cho Lục Nhuyễn Tranh cái tát, lại chuyển nhà, không muốn Lục Nhuyễn Tranh tìm được mình.


Lục Nhuyễn Tranh gửi mail cho Bạch Cẩn Niên, nói mình đối với những người đó là gặp dịp thì chơi, thật sự không tiếp xúc, để cho Bạch Cẩn Niên một lần nữa trở lại vòng tay của cô ấy. Thế nhưng Bạch Cẩn Niên cũng đã phát hiện Lục Nhuyễn Tranh đích xác có hành vi vượt rào.


"Biết cô ấy thật sự phản bội tôi, khi đó tôi rất khó chịu, cho nên....."


"Tìm tình một đêm." Chung Minh thay Bạch Cẩn Niên nói lời không muốn nói.


"Ừ. Lần hoang đường đó gặp nhau, làm cho chúng ta quen biết." Bạch Cẩn Niên cười tự giễu, Chung Minh lại cười không nổi. Chung Minh có nghĩ tới Bạch Cẩn Niên cùng Lục Nhuyễn Tranh có quan hệ rất sâu xa, nhưng không nghĩ rằng sâu như vậy. Chính tai nghe được Bạch Cẩn Niên nói ra từng câu chữ về bản thân đều có bóng dáng của Lục Nhuyễn Tranh, vì cô ấy trả giá vì cô ấy kiên nhẫn như vậy, Chung Minh tựa như bị dao cứa qua cổ.


"Thật sự tuyệt vọng, không nghĩ sẽ tin tưởng tình yêu. Vì một người nỗ lực kết quả như thế nào? Tôi thật mù mịt, thậm chí cảm thấy được mình đã chết. Tôi cần sa đọa phóng túng cùng đau đớn, phóng thích mình và cảm thụ của mình." Bạch Cẩn Niên cầm tay Chung Minh nói, "Kì thật tôi thật cảm ơn đêm đó gặp được cô."


Chung Minh không cần được khen ngợi đâu, Bạch Cẩn Niên nói một câu làm Chung Minh tiêu hóa không được: "Nếu không phải cô làm tôi một tháng đều ngồi không được, đoán chừng cảm xúc hậm hực trong lòng tôi đến bây giờ cũng không phát tiết được."


"Loại sự tình này.... Ngàn vạn lần đừng mang thù!" Chung Minh thật sự muốn chui vào cái hố nào đó, trước chôn đầu tiếp theo sẽ chôn mông.


"Ừ." Bạch Cẩn Niên khẳng định sau đó nói tiếp, "Tôi đã biết trước Lục Nhuyễn Tranh ở bên ngoài làm chuyện như vậy, hơn nữa biết đại khái, gần đây lại có quan hệ với bạn của cô. Xin lỗi.... Tôi không có dũng khí nặng lời với cô ấy, muốn nhờ cô nói ra chân tướng. Tôi không nghĩ lại cùng cô ấy dây dưa, chuyện này làm cho tôi cảm thấy mệt chết đi."


"Vậy cô hiện tại xem như cùng cô ấy chia tay sao?"


Ánh mắt Bạch Cẩn Niên đẫn đờ nói: "Tôi không biết....."


Đây thật là một vấn đề khó giải quyết a. Chung Minh cảm thán trong lòng. Mình đau khổ, rồi lại vì lần này cùng Bạch Cẩn Niên nói chuyện mà vui vẻ. Cho nên đây mới là điều đau khổ nhất.


Tác giả: Chương này viết thật dài nha T_T bởi vì liên kết truyện nên dừng lại không tốt....


Hai giờ và nhiều hơn nữa, thật sự là đau khổ~