Đăng vào: 12 tháng trước
Từ lúc ở bữa tiệc đó về, cũng đã hơn nữa tháng trôi qua, Giai Tuệ trở nên buồn bã và ít nói hơn thường ngày.
Bộ phim mà cô đang quay đã bước vào giai đoạn quan trọng nên cô thường đi sớm về muộn, có khi đến tận một, hai giờ sáng mới về.
Do lịch trình làm việc trở nên dày đặc, cộng thêm tâm trạng không tốt nên Giai Tuệ rất thường xuyên bỏ bữa.
Sáng ra là cô đã chạy vội đến đoàn phim, tối về thì mệt mỏi đến chẳng muốn ăn gì, chỉ muốn nằm lăn ra mà ngủ, cứ như thế ngày này qua ngày khác, dẫn đến hậu quả là bệnh đau dạ dày của cô trở nặng.
Giai Tuệ nằm trên giường, tay ôm bụng chịu đựng từng cơn đau âm ỉ, hành hạ cô đến chết đi sống lại từ chiều đến giờ.
"Cô Giai Tuệ, hay tôi gọi bác sĩ cho cô nha." Dì Dung quản gia lo lắng nói.
Dì Dung làm làm quản gia trong biệt thự này, ngày ngày ở bên cạnh Giai Tuệ chăm sóc cho cô, thế nên dì xem Giai Tuệ chẳng khác gì con cháu trong nhà, nên khi thấy cô đau, dì cũng chẳng vui vẻ gì.
"Dạ thôi..
không cần đâu dì." Giai Tuệ nén cơn đau này cố gắng nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.
"Vậy tôi gọi ông chủ về nha."
"Không..
dì đừng gọi, trước giờ Âu Lãnh Thiên ghét nhất là ai làm gián đoạn công việc của anh ta..
nếu dì gọi anh ta sẽ la dì đó."
Hơn nữa tháng nay, Âu Lãnh Thiên ở bên nước M, để tham dự tuần lễ thời trang, thường thường thì mấy sự kiện lớn như thế này Âu Lãnh Thiên sẽ đi tận một tháng mới về.
Dì Dung nhìn gương mặt nhợt nhạt, không còn chút khí sắc nào của Giai Tuệ thật sự dì không chịu nổi.
Giai Tuệ trước giờ cái gì cũng tự chịu đựng một mình, không chịu tâm sự với bất kỳ ai.
Mấy ngày hôm nay dì thấy cô cứ buồn buồn, dì có hỏi, nhưng hỏi thế nào thì cô cũng nói là mình không có chuyện gì cả, nhưng dì biết cô chỉ đang nói dối, dì định đợi Âu Lãnh Thiên về để nói với anh chuyện của Giai Tuệ để anh có thể giúp cô, dù Âu Lãnh Thiên không thể giúp cô giải quyết được việc cô đang gặp khó khăn, nhưng ít ra anh cũng sẽ an ủi cô về mặt tinh thần.
Nhưng lần này chắc dì phải gọi cho ông chủ của mình về sớm hơn dự kiến rồi.
Đúng, Giai Tuệ đã nói, nếu ai làm gián đoạn công việc của Âu Lãnh Thiên chắc chắn sẽ bị anh nổi trận lôi đình mà mắng cho một trận.
Nhưng có một sự thật mà cô không biết đó là, nếu dì không nói cho Âu Lãnh Thiên biết về bệnh tình của cô, để cô phải chịu đau đến khi anh trở về thì dì sẽ còn bị mắng nhiều hơn nữa đấy.
Dì Dung lấy điện thoại ra gọi cho Âu Lãnh Thiên.
"Alo..
ông chủ, cô Giai Tuệ bị đau dạ dày từ chiều đến giờ, tôi gọi bác sĩ đến mà cô ấy không chịu, cô ấy cứ nằm chịu đau như vậy tôi rất lo."
"Được rồi, tôi sẽ về ngay."
Âu Lãnh Thiên bỏ cả buổi lễ thời trang quan trọng, tức tốc lên máy bay tư nhân quay về thành phố Twinkle.
* * *
2 tiếng sau.
Âu Lãnh Thiên đã về đến biệt thự, anh còn dẫn theo một vị bác sĩ, người này tên là Hạ Viễn.
Hạ Viễn có một gương mặt rất điển trai, lại cộng thêm cặp kính cận nên trông anh càng thu hút, vẻ đẹp thu hút này cộng thêm sự đĩnh đạc và trưởng thành trong tính cách đã cướp đi trái tim biết bao nhiêu bác sĩ và y tá nữ trong bệnh viện.
Hạ Viễn hiện đang là viện trưởng của một bệnh viện lớn nhất thành phố Twinkle, thật ra nhà của Hạ Viễn có truyền thống ba đời làm bác sĩ, nên cũng không lạ gì khi anh tiếp nối sự nghiệp của gia đình
Còn về tay nghề thì giỏi khỏi bàn, đều quan trọng ở đây là, Hạ Viễn là bạn rất thân của Âu Lãnh Thiên vì thế Âu Lãnh Thiên rất tin tưởng mà dẫn anh đến khám bệnh cho Giai Tuệ.
"Cậu khám cho cô ấy đi!" Âu Lãnh Thiên gấp gáp kéo tay Hạ Viễn vào khám bệnh cho Giai Tuệ.
"Được rồi." Hạ Viễn ngồi xuống bắt đầu lấy đồ nghề ra khám bệnh cho Giai Tuệ.
Khi khám cho Giai Tuệ, Hạ Viễn có lén liếc nhìn Âu Lãnh Thiên.
Gương mặt anh lúc này nhăn nhó đến khó coi, cứ như Giai Tuệ là người bị bệnh còn người đau lại chính là anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy thằng bạn thân của mình vì rơi vào lưới tình mà trở nên bất bình thường đến như vậy.
Vì lo lắng cho một người mà mười hai giờ đêm qua đập cửa nhà anh bảo anh phải qua khám cho cô gái này, còn dọa nếu không đi mau sẽ đốt nhà anh những chứ.
Mà tên Âu Lãnh Thiên này nói là làm, nên anh sợ nhà của anh sẽ là căn nhà sáng nhất đêm nay nên đành ngậm ngùi mà đi thôi.
"Cô ấy sao rồi?" Âu Lãnh Thiên thấy Hạ Viễn có khám lâu nên sốt ruột hỏi.
"Cô ấy bị viêm dạ dày cấp tính, hên là chưa nặng lắm, tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy, nhớ là thuốc này phải uống đều đặn không được bỏ cữ nào đó, với lại cô ấy có hơn sốt nhẹ nên tôi kê cho cô ấy một ít thuốc hạ sốt, nếu sốt cao thì cho cô ấy uống."
Âu Lãnh Thiên tập trung cao độ nghe Hạ Viễn dặn dò.
"Tôi biết rồi."
Âu Lãnh Thiên cầm lấy thuốc mà Hạ Viễn đưa, rồi tiễn anh ra về, bước ra khỏi phòng, Hạ Viễn bỗng dừng lại quay người nhìn Âu Lãnh Thiên bằng một ánh mắt của thám tử đã phá được bí mật nên có phần khoái chí.
"Thì ra..
cô gái đó là tình nhân bí mật của cậu mà báo chí thường hay nhắc đấy sao..
hehe..
biết rồi nha!"
"Biết rồi thì câm cái miệng lại, nếu để chuyện này lọt ra ngoài thì cậu đừng trách vì sao tôi không nể tình cậu là bạn thân mà xuống tay với cậu." Âu Lãnh Thiên lườm Hạ Viễn một cái.
"Tôi công nhận cô gái đó đẹp thiệt nha, tuy gương mặt có hơi nhợt nhạt một tí, nhưng các đường nét lại vô cùng tự nhiên và sắc sảo đúng là khiến đàn ông phải chết mê, hèn chi giữa chân được cậu đến gần một năm nay!"
"Cậu nói nhiều quá rồi đó!" Âu Lãnh Thiên gầm gừ tức giận.
Nhưng Hạ Viễn lâu lâu mới có cơ hội nắm thóp Âu Lãnh Thiên nên đâu dễ dàng bỏ qua, đã chọc thì phải chọc cho tới bến.
"Ê..
Sau này nếu cậu có chán em ấy rồi thì đưa ẻm sang cho tôi, tôi hứa nhất định sẽ cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa giùm cho ông."
À..
thì ra là anh muốn chọn cái chết.
Chọc gì không chọc lại đi chọc cướp bồ của bạn.
"Cút!"
Trên người Âu Lãnh Thiên tỏa ra hàn khí lạnh đầy chết chóc, bây giờ ngoài trời đã hơn nửa đêm, cái không khí lạnh đó nào có thể sánh nổi với Âu Lãnh Thiên.
"Anh bạn giỡn chút mà làm gì căng vậy!"
Mặc dù hai người là bạn thân nhưng nói thật anh cũng sợ cái tên này lắm, lỡ giỡn quá chớn rồi, lơ mơ ngày mai anh phải vào bệnh viện nằm vì cái tội giỡn nhây.
"Im miệng!"
"Nè..
tôi hỏi thật, nếu không phải thì cậu đừng có nổi quạo nha!.." Hạ Viễn thận trọng vừa nhìn sắc mặt của Âu Lãnh Thiên vừa nói, chứ lỡ lát nữa bị đánh còn chạy kịp: "Có phải cậu yêu cô tình nhân đó rồi không?".