Chương 16: Ai cũng tính toán nhau.

Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Sau khoảng nửa giờ, Sở Ca đã đạt được thỏa thuận với Vên tổng về việc thanh toán thù lao và hợp tác sau khi chấm dứt hợp đồng, ký tên vào thỏa thuận, thuận lợi hủy bỏ hợp đồng.

Giải quyết xong chuyện này, cô cất hợp đồng, bế Chung Yến An lên tạm biệt Tần Chuẩn, vui vẻ xuống lầu.

"Sở Ca." Tần Chuẩn đuổi theo ra ngoài, "Anh tiễn em."

Sở Ca cười cười, không cự tuyệt.

Tài nghệ của Tần Chuẩn đúng là không ra gì, nhưng anh ấy cũng rất săn sóc nguyên chủ.

Cô ở thế giới này không có bạn bè, cũng không hiểu rõ giới giải trí bằng Tần Chuẩn, không cần đến ngay cả Tần Chuẩn cũng thờ ơ.

Chỉ là bây giờ đổi nghề ngay lập tức có hơi không thực tế.

Những công ty đáp ứng yêu cầu của cô rất khắt khe, mấy ngày qua cô đã đọc rất nhiều thông tin tuyển dụng, cô phải chuẩn bị ít nhất nửa năm nữa mới có thể đi xin việc.

"Chấm dứt hợp đồng cũng tốt, bây giờ có rất nhiều công ty muốn ký với em, công ty lớn thì tài nguyên cũng tốt." Tần Chuẩn nhìn cửa thang máy khép lại, mệt mỏi dựa vào thang máy, cười cười nhìn Sở Ca, "Nếu sau này gặp chuyện gì, lúc nào em cũng có thể tìm anh."

"Cảm ơn anh Chuẩn." Sở Ca cũng cười, không khách khí với anh ấy, "Nếu gặp chuyện gì em sẽ tìm anh đầu tiên."

Chung Yến An ngước mắt, hờ hững nhìn Tần Chuẩn, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Giọng nói trong mơ không nói tới biện pháp để khôi phục.

Anh đã trở về hình dáng lúc 6 tuổi mấy ngày, hai chân vẫn không cảm nhận được.

Không biết sau khi rời khỏi Hải Thành có thể thay đổi được không.

"Em nghĩ như vậy là rất tốt. Giới giải trí có quá nhiều cám dỗ, sau này nếu em vẫn muốn lăn lộn trong giới, thì chọn người đại diện cẩn thận một chủ. Anh là người không có bản lãnh gì, cũng chỉ có thể che chở cho em không tham gia vào mấy bữa tiệc ăn mừng lộn xộn." Tần Chuẩn nhìn cô, trong lòng trống rỗng.

Tính cách của cô không hợp với giới giải trí.

Giới giải trí không phải chỉ cần vùi đầu vào công việc là có thể nổi tiếng, tính cách cô quá thẳng thắn, suy nghĩ cũng đơn giản ngây thơ.

"Em biết." Sở Ca ngừng cười, nghiêm túc nói: "Sau này nếu còn tiếp tục ở trong giới, hay anh muốn đổi công việc cùng em, thì anh vẫn luôn được hoan nghênh."

Tần Chuẩn gật đầu, không nói gì nữa.

Chung Yến An liếc nhìn anh, khẽ cau mày.

Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp không có người đại diện sẵn, nếu ký hợp đồng với Sở Ca, còn cần phải kiếm một người đại diện khác.

Tần Chuẩn có kinh nghiệm, còn có thể tiếp tục làm người đại diện của Sở Ca hay không, phải chờ anh xem qua tài liệu của anh ta mới có thể quyết định.

Trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên chuông điện thoại của Sở Ca vang lên.

Cô nhìn túi xách của mình, nghiêng đầu kẹp dây đeo lấy điện thoại di động ra, tay ôm Chung Yến An dựa vào thành thang máy trong tay, kết nối cuộc gọi, "Xin chào, tôi là Sở Ca."

"Tôi là đạo diễn Trương Nam của Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp, tôi đang chuẩn bị cho một chương trình thực tế dành cho một cặp phụ huynh và con cái tham gia, nghe nói bé An không tìm được người nhà, cô Sở có hứng thú tham gia chương trình của chúng tôi không, tiền thù lao là 2 triệu."

Sở Ca nhìn bánh bao nhỏ trong ngực, rồi quay sang nhìn Tần Chuẩn, nghi ngờ lên tiếng: "2 triệu?"

Cô vừa mới chấm dứt hợp đồng với công ty, số tiền này không cần rút ra, sau khi đóng thuế xong còn có hơn một triệu!

Cô cũng biết Trương Nam, nữ chính trong sách đạt giải ảnh hậu là nhờ phim do anh ta làm đạo diễn.

"Đúng, hai triệu, nếu cô Sở đồng ý, sáng thứ hai cô sẽ trực tiếp quay cho chương trình sau khi ký hợp đồng." Giọng của Trương Nam lại truyền đến.

"Bây giờ tôi không thể đồng ý, chờ tôi gọi cho cảnh sát sẽ gọi lại cho anh được không?" Sở Ca bình tĩnh lại, "Nếu như bố mẹ của bé an tìm được, thì tôi không thể mang theo cậu bé tham gia chương trình được."

"Được, chúng tôi chờ cô trả lời." Trương Nam thở phào nhẹ nhõm.

Sở Ca cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Lý Trường Phong.

Ánh mắt Tần Chuẩn phức tạp, vừa vui vì cô có công việc nhưng cũng lo vì sợ cô sẽ bị ức hiếp.

Cho tới bây giờ cô chưa từng tham gia chương trình thực tế nào, dù có kịch bản trước cô cũng sẽ rất khẩn trương.

Sở Ca trò chuyện với Lý Trường Phong một hồi, chắc chắn không có tin tức của bố mẹ bé An, vì vậy cô nói ra ý tưởng muốn đem cậu bé tham gia chương trình cùng với mình.

Rất được, có thể bây giờ bố mẹ của bé An không ở trong nước.

Chương trình thực tế có thể lên ti vi, lan truyền rộng rãi hơn các nền tảng xã hội và có nhiều cơ hội được nhìn thấy hơn.

"Chúng tôi không có ý kiến, có tin tức sẽ liên lạc với cô." Giọng nói vui vẻ của Lý Trường Phong truyền tới, "Tôi đã nói với cục trưởng rồi, ông ấy cũng đồng ý."

"Được, hẹn gặp lại." Sở Ca cúp điện thoại, suy nghĩ một chút rồi gọi cho ông cụ.

Chuyện này còn phải được ông cụ đồng ý.

"Đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt, sau khi ký hợp đồng gửi cho ông địa điểm là được." Ông cụ ở đầu dây bên kia cười to, "Đã quen ở đó chưa?"

"Vô cùng tốt, vậy cháu đồng ý với họ." Sở Ca chớp mắt, trực giác cho thấy ông cụ đồng ý nhất định là có mưu kế.

Nếu bé An thật sự là con của Chung Yến An, nếu cùng cô xuất hiện trước mặt công chúng, Chung Yến An nhất định rất hoảng.

Chỉ cần anh ta xuất hiện cô có thể thành công rút lui.

Trong nguyên tác, người nguy hiểm nhất không phải nam chính cũng không phải Lục Hành Châu, mà là nhân vật phản diện Chung Yến An.

Chỉ cần là người đắc tội với anh ta, kết quả sau này sẽ hết sức thê thảm.

Sở Ca kết thúc cuộc gọi với ông cụ, ngẩng đầu nhìn Tần Chuẩn, cười rực rỡ, "Anh Chuẩn, nếu gần đây anh không có việc gì thì làm trợ lý cho em đi, em định tham gia chương trình thực tế của Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp."

"Được, anh về ngủ trước, hợp đồng em tự ký, nhớ xem kĩ trả thù lao trước hay sau khi quay hình." Tần Chuẩn đồng ý.

Lần đầu tiên cô tham gia chương trình thực tế, anh cũng không yên tâm lắm.

Sở Ca cười cười, gọi điện thoại cho Trương Nam.

Hẹn thời gian kí hợp đồng, thang máy cũng đến tầng trệt.

Sở Ca bế Chung Yến An đi lấy xe, bước chân nhanh nhẹn, "Bé An có muốn ra ngoài chơi không, chị dẫn em đi."

Chung Yến An ngẩng đầu, chăm chú nhìn nụ cười của cô, gật đầu.

Khi cô cười lên vô cùng dễ nhìn, làm cho tâm trạng của người khác cũng thay đổi theo.

Sở Ca thấy cậu bé ngoan như vậy, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, cẩn thận đặt anh vào ghế, khom người cài dây an toàn cho cậu.

Chóp mũi Chung Yến An đều là mùi hương của cô, hai tay ở giữa không trung không dám nhúc nhích.

"Được rồi, chúng ta về nhà trước." Sở Ca giơ tay búng một cái lên trán anh, cười vui vẻ đi lui ra ngoài, đóng cửa xe lại.

Bóng dáng cô gái thấp thoáng bên ngoài cửa sổ, sau đó cô ngồi vào ghế lái, không khí tràn ngập hương cam nhàn nhạt của cô, Chung Yến An chậm rãi quay đầu lại, hai má không khỏi nóng lên.

Phản ứng của anh quá lộ liễu.

Sở Ca lái xe ra ngoài, môi cong cong.

Chỉ mong qua chương trình này có thể giúp bánh bao nhỏ tìm được bố mẹ, hoặc là khiến cho Chung Yến An phải ra mặt, cô còn có thể dễ dàng kiếm được tiền.

Trong lúc đó, ở nhà lớn nhà họ Chung.

Sau khi ông cụ cúp điện thoại, cười ha hả gọi cho Trần Kiền, "Cậu sắp xếp mấy ngày sau tôi phải bay sang nơi khác cùng với bé An và Sở Ca."

Ông chỉ nhìn từ xa, sẽ không quấy rầy chương trình của bọn họ.

Chờ trên các phương tiện truyền thông truyền ra, thằng nhóc Yến An chắc sẽ không không yên.

"Vậy để tôi sắp xếp." Khuôn mặt Trần Kiền nghiêm túc, "Cháu có cảm giác cậu chủ Yến An mời Sở Ca tham gia chương trình, Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp là do Hà Sâm quản lý, có hơi trùng hợp quá không."

"Cậu có thể nghĩ đến, làm sao tôi không nghĩ đến chứ." Ông cụ không vui nhìn anh ta, "Kế hoạch tôi nghĩ tới là sẽ lén đi xem họ."

Trần Kiền hiểu ra, yên tĩnh lui ra ngoài.

Hai ông cháu này đúng thật là... không biết còn tưởng họ là kẻ thù.

Ai cũng tính toán nhau.

*

Đối với Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp chuyện tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, hàng loạt công việc xúc tiến đầu tư và lập kế hoạch tổng thể đã hoàn thành, tất cả nhân sự đều đã vào cuộc.

Với tư cách khách mời đặc biệt, Sở Ca dắt theo một cậu bé bị bỏ rơi, tham gia chương trình thực tế do Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp chuẩn bị được lan truyền trên mạng.

Thiên kim của nhà họ Chung và một đứa trẻ có danh tính bí ẩn, liệu mâu thuẫn tranh giành tài sản của nhà họ Chung có nảy sinh thêm tình tiết máu chó nào nữa hay không đã trở thành điểm nóng để cư dân mạng bàn tán.

《 Cục Cưng, Đi Thám Hiểm Nào! 》 còn chưa bắt đầu ghi hình, đã hoàn toàn lấn át  《 Tủ Quần Áo Của Sao 》 của Vương Kiệt.

Vương Kiệt thấy đạo diễn của 《 Cục Cưng 》 lại là Trương Nam, người bị ông loại ra khỏi Bát Thai, liền tức sặc máu.

Ông nhất định phải thắng!

Sở Ca bên này đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc đi bộ đường dài theo yêu cầu, nhóm thực hiện chương trình cũng gửi một chiếc xe lăn được chuẩn bị đặc biệt cho bé An.

Xe lăn siêu nhẹ chạy bằng năng lượng mặt trời, có thể gấp gọn dễ dàng, tổng trọng lượng không tới 5 kí.

Trong nguyên tác, đây là công nghệ bí mật của Sang Thiêm, vẫn chưa được đưa ra thị trường.

Sở Ca để cho Chung Yến An thử một chút, thấy cậu bé thích, mới đi tới bên cạnh ngồi xổm xuống nghiêng đầu nhìn cậu, "Bé An có sợ không?"

Chung Yến An lắc đầu tỏ vẻ không sợ, giơ điện thoại của mình lên cho cô nhìn.

"Không hành động thân mật, không sờ đầu, không nhìn em tắm?" Sở Ca đọc xong nở nụ cười, duỗi ngón trỏ chọc chọc vào khuôn mặt đầy thịt của cậu, nhanh chóng chọc vào trước khi cậu bé tránh, cô cười, "Chị thắng."

Dứt lời, cô đứng lên, nhảy chân sáo đi lên lầu.

Chung Yến An nhìn bóng lưng cô đi khuất, giơ tay chọc vào mặt của mình, khóe môi cong lên ý cười.

Ngây thơ.

Vào lúc 10 giờ sáng thứ hai, Sở Ca, với tư cách là một nhân vật nóng hổi, cùng với Tần Chuẩn và Chung Yến An, xuất hiện đúng giờ tại một điểm ghi hình là danh lam thắng cảnh ở tỉnh Tứ Xuyên để gặp gỡ các khách mời khác.

Cảnh quay gần với khu bảo tồn thiên nhiên và sẽ sớm được mở cửa cho công chúng tham quan.

Khách mời tổng cộng có bốn tổ.

Hai cặp bố con, một cặp mẹ con, và cặp còn lại chính là Sở Ca và bé An, cặp chị em đã gây chú ý trên mạng.

Cả hai người bố đều là những diễn viên đã thành danh từ lâu.

Một người tên Lữ Xuân Lâm, năm nay 37 tuổi, con trai là Lữ Tiểu Hàng 6 tuổi. Một người khác tên là Thường Dã, năm nay 40 tuổi, con trai tên Thường Hạo, 7 tuổi.

Người mẹ Trần Linh Nguyệt thì đã giải nghệ sau khi kết hôn, gần đây mới trở lại mang theo cô con gái 7 tuổi tên Trầm Tử Ngôn.

Ba tổ khách mời đều đang ôm con của mình, chào hỏi nhau cùng với túi hành lí đặt trên đất chỉ có Sở Ca đẩy xe lăn.

Sau khi mọi người giới thiệu bản thân, họ đứng lại và chờ người dẫn chương trình công bố nội quy.

Đoàn làm phim đã thuê một chuyên gia leo núi hoang dã giàu kinh nghiệm làm hướng dẫn viên, một chuyên gia động thực vật chịu trách nhiệm trả lời các câu hỏi của trẻ em, cũng như đội cứu hộ và bác sĩ để đảm bảo an toàn cho mọi người.

Mọi phương diện đều làm vô cùng tỉ mỉ.

"Để đảm bảo an toàn cho mọi người, tất cả các khách mời đều phải mang theo điện thoại vệ tinh và thiết bị định vị để tiện định vị. Ngoài ra, hành trình hàng ngày do ê-kíp chương trình lên kế hoạch, các bạn cần phải tự mình dựng lều nghỉ đêm ở nơi hoang dã có được không?" Người dẫn chương trình mỉm cười nói.

"Không thành vấn đề." Tất cả khách mời đồng loạt trả lời.

"Để mọi người lên đường dễ dàng, ê-kíp chương trình phải kiểm tra lại ba lô của các bạn. Sau khi khởi hành, hướng dẫn viên sẽ đi cùng bạn suốt chặng đường để trả lời các câu hỏi khác nhau mà các bé gặp phải." Người dẫn chương trình nói xong lui sang một bên.

Nhân viên bước đến kiểm tra xem pin điện thoại vệ tinh của khác mời, kiểm tra họ có mang GPS dự bị hay không, kiểm tra trong túi đeo có mang theo đồ vật vô dụng làm tăng trọng lượng hay không.

"Đó là quả tạ mà tôi dùng để luyện cánh tay, chỉ có 2 kí thôi." Lữ Xuân Lâm nhìn nhân viên cầm lấy quả tạ, lúng túng giải thích, "Đi bộ không mỏi."

Sở Ca cười ngồi xổm xuống, nói đùa vào tai Chung Yến An, "Bé An có biết đồ nặng nhất trong túi của chị là gì không?"

Chung Yến An vểnh môi, đôi mắt đen láy hơi nheo lại, lắc đầu.

Cô không cho anh xem cô chuẩn bị cái gì, chẳng lẽ là anh?

"Là đồ ăn." Sở Ca che miệng cười, "Chị còn mang theo bộ dụng cụ nấu ăn, để tiện nấu ăn."

Chung Yến An: "..."

Cô không mệt hả?

"Xuỵt." Sở Ca làm dấu kêu anh đừng lên tiếng sau đó đứng lên, môi cong cong.

Quả tạ, vòi hoa sen, nước hoa, thảm tập yoga, máy mát xa mặt ... Trên bàn nhanh chóng chất đầy đồ.

Đến lượt Sở Ca, trong ba lô của cô không có thứ gì dư thừa, nhân viên kiểm tra rất lâu rồi mới thành thật kéo khóa cho cô.

Hành lý kiểm tra xong.

Các khách mời bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của ngày hôm nay, dọc theo tuyến đường quy định, đi bộ đến địa điểm cắm trại đầu tiên.

Sở Ca đeo ba lô lên lưng, cúi đầu cười bên tai Chung Yến An, "Lên đường."

Vừa dứt lời, cô bước tới để bật bảng sạc năng lượng mặt trời của xe lăn.

Chiếc xe lăn màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, những tấm pin sạc năng lượng mặt trời ló ra từ hai phía, sau khi từ từ nâng lên, nó dang đôi cánh khổng lồ của mình từng chút một như một con đại bàng robot.

Mấy khách mời khác há hốc mồm.

"Bố, anh tiểu An thật tuyệt!"

"Con cũng muốn người máy, con không muốn đi bộ."

"Mẹ, anh tiểu An là người máy hả, anh ấy thật tuyệt!"

Mấy đứa bé khách mời không ngừng bàn luận với nhau, nhìn Chung Yến An bằng ánh mắt hâm mộ.

"Có nghe không, bé An thật tuyệt." Sở Ca ngồi xổm xuống, cười vui vẻ nhìn xe lăn của Chung Yến An, đắc ý nhưỡng mày, "Bé An cũng đẹp trai nhất."

Khuôn mặt tươi cười của cô gái gần trong tầm tay, hơi thở ấm áp phả vào tai anh, làm dấy lên những cơn ngứa ngáy. Tim Chung Yến An đập như sấm, dây thần kinh toàn thân bùng phát, bàn tay nhỏ bé bướng bỉnh nắm lấy tay vịn, toàn thân đỏ bừng.

Anh không nghĩ tới, Sở Ca sẽ dùng xe lăn.

Tần Chuẩn nhìn hai 'chị em' bọn họ, bỗng dưng cảm giác mình như người thừa.

Đây là Sở Ca theo anh ba năm?

Ở đây nhiều ống kính như vậy, cô không khẩn trương hay mất bình tĩnh dù chỉ một chút?!

"Sở Ca, cô phải giữ xe lăn đấy, đoạn đường này dành cho người đi bộ nên hơi dốc." Người dẫn chương trình cũng bị chiếc xe lăn của Sở Ca làm cho bối rối.

Đây là cái khoa học kĩ thuật gì vậy?!

Sở Ca nở một nụ cười rực rỡ ngồi cạnh xe lăn, bánh bao nhỏ ngồi trên xe lăn lại lạnh lùng không cảm xúc, hai người chung một ống kính lại đẹp mắt đến khó tin.

Quay phim cũng đi theo để có thể quay hình cho họ.

"Được." Sở Ca cười, cầm nón để che nắng, rồi đeo kính mát cho Chung Yến An, nắm tay của cậu bé, nhấn nút tăng tốc độ, "Đi thôi!"

Xe lăn bắt đầu lăn bánh, tốc độ cũng không quá nhanh.

Chung Yến An nghiêng đầu nhìn cô, cảm giác cả người mình đều bị hòa tan bởi nụ cười trong sáng ngọt ngào của cô.

Quay phim lật đật nhấc máy quay đi theo.

Trương Nam cũng mang người theo sau, cẩn thận suy nghĩ làm sao để dùng cảnh tượng tuyệt đẹp vừa rồi để làm phần giới thiệu tóm tắt.

Cô gái này là do ông chủ đề cử, anh cũng không quá thích, mặc dù cái xe lăn này cũng bộc lộ một nhân cách rất đẹp.

Lần đầu tiên anh đến để gửi dự án này, không nghĩ tới ông chủ tình cờ đến Mộc Hạp họp, anh bị ông chủ mắng thẳng vào mặt.

Đến nay anh vẫn còn nhớ, ông chủ gầy nhom chỉ thấy xương ngồi trên xe lăn, cả người đều toát ra hơi thở âm u, lạnh lẽo.

Trương Nam lắc đầu, tiếp tục công việc.

Phần đầu tiên của hành trình không dài, cũng không có nhiệm vụ đặc biệt nào được sắp xếp nên các vị khách mời rất thoải mái.

Sở Ca cầm điều khiển từ xa của xe lăn, điều khiển tốc độ cùng với tốc độ đi bộ của mình, chăm chú người dẫn đường

Sau khi ra quốc lộ, Sở Ca gấp xe lăn lại, lấy một cái ghế đẩu nhỏ trong ba lô ra, để cho Chung Yến An ngồi tạm, rồi mới một tay xách xe lăn, cõng Chung Yến An trên lưng.

Trước khi khởi hành, cô đã chuẩn bị hành lý theo lịch trình, đồng thời tính toán kỹ lưỡng trọng lượng của bánh bao nhỏ, nằm trong giới hạn cân nặng của cô khi đi bộ đường dài.

Lều và túi ngủ do chương trình cung cấp, vật liệu siêu nhẹ, tổng trọng lượng không tới 1kg.

Ban đầu họ định để nhân viên giữ xe lăn giúp cô nhưng Sở Ca từ chối.

Cũng nhẹ mà.

Trên đường đi, những người khách mời khác tò mò về trọng lượng chiếc ba lô của cô, thầm đoán trọng lượng của chiếc xe lăn, thỉnh thoảng nhìn cô.

"Sở Ca, cái xe lăn này không nặng hả?" Lữ Xuân Lâm không nhịn được, dắt tay của con trai đuổi theo cô, cười trêu, "Nhìn cô cầm trông rất nhẹ."

"Vật liệu sử dụng là loại siêu nhẹ, không nặng." Sở Ca đưa xe lăn qua, "Anh thử xem."

Xuân Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên cầm lấy nhưng suýt chút nữa không giữ được, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc của cô.

Cái này cũng khoảng chừng năm kg chứ?

"Tôi buông tay nhanh quá, thực xin lỗi." Sở Ca kinh ngạc một chút, cười lấy lại xe lăn, tiếp tục nhẹ nhàng khiêng đi.

Nguyên chủ thường xuyên giúp mẹ nuôi làm việc nên thân hình rất khỏe khoắn, thể lực cũng rất tốt.

Lữ Xuân Lâm sờ mũi, quyết định sau khi trở về đổi một cái tạ tay nặng hơn.

Lữ Tiểu Hàng nhìn Chung Yến An trên lưng Sở Ca, vừa hâm mộ lại tò mò, "Bố, sao anh tiểu An không nói chuyện, anh ấy không thích chúng ta hả?"

Người anh này không cần đi bộ đã quá hạnh phúc rồi, lại còn không nói gì hết, rất lạ.