Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ trong nháy mắt đó, Tùy Chí Thanh ngẩng đầu, chỉ cảm thấy ở trong lòng giống như bị thứ gì gõ một cái.
Tùy Chí Thanh biết Hạ Tri Điểu nói thích này là có ý gì, có đôi khi con gái nói thích bạn cùng giới cũng không có ý nghĩa gì.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện những ý nghĩa trước đó đối với thân thể Hạ Tri Điểu. Nhưng mà rất nhanh Tùy Chí Thanh liền đem những suy nghĩ kia đuổi chạy triệt để.
Sau đó Tùy Chí Thanh nhìn xung quanh, tiếp đó dùng giọng nói nhẹ nhàng như bình thường nói: "Mình cũng vậy a. Một người ưu tú như vậy, ai lại không thích chứ?"
Nghe qua thì biết, đây không phải là đáp án mà Hạ Tri Điểu muốn.
"Cậu nói đúng, chính là như vậy, nói như thế, vậy cậu có muốn mình tặng cho cậu một cành hoa hồng hay không?" Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, xoay người, lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống từ khoé mắt, lại giả vờ dùng giọng nói vui vẻ hỏi: "Có phải cảm thấy giống như bây giờ, rất nhiều vui vẻ hay không?"
"Có." Tùy Chí Thanh nhấc chân đuổi theo về phía trước. "Đi ra ngoài một chút, quả nhiên con người thả lỏng hơn rất nhiều."
"Điều đó là tất nhiên..." Hạ Tri Điểu gật đầu.
Lúc này điện thoại di động của Tùy Chí Thanh vang lên. Vì vậy Tùy Chí Thanh dừng chân lấy điện thoại ra, thấy là Tùy Quốc Đống gọi đến, Tùy Chí Thanh liền bắt máy.
"Ba?" Vừa nhận điện thoại, Tùy Chí Thanh cười kêu một tiếng.
"Đang làm gì đấy bảo bối?!" Giọng nói của Tùy Quốc Đống vĩnh viễn tràn đầy sức sống tỏa ra bốn phía.
"Đang..." Tùy Chí Thanh nhìn qua Hạ Tri Điểu ở bên cạnh. "Hôm nay cùng Tri Điểu đi chơi, vừa mới ăn cơm tối xong, bây giờ đang đi dạo trên đường."
Hạ Tri Điểu cũng không nhịn được quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh một chút.
"Tri Điểu?!" Tùy Quốc Đống nghe được cái tên Hạ Tri Điểu, lập tức âm lượng của giọng nói liền tăng lên cao gấp mấy lần.
"Đúng vậy a." Tùy Chí Thanh gật đầu nói.
"Quá tốt rồi! Hai đứa liên lạc lại được với nhau rồi?! Hai đứa khi nào có thời gian rảnh? Có thời gian thì cùng nhau trở về thăm bà của con một chút đi!" Tùy Quốc Đống vẫn phấn khởi như cũ.
"Chú nói cái gì?" Lúc này Hạ Tri Điểu giật giật góc áo của Tùy Chí Thanh, dò hỏi.
"Ba mình hỏi chúng ta lúc nào có thời gian, nếu rảnh thì cùng nhau trở về một chút." Tùy Chí Thanh nói.
"A Thanh, con đưa điện thoại cho Tri Điểu, ba muốn nói chuyện với nó!" Tùy Chí Thanh vừa mới dứt lời, Tùy Quốc Đống lại mở miệng.
Tùy Chí Thanh nghe vậy, liền lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, sau đó đưa về phía Hạ Tri Điểu: "Ba mình muốn nói chuyện với cậu."
"A..." Hạ Tri Điểu kinh ngạc, gật gật đầu, sau đó liền nhận lấy điện thoại di động. "Chào chú."
"Thật là Tri Điểu a?!" Tùy Quốc Đống vẫn là dáng vẻ không thể tin được.
"Là con, gần đây sức khỏe của chú vẫn còn tốt chứ? Dì và bà thì sao?" Hạ Tri Điểu cười hỏi.
"Tất cả đều khỏe, chỉ là bà nội của A Thanh rất nhớ con, chừng nào thì con có thời giản rảnh? Nếu rảnh thì đến đây chơi đi, có được hay không?!" Tùy Quốc Đống vô cùng nhiệt tình mời Hạ Tri Điểu.
"Dạ được, đại khái Tết Nguyên Đán con tương đối có khá nhiều thời gian rảnh. Chủ yếu là A Thanh, cậu ấy hiện tại rất bận." Hạ Tri Điểu nói.
"Được, nhưng mà Tết Nguyên Đán con không ở bên cạnh người nhà sao?" Tùy Quốc Đống tiếp tục hỏi.
"Không có, Tết Nguyên Đán họ đều có việc bận." Hạ Tri Điểu trả lời.
Thực tế là từ khi vào Đại Học, gia đình mình cũng không phải mỗi năm đều sẽ đại đoàn viên. Có đôi khi cả gia đình tranh thủ lúc rảnh rỗi mở video nói chuyện.
"Được được được, vậy đến lúc đó con nhất định phải đến nha! Số di động của con là bao nhiêu?" Tùy Quốc Đống tiếp tục hỏi.
"Để con kêu A Thanh nhắn qua cho chú." Hạ Tri Điểu trả lời.
Đưa điện thoại trả lại cho Tùy Chí Thanh, chỉ thấy hai người bọn họ lại hàn huyên một lần nữa, sau đó mới tắt điện thoại. Tết Nguyên Đán dẫn người yêu về ra mắt —— chẳng hiểu tại sao, Hạ Tri Điểu đột nhiên nghĩ đến câu nói này.
Chẳng qua là... Nhìn qua Tùy Chí Thanh ở bên cạnh, Hạ Tri Điểu liền thở dài.
Sau đó Hạ Tri Điểu nhìn thời gian, nói: "Bây giờ vẫn còn hơi sớm, có muốn tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi xuống trò chuyện một chút không? Chỗ như thế nào thì được nhỉ, chủ yếu là có không khí, có thể giải tỏa sức ép."
"Vậy thì cứ đi thôi, dù sao cũng đi ra ngoài, cậu muốn đi chỗ nào cũng đều được." Tùy Chí Thanh cười trả lời.
"Được, vậy chúng ta đi đâu đây?" Hạ Tri Điểu kéo cánh tay Tùy Chí Thanh hỏi.
"Tối hôm qua lúc mình ngồi tìm hiểu địa điểm đi chơi, hình như nhìn thấy ở gần đây có một nơi gọi là Secrets, được rất nhiều khen ngợi." Tùy Chí Thanh nói.
"Vậy chúng ta cứ đến chỗ đó thôi. Đi đi đi, lên xe." Hạ Tri Điểu nói xong liền kéo Tùy Chí Thanh chạy về xe ở hướng bên kia.
Secrets, là nơi nhận được rất nhiều lời khen ngợi của toàn bộ Dương Thành trên App, bởi vì không gian ở đây vô cùng tao nhã, ngoài ra còn có một ban nhạc biểu diễn trên sân khấu.
Không giống với buổi chiếu phim tối ồn ào huyên náo, ánh đèn bên trong Secrets tuy nói là cũng khá trầm lắng nhưng tổng thể bầu không khí lại là vô cùng trầm tĩnh. Thích hợp với đại đa số người dân ở thành thị sau một ngày bận rộn, muốn mời một vài người bạn đến chỗ này uống vài ly rượu, ăn một vài món vặt, đánh vài ván Bida, cùng nhau tâm sự.
Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu vừa đi vào cửa, nhân viên phục vụ liền tươi cười dẫn hai người đi vào bên trong.
Cuối cùng hai người ngồi xuống chỗ hàng ghế dài có thể thưởng thức ban nhạc biểu diễn, sau đó nhân viên phục vụ đem hai quyển menu rượu cùng đồ ăn vặt đưa cho hai người.
Bởi vì đã ăn tối nên hai người không gọi quá nhiều đồ ăn, chỉ gọi một món ăn vặt cùng hai ly rượu, hai người liền ngồi ở chỗ đó xem ban nhạc biểu diễn.
Giọng ca chính là một người con gái mặc quần áo đặc biệt, mái tóc dài đến thắt lưng, giờ phút này đang cầm micro cúi đầu trầm tư. Giọng hát khàn khàn, tựa như phiên bản nữ của Lôi Tử.
Một lát sau, nhân viên phục vụ mang lên thức ăn và rượu mà hai người đã gọi.
Trên cái khay gỗ tròn, ở bên trên miếng khoai tây chiên giòn được quết thêm một chút mứt hoa quả, những miếng cà chua nhỏ được trang trí thành những cánh hoa xếp ở xung quanh, nhìn qua vô cùng khéo léo và tinh xảo.
"Đã lâu rồi không đến những nơi yên tĩnh như thế này." Tùy Chí Thanh nhìn chằm chằm ban nhạc trên sân khấu, cởi áo khoác để qua một bên, vén tóc ra sau đầu.
"Đúng vậy a, mình cũng rất lâu rồi không có đến những nơi này." Hạ Tri Điểu cười cười, lòng bàn tay ở mép ly rượu nhẹ nhàng chuyển động, sau đó nói: "Không bằng chúng ta gọi thêm chút bia đi, sau đó chơi đổ xúc xắc thì sao? Ai thua thì uống rượu, cậu thấy thế nào?"
"Nếu lỡ say thì làm sao về nhà?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Gọi tài xế." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Được." Tùy Chí Thanh cúi xuống gật đầu.
Hạ Tri Điểu không khỏi nở nụ cười. Chơi trò này, vận khí của mình luôn rất tốt, rất ít khi thua.
Quả nhiên kết quả giống như Hạ Tri Điểu dự đoán, hôm nay thần may mắn vẫn đứng về phía mình, Tùy Chí Thanh luôn luôn thua.
Nhưng ở đằng sau, khuỷu tay Tùy Chí Thanh chống ở trên bàn, đưa tay chống đỡ cái trán, giống như là đang cố gắng tỉnh rượu.
Nhớ đến dáng vẻ của Tùy Chí Thanh lúc uống rượu say hình như tinh thần không được tỉnh táo, Hạ Tri Điểu bỗng nhiên lại có chút mong đợi.
Hạ Tri Điểu đến bây giờ vẫn còn hoài niệm ngày đó Tùy Chí Thanh sau khi say rượu thì đem mình ôm vào trong ngực, dáng vẻ nhẹ giọng nỉ non. Tiếp xúc thân mật như thế khiến cho Hạ Tri Điểu sốt ruột chờ mong.
"A Thanh..." Hạ Tri Điểu gọi tên Tùy Chí Thanh.
"Ân?" Tùy Chí Thanh ngẩng đầu lên, dáng vẻ lảo đảo mà nhìn Hạ Tri Điểu.
"Cậu say rồi sao?" Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nâng chân, dùng mũi giày cọ xát chân Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh sau khi cảm nhận được, buông xuống bàn tay để trên bàn, lắc đầu, cơ thể thiếu chút nữa lại nghiêng sang một bên.
Cầm lấy ly rượu của mình, thoáng lảo đảo, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Tri Điểu ngồi xuống.
"..."
Tùy Chí Thanh không trả lời, chẳng qua là chơi đùa với ly rượu, nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
"Rượu đúng thật là đồ tốt..." Tùy Chí Thanh nhìn ly rượu, trong chốc lát, đột nhiên nghiêng đầu nở nụ cười.
"Thật sao?"
"Uh, sau khi uống xong thì có một loại cảm giác, giống như là đang đi trên mây." Tùy Chí Thanh trả lời. "Chỉ là không dám uống quá nhiều."
Tuy là nói như vậy nhưng Tùy Chí Thanh lại cầm lấy ly rượu, rót nửa ly, sau đó ánh mắt mờ mịt nhìn chất lỏng trong vắt ở trong ly.
"Con người vì sao lại có nhiều phiền não như vậy?" Tùy Chí Thanh quay đầu, nhìn chăm chú vào Hạ Tri Điểu.
"Phải, sẽ có rất nhiều, nhưng mà, ký lai chi, tắc an chi(*)." Hạ Tri Điểu cầm lấy ly rượu trong tay Tùy Chí Thanh, uống một ngụm rồi để lại trên bàn.
Ký lai chi, tắc an chi(*): có nghĩa là trời sinh voi sinh cỏ, ý nói mọi thứ được sinh ra thì mọi nhu cầu sẽ tự khắc có.
"Không chỉ phải cố gắng mà còn phải gánh vác đủ loại trách nhiệm, đạo đức rằng buộc, đủ các loại tục lệ truyền thống gì đó..." Tùy Chí Thanh lại rót cho mình một ly rượu.
"Vậy cậu có thể thoát khỏi những thứ khuôn khổ kia hay không..." Hạ Tri Điểu hỏi. "Hoặc là nói, cậu có suy nghĩ muốn thoát khỏi những thứ khuôn khổ kia hay không?"
Không có trả lời ngay, Tùy Chí Thanh chẳng qua là lại uống một ngụm rượu: "Trong cơ thể của mình, có hai giọng nói, một cái chính là kêu gào muốn thoát ra, thế nhưng mình lại niêm phong nó. Lúc mới đầu, nó ngẫu nhiên sẽ oán hận một chút, nhưng theo năm tháng, nó chậm rãi đã không còn xuất hiện nữa."
Hạ Tri Điểu ở một bên dùng tay nâng cằm, yên tĩnh lắng nghe.
Hình như chỉ có những thời điểm uống say, Tùy Chí Thanh mới có thể cùng mình nói những lời xuất phát từ tận tim gan như vậy, cho nên mỗi một chữ mỗi một câu, Hạ Tri Điểu đều không muốn bỏ sót.
"Góc cạnh của mình, càng ngày càng trở nên bằng phẳng, con người của mình, càng ngày càng trở nên bình thường, mình dần dần trở thành cái loại người mà mình vô cùng chán ghét. Cho dù trong cuộc sống có nghĩ ra được những ý tưởng mới, cũng sẽ không hùng hùng hổ hổ theo đuổi, chỉ cố gắng đem tất cả mọi thứ đè xuống..." Tùy Chí Thanh tiếp tục uống rượu, lần này lại bị sặc, vì vậy Hạ Tri Điểu rút tờ khăn giấy đưa cho Tùy Chí Thanh, lại vỗ vỗ lưng của cậu ấy.
Tay của Tùy Chí Thanh nhẹ nhàng nắm thành quyền, đặt ở dưới mũi, hai mắt khép kín, rơi vào sự trầm mặc dài dằng dặc.
Qua một hồi lâu, Tùy Chí Thanh lại mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu: "Cậu có từng yêu qua một người nào chưa?"
Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, mở to miệng, qua mấy giây liền nói: "Có."
Thanh âm nhẹ nhàng tựa như thì thầm.
"Đó là loại cảm giác gì?" Tùy Chí Thanh tiếp tục hỏi.
"Đó chẳng qua là một người mình rất yêu, cho nên..." Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, cổ họng giống như bị nghẹn lại khiến cho mỗi một chữ khi nói ra đều trở nên khó khăn. "Là cảm giác rất đau."
Vì muốn Tùy Chí Thanh thích chính mình cho nên bản thân cố gắng thay đổi những khuyết điểm nhỏ trên người. Hơn nữa mỗi ngày đều liều mạng tự nói với chính mình, tưởng tượng bản thân giống như những cô gái trẻ tuổi tràn đầy sức sống mà nỗ lực cố gắng.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, lúc lâu sau, vươn tay ra, thay Hạ Tri Điểu lau đi giọt nước mắt trên gò má, sau đó lại lảo đảo rót ra hai ly rượu, một ly đưa cho Hạ Tri Điểu, một ly cho mình, sau khi cụng ly một cái thì một hơi uống sạch.
Sau khi uống xong ly này, Tùy Chí Thanh thật sự là không chịu nổi.
"Cậu có muốn dựa vào vai mình chợp mắt một chút hay không?" Hạ Tri Điểu đặt ly rượu xuống, đến gần Tùy Chí Thanh một chút, sau đó vươn tay ra, nâng cằm Tùy Chí Thanh, nhẹ nhàng hướng về phía mình.
Tùy Chí Thanh nheo hai mắt nhìn Hạ Tri Điểu, chỉ thấy ánh đèn ở trong hai mắt Hạ Tri Điểu có chút sáng trong mà lại u ám, không thể lường trước được.
Tùy Chí Thanh cảm giác đầu óc của mình đã hoàn toàn rối loạn, người con gái ở trước mặt dáng vẻ thỉnh thoảng đảo lộn, vừa quen thuộc vừa xa lạ, thậm chí Tùy Chí Thanh cảm thấy bản thân mình cũng trở nên xa lạ.
"Muốn về nhà không?" Hạ Tri Điểu nhẹ giọng hỏi.
Tùy Chí Thanh không có trả lời. Vì vậy Hạ Tri Điểu gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, sau đó cùng một người khác đưa Tùy Chí Thanh ra xe.
Bản thân Hạ Tri Điểu cũng có chút đứng không vững, đừng nói chi là Tùy Chí Thanh. Nhưng mà cái cảm giác say khướt này thật là tốt.
Thế giới ở trước mắt trở nên quay cuồng kỳ quái, không có gì có thể khiến cho người ta vui vẻ giống như thế này. Nó sẽ để cho con người cảm nhận được, bản thân mình chính là đại chúa tể ở bên trong thế giới của mình, không có gì là không làm được.
Đóng cửa xe, tài xế vừa khởi động xe, đầu của Tùy Chí Thanh liền dựa vào bờ vai Hạ Tri Điểu.
Hoảng hốt quay đầu lại, Hạ Tri Điểu đưa tay vỗ vỗ mặt Tùy Chí Thanh, sau đó nở nụ cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mình rất muốn khóc nha.
Về đến nhà, dưới sự trợ giúp của tài xế, Hạ Tri Điểu đưa Tùy Chí Thanh đang lảo đảo vào trong nhà, khóa cửa lại, sau đó tự mình đưa Tùy Chí Thanh đi lên lầu.
Lúc bình thường mà nói thì con đường này cũng không tính là xa, nhưng vào lúc này Hạ Tri Điểu lại cảm thấy con đường này giống như là không có đích đến. Nhất là lúc đi lên những bậc thang đó, muốn ôm lấy Tùy Chí Thanh cũng không có dễ dàng, muốn đi một bước càng không dễ dàng.
Đi một chút nghỉ một chút, cũng không biết là mất bao lâu, Hạ Tri Điểu rốt cục đưa được Tùy Chí Thanh vào nằm trên giường ở bên trong phòng.
Sai rồi, đưa nhầm vào phòng của mình, nếu vậy thì ở trong phòng của mình đi, mình thật sự không còn chút khí lực nào.
Đem áo khoác cởi ra, leo lên trên giường, Hạ Tri Điểu vén tóc ra sau tai, quỳ gối ở bên cạnh Tùy Chí Thanh, kéo y phục Tùy Chí Thanh: "Cậu để mình cởi ra có được không..."
Lúc này con ngươi của Tùy Chí Thanh chuyển động, thoáng mở hai mắt ra.
"Nào..." Hạ Tri Điểu nói xong, ôn nhu đi đến, một đôi tay ấm áp để bên cạnh vạt áo của Tùy Chí Thanh, hướng hai bên bả vai kéo ra một chút.
Tùy Chí Thanh thì một mực chăm chú nhìn người con gái ở trước mắt, cổ họng có chút chuyển động.
Hạ Tri Điểu tiếp xúc với tầm mắt của Tùy Chí Thanh, nhẹ nhàng thở gấp, bàn tay vẫn như cũ nắm chặt vải vóc trên y phục của Tùy Chí Thanh.
"Làm sao vậy..." Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, cơ thể nghiêng về phía Tùy Chí Thanh một chút, mặt của hai người càng ngày càng gần. "Vì cái gì mà cậu cứ nhìn mình chằm chằm như vậy?"
Do khoảng cách rút ngắn, cơ thể của hai người cũng mơ hồ tản ra nhiệt độ, nóng đến nỗi muốn đốt cháy làn da.
Vươn tay ra, Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nâng cằm của Tùy Chí Thanh lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua bờ môi đang hé mở, ánh mắt mềm mại lại triền miên.
"Cậu cứ nhìn mình như vậy sẽ làm cho mình nghĩ là cậu muốn mình..." Tay Hạ Tri Điểu buông cằm của Tùy Chí Thanh ra, lại xoa nhẹ gò má của Tùy Chí Thanh.
Đúng vào lúc này, Tùy Chí Thanh nắm chặt bàn tay của Hạ Tri Điểu đang xoa nhẹ trên gò má của mình, hướng người về phía trước, có chút nghiêng đầu, hôn lên môi Hạ Tri Điểu.
Ngay khoảnh khắc Tùy Chí Thanh dùng đầu lưỡi cạy mở răng môi của mình, hô hấp của Hạ Tri Điểu trở nên không ổn định, toàn thân nổi lên một tầng da gà nhỏ.
Vào lúc Hạ Tri Điểu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một giây sau, Tùy Chí Thanh đã đem Hạ Tri Điểu ép ở dưới thân.
------------------------------
Ngày 25-05-2019
P/S: Thanh tỷ mau 'ăn' nhanh đi, không thì người sẽ chạy mất đó. 😁