Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu
Đăng vào: 12 tháng trước
Lê Dữ rất nghiêm túc đối với lần ký tên này, anh còn cẩn thận hỏi tên của mẹ Thư Trừng.
Thư Trừng cười cười, nhắn cho anh.
Lúc sau, Lê Dữ không có trả lời, Thư Trừng suy đoán, hẳn là vội đi, cô cũng không để ý.
Lê Dữ bảo anh Tần chuẩn bị một tấm bưu thiếp của bộ phim “Thời gian” này, còn có hai tờ giấy A4.
Minh tinh ký tên phần lớn tương đối qua loa, Thư Trừng cũng từng giáp mặt phun tào (*) qua, nói anh ký tên giống như vẽ bùa quỷ.
(*) Nguyên văn “thổ tào” (吐槽): Thổ: phun, ói, nôn; Tào: máng, tàu ngựa, rãnh; ý chỉ hành vi tìm điểm thiếu sót, sơ hở trong hành động lời nói của người khác để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa; đâm, chọc, nói móc. (Nguồn: Góp nhặt từ QT và Internet)
Sau khi anh ở trên mặt trái của tấm bưu thiếp ký tên qua loa, lại ở bên cạnh thêm vào hai chữ tinh tế.
Anh Tần ngồi ở một bên nhìn anh ở kia bận việc, “Em phải ký tên cho ai?”
“Mẹ.”
“A?”
Lê Dữ kinh ngạc một chút, nhanh chóng giải thích nói: “Một fan mẹ.”
“À.”
Sau đó, Lê Dữ liền không hề để ý đến anh Tần, nghiêm túc ở trên tấm bưu thiếp viết lời chúc phúc, biểu tình thành kính.
Bởi vì trước đó đã ở trên giấy A4 viết qua, cho nên Lê Dữ chỉ cần sao chép lại đây là được.
Sau khi viết xong, anh còn cẩn thận mà thổi thổi.
“Em muốn hai tờ giấy A4 làm gì?” Anh Tần nhịn không được hỏi.
Lê Dữ phồng miệng lên, rồi mới nhíu nhíu mày, bộ dáng anh đừng quấy rầy em, “Đó là chuyện của em.”
***
Nhận được tin nhắn chuyển phát nhanh là ở hai ngày sau, Thư Trừng nhìn xem tin nhắn chuyển phát nhanh, xác định là đồ Lê Dữ đưa tới.
Dưới lầu tiểu khu của nhà cô có một cửa tiệm nhỏ, tất cả chuyển phát nhanh đều đặt ở nơi đó.
Cô thay xong quần áo, đang chuẩn bị ra cửa, Phùng Lan Anh làm cơm chiều kêu cô một tiếng, “Trừng Trừng, con muốn đi ra ngoài sao?”
“Dạ, lấy chuyển phát nhanh ạ.” Thư Trừng trả lời, bây giờ cô còn chưa muốn nói cho mẹ cô, chuẩn bị đợi lát nữa tạo một bất ngờ.
“Vậy con đi siêu thị giúp mẹ mua một chai tương ớt, một chai rượu gia vị.” Phùng Lan Anh vừa nghĩ, vừa dặn dò cô, “Tỏi cũng không còn, còn có gừng.”
“Còn gì nữa ạ?” Thư Trừng hỏi.
Phùng Lan Anh suy nghĩ một chút, lại nhìn phòng bếp một chút, rồi mới nói: “Hết rồi.”
“Dạ, nếu mẹ còn thiếu cái gì, nhớ hãy gọi điện thoại cho con.” Thư Trừng giơ giơ lên di động trên tay nói.
Phùng Lan Anh gật gật đầu.
Tuy rằng là chạng vạng, nhưng là mặt đất lại giống như bị một lớp hơi nóng bao phủ, hơi nóng ập vào trước mặt, làm cho Thư Trừng không thoải mái mà nhíu mày.
Cô đi về phía siêu thị đó cách bên ngoài tiểu khu không xa, cho dù mặc váy, Thư Trừng vẫn là cảm giác chính mình nóng đến sắp mất nước.
Đây là biểu hiện của việc sau khi mới từ trong phòng điều hòa đi ra.
Cô vội vội vàng vàng chạy về phía siêu thị, bởi vì siêu thị có điều hòa, cô có thể tạm thời có được mát mẻ.
Thư Trừng cầm giỏ, liền nhanh chóng đi mua đồ Phùng Lan Anh dặn dò cô.
Trong nhà thường dùng thương hiệu tương ớt và rượu gia vị cô đều biết, cho nên rất nhanh liền mua được, tỏi và gừng cũng không phải việc gì khó, cân nhắc một chút, Thư Trừng liền đi tính tiền.
Bởi vì là giờ ăn cơm, siêu thị có không ít người, người đợi tính tiền càng là xếp thành một hàng dài.
Thư Trừng yên tâm xếp hàng ở phía sau một hàng, rồi mới đi theo mọi người từng bước một di chuyển về phía trước.
Nhưng mà qua một lúc, cô liền cảm giác được trong hàng bên cạnh có hai cô gái vẫn luôn nhìn trộm cô.
Lại còn có thể nghe được các cô ấy nhỏ giọng nghị luận.
“Cô ấy thoạt nhìn có giống như cô giáo bên trong “Thời gian” kia hay không?”
“Thật sự giống nhau, không phải là người thật chứ?”
“Không trang điểm, mặt hoàn toàn trắng nõn đó, thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn trên phim.”
“Nếu không tụi mình lại hỏi một chút?”
“Cậu hỏi đi, tớ không dám……”
Nghe thấy tiếng, Thư Trừng nghiêng đầu nhìn qua, hai cô gái kia lập tức im lặng.
Cô có chút bất đắc dĩ, chỉ là video một phút đồng hồ, cô cũng có thể bị người nhận ra. Bộ phim này thoạt nhìn hot ngoài dự đoán nha, cô cảm thán.
Trong đó một người lấy ra di động, cẩn thận mà nhìn Thư Trừng: “Xin hỏi, cô có phải cô giáo ở trong điện thoại hay không?”
Đó là một tấm ảnh chụp hình Thư Trừng, Thư Trừng nhìn lướt qua, chụp rất khá.
Ngũ quan hoàn chỉnh, cũng rất bình thường, so với mẹ cô chụp còn đẹp hơn một vạn lần.
Tâm tình Thư Trừng lập tức tốt đẹp lên, cô gật gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận.
Hai cô gái tức khắc kích động lên, biểu tình nhìn cô liền giống như nhìn một minh tinh vậy.
Thư Trừng hơi hơi có chút không được tự nhiên, vừa lúc lúc này đến lượt Thư Trừng tính tiền.
“Có thẻ hội viên hay không?” Dì nhân viên thu ngân hỏi.
Thư Trừng mở giao diện trả tiền Alipay ra, “Tôi đọc dãy số.”
***
Mua đồ xong, Thư Trừng trở về tiểu khu, cô muốn đến của tiệm nhỏ lấy bưu kiện chuyển phát nhanh.
Khi nhận lấy là một túi văn kiện, lấy danh nghĩa người đại diện của Lê Dữ gửi lại đây, nhưng dãy số là của Lê Dữ.
Về đến nhà, Thư Trừng đưa đồ mua cho Phùng Lan Anh, rồi mới cầm túi văn kiện trở về phòng.
Cô mở ra vừa thấy, có hai phong thư, một tờ viết chữ ký, một tờ viết tên cô.
Cô có chút nghi hoặc, trước mở ra phong thư chữ ký.
Mặt trước của bưu thiếp là ảnh trong phim của Lê Dữ, mặt sau còn lại là viết đầy chữ.
Đều nói chữ viết như người, nét chữ của Lê Dữ tinh tế rồi lại có chút đáng yêu, không giống như nam sinh qua loa hoặc là mạnh mẽ hữu lực vậy.
Thư Trừng nhìn một lần lời chúc phúc, không có nội dung đặc biệt gì, lời nói rất khách sáo, chỉ là cách xưng hô này, làm cho cô rất cạn lời.
Mẹ Phùng Lan Anh……
……
Thư Trừng đau đầu, cô có thể đoán trước được phản ứng của mẹ cô.
Trong lúc Thư Trừng đang do dự xem một phong thư chữ ký khác cùng đưa cho mẹ cô, nhưng vào lúc này Phùng Lan Anh lại đúng lúc kêu cô đi ra ngoài ăn cơm.
Cô cũng liền không do dự nữa, trực tiếp cầm chữ ký đi ra ngoài.
“Mẹ, đồ vật mẹ tâm tâm niệm niệm tới rồi.” Thư Trừng đi vào phòng khách liền nói.
Thư Hàng nhìn lại đây, mà Phùng Lan Anh đã buông đũa xuống trực tiếp vọt lại đây, “Là chữ ký sao!”
Thư Trừng gật gật đầu, rồi mới đưa cho bà.
“A ——”
Thư Trừng nhanh chóng lui ra sau mấy bước.
Phùng Lan Anh lúc này tựa như một fans nhỏ vậy, cảm giác lập tức liền giống như sắp khóc.
Bà vừa nhìn vừa kích động mà nói: “Cậu ấy thế nhưng gọi mẹ là mẹ! Nét chữ này thật đáng yêu!”
Thư Trừng vừa ngồi vào bàn ăn, nhìn Thư Hàng nổi giận đùng đùng mà trừng mắt bóng dáng của Phùng Lan Anh.
Thư Trừng nhanh chóng nhỏ giọng an ủi: “Miệng của nghệ sĩ tự nhiên ngọt chút, bố cũng đừng để ý.”
“Thằng nhóc miệng lưỡi trơn tru!” Thư Hàng cả giận nói, thằng nhóc này quả thực phá hư hạnh phúc gia đình của ông.
Trong lòng Thư Trừng rùng mình, rồi mới cúi đầu ăn cơm.
“Cầm bưu thiếp của minh tinh có thể nhìn ra hoa được sao, ăn cơm nhanh đi.” Thư Hàng gõ gõ bàn, tỏ vẻ bất mãn.
Phùng Lan Anh cầm bưu thiếp đi vào chỗ ngồi xuống, bà thật cẩn thận mà đặt bưu thiếp ở một bên, rồi mới hỏi: “Trừng Trừng, tại sao con lại lấy được chữ ký?”
Tay cầm đũa của Thư Trừng chợt dừng lại, “Không phải con đi quay một cảnh trong phim sao, liền quen biết nhân viên công tác ở chỗ đó, con cầu xin anh ta, sau đó anh ta mới lấy giúp con.”
“Cái này quá trân quý, đợi lát nữa mẹ một bức ảnh, đi lên FC khoe ra.” Phùng Lan Anh hưng phấn mà nói.
Thư Trừng đau đầu, “Nếu sau này mẹ khoe lên FC, tất cả mọi người đều lại đây tìm con xin, đến lúc đó con nhưng không có biện pháp biến ra nhiều tấm tới như vậy.”
Phùng Lan Anh lúc này mới tỉnh táo lại, “Cũng đúng, mẹ tự mình cất giấu.”
Một bữa cơm, Thư Hàng ăn đến nổi giận đùng đùng, Phùng Lan Anh ăn đến ngọt lịm, mà Thư Trừng thì có chút thấp thỏm.
***
Tắm xong, trở về phòng mình, Thư Trừng nhớ tới một phong thư khác.
Cô ngồi ở bên mép giường, nhanh chóng mở nó ra.
Phụt……
Thư Trừng nhìn ba chữ mở đầu, không khỏi mà cười.
Thư kiểm điểm.
Đây là tiêu đề Lê Dữ viết.
Nội dung của thư kiểm điểm rất dài, một tờ giấy A4 đều sắp bị anh viết đầy.
Gương mặt Thư Trừng mang theo ý cười, đọc hết từng chữ từng chữ trong bức thư kiểm điểm này.
Chỉ là một bức thư kiểm điểm hơn một ngàn chữ, Thư Trừng đọc ước chừng nửa giờ.
“Tôi là Lê Dữ, suy nghĩ đã lâu, quyết định viết một phong thư kiểm điểm xin lỗi chị………… Kỳ thật tôi đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp xin lỗi, cũng từng nói miệng, nhắn tin xin lỗi chị, vẫn là cảm thấy không đủ………… Chị là cô giáo, cho nên tôi cảm thấy thư kiểm điểm là thích hợp nhất………… Bởi vì thích chị mới làm như thế, lý do này hình như chưa đầy đủ, là tôi lỗ mãng, thực xin lỗi………… Còn có tôi sẽ chạy trốn, là bởi vì đó là lần đầu tiên, cho nên có chút ngượng ngùng, hy vọng sẽ không dọa chị………… Viết nhiều như vậy, nhưng là cái này không đại biểu tôi sẽ vứt bỏ nha……”
Lê Dữ lải nhải viết rất nhiều, thậm chí còn miêu tả hoàn chỉnh chuyện ngày hôm đó lại một lần.
Thư Trừng đọc một đoạn này liền sẽ nhớ tới tình hình ngày hôm đó, vốn đang có chút tức giận anh trực tiếp xoay người liền chạy, không nghĩ tới nguyên nhân trong thư kiểm điểm viết. Cô cười cười, lý do này có chút đáng yêu, hình như cứ tha thứ cho anh như vậy.
Sau khi chuyện kia qua đi, Thư Trừng từng âm thầm hạ quyết tâm không cần mềm lòng, nhưng làm sao bây giờ, giống như còn là bị anh đáng yêu tới rồi.
Đúng lúc, Lê Dữ gọi điện thoại tới.
Thư Trừng nghe máy.
Cô nghe thấy bên kia có tiếng ồn ào bối cảnh.
“Thư Trừng, nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh chưa?” Giọng nói của Lê Dữ có chút khàn khàn, nghe có cảm giác rất mỏi mệt.
“Anh đang ở đâu thế? Không thoải mái sao?” Thư Trừng hỏi ngược lại.
“Hiện trường thu tiết mục, bây giờ đang nghỉ ngơi, tôi lén tới hành lang gọi điện thoại cho chị.” Lê Dữ đúng sự thật nói.
“Tôi nhận được rồi, mẹ tôi đặc biệt kích động đặc biệt vui vẻ.” Thư Trừng trả lời.
“Chị nhìn thấy một phong thư khác chưa?” Lê Dữ có chút lo sợ bất an.
“Thấy được rồi, có cần tôi góp ý một chút không?” Thư Trừng trêu chọc.
Anh thật cẩn thận mà nói: “Được, vậy mời cô giáo Thư góp ý một chút.”
“Viết không tồi, cảm tình rất đúng chỗ.” Thư Trừng cười trả lời.
“Vậy chị sẽ cho bao nhiêu điểm?” Lê Dữ vội vàng hỏi.
Thư Trừng suy nghĩ một lúc, “Bảy mươi điểm.”
“Sao thấp vậy.” Giọng điệu của Lê Dữ có chút hạ xuống.
“Chữ viết tinh tế, kiểm điểm thành khẩn, cũng nhận thức được sai lầm của mình, điểm này đáng giá khen ngợi. Cho anh bảy mươi điểm là hy vọng anh sau này có thể có sự tiến bộ.” Thư Trừng giống như một người thầy đang giáo dục học sinh vậy.
Trong nháy mắt tinh thần Lê Dữ tỉnh táo, “Vậy tôi có phải có cơ hội đạt được một trăm điểm hay không?”
“Có, phải xem biểu hiện của anh.” Thư Trừng cười nói.
“Vậy tôi phải làm như thế nào?” Lê Dữ có chút buồn rầu.
Thư Trừng trêu ghẹo nói: “Giáo viên có thể giúp đều đã giúp, muốn điểm cao hơn còn phải xem ngộ tính (*) của bản thân học sinh.”
(*) Ngộ tính (悟性): hiểu nôm na là khả năng tiếp thu, tính giác ngộ của một người về một vấn đề nào đó.
Lê Dữ còn chuẩn bị nói tiếp, bên kia đã truyền đến tiếng anh Tần gọi anh.
“Được, tôi nhất định sẽ lấy được một trăm điểm! Tôi lập tức phải lên sân khấu, tạm biệt!” Lê Dữ nói xong liền vội vàng cúp máy.
Thư Trừng nhìn bức thư kiểm điểm kia, nhẹ giọng cười cười, “Vậy tôi chờ mong anh có thể lấy được một trăm điểm.”