Chương 28: Chương 28: Giang Sơn Dễ Đổi

Tình Yêu Bụi Đời

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nhỏ cười thật tươi, bây giờ cô bé đang vui lắm cơ. Trong người cứ lâng lâng thế nào ấy. Vòng tay ôm cánh tay nó bước đi.
_ Ấy, bỏ ra y - nó kéo tay lại - người ta nhìn quá trời kìa.
_ Kệ.
_ Thấy kì kì sao á.
_ Ồn quá - nhỏ nhất định không buông tay
Nó đành để vậy luôn, thôi thì kệ vậy.
Vào quán chỉ có một mình nó ăn, còn nhỏ thì cứ chăm chăm ngồi nhìn. Ngước mắt lên thấy nhỏ cứ nhìn woài, nó quê quê.
_ Ăn y, nhìn gì ghê vậy.
_ Thik nhìn.
_ Nhìn zậy ai mà dám ăn.
_ Sao đâu.
_ Kì kì chứ sao, khó nuốt thấy mồ.
_ Nhiều chuyện - nhỏ lườm nó - Ăn tiếp đi.
Hứ… Chưa gì đã giở cái thói hung dữ lại rồi. Nó bưx mình cuí xuống ăn tip, nhìn đi, nhìn cho sưng kon mắt luôn đi.
No bụng, nó buông đũa móc bóp tính tiền.
_ Chết em.
Lục tung túi quần túi áo lên, nó hốt hoảng, cái bóp đâu mất tiêu rồi. Lục lại trong balô cũng không có. Thôi rồi… Chắc lúc nãy oánh nhau bị rớt rồi.
Nhỏ đưa mắt nhìn nó.
_ Sao vậy, rớt tiền hả.
_ Ừ - nó gãi gãi đầu - nhỏ cho tui mượn đi.
_ Em cũng không mang tiền theo.
Tiêu rồi… Liếc mắt ra cửa, nó nhăn mặt. 2 – 3 thằng bồi to kon đang đứng ở đó tán dóc đủ thứ, kiểu này làm sao mà dzọt được chứ. Nhìn qua cửa sổ… cao quá đi, nó thì còn nhảy qua được chứ nhỏ thì chỉ có nước…. bắc thang thôi.
_ Giờ sao - cô bé lo lắng nhìn nó
_ Nhỏ ở lại rửa chén chứ sao - nó cười méo xẹo
_ Thui nghen, hem giỡn đó.
Sao đây chaj`, nó lung túng nhìn xung quanh… Chợt thấy có kon dán bò dưới bàn. Nó mừng rỡ đạp cái bẹp, dòm qua dòm lại hông thấy ai để ý. Nó cầm kon gián bỏ vào dĩa đồ ăn trên bàn, lấy đôi đũa trộn qua trộn lại. Rồi…
_ Á.. á….

Nó hét thật to. Tiểu nhị lật đật chạy tới.
_ Chuyện gì vậy anh.
Tay nó run run chỉ vào kon gián trong dĩa đồ ăn.
_ Ông chủ đâu, gọi ông chủ ra đây nhanh lên.
Chủ quán đang ngồi bên quầy tính tiền, nghe vậy vội vả chạy ra.
_ Cô cậu có chuyện gì vậy.
1 tay chỉ vào dĩa đồ ăn, 1 tay nó bụm miệng như sắp nôn tới nơi vậy.
_ Mấy ông làm ăn vậy đó hả.
_ Ơ… ơ…. - ông chủ quán hốt hoảng
_ Tui sẽ cho ông biết tay, dám “đầu độc” tui hả.
Mặt ông chủ quán nhìn bắt tội.
_ Xin lỗi… xin lỗi cô cậu.
_ Lỗi phải gì - nó chỉ sang nhỏ - nói cho ông biết, ba của bạn tui là…là… “chánh thanh tra thành phố” đó. Quán của ông sẽ phải đóng cửa vì “mất vệ sinh”.
Nhỏ tròn mắt nhìn nó.
_ Ơ… Ba em hả… Ba em là… - thấy nó nháy mắt, cô bé cũng đổi tông xạo xạo - Ờ…ờ… Ba tui dữ lắm đó nghen. Tui mà méc lại là ba tui… bắt ông đem… bỏ tù liền.
Nó típ chiêu.
_ Bắt bồi thường nữa.
Nhỏ cũng nổi máu.
_ Oánh cho 1 trận nữa.
Cứ như vậy, nó với nhỏ kẻ tung người hứng. Còn ông chủ thì lùng bùng cả lỗ tai… Mèng ơi, tụi đầu bếp làm ăn dơ dáy tè, lại gặp ngay kon của chánh thanh nữa chứ.
_ Xin lỗi… xin lỗi cô cậu… Xin đừng méc lại với “sếp lớn” . Tui sẽ bồi thường mà.
Nhìn cái mặt “bờm bờm” của ông chủ nó khoái chí lắm, nhưng không dám cười.
_ Không cần. Sẽ không bao giờ tôi đến đây nữa đâu.
Nói rồi nó đứng dậy kéo tay nhỏ đi thật nhanh, bỏ mặc phía sau ông chủ quán hốt hoảng trông theo…… Đến lúc hai đứa đi thật xa mới dám đứng lại ôm bụng cười nắc nẻ.
_ Ha ha, té ra anh cũng “điểu” ghê chứ ha.
Nó gãi gãi đầu.
_ Hì… Thì bất đắc dĩ thui mờ.
_ Máu gian thì có.
_ Hứ. Nhỏ cũng hù ổng ghê lắm chứ bộ.
Cô bé cười toe.
_ Thì bắt chước anh thui mờ.
_ Cũng gian gian nơi chứ nói gì.
Hì…Cô bé cười cười ngó lơ… Thì cũng tại túng quá thui mờ.
Nó về tới nhà thì trời cũng sâm sẩm tối đến nơi, có cả nhỏ nữa, cô bé nhất định đòi đi theo cho bằng được. Sợ rằng nếu để nó đi 1 mình nó sẽ lại đi luôn không bao giờ về nữa.
Nó cười cười đẩy cửa bước vào trong nhà.
_ “Người về từ giấc chiêm bao” nè.
_ Bốpp….
_ Ui chu choa… chết em….
Vừa đặt chân vào nhà là nó ăn liền 1 cây chổi zô đầu ngã chèo queo ra đất. Thằng Nguyên mặt mũi hầm hầm hai tay cầm cái chổi, gầm gừ.
_ 1 thằng, còn thằng nữa đâu.
_ Thằng nào chứ…
Nó xoa xoa đầu lui cui đứng dậy, nhỏ cũng vừa bước vào trong. Nguyên giật mình nhìn nhỏ rồi quay qua nhìn nó. Đưa tay dụi dụi mắt, Nguyên như không tin vào mắt mình nữa.
_ Ơ…. Mày… mày đó hả… Phải mày không vậy….
_ Tao chứ ai. Làm gì “đợp” tao 1 cái đau quá trời zậy mày.
Nguyên thả cây chổi xuống đất gãi gãi đầu.
_ Tao tưởng thằng Hổ với thằng Phong về… Mà mày đi đâu lâu nay mà không nói tụi tao tiếng nào vậy.

_ Tao đi lang thang đây đó khắp nơi hết - đặt balô xuống bàn, nó nhìn Nguyên - Mà có chuyện gì mà mày tính xử hai thằng kia ghê vậy.
_ Hồi nãy tụi nó… tụi nó….
Liếc qua thấy có nhỏ đứng đó Nguyên im bặt, chẳng lẽ nói hồi nãy tụi nó hại tao cháy túi giờ tao oánh trả thù thì quê quá…. Nghĩ vậy nên Nguyên đánh trống… lủng.
_ Ờ thôi nữa… Mà bữa nay phải làm 1 bữa ăn mừng mới được.
Nói rồi Nguyên co giò chạy ra cửa, đúng lúc đụng ngay Phong và Hổ vừa về.
_ A…
_ A….
Hai thằng đứng chết trân khi thấy nó trong nhà, Phong mở thật to mắt nhìn cho kĩ, Hổ thì chạy lại gần để xem.
_ Đúng nó rồi mày ơi - Hổ nói lớn
Phong lật đật chạy đến.
_ Đi đâu lâu nay vậy mày.
_ Hì - nó cười cười - tao đi khắp nơi hết.
Hổ thụi nó cái đùng zô bụng.
_ Đi mà không nói tiếng nào nè, làm tụi tao lo muốn chết.
Nó nhăn mặt xoa xoa bụng, nhỏ thấy… “xót của” quá vội kéo nó ra.
_ Thui mờ, ảnh mới bị anh Nguyên uýnh rồi.
Nó nhăn răng cười khì.
_ Ừ, tao mới lãnh đạn giùm tụi bây đó.
_ Kệ mày - Phong cười cười - để chút xử sau. Giờ phải đi làm 1 chầu mới được.
Nói rồi Phong kéo tay nó xăm xăm ra cửa, phía sau Hổ, Nguyên, nhỏ lục đục đi theo.
Cả lũ đáp cánh tại quán nhậu bên đường, nhỏ ngồi hút cam tươi mà lo lắng nhìn nó, ba thằng kia cứ thi nhau “hò zô” ép nó hết ly này đến ly khác, nó sắp xỉn tới nơi…. Chừng thấy bắt đầu say lạng quạng, cô bé kéo tay nó.
_ Đưa em về.
_ Ừ… ừ… Tụi bây đợi tao chút nghe.
Nó tê tê đứng dậy.
_ Đi được hông mày - Hổ gọi với ra
_ Ngon lành.
Nó quay đầu lại nhăn răng cười 1 cái rồi đưa cô bé ra ngoài.
Đứng trước cửa quán.
_ Nhỏ về sớm vậy.
_ Em đâu có về - nhỏ chăm chăm nhìn nó - Sao anh uống nhiều quá vậy, em giả bộ ra đây để anh khỏi uống nữa đó
_ Uhm… - nó gật gù - …có sao đâu mờ.
_ Sao trăng gì, em không về đâu, anh cũng về nghỉ đi nha.
_ Huynh đệ lâu lâu gặp lại mờ.

_ Kệ - nhỏ lắc lắc tay nó - Anh về đi.
_ Uhm….. Đưa nhỏ về rồi tui về.
Cô bé lắc đầu.
_ Hem, em hông về đâu… Em sợ lắm.
_ Sợ gì - nó ngạc nhiên.
Nhỏ nắm chặt tay nó hơn.
_ Em sợ về rồi mai sẽ không gặp anh nữa.
Nó bật cười.
_ Hem sao đâu mờ, tui về rồi còn đi đâu nữa.
_ Hem, em sợ lắm.
_ Thui mờ - nó cười thật tươi - Sẽ không đi đâu nữa đâu.
Cô bé nhìn nó thật lâu.
_ Mai anh phải đến nhà em sớm để trình diện nghe.
_ Ừ…
_ Thật nghen.
_ Thật…
_ Hứa đi.
_ Hứa.
_ Uhm… - nhỏ mỉm cười nhìn nó - Rồi, anh vào đi.
_ Đưa nhỏ về đã chứ.
_ Hem cần đâu.
Nói rồi ngoắc chiếc taxi gần đó… Mở cửa bước vào, cô bé quay lại nhìn nó.
_ Nhớ nghen.
_ Ừ…
Nó đi tới, đang tính đóng cửa xe lại cho nhỏ thì bất ngờ cô bé cầm áo kéo nó sát vào, nhỏ nhắm mắt hôn thật lâu lên môi nó rồi đẩy nó ra đóng cửa lại ngay.
Xe lăn bánh, nó nhìn theo lúc lâu rồi cười cười 1 mình, quay lưng bước trở lại quán.