Chương 176: Chu 14

Tình Sử Võ Tắc Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thanh niên đeo mặt nạ chó kia bỗng từ đâu chui ra gây sự, cậu ta vừa chế nhạo xong, bầu không khí thôn Khổng Lồ vốn đang trầm lắng cũng lập tức trở nên căng thẳng ngột ngạt, thậm chí sắp sửa tóe lửa đến nơi.

Bởi vì lời khiêu khích vô duyên vô cớ của cậu ta, nhiều cặp mắt khổng lồ ẩn chứa ngờ vực và cảnh giác liền đồng loạt bắn về phía Tấn Tỏa Dương và búp bê bùn. Một lát sau, một người khổng lồ trẻ tuổi có mặt mũi tướng tá giống Chu Bình mới cất tiếng lí nhí, giọng điệu cứng ngắc bối rối:

【Cẩu Lang…… Anh đừng, đừng nói thế, ngài, ngài ấy là khách do anh tôi mời tới mà……】

“Ồ? Chẳng lẽ vừa rồi tôi nói nhăng nói cuộc hay sao, Chu Đinh?”

【……】

“Nhưng tôi thấy có vẻ hắn ta cũng chẳng vội thanh minh mà nhỉ? Nếu cảm thấy bị mạo phạm thì tại sao không mau chóng thanh minh cho bản thân đi, hả vị tính sư giả mạo ôm sọt hồng nát, còn dẫn theo một đám ất ơ đi khắp nơi lừa đảo kia?”

Thanh niên thắt bím tóc tên là Cẩu Lang gì gì đó, tuổi còn trẻ mà điệu bộ như hổ mặt cười, lúc nói chuyện tuy luôn cười xởi lởi như đang tán gẫu thoải mái, song đôi mắt cong cong ngậm cười kia lại cho người ta một cảm giác áp lực rất đặc biệt.

Trong một thoáng chốc, hắn cảm tưởng cách nói năng hành xử của tên nhóc này khá giống với cái người nào đó mới hai hôm trước còn ở bên mình như hình với bóng. Hắn rất chắc chắn rằng trước kia mình chưa từng gây thù chốc oán với kẻ này ở đâu cả, càng chẳng hiểu sao cậu ta lại để tâm đến hai chữ “tính sư” đến mức như chạm phải ngòi nổ vậy.

Ban đầu vì mới tới thôn Khổng Lồ nên Tấn Tỏa Dương cũng không muốn làm lớn chuyện với cậu ta, công kích hắn thì cũng coi như bỏ qua, nhưng thằng cha này lại còn dám công kích sọt hồng vô tội của hắn nữa chứ.

Thế là Tấn Tỏa Dương liền bực bội cau mày liếc tên “Cẩu Lang” có vẻ lai lịch không nhỏ mà thái độ còn rất thù địch với mình, rồi chẳng thèm để ý đến ánh mắt cậu ta nhìn về phía mình, hắn ôm giỏ hồng ướp đường trong lòng, cất tiếng hỏi Chu Đỉnh Thiên:

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi thêm một câu nữa, hắn ta chính là vị khách bí ẩn ở lại nơi này để giúp đỡ ngài và thôn làng sao?”

【À…… À, đúng…… Hai hôm trước Cẩu Lang cũng tình cờ…… đi ngang qua đây…… Hai ngày qua cậu ấy vẫn luôn…… ở lại nhà của Chu Bình và Chu Đinh……】

“Vậy cho hỏi lúc trước hắn tới đây bằng cách nào?”

【Hả? Cậu ấy……. Cậu ấy đi lạc…… ở chỗ…… cửa hang…… Sau đó Chu Đinh liền đưa cậu ấy……】

“Vậy tôi cảm thấy sự xuất hiện của hắn cũng rất khả nghi, hơn nữa tuy hắn ta không cùng một giuộc với đám người trong chuồng bò, song lại có thể là một kẻ bụng dạ còn khó lường hơn.”

【Hả? Ngài…… Ngài có…… ý gì……】

Tấn Tỏa Dương nãy giờ vẫn luôn thờ ơ lắng nghe chứ chẳng buồn mở miệng, tự dưng hắn nói thế làm lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên và “Cẩu Lang” đều sững sờ. Tấn Tỏa Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tầm mắt đang đối diện với mình, im lặng rồi thoáng rồi lại lần nữa ngẩng đầu, nói:

“Để đến được thôn Khổng Lồ thì cần băng qua nơi tụ tập sinh sống của khỉ mặt chó và dã nhân, còn nhất định phải có người địa phương dẫn đường thì mới đi qua hang động phía trước thôn được. Lúc trước tôi có bản đồ của Phạm Thanh Chiêm đưa và con trâu xanh này chỉ dẫn mà vẫn lòng vòng ở mãi một con đường suốt hai ngày trời, thực ra hôm qua tôi đã tìm được tới lưng chừng núi rồi, nhưng vì một số nguyên nhân kỳ lạ nên trước sau vẫn không tiến vào được.”

“……”

“Lúc đó tôi liền suy đoán rằng cần phải có người khổng lồ trợ giúp thì mới có thể đi đến nơi này, cho nên tôi mới đi qua đi lại chờ đợi ở phụ cận, hòng tìm xem có người khổng lồ trùng hợp ra ngoài đi săn hay không. Mà kẻ trước mặt này, tuy miệng thì nói là mình tình cờ đi ngang qua, thế nhưng rõ ràng hắn ta nắm rất rõ về hoàn cảnh nơi này, thậm chí còn chực chờ sẵn ở cửa hang để gặp người trong thôn.”

“……”

“Vả lại, nếu trước đó hắn ta thực sự tình cờ đi ngang qua, tại sao giúp đỡ xong rồi, cũng tìm được lối ra rồi, mà vẫn tiếp tục nán lại đây? Vậy chứng tỏ trong thôn có thứ gì đó là mục tiêu của hắn, cho nên hắn mới quanh quẩn ở chỗ này. Mà điểm đáng sợ nhất của kẻ này chính là, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã dùng cái cớ nhiệt tình giúp đỡ, cùng các vị bắt những phàm nhân đó, cốt để khiến mọi người hoàn toàn tin tưởng hắn. Lẽ nào kẻ như thế mà lại không khả nghi giống tôi, hay thậm chí là còn khả nghi và đáng sợ hơn tôi hay sao?”

“……”

“Đương nhiên, tuy tôi nói nhiều như vậy, nhưng ngài cũng có thể bảo rằng những lời tôi nói chẳng có chứng cứ thực tế nào cả, mọi người có thể không cần tin tưởng tôi. Song phải biết rằng, ngươi nói với ta những lời đó trong tình huống bản thân cũng chẳng hề có chứng cứ chứng minh ta có ác ý, do đó việc ngươi chỉ trích ta và giỏ hồng này cũng khá là vô lễ và nực cười đấy, vị nhân huynh ở đối diện kia, ngươi nghe rõ cả chứ?”

Đoạn cuối Tấn Tỏa Dương còn không quên trả lại nguyên văn không sót chữ nào, rất hiếm khi hắn nói ra những lời tràn ngập tính công kích như thế này, ngay cả những người khổng lồ đầu óc chất phác đơn thuần cũng ý thức được rằng “Cẩu Lang” nán lại thôn mấy ngày nay quả thực không chỉ có mục đích đơn thuần, đúng như lời Tấn Tỏa Dương nói.

Mới trước đó búp bê bùn còn đang tức xì khói, nhưng thấy tính sư nhà mình ngày thường ôn tồn nho nhã, tri thức lễ nghĩa là thế, mà một khi nghiêm túc lên thì bắt đầu đáp trẻ điên cuồng, phong thái lại còn lạnh lùng đẹp trai quá đỗi, khiến nó bội phục không để đâu cho hết.

Búp bê bùn chẳng thèm quan tâm xem vừa rồi Tấn Tỏa Dương đang xả giận giúp họ hay xả giận cho giỏ hồng của cha Dương Hoa, nó nằm nhoài bên tai Tấn Tỏa Dương, khẽ reo lên bày tỏ sự sùng bái.

【Quào ~~ Tính sư ơi tính sư ngài thật là ngầu quá đi ~~ Mau! Mau chửi chết thằng cha đầu chó kênh kiệu kia đi ~~ Ha ha ha ha ~~ Ngài xem hắn chỉ biết cầm cây sáo xanh lè gớm ghiếc kia, chẳng dám nói câu nào kìa ~~ Ha ha ~~】

Thấy búp bê bùn vui vẻ như vậy, Tấn Tỏa Dương – người luôn giữ vững bình tĩnh – cũng không nói gì cả, dù sao chưa tới thời khắc mấu chốt thì hắn cũng chẳng muốn nói gay gắt như vậy.

Vốn dĩ tính khí Tấn Tỏa Dương không phải dạng quá tốt, trước khi gặp Tần Giao thì hắn nói chuyện với ai cũng chẳng thèm khách sáo. Hắn và “Cẩu Lang” hờ hững nhìn nhau, tên kia đã thu lại nụ cười, song ánh mắt trở nên kỳ lạ hơn, Tấn Tỏa Dương không định lễ độ khách sáo với cậu ta hay là thoái nhượng dù chỉ nửa bước.

Song có vẻ “Cẩu Lang” rất chi dẻo mồm dẻo miệng, bị Tấn Tỏa Dương đánh trả như thế mà cậu ta cũng chẳng thanh minh, sau một hồi cậu ta mới đăm chiêu nhìn sang phía búp bê bùn đang trốn bên cạnh Tấn Tỏa Dương, nghiêng đầu nở nụ cười hết sức thân thiết.

“Này, nhóc tượng đất, ta khuyên ngươi tốt nhất hãy mau chóng rút lại câu nói kia đi.”

【!!】

“Đừng có giả ngu, ta nghe thấy ngươi cứ lén lút thầm thì gì đó mà. Vị nhân huynh tóc trắng này nói đúng lắm, vừa rồi ta làm vậy là hơi tắc trách, cũng đúng là ta còn khả nghi hơn cả các ngươi, cho nên bây giờ ta xin lỗi các ngươi, ờm, vả cả giỏ hồng bảo bối của các ngươi nữa. Nhưng ta ghét nhất là kẻ khác bình phẩm về Nhất Bả Thanh của ta, mau thu lại lời nói đi, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu, ta bảo đảm mình nói được là làm được.”

Lúc nói mấy chữ cuối cùng, “Cẩu Lang” như thể sắp sửa bóp chết tươi con búp bê bùn đang run lẩy bẩy kia. Tấn Tỏa Dương nhận thấy cảm xúc của cậu ta có điểm bất thường, liền nhíu mày, không hiểu búp bê bùn âm thầm chê bai cây sáo xanh biếc tên Nhất Bả Thanh kia gớm ghiếc là có chỗ nào đã kích thích cậu ta.

Lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên đứng một bên nhìn hai thanh niên trạc tuổi này thiếu điều lao vào thượng cẳng tay hạ cẳng chân, nhận thấy cục diện nguy hiểm tóe lửa này sắp sửa thoát khỏi tầm khống chê rồi, lão bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, đau đầu vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm mình rồi chậm rãi cất lời:

【Ôi chao…… Hai vị…… hãy nghe tôi nói một câu…… Xin chớ cãi vã…… Xin chớ cãi vã…… Thôn Khổng Lồ chúng tôi…… hiện gặp phải đại nạn…… Hai vị nguyện ý đến giúp đỡ…… chúng tôi đều thành tâm hoan nghênh…… Còn ai thiện…… ai ác…… Tộc khổng lồ chúng tôi tuy xưa nay ngu độn, song cũng có…… tiêu chuẩn của riêng mình để đánh giá nhân tâm…… Chi bằng thời gian này hai vị hãy cùng…… trụ lại nhà Chu Bình và Chu Đinh…… Đợi giải quyết xong chuyện bệnh già và vá trời rồi hẵng rời đi…… Được chứ?】

Lời nói của lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên xem như đã xoa dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Tấn Tỏa Dương và “Cẩu Lang”. Tấn Tỏa Dương không vội tỏ thái độ gì, “Cẩu Lang” thì khoanh tay im lặng một thoáng, sau đó lật mặt nhanh hơn lật sách, mỉm cười ra dáng như thanh niên tốt, gật đầu nói:

“Đương nhiên, vậy cứ làm lời ngài nói đi, Cẩu Lang thì sao cũng được cả, cảm ơn nhiều.”

Tính cách “Cẩu Lang” dường như dễ mến và lễ phép cực kỳ, nói xong cậu ta bèn khoanh tay, đi thẳng ra ngoài thôn cùng với Chu Đinh – anh chàng khổng lồ có vẻ thân thiết với cậu ta.

Tấn Tỏa Dương và búp bê bùn cau mày nhìn kẻ này lững thững rời đi, chẳng hiểu mô tê ra làm sao, hồi lâu sau vẫn chẳng biết từ đầu đến giờ cậu ta rốt cuộc muốn làm gì. Mãi đến khi Chu Đỉnh Thiên ra hiệu cho đám đông ở cổng thôn giải tán, người khổng lồ Chu Bình mới bất đắc dĩ giải thích với bọn họ:

【Ngại, ngại quá, thưa tính sư…… Thực ra bình thường…… Cẩu Lang…… cư xử với mọi người tốt lắm, anh ấy vô cùng thông minh…… Luôn nghĩ ra được nhiều……. sáng kiến hay ho…… Cho nên tất cả mọi người trong thôn đều quý mến anh ấy…… Nhưng, nhưng tôi cũng chẳng hiểu hôm nay anh ấy bị sao nữa…… Chắc là tại vẫn chưa tìm được…… người mà anh ấy muốn tìm…… nên anh ấy sốt ruột quá…… Với lại vừa rồi búp bê bùn…… còn chê bai cây sáo của anh ấy……】

“Hắn đến thôn Khổng Lồ là để tìm người? Mà chuyện cây sáo kia là sao?”

【Anh ấy không nói…… cụ thể là muốn tìm ai, song hai bữa nay…… anh ấy luôn đi qua đi lại quanh chỗ “nước đen” và lỗ thủng…… để tìm kiếm, cứ như thể sợ người mà mình vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm kiếm…… đã rơi xuống sông…… chết mất rồi vậy…… Sau khi trở về hầu như anh ấy……. chẳng mấy vui vẻ…… không muốn…… mở miệng nói chuyện…… Còn cây sáo tên Nhất Bả Thanh này…… nghe anh ấy kể thì có vẻ là…… do cha anh ấy trao cho mẹ anh ấy……】

“……Nhất Bả Thanh? Cha mẹ hắn?”

Chu Bình nói xong, Tấn Tỏa Dương bất giác nhíu mày, liếc nhìn búp bê bùn đang tỏ vẻ chột dạ. Búp bê bùn ý thức được mình vừa vô tình phạm phải lỗi đáng bị tính sư phê bình, nó chọt chọt ngón tay vào nhau, xấu hổ nói lí nhí:

【Xin, xin lỗi, tính sư…… Tôi, tôi không biết…… Dù sao hắn cũng đã xin lỗi ngài rồi, tôi cũng đi xin lỗi hắn vậy……】

Thái độ nhận sai của búp bê bùn cũng coi như tạm được, mặt Tấn Tỏa Dương không tỏ cảm xúc gì, nghe nó nói xong hắn cũng chẳng hé răng, chỉ nhủ bụng chờ lát nữa “Cẩu Lang” về rồi thì có thể hỏi xem cậu ta rốt cuộc muốn tìm ai.

Nhân lúc này, hắn chuẩn bị nhờ người khổng lồ Chu Bình dẫn mình đi tìm một cái chuồng thích hợp cho trâu xanh, lúc đi ngang qua chuồng bò dựng rào cao ngất của một gia đình trong thôn, hắn tình cờ nghe thấy tiếng la hét ngỡ ngàng và thảm thiết như thể gặp ma giữa ban ngày.

Tấn Toả Dương ngẩn ra, cau mày nhìn về phía chuồng bò cao chót vót nọ. Một giây sau, hắn cứ thế mặt đối mặt với Trần Gia Tường, áo quần gã ta lôi thôi lếch thếch, trên cái đầu người bình thường còn mọc ra hai cái tai bò. Hắn hoàn toàn chẳng ngờ rằng sau nhiều ngày qua đi, mình lại gặp lại đối phương theo cách như thế này. Trần Gia Tường trợn mắt ngoác mồm, bám lên chuồng bò hôi thối bẩn thỉu, gào rú quái dị:

“Không, không thể nào!! Tao không tin! Tấn…… Tấn Tỏa Dương!! Mày…… Mày chưa chết ư!! Chẳng phải mày đã rơi xuống sông chết đuối rồi sao!!!”