Đăng vào: 12 tháng trước
Dưới mái hiên nọ của một sơn trang giản dị lại cô tịch, có một đôi phu thê đang nhìn đau đáu xuống cái đệm ngồi nhung đỏ, đằng trước nó là những miếng ngọc vỡ thành từng mảnh nhỏ vụn.
Chỉ có những người đã thấy qua nguyên dạng trước kia thì mới biết được những mảnh vụn ấy đã từng là một cây ngọc tiêu tinh xảo. Thanh âm phát ra từ nó lần nào cũng làm cho lòng người dao động mãnh liệt, tựa như người thổi nó đã mang theo tất cả tâm tư tình cảm gửi gắm vào từng khúc nhạc não ruột, chỉ hi vọng được giải toả phần nào thống khổ tích trữ trong lòng đã lâu.
"Này... Chuyện gì đã xảy ra...?"
Nữ tử hắc y, tư sắc mạnh mẽ phóng khoáng lại ngây thơ hồn nhiên như thiếu nữ tuổi xuân thì, trên mặt là biểu cảm hoang mang khôn tả. Khi nãy vừa bước vào cổng nàng đã cảm giác có gì đó không đúng rồi. Khí tức của chủ nhân nơi này đã trở nên quá nhạt nhoà, mà không gian vốn đã rất tịch mịch, giờ đây lại càng trở nên hiu quạnh như thể bị bỏ hoang đã lâu.
Nam tử đứng kế bên cao hơn nử tử một cái đầu, mái tóc được búi gọn, ngũ quan sắc sảo, chững chạc kiên định, thông minh nói một hiểu mười, giống như đã suy đoán ra được điều gì đó mà nhíu chặt mày kiếm, lời thốt ra khỏi cổ họng lại có chút khó khăn, "Sư phụ... Không lẽ đã..."
Nữ tử dường như rất tin tưởng hắn, ngay tức khắc nắm lấy cánh tay hắn mà lay lay, sốt sắng hỏi, "Tiểu Thù, chàng biết gì sao?!"
Nam tử cầm tay của nữ tử cho vào lòng bàn tay của mình, nắm lại thật chặt. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại nhịp thở đang loạn của mình, rồi từ từ nói, "Chỉ sợ là... sư phụ đã... tạ thế rồi."
Lời này vừa nói ra lại như một tiếng sét đánh ngang tai, nàng ta không tự chủ được mà run rẩy, ánh mắt bất khả tư nghị lại chuyển từ trên người hắn xuống mảnh tiêu vỡ dưới sàn gỗ lạnh ngắt, cổ họng như có thứ gì chặn ngang, khiến nàng phải nuốt xuống liên tục.
"Không... Sẽ không phải là như thế chứ...? Đang yên đang lành, sao sư phụ lại có thể...! Ngọc tiêu bị rơi vỡ, chẳng lẽ sư phụ bị kẻ khác ám toàn...? Không có khả năng đó...!!"
"Đúng thế, không ai có thể đánh bại được sư phụ. Nhưng, Nhiên Nhiên, nàng có nhớ tôn nữ hôm nọ sau khi đi hái thuốc về đã kể cho chúng ta cái gì không?"
Tôn nữ của hai người rất đáng yêu nha, lại còn rất thông minh lanh lợi, mồm miệng nhanh nhảu tíu ta tíu tít như chim oanh, giống y như mẹ nó hồi nhỏ. Cũng chính vì thế mà nếu bảo nàng nhớ lại những gì tôn nữ nàng đã kể, nàng cũng chẳng biết chính xác là chuyện gì nữa.
Sau một hồi ra sức lục tìm trí nhớ, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra được một thứ có liên quan.
"Nó nghe thấy tiếng tiêu của sư phụ, nhưng đột nhiên lại im bặt giữa chừng, không thổi nữa. Là chuyện này phải không?"
Nam tử gật gật đầu, lại tiếp, "Tiếp theo, nàng có nhớ, cũng vào thời điểm ấy, chuyện động trời nào đã xảy ra?"
Thê tử của hắn, bao nhiêu năm đã trôi qua, vậy mà suy nghĩ vẫn hoài đơn giản như vậy. Luôn là hắn sẽ từ từ gợi ý cho nàng, còn nàng sẽ dựa vào manh mối mà suy ra đáp án. Dần dà cũng đâm ra thành thói quen mất rồi. Bất quá, hắn dù sao cũng không cảm thấy ghét công việc này.
"Vào thời điểm đó... Là Ma tôn đại nhân bị diệt! Đêm đó, hầu như tất cả các môn phái đạo tu đều xông đến, lấy danh nghĩa thanh trừng Ma tôn hoạ thế. Một đấu với một vạn, một kiếm của lão Đạo thánh xuyên tim... hai người?"
Lúc biết tin, người ta chỉ quan tâm đến chuyện Ma tôn đã chết dưới kiếm của Đạo thánh như là tâm điểm sốt dẻo nhất, chứ nào để ý đến sự hiện diện của ai khác đâu. Chỉ có những người có mặt trong trận chiến mới rõ được tình hình thật sự mà thôi, và cũng phải mất một khoản ngân lượng kha khá để moi được thông tin từ miệng bọn họ.
"... Tiểu Thù, chàng lại nôn bạc ra cho bọn chúng à?" Nữ tử vừa dò hỏi, trên mặt là biểu cảm chán ghét thấy rõ. Hẳn là nàng ta đối với phe bên kia yêu ghét phân định rất rõ ràng.
"Nhiên Nhiên, nàng nói sai rồi. Đấy gọi là đầu tư có chủ đích." Nam tử vẫn không cảm thấy chuyện đó có gì là không đúng, liền lươn lẹo đáp lời.
Đêm ấy, Bỉ Ngạn Cung chỉ có một mình Ma tôn đại nhân chiến đấu quật cường. Nghe đâu vì muốn bảo vệ thuộc hạ của mình mà Ma tôn liền dứt khoát từ mặt họ, sau đó trục xuất toàn bộ ra khỏi cung, một chút cũng không để ai liên quan đến trận giao chiến sinh tử này. Thực hư sự tình thì lại có chút khác biệt. Bên người của đại nhân vẫn luôn có một nhân vật khác từ đầu tới cuối kề vai sát cánh, chính là vị đệ nhất thần y trong thiên hạ, không biết là phúc hay hoạ khi y lại là hảo bằng hữu của Ma tôn. Thực lực của Ma tôn mạnh không sao đong nổi, nếu thêm cả hậu thuẫn của thần y thì lại chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh?
Một tuyệt thế ma tôn, một đệ nhất thần y, thế nhưng nếu như phải đấu với hàng vạn đạo tu thuộc hàng tinh nhuệ nhất thì cũng khó mà nắm được phần thắng trong tay. Và chuyện không mong muốn cũng đã xảy ra: Thần y trọng thương không thể qua khỏi, đoạn hơi thở trong vòng tay của ma tôn. Ma tôn xót xa bằng hữu, sát ý tăng lên gấp bội, trong chớp nhoáng đã đem hai phần ba phe địch táng thây tại trận, khung cảnh thê thảm không dám tả. Nhưng thiên cơ lúc nào mà chẳng thích ưu ái những người mang danh chính nghĩa. Lão gia hoả kia thực lực đột nhiên tăng vọt, cứ như toàn bộ tu vi lão ta tích tụ được đều dồn vào đòn đánh trí mạng này. Một kiếm xuất kích xuyên tim Ma tôn...
... lẽ ra là phải như thế này.
Không một ai hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng sau khi khói bụi mù mịt tản bớt đi, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cho ai nấy cũng đều sững sờ.
Ma tôn vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, mà kẻ nhận một kiếm đó, lại là một nam nhân chả ai biết từ đâu xông vào, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ sứ quỷ dị.
Chuyện càng đáng kinh hãi hơn, chính là sau đó, Ma tôn lại tiến lên ôm lấy nam nhân nọ, tay với ra phía sau lưng hắn, cầm chuôi kiếm vẫn còn đang cắm xuyên qua người hắn, hướng tim chính mình, dứt khoát đâm vào.
Nói cách khác, Ma tôn vốn không hề chết dưới tay Đạo thánh.
Là nàng tự kết liễu chính mình.
Nhưng khoan đã. Chuyện quan trọng nhất ở đây không phải là chuyện Ma tôn thực sự đã chết như thế nào.
"Nam nhân đeo mặt nạ sứ... là sư phụ sao...?! Nhưng vì sao sư phụ lại tự nhiên đâm đầu vào chỗ chết?! Tự nhiên lại đỡ một nhát kiếm đó thay cho Ma tôn vậy?!" Nữ tử vẫn nghĩ không ra được động cơ nào đã khiến cho sư phụ nàng có thể đưa ra quyết định và hành sự nông nỗi như vậy. Trong khi đó, nam tử bên cạnh nàng chỉ rơi vào trầm tư.
Hắn nghe ngóng được chuyện này từ vài hôm trước, nhưng hắn lại không hề biết được nam nhân chắn kiếm trong câu chuyện kia lại chính là sư phụ của mình. Lúc này, tự bản thân xâu chuỗi lại các sự kiện mà đi đến kết luận, hắn cảm thấy trong lòng như bị khoét đi một lỗ to tướng.
Là sư phụ, là nghĩa phụ của hắn và nàng kia mà. Hôm nay hai người vốn là đặc biệt đến thăm, kết cục nhận được lại chỉ là bi thương chưa kịp thấm thía gì.
Sau một hồi lặng thinh, hắn mới mở miệng, "Bởi vì đó là người mà sư phụ vẫn luôn muốn nhớ lại. Người mà sư phụ đặt ở trên đầu trái tim. Tiếng tiêu của sư phụ cũng chỉ vì một người mà thổi. Chẳng trách..."
Nữ tử vừa há hốc vừa trừng mắt, tựa hồ chẳng thể tin nổi sự thật này, cuối cùng chỉ có thể hỏi tiếp lời còn bỏ ngỏ của nam tử, "Chẳng trách... gì cơ?"
Nam tử chưa trả lời ngay mà lại thở dài một tiếng. Mắt phóng ra một phương hướng xa xăm, lúc này mới chậm rãi kể lại cho nữ tử một câu chuyện cũ...
***
Thiếu niên tuy cổ chân phải có máu tươi ứa ra từ miệng vết thương sâu đến một đốt ngón tay, dài bằng cả gang tay, thế nhưng trên gương mặt tuấn tú có phần non trẻ ấy vẫn chưa một lần để lộ ra bất cứ cái nhăn mày nào. Hắn cắn cắn môi, đem tay áo dứt khoát xé rách thành một mảnh dài, sau đó tìm một gốc cây mà ngồi xuống, rồi bắt đầu băng bó tạm vết thương. Đáng lẽ hắn nên đi tìm lá thuốc để đắp lên thì tốt hơn, nhưng hắn không nghĩ chính mình sẽ có thể tự mình bước đi được lâu hơn nữa, nên trước mắt cứ cầm máu đi đã.
Ngẩng đầu nhìn lên trời. Mặt trời đã xuống dưới lưng chừng núi, loang ra khắp bầu trời một màu cam đào có phần ấm áp. Chỉ tiếc, hắn lúc này chẳng còn tâm trạng gì để mà thưởng thức cảnh sắc hoàng hôn. Ngọn núi này, trừ bỏ nơi hắn sống ở trên đỉnh núi được giăng một tầng kết giới mạnh tuyệt đối nên rất an toàn, thì khi về đêm, thú dữ chắc chắn sẽ xuất hiện. Chẳng biết có nên trách vận của hắn hôm nay quá đen đủi hay không mà tự dưng lại trượt chân té đến rách cả da thế này. Nhưng dù có trách hay là không, điều đó vẫn không giúp hắn nghĩ ra được cách nào để trở về nhà trước khi mặt trời lặn hoàn toàn cả. Chân của hắn hiện tại đã không thể động nữa rồi.
Và điều mà hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng trở thành sự thật. Trước mặt hắn, những bụi cây đột nhiên lay động, lá cây sượt qua nhau phát ra tiếng xào xạc rờn rợn. Từ trong lùm cây, có một cặp mắt sắc lẹm đang phóng về phía hắn, cùng với tiếng gầm gừ trầm thấp rung cả mặt đất.
"Ha... Không lẽ mình sẽ thật sự phải vật lộn với một con hổ trong tình trạng thê thảm như này à?"
Hắn đứng dậy còn không nổi, huống chi là bây giờ lẽ ra còn phải vắt chân lên cổ chạy thục mạng khỏi con hổ đói đang nhăm nhe rình mò hắn ở ngay trước mặt kia. Lúc nhỏ bị thả trôi ngoài biển thì cũng đành thôi đi, đến lúc lớn thì bị ngã rách chân làm mồi cho hổ vồ. Lão thiên đích xác là vẫn luôn muốn mạng của hắn mà.
Tuy nắm rất rõ cơ may và rủi ro của mình có độ chênh lệch đáng kể, nhưng thiếu niên vẫn nắm lấy chuôi kiếm đặt bên cạnh, rút ra khỏi vỏ. Đằng kia, móng vuốt của con hổ đã lộ ra khỏi lùm cây, rồi đến cả cái đầu dữ tợn, đến nửa thân người lông cam vằn đen. Bước chân của nó thập phần nhẹ nhàng như không muốn con mồi vì sợ hãi mà chạy đi mất. Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào hắn, ở trong màn đêm lại như hổ phách mà sáng rực.
Những ngón tay cầm cán kiếm của hắn siết lại càng lúc càng chặt theo mỗi bước chân tới gần của con hổ. Trong lòng nhủ thầm, hắn dù sao cũng là một ma tu, trong người có nội công, đối với tầm tuổi thiếu niên thì cũng không tính là ít, nếu bây giờ bình tĩnh tập trung vận khí tạo chắn hộ thể thì cũng sẽ ít nhiều gì cầm cự được trong một nén hương. Thời gian đó hắn sẽ nghĩ cách ra hiệu cầu cứu sư phụ. Có điều...
"Sư phụ a, người ngàn vạn lần đừng có mà ngồi ngẩn ngơ không biết sao trăng gì nữa nha....!!!"
Tật này của sư phụ, từ lúc y thu nhận sư tỷ và hắn là đã có rồi. Lúc đó, mọi thứ xung quanh đều không hề có ảnh hưởng gì tới y, y tựa như ở trong một thế giới khác, hoàn toàn không nhận biết được gì. Cũng may y đã sống lánh đời được cả ngàn năm nay, vòng quan hệ thì trừ bỏ hai đồ nhi mình ra y đều không hề giao du với ai khác. Không nhiều người biết đến y, vậy nên cũng không có kẻ thù, có thể miễn cưỡng xem như là một điểm tốt đi.
Nhưng rơi vào trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, thì nó chẳng còn tốt lành chút nào cả. Sư phụ, đồ nhi của người sắp chết tới nơi rồi a!!!
"... Liều mạng vậy."
Thiếu niên nội tâm gào thét, ngoài mặt vẫn đầy điềm tĩnh mà chăm chú lạ thường. Cũng chẳng phải là không có lí do khi sư tỷ hắn lúc nào cũng lè lưỡi chê hắn là đồ mặt than, nhưng thực chất là vì hắn thật sự rất tệ trong khoản bộc lộ cảm xúc ra ngoài mà thôi. Nhưng trong cái hại thì cũng có cái lợi, nhờ hắn cứ mặt than như vậy, nên chuyện hắn muốn giấu đều sẽ giấu được trót lọt, nhất là đối với mấy kẻ ngốc xít như ai đó.
Nhưng bản thân thiếu niên lại không nhận thức được tật xấu của mình, trong vô thức đã quên mất đi ngay trước mắt còn có một con hổ rình, nên cái lúc nó không còn chực chờ nữa, mà đã một phát một nhào tới, hai chân trước bắn móng vuốt ra, gần vồ lấy hắn mà xé tan xác thì hắn mới định thần trở lại, tay vội vã nâng kiếm lên chắn ngang người, mắt nhắm chặt, miệng lầm bầm hai chữ không xong, sắc mặt bởi vì vết thương đau đớn cùng sợ hãi mà trở nên tái nhợt.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi, hắn vẫn không thấy kiếm của mình gặp vật cản mà nặng đi. Lại nói, cũng chẳng có tiếng động gì, hay là nanh vuốt gì cắn xé chính mình.
Hắn nghi hoặc chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử lập tức co rút.
Chỉ thấy, con hổ mới ban nãy còn gầm gừ hung tợn muốn biến hắn thành bữa tối của nó, lúc này lại như hoá thành một con đại miêu, mềm mại dụi dụi vào một người nào đó.
Người nào đó ấy, vậy mà lại là một nữ nhân.
Chưa bàn tới chuyện nữ nhân đó lại khiến cho hổ dữ thành miêu miêu khả ái đòi làm nũng đi, mà chính bản thân nàng ta cũng đã đủ đặc biệt, đủ để khiến cho người ta vừa nhìn vào, hoặc là mê mẩn vì sắc đẹp kinh diễm thế tục của nàng, hoặc là khiếp sợ đến cả người không còn giọt máu nào.
Dưới ánh trăng mờ ảo, mái tóc màu trắng tuyết và ấn ký hình bỉ ngạn hoa đỏ au như huyết sắc càng trở nên nổi bật hơn bất cứ thứ gì khác. Cặp phượng mâu lười nhác của nàng đặt trên người mãnh hổ, cánh môi màu táo chín tách ra, hình như là hướng tới nó mà mắng, "Lại đi săn lung tung. Ta đã dặn ngươi không được săn người ở núi này rồi mà. Này, cho ngươi, thịt bò tươi hảo hạng đấy."
Con hổ có miếng ăn ngon liền hớn hở mà càng nhiệt tình dụi đầu lên tay nàng. Nhưng thấy nàng xua xua tay, nó thiu thỉu cụp tại xuống, rồi ngoạm lấy tảng thịt to tướng mà lẳng lặng lắc mông lui về trong rừng sâu.
Lúc này, nàng mới xoay mặt về phía thiếu niên, ánh mắt lạnh nhạt tựa một vị thần từ trên cao nhìn xuống chúng sinh hèn mọn. Nàng cất bước lại gần hắn, sau đó ngồi xổm xuống, trực tiếp đặt tay lên chỗ vết thương trên mắt cá hắn. Từ trong lòng bàn tay, một luồng hắc hồng quang tỏa sáng, bao trùm lấy toàn bộ vết thương. Chỉ trong phút chốc, hắn cảm thấy nơi đó đã không còn chảy máu, cũng đã bớt đau đi nhiều.
Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn qua gương mặt nàng, trong lòng sinh niềm tò mò đến ngứa ngáy cả ruột gan.
Vì sao một đại nhân vật như nàng lại xuất hiện ở đây vậy? Không phải chỉ là trùng hợp đâu, đúng chứ? Qua cái cách con hổ kia đối với nàng thập phần tin tưởng thân thuộc, thì hẳn là nàng đã lui tới cô sơn này cũng đã nhiều lần rồi.
Một người ngang nhiên tung hoành cả thiên hạ, hô mây gọi gió chỉ bằng một cái phất tay, lại có thể muốn cái gì ở nơi hiu quạnh này chứ?
Sau khi nàng ta thu tay về và đứng lên thì thiếu niên mới giật mình, chợt nhớ ra mình đã thất lễ với ân nhân, liền nói, "Đa tạ đại nhân đã cứu mạng."
Nàng chỉ thâm trầm nhìn hắn, dường như đối với hắn vừa muốn mở miệng đáp lại, nhưng cũng vừa muốn xoay lưng bỏ đi luôn.
Rốt cuộc, nàng quyết định mở miệng, "Ngươi về muộn, người nhà không đi kiếm sao?"
"Biết ta về muộn cũng đã mừng rồi, còn đòi hỏi người sẽ đi tìm ta ư? Sư phụ ta chỉ được cái tu vi, còn lại đều ngốc—"
Nhận ra mình lại lỡ lời, trước mặt người khác vậy mà lại làm mất thể diện của sư phụ, hắn dù có bất mãn trong lòng nhưng cũng ngậm miệng lại, không nói nữa. Nữ nhân kia gương mặt vẫn lạnh tanh, nhạt nhẽo nói, "Nói thế, nghĩa là sư phụ ngươi không hề quan tâm ngươi rồi."
"Không phải!" Hắn đột nhiên phản bác mà chẳng hề suy nghĩ gì, mà sau khi ý thức được, hai má hắn chợt đỏ lựng lên. Dù mất mặt, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Hắn ngượng nghịu phun ra từng chữ vướng víu, "Đ-đúng là sư phụ lúc nào cũng cả ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ trông chờ cái gì như một kẻ ngốc, chuyện nhà thì đụng đâu hỏng đấy, cứ như công tử bột đã quen được kẻ hầu người hạ, phiền chết đi được! Nhưng chính người đã cưu mang ta và sư tỷ, cho chúng ta ăn ngon, mặc đẹp, ngủ êm, dạy chúng ta tu ma luyện võ. Người đối xử với chúng ta so với đám tự xưng là người thân ruột thịt chó má kia thậm chí còn tốt hơn nhiều! N-nói chung là, sư phụ tuy ngốc, nhưng tuyệt đối rất tốt...!"
Nàng lúc này lại nhìn hắn bằng một ánh mắt to tròn kỳ lạ, dường như cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng này của thiếu niên. Nhưng lưu quang trong mắt nàng rất nhanh đã trở nên dịu dàng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương hướng đỉnh núi, nơi ngự trị của sơn trang duy nhất ở đây, khoé môi khẽ nâng lên, giọng nói lạnh lùng khi trước bây giờ lại nhu hoà và ẩn chứa tâm tư khó nói, "Phải... Hắn chính là người tốt nhất trên thiên hạ này..."
Nàng chỉ để lại một câu như thế, sau đó quay người trở vào trong rừng sâu, thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt thiếu niên.
Hắn cũng tần ngần ra đó, như đang phải suy nghĩ chuyện gì, nhưng cuối cùng lắc lắc đầu, thu dọn đồ đạc bên người, đứng lên đi lại thử mấy bước, rồi trở về nhà. Vừa tới cửa liền thấy sư tỷ đang chống nạnh đợi, nhìn thấy hắn thì lập tức nổi đoá lên quát ầm một trận. Hắn cũng chẳng cất công đôi co gì lại với nàng như mọi khi mà chỉ ngoan ngoãn chịu đựng. Dù sao cũng là hắn làm nàng lo lắng sốt ruột đến vậy mà.
Đi vào gian trong, hắn tự biết sư phụ lại ngồi ở cái chòi mà tới thỉnh an tạ tội. Từ chỗ đó có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên dưới, nên cứ mùa xuân tới là cả ba đều ngồi trên này vừa ăn thịt xiên nướng, vừa ngắm cây cỏ trổ bông rực cả một cánh rừng. Đó là với hắn và sư tỷ, nhưng sư phụ thì hầu như ngày nào cũng ở trên này uống rượu, rồi lại thổi tiêu, rồi lại uống, lại thổi. Nếu như không phải vì y là một cường giả, ngân lượng kim lượng cất đầy trong kho thì hắn đã chửi y là một kẻ vô công rỗi nghề, đầu óc lông bông như ở trên mây, đời sống lại bê tha chẳng chấp nhận nổi rồi.
"Sư phụ, đồ nhi về trễ, đã để hai người lo lắng rồi."
Hắn cất tiếng rất to, dõng dạc, vậy mà nam nhân hắc bào kia vẫn như không nghe thấy gì, mắt nhìn trân trân xuống một phương hướng nào đó, lặng thinh.
Quả nhiên, không thể trông chờ gì người này sẽ tới cứu hắn.
Thực ra chuyện sư phụ cứ tỏ ra kỳ quái như vậy hắn cũng đã sớm quen, chỉ có điều, vẻ mặt kia mới là thứ lạ lùng. Ngày thường trông y cứ u buồn như có hàng vạn tâm sự không thể trút, nhưng lúc này, y tựa hồ nhìn thấy một thứ gì đó làm y phải phản ứng lại kinh ngạc đến thế, như thấy quỷ.
Hắn nhíu mày khó hiểu, sau lại quyết định đến ngay chỗ y mà đứng, cũng giống y mà nhìn về cùng một phương hướng.
Hắn cũng tròn mắt kinh ngạc.
Từ nhỏ đã sống cùng sư phụ sư tỷ ở quả núi này, hắn đã sớm quen thuộc từng vị trí của ngọn núi, trong tiềm thức như xuất hiện một tấm bản đồ, hắn luôn biết chính mình đang đứng ở đâu mỗi khi ra ngoài.
Kia... chẳng phải là khúc rừng mà hắn vừa mới gặp nạn đó sao?
Đúng là với khoảng cách xa như vậy, mắt thường sẽ không thấy được bóng người ẩn khuất trong rừng cây, trừ phi phải dùng đến nhãn thuật. Nhưng hắn không cảm nhận được khí tức của sư phụ, nên có thể loại trừ khả năng đó. Y chỉ đơn giản là nhìn về phía ấy bằng tầm mắt bình thường của mình.
Y đã nhìn thấy thứ gì?
Không. Y đã cảm nhận được điều gì?
Một hồi sau, nam nhân hắc bào mới hồi thần trở về, lúc này mới cho thiếu niên một ánh mắt. Trông thấy cái nhăn mày khó ở của đồ nhi, y chỉ nở một nụ cười hoà hoãn, "À, là Tiểu Thù đó sao? Xin lỗi, vừa rồi vi sư có suy nghĩ chút chuyện, không nghe thấy con. Mau đi tắm rửa thay đồ đi. Vi sư có chuẩn bị chút dược cho con dưỡng thương đó."
Y lại không khác trước chút nào, vẫn là thần sắc u buồn ấy, lại có chút mông lung mơ hồ như kẻ đi lạc vào chốn xa lạ. Hắn cảm thấy còn có điều bí ẩn gì đó, tuy nhiên cũng không nhiều lời, mà chỉ gật đầu rồi lui xuống.
Mấy vị đại ma đầu đều có điểm cổ quái như thế này sao? Thôi, vẫn là bỏ đi. Chuyện của các vị đại nhân, hắn xen vào không nổi.
***
"... Vậy, chàng đoán lí do Ma tôn đại nhân xuất hiện ở đó, là vì ngài đến nhìn sư phụ ư?"
"Hồi còn bé không suy nghĩ được gì sâu xa, ta lại bỏ qua mấy cái manh mối quan trọng. Bản tiêu khúc sư phụ hay thổi tên là "Nguyệt Trung Dạ". Nguyệt trong Nguyệt Tử Ly, Dạ trong Lâm Minh Dạ. Ta nghe ngóng được, rất lâu trước kia, từ trước khi Ma tôn đại nhân đăng cơ Ma tôn chi vị, nàng đi ngang qua rừng trúc, tiện tay cứu một ma tu giả bị truy sát mà bị thương, đem về cung mình. Sau đó, trước sự ngỡ ngàng của bao người, nàng trực tiếp ban cho nam tử đó làm hộ pháp của mình, gọi là Lâm hộ pháp. Lâm hộ pháp lúc hành sự sẽ luôn đeo lên một chiếc mặt nạ sứ, chỉ trong một thời gian ngắn liền khẳng định được tên tuổi của mình trong giới tu sĩ, khiến cho người người sợ xanh cả mặt, hệt như danh tiếng của chủ nhân y. Nhưng sau đó vài năm, giang hồ đồn đại Lâm hộ pháp đã chết. Đúng lúc tin đồn đó vang xa, thì ở Thanh Long quốc lại đăng cơ quốc chủ mới. Nàng đoán xem, tên của hoàng đế là gì? Chính là Lâm Minh Dạ. Hắn chính là đã trở về cố hương để ngồi lên vương vị, nên đành phải giết chết thân phận kia. Nhưng chỉ được mười mấy năm, hoàng đế lại đột ngột băng hà, truyền ngôi cho đệ đệ thân tín của mình. Từ đó, mọi manh mối đều trở nên mờ nhạt không rõ. Nhưng ta tin rằng việc hoàng đế băng hà có ẩn chứa bí mật. Lại nói, ngày trước có một lần ta vào phòng của sư phụ dọn dẹp, vô tình thấy ở trên bàn có để một chiếc mặt nạ sứ. Tính tình sư phụ cổ quái, luôn như người mất hồn, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm một bóng người không thể nhớ lại. Người quan trọng đến thế mà lại có thể quên mất một cách miễn cưỡng như vậy, thì chỉ có thể là do Vong Tình thuật của Ma tôn đại nhân. Nhưng nếu đã dùng thuật lên người sư phụ, cớ sao chính nàng lại thường xuyên lui tới núi này chứ, trừ phi nàng muốn cái gì đó ở đây. Nàng đã để lại câu nói kia, ám chỉ rằng nàng cùng sư phụ có quen biết, thậm chí là có giao tình. Chuyện chi tiết xảy ra như thế nào ta không thể tra ra được, nhưng có thể chắc chắn người đã lao ra chắn kiếm cho nàng chính là sư phụ, có lẽ là vì cảm nhận được nguy hiểm mà đột nhiên phá giải được chú thuật của nàng, liền không suy nghĩ gì đã lập tức bay tới đó. Nếu đã được cứu sống, nàng đáng lẽ đã phải cao chạy xa bay, nhưng nàng lại tự nguyện cùng chết với sư phụ, người đã từng là hộ pháp của mình... Bây giờ, đem những chi tiết này đặt chung ở một chỗ, đại khái có thể suy đoán được thân phận thật sự của sư phụ, người chưa bao giờ cho chúng ta biết tên biết tuổi, cũng như danh tính người trong lòng sư phụ là ai."
Nữ tử dỏng cả hai tai lên nghe chăm chú, hai cánh môi không biết từ lúc nào đã cách xa nhau bằng khoảng cách một ngón tay.
"Ừm... Chuyện này có hơi rối, ta vẫn có mấy chỗ không hiểu lắm... nhưng Tiểu Thù, chàng đỉnh quá, những thứ rắc rối này vậy mà cũng suy luận được!"
"Nàng mà hiểu được thì ngày đó chắc trời cũng sắp sập rồi. Nhưng, nói gì thì nói, những ai xuất hiện trong câu chuyện, đều đã không còn trên thế gian này nữa... Ta không nghĩ rằng hoá ra sư phụ lại là một kẻ si tình đến vậy, vì một người duy nhất mà sinh mà tử, ngay cả thuật Vong Tình danh truyền ngàn đời kia mà cũng phá giải được. Đây quả là nghịch thiên...!"
"Chàng nói sư phụ si tình, nhưng chàng chẳng phải cũng đã vì ta mà điên cuồng học y thuật đó sao, Mạc Thù thần y?"
"Nàng...! Đừng có lại giở thói trêu ghẹo ta...!"
Từ ngày xưa, hắn đã không có tố chất luyện võ, nên dù có cố gắng cách mấy vẫn là không thể xuất ra một chưởng nào cho ra hồn cả. Ngược lại, nữ tử này lại sở hữu thiên phú dị bẩm, thuở ấy từng nắm giữ vị trí quán quân của Tứ quốc tỉ thí đến 7 năm liền, ai cũng kinh sợ nàng đánh cho phụ mẫu ở nhà nhận không ra. Nhưng cũng vì bản tính đơn thuần mà nàng kết vô số kẻ thù, thường xuyên dính vào ẩu đả bầm mình bầm mẩy. Thực ra, cũng chỉ là vì những kẻ đó cứ xúc phạm hắn, chê hắn phế vật, mới chọc giận nàng, nàng mới đi đánh người.
Bởi vì lẽ ấy, hắn đã chọn con đường y thuật, con đường mà hắn thật sự thuộc về.
"Thôi nào, chàng ngại gì chứ, ta còn nhớ chàng đã từng nói sư tỷ vẫn luôn bảo vệ đệ, từ nay về sau đổi lại đệ sẽ bảo vệ sư tỷ nữa cơ. Chàng không biết đâu, lúc đó chàng rất đáng yê—"
"Aaa ta không nghe gì hết nàng đừng nói nữa!!!"
.
.
Bọn hắn sẽ không khóc.
Sư phụ đã từng dặn bọn hắn, "Nếu như có một ngày vi sư chết, các con cũng chớ bi thương. Vì khi ấy sẽ là thời khắc hạnh phúc nhất của vi sư. Vi sư không thể nhớ gì, nhưng vi sư biết, người mà vi sư muốn tìm kia, vẫn luôn ở chốn luân hồi chuyển kiếp mà đợi vi sư..."
Được đoàn tụ với Ma tôn đại nhân ở cõi âm, sư phụ hẳn là đang hạnh phúc lắm, nhỉ?
~ Phiên ngoại 3 - Hết ~