Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Liễu 13👈👉 Beta: Phương
Bạch Liễu chậm rãi cong môi lên: "Nếu như tôi đoán không sai, kẻ điều khiển rối sẽ đến tìm và tấn công chúng ta. Bọn họ chắc hẳn cũng biết mảnh gương vỡ nằm trong cơ thể của các hành khách, khi đó phía kẻ điều khiển rối sẽ thiếu người, gã cần phải khống chế chúng ta thu thập mảnh vụn trên người hành khách. Chúng ta rõ ràng không đánh lại kẻ điều khiển rối, nên tôi có kế hoạch như thế này —— ."
"—— Chi bằng chúng ta ngỏ ý hợp tác với kẻ điểu khiển rối, điều kiện trao đổi là tôi và Mục Tứ Thành sẽ bị hắn khống chế ."
Mục Tứ Thành nghe xong thì giận tím mặt: "Bạch Liễu con mẹ nó anh nói cái gì!!!"
-----------------------------------------------------------
Trương Khôi nghịch miếng gương vỡ đã ngưng tụ thành hình dáng kim cương biến dạng trên tay, đôi mắt dài nhỏ hơi nhướng lên với vẻ cay nghiệt: "Chỗ này của tao có 20, tên Mục Tứ Thành am hiểu việc trộm đồ nên trong tay chắc cũng có 20 cái, một trạm khoảng 40 cái, tổng cộng có mười trạm. . ."
Khi nãy gã vậy mà lại sợ lũ này phát hiện ra vấn đề trò chơi nằm ở đâu, nên mới không nói trắng ra.
Nhưng Trương Khôi nhớ gã đã dùng nhóm con rối này được một khoảng thời gian rồi, ba con rối ngoại trừ Lý Cẩu thì trí lực hai tên còn lại đều đã bị gã hấp thu gần hết, mà bản thân Lý Cẩu trí lực cũng chẳng cao, lũ ngu ngốc này có thể phát hiện điểm mấu chốt của trò chơi mới là lạ.
Một HP đổi lấy một mảnh vỡ, bốn trăm mảnh vỡ sẽ có bốn người chết, nếu gϊếŧ hết ba người phía Mục Tứ Thành thì cũng cần một con rối bên hắn bù vào.
Từ trước tới nay Trương Khôi chưa từng đau lòng cho mấy con rối của mình, chúng mãi mãi cũng chỉ là vật phẩm để sử dụng. Trong công hội quốc vương của gã có không ít con rối dự bị, nếu toàn bộ con rối của gã bị diệt, công hội quốc vương cũng sẽ tìm thêm con rối mới cho gã, cho nên nếu Trương Khôi có đau lòng thương tiếc cho con rối nào đó, thì chắc hẳn con rối đó dùng rất tốt.
"Chúng ta đã đã xác định được manh mối quan trọng, bây giờ phải đi tìm đám người Bạch Liễu kia, không thể chỉ hao tổn tụi mày được." Trương Khôi giả bộ ân cần nói: "Tao muốn khống chế bọn chúng đi thu thập mảnh vỡ giúp tao, tiêu hao HP của chúng."
Trên người Lý Cẩu đã có không ít vết bỏng, nghe vậy hai mắt liền sáng lên: "Chủ nhân, ngài muốn ra tay với Bạch Liễu?"
"Không." Trương Khôi nhìn khối kính vỡ hình "Kim cương" biến dạng trong lòng bàn tay, gã chậm rãi nhếch môi, "trước tiên gϊếŧ người chơi thứ bảy làm rối, hiện giờ tao đã xác định được người chơi thứ bảy khả năng cao là Đỗ Tam Anh."
"Suy đoán mà thôi, Bạch Liễu là người chơi có giá trị may mắn bằng 0." Trương Khôi thản nhiên thưởng thức tấm kính bị vỡ trên tay, "Với giá trị may mắn thấp như vậy, hẳn là trong hai lần chiến đấu truy đuổi hắn ta đã sớm xui xẻo gặp phải tao, nếu không phải có một người chơi có giá trị may mắn cao ở cạnh, để hắn mỗi lần đều "đúng lúc" tránh được tap, thì hắn đã nằm trong tay tao từ lâu rồi."
"Dù sao trong trò chơi này, đối với Bạch Liễu tao chính là bất hạnh lớn nhất."
Trương Khôi cười ngạo nghễ, nói xong, gã tiện tay vứt tấm kính vỡ cho Lý Cẩu, Lý Cẩu hoang mang hoảng loạn đón lấy, lo sợ đến mức tái mét mặt mày ngửa đầu nhìn Trương Khôi: "Chủ nhân?! Sao lại đưa nó cho tôi?"
"Tất nhiên là vì coi trọng mày rồi Lý Cẩu." Trương Khôi nở nụ cười giả dối mà mấy tên lãnh đạo cấp trên thường dùng, gã vỗ vỗ bả vai Lý Cẩu, "Giao cho mày nhiệm vụ quan trọng đấy, cố mà giữ cho tốt."
Nếu như Bạch Liễu đang ở đây, nhất định sẽ nhận ra kiểu cười của Trương Khôi là loại【 nụ cười giả dối chuyên dụng khi lãnh đạo quăng nồi (*)】.
___(*) Gốc là 甩锅 (ngôn ngữ mạng): ám chỉ việc trốn tránh trách nhiệm, cố gắng đẩy lỗi sai ra khỏi người mình và để người khác phải chịu trách nhiệm về nó.
Thực tế thì hành động đưa gương vỡ của Trương Khôi cho Lý Cẩu và hành động đưa gương vỡ cho Đỗ Tam Anh của Bạch Liễu đều vì một mục đích giống nhau—— Hạ thấp rủi ro khi mang theo món đồ quan trọng, đồng thời đánh lừa dư luận.
Đỗ Tam Anh và Lý Cẩu đều nằm dưới sự khống chế của Bạch Liễu và Trương Khôi, dù đưa cho đối phương cầm cũng không có ảnh hưởng lớn tới mình, trước khi trò chơi kết thúc ắt sẽ lấy lại được.
Nhưng hai kẻ mặt người dạ thú đều không hẹn mà cùng chọn cách dùng vỏ bọc ngọt ngào dễ gần để che lấp đi ý đồ nham hiểm của bản thân.
Bạch Liễu thì 【 Vì tôi tin tưởng cậu, Đỗ Tam Anh 】.
Mà Trương Khôi thì là【tất nhiên là vì tao coi trọng mày, Lý Cẩu】.
"Giờ mau đi thôi, tìm xem ba tên này rốt cuộc đang trốn ở đâu." Trương Khôi nói xong, gã lắc lắc ngón tay, đầu sợi tơ trong suốt chui vào bên trong khớp xương và khớp tay của ba con rối, Trương Khôi gảy nhẹ mấy sợi tơ trên ngón tay mình, ba con rối bắt đầu run rẩy như bị điện giật.
"Nhưng trước đó tao phải cho tụi mày cường hóa đã, ngoại trừ người chơi con rối Lưu Hoài, cường hóa!"
【thông báo của hệ thống: Người chơi Trương Khôi sử dụng kỹ năng cá nhân (cường hóa con rối), hi sinh một nửa giá trị tinh thần của con rối cấp dưới đổi lấy bảng thuộc tính con rối tăng gấp đôi 】
【Bảng thuộc tính cá nhân của người chơi Lý Cẩu 】
【Giá trị tinh thần: 80 →40 】
【Giá trị thể lực: 251 →502 】
【Nhanh nhẹn: 270 →540 】
【Công kích: 310 →620 】
【Kháng: 350 →700 】
【khả năng phòng ngự và lực công kích tăng lên, tổng điểm bảng thuộc tính trên 2000, đánh giá là người chơi cấp A, cấp bậc người chơi Lý Cẩu tăng từ cấp B lên cấp A 】
【Bảng thuộc tính cá nhân của người chơi Phương Khả】
【Giá trị tinh thần: 82 →41 】
. . .
【sức phòng ngự và lực công kích tăng lên, tổng điểm bảng thuộc tính trên 2000, đánh giá là người chơi cấp A, cấp bậc người chơi Phương Khả tăng từ cấp B lên cấp A 】
Ngay sau đó đôi mắt của Lý Cẩu và Phương Khả mất đi tiêu cự, hai mắt trống rỗng đứng ngây ra tại chỗ, như thể họ bị mắc kẹt vào trong một nơi mịt mờ nào đó, không còn khả năng suy nghĩ cũng như tự hỏi. Hoiển nhiên bọn họ rất đau khổ, trên mặt hai con rối xuất hiện biểu cảm giãy dụa ngoài dự đoán, giá trị tinh thần giảm xuống khiến cho hai người chơi con rối tiến vào giai đoạn ảo giác trong nháy mắt, rõ ràng họ đang bị tra tấn bởi chính ảo giác của bản thân.
Nhưng Trương Khôi hoàn toàn chẳng quan tâm tới việc hai người đó có thống khổ hay không. Gã thử điều khiển khớp xương tay chân của cả hai thực hiện mấy động tác giống hệt nhau.
Trương Khôi nở nụ cười hài lòng, trong mắt đầy vẻ kẻ bề trên chỉ tay năm ngón. Gã nhúc nhích mười ngón tay, hờ hững không chút quan tâm, thậm chí còn rất vui vẻ mà huy động mấy con rối đã trở nên mạnh hơn thực hiện đủ kiểu động tác, dùng giọng điệu vừa ngông cuồng vừa kiêu căng nói: "Mặc dù giá trị tinh thần giảm xuống sẽ khiến cho tụi mày mất đi khả năng suy nghĩ độc lập, nhưng đầu óc đã ngu xuẩn thì cũng chỉ nghĩ ra được mấy thứ vô dụng thôi, chi bằng đổi lấy cái khác tốt hơn mà dùng."
Con rối duy nhất không bị cường hóa là Lưu Hoài đang ngồi co ro run lẩy bẩy trong góc, hắn ta sợ đến nỗi không dám nói gì.
Biểu cảm thưởng thức mấy con rối thủ hạ của Trương Khôi y như một nhà nghệ thuật gia đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất trong tay mình, bỏ đi trí lực và khả năng suy nghĩ, những tác phẩm nghệ thuật giờ đây hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh gã đưa ra, ánh mắt của gã khiến cho Lưu Hoài ớn lạnh.
Trương Khôi là một tay chơi vô nhân tính, gã thích hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ được khống chế và tàn sát người khác.
Lưu Hoài thật sự hối hận rồi, hắn ta hối hận vì đã phản bội Mục Tứ Thành. Mặc dù Mục Tứ Thành chuyên đi lừa bịp, cũng không phải người tốt gì cả, nhưng ít ra sẽ không giống như Trương Khôi, lợi dụng kẻ khác đã đời sau đó đem vứt.
Nhưng giờ hối hận thì có tác dụng gì đâu, hắn ta giờ đã không còn bất kỳ đường lui nào.
Trương Khôi ngồi xổm trên ghế ở tàu điện ngầm. Lý Cẩu và Phương Khảo hai mắt trống rỗng như thể đồ chơi hết pin, dang rộng tay chân nằm dưới chân gã, Trương Khôi bỗng ngoắc ngoắc tay, cười nói với Lưu Hoài: "Lại đây, tao có một nhiệm vụ muốn giao cho mày. Bây giờ mày đi tới chỗ Mục Tứ Thành, nói mày phản bội tao, muốn nương nhờ bọn họ."
Lưu Hoài nuốt một ngụm nước bọt: "Bọn họ chắc sẽ không tin tưởng tôi đâu chứ? Tôi là con rối vâng theo lời chủ nhân."
"Mày đã từng phản bội một lần, giờ phản bội lần thứ hai cũng chẳng có gì khó tin đâu nhỉ?" Trương Khôi đặt tay lên ghế, châm biếm một câu, rồi lại ngồi xuống ghế dựa, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm nói: "Mày cứ nói mày không có nhân tính, muốn lợi dụng mấy người rồi tiêu hao HP để đổi lấy mảnh vỡ. Mày không muốn chết, mày muốn sống, cho nên mày phản bội tao."
"Nhưng, thế nhưng ——" Lưu Hoài có chút bối rối, "Kể cả như vậy bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận tôi đâu?! Trên người tôi vẫn còn có tơ con rối của ngài! Ngài có thể khống chế tôi bất kỳ lúc nào!"
Trương Khôi duỗi tay một cái. Lưu Hoài chợt cảm thấy bên trong khớp tay khớp chân mình đau nhức như bị rút gân, hắn kêu thảm một tiếng quỳ rạp xuống đất. Trên tay Trương Khôi xuất hiện một cuộn chỉ tơ trong suốt dính máu, gã phiền chán vẩy vẩy máu ở trên đó: "Ổn rồi đấy, tao thu hồi tơ con rối rồi, mày đi đi."
Lưu Hoài ngẩn người tại chỗ, hắn chưa hề nghĩ tới việc Trương Khôi sẽ dễ dàng thu hồi lại đống【tơ con rối】như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Trương Khôi lau sạch đống máu dính trên tơ lên người Lý Cẩu, vừa chùi vừa chậm rãi nói: "Nhất định bọn họ sẽ thu nhận mày. Cứ làm như tao vừa nói, bọn chúng thiếu người, cần tiêu hao người chơi. Dù nhận ra mày có ý đồ khác thì chúng cũng sẽ không tùy tiện từ chối một kẻ có thể giúp đỡ việc tìm mảnh vỡ đâu."
Lưu Hoài lẩm bẩm, không nói lời nào. Hắn tháo cái trùm đầu con rối trên cổ mình xuống đặt lên chỗ ngồi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Vậy, vậy tôi đi đây chủ nhân."
Khi Lưu Hoài tâm trạng thấp thỏm xoay người rời đi, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Trương Khôi chậm rãi truyền đến từ sau lưng:
"Lưu Hoài, mày có biết cách để khống chế một kẻ có thể phản bội mày hết lần này đến lần khác không?"
Bóng lưng Lưu Hoài ngừng lại, giọng nói của hắn ta có chút run rẩy: "Không, không biết thưa chủ nhân."
"Đó chính là khiến cho hắn không có bất kỳ cơ hội nào để phản bội." Trương Khôi bỗng nhiên bật cười, "Lưu Hoài, chắc mày không thật sự nghĩ rằng tao sẽ gỡ hết tơ con rối trên người mày ra đấy chứ? Nhìn xuống đi."
Lưu Hoài cúi đầu. Hắn kinh ngạc trông thấy có một sợi tơ trong suốt giống dây câu xuyên qua ngực mình, xoay người nhìn theo thì thấy sợi tơ đang nối thẳng tới Trương Khôi, sợi tơ xuyên qua trái tim hắn đang cột trên ngón út của gã.
Trương Khôi cười như không cười: "Mày nghĩ tao sẽ ngu ngốc như tên Mục Tứ Thành đó à, dựa vào độ tin tưởng để duy trì mối quan hệ giữa người với người sao? Lưu Hoài, nếu như mày có bất kì cử chỉ nào không đúng, tao sẽ gϊếŧ chết mày."
"Tao có thể thiếu đủ thứ, nhưng sẽ không bao giờ thiếu loại người chơi con rối vừa ngu xuẩn lại vừa tự cho mình là đúng." Trương Khôi chậm rãi thu tay về, gã nhướng mày cười, nhìn Lưu Hoài sắc mặt tái nhợt đang run rẩy, "Mà thật không khéo, mày dường như có cả hai thứ đó."
——————
Lưu Hoài sắc mặt tái xanh ôm lấy ngực, đi trong đoàn tàu đang lắc lư. Trước đó hắn quả thật từng nảy sinh suy nghĩ phản bội Trương Khôi, nhưng những tâm tư làm trái ý Trương Khôi gì đó bây giờ đều không thể rồi.
Trương Khôi quả nhiên sẽ không để bất kỳ sơ hở nào tồn tại trong kế hoạch của mình.
Lưu Hoài nghĩ Mục Tứ Thành và Bạch Liễu không thể làm đối thủ của gã, đẳng cấp kém quá xa. Mặc dù năm đó kỹ năng cá nhân của Mục Tứ Thành rất đặc sắc, nhưng khả năng thâu tóm lòng người của hắn quá tệ so với một Trương Khôi có trí lực 93.
Còn Bạch Liễu, Lưu Hoài trước đó có xem qua video của Bạch Liễu. Hắn phải thừa nhận người này quả thật rất thông minh, nhưng vẫn chưa bằng được Trương Khôi, chí ít Trương Khôi sẽ không đi chung với Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh trong một trò chơi thu thập đồ như thế này. Bởi hai người này một là đạo tặc, một là thánh chuyên ăn ké nhặt nhạnh chỗ tốt của người khác, hợp tác với nhau cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Thế nhưng Trương Khôi cũng không coi thường Bạch Liễu.
Kế hoạch của Trương Khôi vang lên lần nữa bên tai Lưu Hoài:
"Bây giờ trò chơi này từ việc cần HP để đổi lấy mảnh gương vỡ đã biến thành trò chơi hai phe tranh nhau đoạt đầu người. Ở bên ta hiện có ba đầu người, tao thì đương nhiên là không tính."
"Bên Bạch Liễu có ba đầu người. Nhưng bởi vì bốn người chúng ta bên này trói buộc với nhau, bọn họ sẽ không thể dễ dàng mà cướp được. Tao cảm thấy Bạch Liễu sẽ nghĩ rằng chúng ta chủ động xuất kích, bố trí trước cạm bẫy chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới. Tao phái mày đi với mục đích chính là để thăm dò."
"Bởi vì cần 400 mảnh vỡ, tao thì không thể nào tự tiêu hao bản thân được, tao cần mày nói cho bọn chúng biết, bởi vì tao có ý đồ tiêu hao con rối để thu thập mảnh vỡ dẫn đến việc con rối nổi khùng, bên chúng ta diễn ra nội chiến, tao cũng không giữ được địa vị tuyệt đối hoàn toàn."
"Kỹ năng thao túng con rối không phải 100% không có sơ hở, khi con rối rơi vào trạng thái giãy dụa đến chết thì tao cũng bị phản phệ ở một mức độ nhất định. Cho nên tao sẽ tạm thời thu hồi mấy cái tơ con rối khá dễ thấy trên trên người mày, tơ con rối trong tim thì trừ tao và mày ra những người khác không thể nhìn thấy. Mày có thể nói cho bọn họ biết, đây là kết quả mày thề sống thề chết đấu tranh, vì để tránh bị phản phệ nên tao đã thu hồi tơ con rối trên người mày."
"Đỗ Tam Anh thì không thể tiêu hao được, còn Bạch Liễu lại là một tên có bảng chỉ số F, Mục Tứ Thành chắc chắn là đối tượng quan trọng nhất trong việc tiêu hao điểm. Trải qua mấy trận chiến đấu truy đuổi, giá trị tinh thần của hắn ta chắc đã giảm đi rất nhiều. Mặc dù có thể dùng thuốc tẩy trắng để tăng lên, nhưng tao nghĩ Bạch Liễu sẽ ngăn cản hắn."
"Bởi vì Bạch Liễu cần Mục Tứ Thành hạ thấp giá trị tinh thần để tiến vào trạng thái điên cuồng tăng thêm sức chiến đấu. Đầu óc Mục Tứ Thành ở trạng thái này không tỉnh táo cho lắm, khi rơi vào trạng thái điên cuồng hắn rất dễ tức giận và bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lúc đó còn gϊếŧ chết bốn con rối của tao. Tao không nghĩ Bạch Liễu có thể khống chế được hắn ta."
"Như vậy, trước khi tàu đến trạm và bắt đầu lượt rượt đuổi chiến đấu tiếp theo với hành khách, ắt sẽ có một tên trộm nào đó lòng mang thù hận với tao, đồng thời bị tình thế ép buộc nên kích động, muốn đến trộm mảnh vỡ và tấn công tao. Bởi nếu khống chế được tao, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, đám con rối khi không có kỹ năng của tao cường hóa thì chỉ là người chơi cấp B, tiêu diệt từng kẻ rất dễ."
Lưu Hoài thật sự không hiểu tại sao Trương Khôi lại phải làm mọi chuyện phức tạp lên như vậy.
Bởi vì dựa vào thực lực của Trương Khôi, cho dù trực tiếp đối đầu cũng hoàn toàn có thể đánh thắng đối phương, không biết tại sao phải làm mấy kế ly gián Mission Impossible.
***Mission Impossible (Nhiệm vụ bất khả thi): Loạt phim phim hành động của Mỹ. Phim xoay quanh một biệt đội của tổ chức IMF do điệp viên Ethan Hunt dẫn đầu.
Trương Khôi có hơi không biết nói gì, gã bắt đầu không nhịn được nhìn Lưu Hoài với ánh mắt như đang nhìn một tên ngu xuẩn nào đó: "Đương nhiên là vì giữ lại HP cho tụi mày rồi. Tao không muốn làm tiêu hao giá trị sinh mệnh bên ta, Mục Tứ Thành và Bạch Liễu cũng không muốn tiêu hao, sẽ tốt hơn nếu chơi phục kích từng người một, tổn thất nhỏ, còn xung đột trực diện đối với tất cả người chơi đều cần phải tiêu hao lớn, nếu như đánh một trận thì tổng HP sẽ giảm xuống dưới 400, vậy thì mọi người chỉ có cùng nhau chờ chết."
"Bạch Liễu có thể kéo dài đến bây giờ, có vẻ như cậu ta và Mục Tứ Thành hợp tác với nhau, nhưng loại quan hệ hợp tác này có lẽ không vững chắc."
Trương Khôi cười, gã nhìn Lưu Hoài, dùng mu bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt Lưu Hoài, rũ mí mắt, giọng điệu kéo dài: "Tao tin khi Mục Tứ Thành nhìn thấy mày, Lưu Hoài, hắn nhất định sẽ không kìm lòng được nhớ tới khoảng thời gian hợp tác không mấy vui vẻ kia. Mọi người đều có những ký ức đau đớn, đặc biệt là trong khi giá trị tinh thần đang thấp, ký ức này sẽ sinh ra vô số ảo giác khiến cho kẻ đó càng thêm điên cuồng. Lưu Hoài, tao chỉ yêu cầu mày một điều duy nhất, chính là không ngừng nhắc nhở Mục Tứ Thành rằng mày đã từng phản bội hắn."
Lưu Hoài hồi tưởng xong xuôi, hắn xoa xoa vết máu trên khóe miệng, đây là do Trương Khôi đánh để có thể diễn tả cuộc nội chiến một cách chân thực.
Nhưng trong lòng Lưu Hoài vẫn rất bất an, hắn luôn cảm thấy Mục Tứ Thành nhất định sẽ không tin hắn, bởi vì hắn từng vì muốn sống mà phản bội Mục Tứ Thành.
Nhưng Trương Khôi lại mỉm cười, giọng điệu quỷ dị nói, chính vì mày muốn tiếp tục sống nên mới phản bội Mục Tứ Thành, cho nên lần này việc mày vì muốn sống mà phản bội tao trông sẽ rất chân thật, nhớ kỹ, mày phải thật sự muốn sống tiếp, bởi vì thật sự muốn sống nên mới nảy sinh tâm tư phản bội tao, đây cũng là nguyên nhân tao chọn mày.
Lưu Hoài hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước. Trên tàu dần xuất hiện mấy đống máu thịt be bét, đây hẳn là dấu vết của trận đánh trước đó lưu lại, điều này có nghĩa chỗ này không lâu trước đây từng có người chơi xuất hiện. Lưu Hoài cảm nhận được bản thân đang ngày càng đến gần nhóm Mục Tứ Thành, tim hắn đập nhanh hơn một chút.
【đoàn tàu sắp đến trạm, trạm dừng tiếp theo là đường Hoàng Tuyền, hành khách nào muốn xuống tàu vui lòng xếp hàng ở cạnh cửa tàu, lên trước rồi mới xuống sau —— 】
Đèn led trong toa tàu chợt nhấp nháy. Lưu Hoài đi đến khoang xe cuối cùng, trông thấy Mục Tứ Thành đang ôm cánh tay dựa vào trên tường, Đỗ Tam Anh mặt mày ủ rũ ngồi xổm cạnh chiếc xe go-kart đã vỡ nát.
Lưu Hoài vừa bước vào, trong nháy mắt Mục Tứ Thành đã cảnh giác mở móng vuốt khỉ. Lưu Hoài vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi giơ hai tay lên , nhìn Mục Tứ Thành đang ngạc nhiên không dứt khép nép nói: "Anh Tứ, tôi đến đầu hàng."
Sắc mặt Mục Tứ Thành thay đổi không ngừng, móng vuốt khỉ co rút lại, rồi cười xì một tiếng: "Lần này tên Trương Khôi lại đưa mày tới cơ đấy."
"Tôi...Anh Tứ..." Lưu Hoài không dám nhìn vào mắt Mục Tứ Thành, cúi đầu lí nhí, "lúc đó tôi cũng chỉ vì muốn sống tiếp."
"Vì sống tiếp nên chủ động chém một tay của tao để được đi theo Trương Khôi?" Mục Tứ Thành cười nói, hai mắt đỏ như sắp nhỏ máu, "Không phải mày gia nhập công hội quốc vương sao? Lần này tên Trương Khôi cho mày đi theo? Đối với mày như vậy cũng không tệ đâu nhỉ, được một người chơi cao cấp bằng lòng dẫn theo, xem ra mày ở công hội quốc vương cũng tốt quá ấy chứ."
"Mày dám phản bội Trương Khôi? Đây là trò đùa hắn bày ra chứ gì? Tao sẽ không mắc bẫy lần thứ hai đâu." Mục Tứ Thành cười một cách mỉa mai.
Trông thấy Mục Tứ Thành nói xong lại muốn động thủ, Đỗ Tam Anh vội vàng ngăn Mục Tứ Thành, phe ta còn đang thiếu người đấy! Nếu hắn đã tự đi đến thì dù giả dối cũng đừng đẩy ra ngoài chứ!
Lưu Hoài bắt đầu thuật lại sự việc với Trương Khôi cho Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh nghe.
Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn nhau —— Lý do Lưu Hoài nói giống hệt Bạch Liễu và họ đã phân tích, Trương Khôi sẽ tế mấy con rối cấp dưới của mình để đổi lấy mảnh vỡ.
"Chờ chút!" Ánh mắt Mục Tứ Thành hơi trầm xuống, hắn nửa tin nửa ngờ lấy ra đạo cụ cân thăng bằng, sau đó đột nhiên dùng sức bóp cổ Lưu Hoài.
Một giọt máu của Lưu Hoài bắn lên đuôi mắt Mục Tứ Thành, màu đỏ trong mắt hắn càng ngày càng đậm. Lưu Hoài bị hắn bóp đến nỗi không thở được, mặt đỏ lên vung loạn tay chân, khàn giọng cầu cứu: "Tôi không lừa cậu! Tôi thật sự tới cầu cứu!"
Mục Tứ Thành cười nhạo, sắc mặt trở nên tàn bạo quỷ dị, càng dùng sức: "Mày bảo mày không nói láo, tao có tiêu chuẩn đánh giá của tao."
【Hệ thống thông báo: Người chơi Mục Tứ Thành sử dụng đạo cụ (cán cân thẩm phán) với người chơi Lưu Hoài —— Thành thật hay không, coi sức nặng của lương tâm bạn】
【(Cán cân thẩm phán) mỗi ngày chỉ có thể dùng với một người chơi, với một người chơi có thể sử dụng ba lần, chỉ dùng để nhận định đáp án của câu trả lời đúng hoặc không đúng, còn với những câu hỏi quá phức tạp thì không có cách nào kết luận người chơi có đang nói dối hay không 】
"Được rồi, bây giờ tao hỏi mày đáp." Mục Tứ Thành cong môi cười đầy tà ác, một tay giữ lấy Lưu Hoài đang không ngừng giãy dụa, tay còn lại giơ cái cân thăng bằng kỳ lạ, bên trái dùng chữ phồn thể viết 【thật】, bên phải viết 【 giả】,"Câu hỏi đầu tiên, có phải Trương Khối phái mày qua đây không?"
Lưu Hoài ho khan, sợ hãi nhìn đạo cụ hình cân kia, hắn ta nói dối theo bản năng: "Không, không phải!!"
Cân thăng bằng nghiêng về【 giả 】.
Mục Tứ Thành cười châm biếm: "Vấn đề thứ hai, bây giờ Trương Khôi rất an toàn đúng không?"
Lưu Hoài bị siết đau chảy nước mắt, hắn ta vội vã xin tha: "Anh Tứ! Anh Tứ! Tôi không biết cậu có đạo cụ này! Cậu tha cho tôi đi! Mấy người còn cần tôi mà!"
Mục Tứ Thành thờ ơ không hề động lòng, từ từ bóp chặt cổ Lưu Hoài: "Trả lời câu hỏi của tao."
"Phải!!!" Lưu Hoài bị cảm giác cận kề cái chết làm cho sắp phát điên, nước mắt chảy đầy mặt, "Bây giờ gã ta an toàn! Gã cường hóa hai con rối để bảo vệ mình!! Dù tôi theo lệnh của gã đến đây, nhưng anh Tứ, tôi thật sự không phải muốn hại cậu!! Tôi thật lòng muốn đi theo cậu!! Tôi sẽ không phản bội cậu như trước đây! Tôi cũng sẽ không bao giờ chém đứt tay cậu để đưa cho Trương Khôi! Gã đó là tên điên! Tôi không sống nổi mới phải tới tìm cậu, anh Tứ!"
"Tốt, một vấn đề cuối cùng ——" Mục Tứ Thành nhìn Lưu Hoài đang không ngừng xin tha, trước mắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều ảo giác, hắn thấy hai tay mình chảy đầy máu. Mục Tứ Thành từ từ nhìn, thấy được bả vai mình bị chém đứt, máu từ nơi này chảy dọc xuống tận ngón tay —— Cảm giác giống hệt trước kia khi hắn bị Lưu Hoài chặt tay.
【hệ thống thông báo: Tâm trạng người chơi Mục Tứ Thành cực kì không ổn định, giá trị tinh thần giảm xuống còn 60, bắt đầu xuất hiện ảo giác cường độ thấp! Xin người chơi chú ý để hồi phục lại giá trị tinh thần! 】
Mục Tứ Thành từ từ chớp mắt, giọt máu từ sườn mặt hắn nhỏ xuống mặt Lưu Hoài, khuôn mặt hắn không chút cảm xúc cúi đầu nhìn xuống: "Được ——Một vấn đề cuối cùng, mày đã nói sẽ không phản bội tao ——"
"Giờ tao hỏi mày, hiện tại mày vẫn trung thành với Trương Khôi, nằm trong kế hoạch của gã ta, còn bị gã khống chế, hay đã thật sự phản bội Trương Khôi hoàn toàn, ở ngoài tầm kiểm soát của gã, thật sự về phe tụi tao ——"
Ánh mắt Mục Tứ Thành không hề dao động .
Lồng ngực Lưu Hoài phập phồng dữ dội, từng giọt mồ hôi trên mặt hắn chảy xuống, bởi vì quá căng thẳng mà bàn tay bắt đầu có cảm giác vừa tê vừa nóng. Hắn có linh cảm, nếu như câu trả lời này của hắn không như ý muốn của Mục Tứ Thành, rất có thể Mục Tứ Thành sẽ gϊếŧ hắn.
Ánh mắt này của Mục Tứ Thành, Lưu Hoài đã từng thấy —— Đây là ánh mắt xuất hiện khi giá trị tinh thần của Mục Tứ Thành thấp hơn vùng an toàn, mà ở trạng thái này Mục Tứ Thành rất dễ đại khai sát giới.
Lần đó Mục Tứ Thành rõ ràng ở trong trạng thái này gϊếŧ chết bốn con rối của Trương Khôi, mà Lưu Hoài bởi vì phản bội Mục Tứ Thành, đã gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn đối với Mục Tứ Thành đang có giá trị tinh thần rất thấp, ngược lại tránh được một kiếp.
"Việc tôi tới tìm mấy người là một phần trong kế hoạch của Trương Khôi, nhưng tôi thật sự muốn phản bội Trương——" Khôi, lời này còn chưa nói hết, sợi tơ con rối trong suốt bên trong người Lưu Hoài đột nhiên siết chặt trái tim hắn.
Bởi vì hắn nói mình hoàn toàn muốn về phe Mục Tứ Thành, nên Trương Khôi định gϊếŧ hắn—— Lưu Hoài đột nhiên ý thức được điều đó, hắn cắn răng nhắm chặt mắt lại, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh khiến hắn tuyệt vọng nói ra, "Tôi sẽ không phản bội Trương Khôi."
Cân thăng bằng lắc lư hai cái, cuối cùng chậm rãi nghiêng về 【giả】
Mục Tứ Thành chậm rãi buông tay đang siết cổ Lưu Hoài ra, ánh mắt chế giễu lạ thường: ". . . Xem ra mày không sống nổi ở bên Trương Khôi nữa, việc mày phản bội Trương Khôi hệt như lúc trước mày vì không sống nổi mà phản bội tao."
"Mày chỉ trung thành với bản thân mình, Lưu Hoài." Mục Tứ Thành chợt cười một tiếng, "Mày có thể dùng được."
Lưu Hoài ho khan, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn về phía cái cân trong tay Mục Tứ Thành —— Vừa rồi Trương Khôi muốn gϊếŧ hắn, nên hắn thật sự nảy sinh tâm tư phản bội Trương Khôi, cũng có thể nói ý nghĩ này từ khi hắn bị Trương Khôi biến thành con rối thì chưa hề dừng lại...
Trương Khôi phải chăng đã nghĩ tới điều này, biết được bên Mục Tứ Thành có đạo cụ cân thăng bằng, cho nên mới phái hắn tới. . .
Lưu Hoài đột nhiên rùng mình một cái.
Mục Tứ Thành hỏi lại lần lượt toàn bộ quá trình Lưu Hoài đi tới đây. Lần này Lưu Hoài không lừa gạt, nói rõ ràng toàn bộ sự việc cho Mục Tứ Thành. Mục Tứ Thành nghe được cười lạnh một tiếng: "Muốn kích động tôi đi đánh lén gã? Nếu như tôi thật sự đi tập kích gã ta, thì cũng là khi gã đã kiếm được gần đủ mảnh gương vỡ, tôi mới động thủ. Còn muốn ly gián tôi và Bạch Liễu nữa à, má nó, đúng là làm mấy chuyện uổng công vô ích."
Nói tới chỗ này, Lưu Hoài mới phát hiện ra chuyện rất kỳ quái, hắn tới đây đã một lúc, vậy mà chưa nhìn thấy Bạch Liễu lần nào. Hắn quay đầu nhìn xung quanh: "Bạch Liễu không có ở đây sao?"
Đỗ Tam Anh có chút lúng túng gãi gãi mặt: ". . . Cái đó à, lúc trước bàn bạc kế hoạch, Bạch Liễu thực ra có suy nghĩ hợp tác với Kẻ điều khiển rối, nhưng Mục Tứ Thành không đồng ý kế hoạch này, vì thế Bạch Liễu và Mục Tứ Thành cãi nhau to. Bạch Liễu đã đoạn tuyệt với chúng tôi rồi đi đầu quân cho Trương Khôi."
Mục Tứ Thành khịt mũi quay mặt đi: "Tôi và Bạch Liễu mà còn cần người khác tới ly gián sao! Tụi này có thể tự giải tán!"
Lưu Hoài: ". . ."
Lưu Hoài: "??????"
Cái gì?????? Bạch Liễu đi đầu quân cho ai?!
——————
【Tàu sắp đến trạm, trạm dừng tiếp theo là đường Hoàng Tuyền, hành khách nào muốn xuống tàu vui lòng xếp hàng ở cạnh cửa tàu, lên trước rồi mới xuống sau —— 】
Bạch Liễu đi thẳng về phía trước, khi tới khu đầu tàu, phát hiện Trương Khôi trong hoàn cảnh này vẫn đang nhàn nhã ngồi tại chỗ, đứng trước mặt gã là hai con rối với đôi mắt trống rỗng. Gã nhìn thấy Bạch Liễu đến nhưng không hề bất ngờ, còn rất tự nhiên mà chào hỏi: "Tới rồi à, lại đây ngồi đi, đến nhanh hơn một chút so với suy nghĩ của tao."
Bạch Liễu ngồi ở ghế đối diện Trương Khôi, thở dài một tiếng: "Anh cũng đã phái Lưu Hoài qua đó, con cờ Mục Tứ Thành này đối với tôi giờ đã vô dụng, tôi chỉ có thể đầu hàng."
"Mày là người thông minh." Trương Khôi mỉm cười đầy ẩn ý, "Chỉ là có hơi xui xẻo, đụng phải người còn thông minh hơn là tao mà thôi."
Trương Khôi hai chân bắt chéo, hai tay dang rộng đặt lên chỗ tựa lưng, đây là tư thế thả lỏng cũng rất tự phụ. Gã hất cằm ngạo nghễ nhìn Bạch Liễu, nở nụ cười đắc thắng, "Trò chơi này cần hi sinh bốn người để qua cửa. Nếu như mấy người lựa chọn ở phe đối lập tao, sẽ phải chiến đấu với tao. Bảng thuộc tính của mấy người quá kém, phần thắng nhất định sẽ thuộc về tao. Nhưng nếu như vậy thì tổng giá trị sinh mệnh chắc chắn sẽ bị tiêu hao vô ích, đợi sau khi tao khống chế được mấy người, vậy thì tao có thể sẽ lựa chọn hi sinh các người để kiếm đủ bốn trăm điểm HP giúp tao qua cửa trò chơi."
"Bạch Liễu, đối với mày mà nói, tao cảm thấy phương án tốt nhất là hợp tác với tao. Mặc dù có thể bị tao khống chế, nhưng ít ra tao sẽ không dễ hy sinh mày."
"Nhưng Mục Tứ Thành nhất định sẽ không đồng ý hợp tác với tao." Trương Khôi mỉm cười, gã hình như có vẻ tiếc nuối, làm bộ thở dài một tiếng, "Mà mày cũng sẽ không dễ tới tìm tao hợp tác, dù sao cũng chẳng có mấy ai muốn bị người khác khống chế, nói không chừng mày còn có thể nghĩ đến chuyện cho Mục Tứ Thành đến trộm đồ của tao, tao không còn cách nào, chỉ có thể để cho Lưu Hoài đi thuyết phục mấy người."
Từ đầu tới cuối con cá mà Trương Khôi muốn bắt chính là Bạch Liễu, chứ không phải Mục Tứ Thành.
Mà muốn bắt được con cá Bạch Liễu này về tay, thì cần phải làm lung lay mối quan hệ hợp tác của Mục Tứ Thành và Bạch Liễu.
Không có gì có thể làm lung lay lòng tin của Mục Tứ Thành với đồng đội hơn Lưu Hoài.
Khi giá trị tinh thần ổn định nói không chừng Mục Tứ Thành còn vì kiêng dè đây là một phó bản cấp hai, miễn cưỡng duy trì quan hệ hợp tác với Bạch Liễu. Nhưng nếu giá trị tinh thần của Mục Tứ Thành không ổn định, còn có Lưu Hoài ở đó không ngừng nhắc về chuyện cũ với Mục Tứ Thành, chắc chắn Mục Tứ Thành sẽ không khống chế được sự thù hận và nghi ngờ của mình đối với đồng đội.
Đương nhiên, Mục Tứ Thành có thể hồi phục tinh thần về bình thường, chẳng qua đây chắc hẳn không phải điều Bạch Liễu muốn nhìn thấy. Nếu như Bạch Liễu vẫn nhất quyết hợp tác với Mục Tứ Thành, đứng ở phe đối lập với Trương Khôi, cậu sẽ cần Mục Tứ Thành ở trạng thái điên cuồng để có thể duy trì sức chiến đấu cao đề phòng Trương Khôi đến.
Bạch Liễu đương nhiên cũng có thể khiến bản thân tiến vào trạng thái điên cuồng làm tăng sức chiến đấu, nhưng Trương Khôi cảm thấy Bạch Liễu hẳn sẽ không dễ dàng làm như vậy.
Bởi vì loại trạng thái điên cuồng này vô cùng nguy hiểm. Trong tình huống vẫn còn 8 trạm tàu, bảng thuộc tính người chơi cấp F của Bạch Liễu so với bảng cấp A của Mục Tứ Thành thật sự yếu hơn rất nhiều, Bạch Liễu trong trạng thái điên cuồng chính là đồ vô dụng***, rất dễ chết.
(***): đồ gia dòn: gốc là 脆皮: ý chỉ chức nghiệp có máu thấp và khả năng phòng thủ kém trong game RPG.
Kế hoạch của Trương Khôi là tiêu diệt từng người. Đầu tiên cần phải thu phục Bạch Liễu, sau đó lợi dụng Lưu Hoài để khống chế Mục Tứ Thành.
Còn về phần Đỗ Tam Anh, vào thời điểm thích hợp khiến cậu ta tự tìm đường chết là được. Đối với loại không có tý thực lực nào mà chỉ dựa vào giá trị may mắn như Đỗ Tam Anh, Trương Khôi hoàn toàn không có hứng thú.
Bạch Liễu rất thẳng thắn nói: "Thật ra tôi có khuyên Mục Tứ Thành hợp tác với anh, nhưng cậu ta không chỉ không muốn mà còn đánh tôi một trận."
Bạch Liễu vừa nói vừa show bảng thuộc tính hiện tại của mình cho Trương Khôi xem, cạnh hàng HP có viết 【Giảm 40 do chịu sự công kích từ người chơi Mục Tứ Thành】.
Thật ra đây là do lúc đầu Bạch Liễu đã dùng Mục Tứ Thành làm phương tiện đi lại, Mục Tứ Thành mới tức đến hộc máu đánh Bạch Liễu một quyền khiến nó giảm xuống, bây giờ bị Bạch Liễu mặt không đỏ tim không đập nhanh lấy ra dùng làm một trong những bằng chứng để quy hàng .
Bạch Liễu tiếc nuối thở dài: "Hiện tại HP của tôi chỉ còn hơn 20, cùng bọn họ lăn lộn một chỗ chắc chắn không có cách nào qua cửa. Tôi vốn đang hi vọng Mục Tứ Thành ở trạng thái điên cuồng ngược lại có thể gϊếŧ được anh, trước đó không phải cậu ta cũng ở trạng thái điên cuồng gϊếŧ được bốn con rối của anh đó sao? Nhưng sau khi tôi biết đến sự tồn tại của Lưu Hoài, tôi đã hoàn toàn từ bỏ việc hợp tác với Mục Tứ Thành rồi."
Trương Khôi tán thưởng nhìn Bạch Liễu một cái: "Bởi vì có sự hiện diện của Lưu Hoài, trạng thái điên cuồng của Mục Tứ Thành sẽ càng thêm không ổn định, đến lúc đó có khả năng hắn sẽ công kích đồng đội của mình."
"Với chút HP như vậy tôi sẽ rất dễ chết." Bạch Liễu buông tay, "Mặc dù tôi rất muốn thắng trò chơi này, nhưng tính ra tôi còn muốn sống hơn, cho nên tôi mới tới đây tìm anh để hợp tác."
Nếu như Mục Tứ Thành đang ở đây, nhất định sẽ tức giận mắng Bạch Liễu đang ngồi nói nhảm là đồ thần kinh chỉ muốn tiền không muốn mạng. Nhưng Trương Khôi đâu biết Bạch Liễu là một tên thần kinh chỉ muốn tiền không muốn mạng. Vì thế gã hài lòng mỉm cười, sau đó rút ra một cuộn tơ con rối trong suốt, nhíu mày nói: "Vậy chắc mày cũng biết điều kiện để được hợp tác với tao rồi nhỉ, mày phải làm con rối của tao mới được."
"Có thể." Bạch Liễu đáp ứng, hoặc là nói cậu đã sớm đoán ra kết quả sẽ như vậy, cậu trầm ngâm sờ sờ cằm nói, "Thế nhưng hợp tác là chuyện của đôi bên đúng chứ? Trương Khôi, tôi sẽ làm con rối, anh hãy cho tôi xem chút thành ý đi, ví dụ như làm con rối của anh thì được lợi gì?
Trương Khôi vậy mà lại rất thoải mái: "Mày nói thử xem tao cần làm gì để thể hiện thành ý của mình?"
"Tôi có một đạo cụ bị Mục Tứ Thành trộm mất, tên là【 bùa hộ mệnh người cá】." Bạch Liễu rũ mi mắt, "tôi cũng là vì chuyện này nên mới nội chiến với Mục Tứ Thành, nếu như có thể, tôi hi vọng anh sẽ lấy nó về giúp tôi."
"Chỉ như vậy?"Trương Khôi thật sự có chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ được điều kiện Bạch Liễu đưa ra lại đơn giản như vậy.
"Đó là một đạo cụ bảo vệ sinh mệnh." Con ngươi trong mắt Bạch Liễu hơi chuyển động, thì thầm, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười không rõ ràng, "HP của tôi quá thấp, trước khi chuyến tàu lần này bắt đầu hi vọng anh có thể đoạt được nó về giúp tôi, như vậy ít ra sau này tôi sẽ được an toàn hơn một chút, anh chắc cũng không muốn vừa vất vả đoạt tôi tới tay lại để tôi dễ dàng chết chứ?"
"Có thể." Trương Khôi mỉm cười, "Tao khá thích mấy con rối cam tâm tình nguyện, không ngờ mày lại hiểu chuyện như vậy đấy Bạch Liễu, còn bàn điều kiện với tao rất chân thành, vậy nên tao sẽ——"
Sợi tơ trong tay Trương Khôi chợt run lên, sắc bén như mũi kim đâm vào trong xương cốt của Bạch Liễu. Sợi tơ quấn chặt quanh xương Bạch Liễu vài vòng, Bạch Liễu không kìm được run rẩy vì đau, phản xạ có điều kiện há miệng thở dốc một tiếng.
【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu trở thành người chơi con rối của Trương Khôi】
Trương Khôi chậm rãi mở miệng, khuôn mặt tươi cười vốn dĩ đang bình thường dần trở nên tà ác quỷ dị: "—— Đã đến bước này rồi mà mày vẫn còn nghĩ rằng có thể bàn điều kiện với tao, Bạch Liễu, vậy thì tao phải cố gắng dạy quy củ cho mày rồi."
【Hệ thống thông báo: Người chơi Trương Khôi đã sử dụng kỹ năng cá nhân (kéo dây rối búp bê) với Bạch Liễu】
"Bây giờ, Bạch Liễu, lấy hết mọi thứ trên người ra giao nộp cho tao, đặc biệt là vũ khí." Trương Khôi ngoắc ngoắc sợi tơ trên ngón tay mình, "Tao sẽ không để cho mày có bất kỳ cơ hội nào để trở mặt."
Động tác Bạch Liễu cứng đờ, sắc mặt thì trắng bệch vì đau đớn, tay cứng đơ dò mở bảng hệ thống của mình, sau đó không ngừng ném đồ ra ngoài.
Một cái xương cá trắng như tuyết, một ít đồ vật nhỏ tào lao, một cái ví tiền cũ. Lúc Bạch Liễu nhìn thấy ví tiền cũ bị ném ra ngoài thì sắc mặt hơi thay đổi một chút, điều này ngược lại hấp dẫn sự chú ý của Trương Khôi, gã hạ thấp người nhặt ví tiền cũ lên: "Đây là cái gì? Kỹ năng cá nhân của mày?"
Trương Khôi vỗ vỗ ví tiền, coi thường cười một tiếng: "Đúng là tồi tàn." Gã mở ví tiền ra, sau khi nhìn thấy món đồ bên trong, đuôi lông mày hơi hơi nhướng lên. Trương Khôi lấy ra một xấp điểm tiền giấy từ bên trong, rất thích thú show nó ra trước mặt Bạch Liễu: "Đây là gì? Một cái ví tiền cụ thể hóa điểm? Mày đúng là thích mấy thứ tào lao, hơn nữa điểm bên trong cũng không ít nhỉ. . .Để tao đếm xem, 10 ngàn hai."
"Vậy tao sẽ nhận nó." Trương Khôi cười nói.
Bị khống chế, sắc mặt Bạch Liễu vốn dĩ đã rất ảm đạm, bây giờ cúi đầu cắn chặt môi dưới không nói lời nào, cứ như cực kỳ uất ức, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể quật cường nói một câu: "Anh cầm đi, coi như đó là thù lao tôi trả vì anh đã giúp tôi."
Trương Khôi không rõ ý tứ cười lạnh một tiếng: "Mày tự an ủi mình được như thế là tốt đấy."
Nhưng nếu như Trương Khôi cúi đầu xuống nhìn biểu cảm của Bạch Liễu, sẽ thấy được ánh mắt bình tĩnh của Bạch Liễu, môi dưới cắn chặt từ từ cong lên.
【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu đưa ra 10 ngàn hai điểm đạt được giao dịch với người chơi Trương Khôi. Người chơi Trương Khôi cần tìm được đạo cụ (bùa hộ mệnh người cá) mang về cho người chơi Bạch Liễu trước khi đoàn tàu khởi động lần nữa】
【nếu như một trong hai bên không hoàn thành giao dịch, hệ thống sẽ áp dụng hình phạt —— Bên chưa hoàn thành giao dịch sẽ bị hệ thống giam giữ vào bên trong (ví tiền cũ), trở thành đồng xu linh hồn】
Tác giả có lời muốn nói:
6: Chương này tôi bị khống chế thật là đáng thương, khán giả mau khen thưởng một ít dịch dinh dưỡng đi (chỉ cánh tay đang chảy máu)
Trương Khôi sẽ sớm bị rút mất linh hồn: ?????
Đến cùng ai mới là kẻ đáng thương hơn hả!!