Đăng vào: 12 tháng trước
Hai ngày sau, Lâm Hạ Lam vẫn chưa tỉnh lại, tất cả mọi người đều thay phiên nhau đến chăm sóc cho cô, chỉ có Trương Mạn Hy thì phải lén lút, nhờ sự giúp đỡ của Hạ Nhiên, Trương Mạn Hy mới có thể vào thăm Lâm Hạ Lam.
Mỗi lần đứng trước giường bệnh của Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy đều dâng lên một nỗi chua sót, Trương Mạn Hy mỗi lần đến đều nắm lấy tay của Lâm Hạ Lam mà nói hết lòng mình, chỉ mong em ấy có thể nghe thấy mà trở lại bên cô.
"Hạ Lam, chị đến rồi, em đợi lâu không? sao em vẫn cứ ngủ vậy?" Trương Mạn Hy buổi tối lại đến, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay của Lâm Hạ Lam mà nói, nói xong liền đặt một nụ hôn lên bàn tay của Lâm Hạ Lam.
"Hãy mau tỉnh lại, chị vẫn sẽ đợi em" Trương Mạn Hy cười nhẹ rồi hôn lên trán của Lâm Hạ Lam.
Trong tâm trí của Lâm Hạ Lam, cô cảm thấy bản thân mình như đang trôi nổi giữa một không gian đen tối, nơi này thật tối tăm khiến Lâm Hạ Lam cảm thấy sợ hãi, cũng rất lạnh lẽo, không một bóng người. Lâm Hạ Lam ngồi xuống đưa hai bàn tay lên ôm đầu, cô luôn miệng gọi tên mọi người nhưng vẫn không thấy ai. Lâm Hạ Lam khóc thật to, Mạn Hy, ước gì chị Mạn Hy đang ở đây.
Bỗng nhiên xung quanh của Lâm Hạ Lam vụt sáng, cô giật mình ngước nhìn xung quanh, đây là đám cưới của cô cùng Lăng Thiên Hàn. Tất cả mọi người đều ở đây, ba mẹ cô, ba mẹ của Lăng Thiên Hàn, cùng rất nhiều bạn bè của cô nữa nhưng một người cô luôn mong chờ nhìn thấy thì không thấy đâu. Lâm Hạ Lam chỉ giật mình khi Lăng Thiên Hàn sắp đeo nhẫn cưới cho cô, Lâm Hạ Lam phản xạ nhanh chóng kéo tay lại, cô không muốn lấy Thiên Hàn, cô không muốn lấy một người mà mình không yêu.
Rồi từ phía cổng của lễ đường, Trương Mạn Hy xuất hiện gọi tên của Lâm Hạ Lam thật to, Trương Mạn Hy dang đôi bàn tay ra như chờ đợi quyết định của Lâm Hạ Lam. Lâm Hạ Lam vui mừng chạy lại ôm lấy Trương Mạn Hy.
"Mạn Hy em nhớ chị, em muốn đi cùng chị" Lâm Hạ Lam suиɠ sướиɠ đến phát khóc nói.
"Hạ Lam, tôi cũng nhớ em. Nhưng không phải ở đây, em phải tỉnh dậy. Có một Trương Mạn Hy thực sự đang đợi em" Trương Mạn Hy đưa tay vuốt nhẹ lên má của Lâm Hạ Lam rồi bất ngờ đẩy Lâm Hạ Lam vào một hố đen.
Ngón tay của Lâm Hạ Lam bỗng nhiên giật giật rồi tiếng kêu liên hồi của mấy chiếc máy xung quanh khiến Trương Mạn Hy hoảng hốt, cô vội bấm chuông thông báo với bác sĩ. Không lâu sau vị bác sĩ cùng 2 cô y tá chạy vào, hai người y tá kia đẩy Trương Mạn Hy ra ngoài bảo cô đợi.
Trương Mạn Hy ở ngoài mà lòng như lửa đốt đứng ngồi không yên, cô không ngừng cầu nguyện cho Lâm Hạ Lam không xảy ra chuyện gì. Không lâu sau, bác sĩ đi ra với khuôn mặt tươi cười, ông ấy nói Hạ Lam đã tỉnh lại một cách kì diệu.
Tảng đá nặng trong lòng của Trương Mạn Hy cuối cùng cũng được gỡ xuống cô mừng đến phát khóc, cảm ơn bác sĩ rồi nhanh chóng vào thăm Lâm Hạ Lam. Đôi mắt của Lâm Hạ Lam đang từ từ mở ra, Trương Mạn Hy vội vàng ngồi xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ Lam, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má của Trương Mạn Hy.
Lâm Hạ Lam chậm rãi nghiêng đầu sang nhìn Trương Mạn Hy, khóe miệng yếu ớt nhưng vẫn cố gắng nở một cười nhẹ.
" Mạn Hy.... là chị sao?" Lâm Hạ Lam yếu ớt nói.
"Là tôi... " Trương Mạn Hy vội vàng nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ Lam rồi nói.
" Đây là thiên đường sao? Cuối cùng em cũng có thể gặp được chị" Lâm Hạ Lam suиɠ sướиɠ trong lòng, ở thiên đường cô mới có thể gặp được Trương Mạn Hy.
"Hạ Lam, là tôi, Trương Mạn Hy thật sự, em sẽ mãi mãi ở bên tôi không phải ở đâu khác" Nghe Lâm Hạ Lam nói, nước mắt của Trương Mạn Hy lã chã rơi xuống bàn tay của Lâm Hạ Lam.
"Vậy thì thật tốt quá, Mạn Hy, em yêu chị" Gặp được Trương Mạn Hy thì điều đầu tiên mà Lâm Hạ Lam muốn nói sẽ chỉ có thể là cô yêu chị ấy, một điều sẽ không bao giờ thay đổi.
"Tôi cũng yêu em, cảm ơn em đã trở lại" Trương Mạn Hy khóc như đứa trẻ, cô hạnh phúc vươn mình hôn lên trán của Lâm Hạ Lam mà nói.
Ngay lúc này, Hạ Nhiên trở lại bệnh viện, cậu ta mua một chút hoa quả, vừa vào phòng thì thấy Lâm Hạ Lam đã tỉnh lại. Túi hoa quả rơi bịch xuống đất, Hạ Nhiên nhanh chóng chạy lại giường bệnh suиɠ sướиɠ nói.
"Hạ Lam, em tỉnh lại rồi sao? Thật tốt quá, em trở lại rồi" Hạ Nhiên vui mừng đến mức nước mắt cũng ứa ra.
Lâm Hạ Lam nhìn dáng vẻ như đứa con nít của Hạ Nhiên thì buồn cười, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Nhiên vui mừng báo tin cho cả gia đình, người nhà của Lâm Hạ Lam nhanh chóng đến bệnh viện, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Trương Mạn Hy phải rời khỏi Lâm Hạ Lam. Dù cả hai đều không muốn nhưng cũng không thể làm gì khác, Trương Mạn Hy đành tiếc nuối rời đi, trước khi đi còn nhắn nhủ một câu với Lâm Hạ Lam.
" Chúng ta sẽ cùng vượt qua tất cả" Nói xong Trương Mạn Hy hôn nhẹ lên tay của Lâm Hạ Lam.
Lâm Hạ Lam nhẹ gật đầu, rồi nở một nụ cười với Trương Mạn Hy trước khi chị ấy rời khỏi.
--------------------------------------------------
Một tuần sau, Lâm Hạ Lam cũng dần dần hồi phục, nhưng một điều không may đó chính là Lâm Hạ Lam không thể cử động được đôi chân của mình nữa điều này đã khiến Lâm Hạ Lam tuyệt vọng một thời gian. Cơ thể dần dần đã có thể ăn uống bình thường, dần dần hồi phục lại, Lâm Hạ Lam chưa thể rời giường bệnh nhưng nếu có thì có lẽ sẽ cô sẽ phải ngồi xe lăn.
Cả một tuần, Trương Mạn Hy chỉ dám vào thăm Lâm Hạ Lam khi mọi người về hết. Nhìn Lâm Hạ Lam tuyệt vọng, thất thần ngồi trên giường, em ấy cố gắng để di chuyển đôi chân nhưng không thể khiến Trương Mạn Hy cảm thấy thương vô cùng.
Ban đầu Lâm Hạ Lam còn nghĩ là cô phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại sẽ gây cản trở rất lớn cho Trương Mạn Hy và rồi những suy nghĩ tồi tệ cứ thế sinh ra. Nhưng Trương Mạn Hy không quan tâm, cô cố gắng gạt bỏ hết tất cả suy nghĩ của Lâm Hạ Lam.
" Hạ Lam, dừng lại, em đừng làm như vậy" Trương Mạn Hy cố gắng ngăn cản Lâm Hạ Lam ném bỏ đồ ăn trên bàn .
" Mạn Hy, chị mặc kệ em, em không muốn ăn bất cứ thứ gì cả" Lâm Hạ Lam đôi mắt đỏ hoe nhìn Trương Mạn Hy.
"Không được, em phải ăn, em phải khỏe lại" Trương Mạn Hy nắm chặt hai tay của Lâm Hạ Lam.
"Khỏe lại để làm gì chứ? Mạn Hy, em giờ không thể đi lại được nữa, vậy khỏe lại để làm cái gì? Để làm gánh nặng cho mọi người sao? Em không muốn, em không muốn Mạn Hy. Em không muốn làm gánh nặng cho chị" Lâm Hạ Lam đau đớn khóc lớn.
"Em không phải gánh nặng, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, cho dù em như thế nào tôi vẫn yêu em." Trương Mạn Hy ôm lấy Lâm Hạ Lam mặc người trong lòng ra sức giãy giụa.
Lâm Hạ Lam ôm lấy Trương Mạn Hy mà khóc rống lên.