Đăng vào: 12 tháng trước
Hai năm sau.
Trôi qua hai năm, mọi thứ thay đổi khá nhiều nhưng lòng người vẫn còn nguyên vẹn.
Hà Nhược Liên hiện tại đang giữ chức cố vấn pháp lý cho tập đoàn Chung Thị, sống cùng mẹ tại căn hộ chung cư bình dân ở thành phố Z.
Hai năm qua, Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên không hề liên lạc.
Đâu thể ngờ rằng, ngày hôm đó hắn đến trường đón cô tan học là lần cuối cả hai được nói chuyện và bên nhau.
Không một lời chia tay, người trốn tránh kẻ hiểu lầm, sự im lặng đã phá tan mối tình đầu ngọt ngào.
- Luật sư Hà!
Nhân viên trong tập đoàn thân thiện chào hỏi, không một ai không biết, hơn một năm nay tổng giám đốc theo đuổi luật sư Hà, nhưng hình như chưa được cô đồng ý.
- Xin chào!
Hà Nhược Liên mỉm cười cúi đầu đáp lại, sau đó đi thẳng ra bên ngoài, rời khỏi tập đoàn sau khi đến giờ tan làm.
Đúng lúc này, thang máy dành riêng cho tổng tài mở ra, Chung Đức Vĩnh nhìn thấy vội vàng bước nhanh đuổi theo, chắn ngay phía trước của cô công khai ngăn chặn.
- Để tôi đưa em về.
- Không cần.
- Để anh hai của mình đưa cậu về, đi bộ thì biết khi nào mới đến nhà.
Chung Gia Uyển từ phía sau đi tới, nháy mắt ám hiệu với Chung Đức Vĩnh.
Cô ấy và cô là bạn bè từ thời đại học, do vậy nên muốn cô làm chị dâu của mình, không ít lần giúp anh và cô có cơ hội gặp mặt.
Tuy biết rằng cô và Dịch Kính Nam đã từng có thời gian yêu nhau, nhưng mọi chuyện cũng gói gọn vào trong hai chữ đã từng.
Với lại mấy năm nay hắn như bốc hơi khỏi trái đất, chẳng liên lạc với bạn bè và cũng không một ai biết tin tức gì về hắn ngoài ông bà Dịch.
Bình thường mỗi ngày Chung Gia Uyển đều đón đưa bạn thân, nhưng do hiện tại cô ấy phải ra sân bay sang Ý công tác.
Mặc dù có thể cô đưa về nhà, nhưng lại muốn tạo cơ hội cho cả hai tiếp xúc.
- Mình bắt taxi đi về cũng được.
- Hazz, anh hai mình về nhà, đi ngang chung cư của cậu.
Có vấn đề gì đâu, bình thường nào Nhược Liên.
Chung Gia Uyển vừa nói, vừa nắm lấy cánh tay của Hà Nhược Liên lôi kéo ra ngoài, về hướng chiếc xe đang đậu ngoài sảnh tập đoàn và có anh tài xế đứng chờ.
- Gia Uyển...
- Anh hai của mình không có ăn thịt cậu đâu mà sợ, nếu có cũng sẽ chịu trách nhiệm.
Bị Chung Gia Uyển ép buộc ngồi vào trong xe, Nhược Liên ngượng ngùng sau câu nói trêu chọc đó, nhìn lên Chung Đức Vĩnh đang bước tới gần và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Không còn cách nào khác, cô đành đồng ý với hai anh em nhà họ Chung.
- Phiền anh quá tổng giám đốc.
- Anh hai của mình còn khoái nữa.
Gia Uyển cười rộ lên, sau đó giúp đóng kín cánh cửa, cho tài xế nhanh chóng khởi động lái đi như không cho Hà Nhược Liên tìm cách đổi ý.
Con gái mà, được đặc biệt quan tâm thế nào cũng động lòng.
...ΩΩΩΩΩΩ...
Một tuần sau.
Hôm nay là sinh thần của Chung Đức Vĩnh, giống như mọi năm được anh tổ chức trong khuôn viên Chung Gia.
Hà Nhược Liên đương nhiên được mời tham dự, chẳng những thế chủ nhân bữa tiệc còn đang muốn tạo bất ngờ đặc biệt cho cô.
Lúc này, Chung Gia Uyển nắm lấy cánh tay kéo cô ra ngoài khuôn viên để gặp gỡ mọi người.
Do cô không quen với bữa tiệc sang trọng, lại thêm phải đối diện và tiếp xúc với những người có tầng lớp thượng lưu, điều đó khiến cô e dè và mặc cảm về bản thân của mình.
- Nhược Liên!
Chung Đức Vĩnh nhìn ngắm Hà Nhược Liên đắm đuối, tình cảm đặc biệt thể hiện rõ rệt qua ánh mắt và sắc mặt của một chàng trai si tình.
Bao nhiêu năm đơn phương, ngực trái đau nhói khi chứng kiến cô và người bạn thân Dịch Kính Nam hạnh phúc bên nhau.
Anh thích cô, thích trước ngay cả Dịch Kính Nam, nhưng vốn dĩ là một người trầm tính, cục súc và chưa từng có bạn gái nên không biết cách thổ lộ tình cảm của mình với đối phương.
Sau khi nghe con trai bày tỏ nỗi lòng, bà Chung đã từng ngỏ lời với bà Hà bảo rằng muốn kết thông gia, nhưng lúc đó Hà Nhược Liên đang là sinh viên nên bà ấy từ chối.
Chung Đức Vĩnh không trách, có trách thì trách bản thân thiếu bản lĩnh, gặp cô ấp úng chẳng biết bày tỏ tình cảm thế nào, vậy nên Dịch Kính Nam mới có cơ hội bước vào trái tim ấm áp của cô.
Qua hai năm, từng đấu tranh và dằn vặt tâm lý rất nhiều, cuối cùng anh chấp nhận đánh mất tình bạn với Dịch Kính Nam chỉ để theo đuổi cô.
Tối nay, nhân dịp sinh thần năm 27 tuổi của mình, anh sẽ chính thức nghiêm túc tỏ tình với cô.
Hà Nhược Liên ngượng nghịu, cố gắng ngụy tạo thần sắc tự nhiên nhìn mọi người, lãnh tránh ánh mắt ngập tràn ẩn tình của Chung Đức Vĩnh.
- Anh hai, anh nhìn như vậy Nhược Liên sẽ sợ đấy.
Chung Gia Uyển huých khuỷu tay vào người của Chung Đức Vĩnh, nhướn mày ám hiệu.
- Xin phép.
Hà Nhược Liên cúi đầu, tiến lại chiếc bàn còn trống ngồi xuống, cảm thấy ngột ngạt với không khí nơi đây.
Chung Gia Uyển chau mày nhìn cô, sau đó nhìn lên anh trai, thái độ chán chường bất mãn ra mặt, lên tiếng:
- Anh vô dụng thật chứ, tỏ tình thôi mà cũng không làm được, đúng là ế bằng thực lực.
- Nhược Liên vừa mới đến, hấp tấp quá anh sợ...
- Để em chống mắt lên xem khi nào anh hành động.
Chung Gia Uyển bĩu môi khinh thường, bước lại bàn tiệc có Hà Nhược Liên đang ngồi để cô không cảm thấy lạc lõng.
Một lúc sau, Chung Đức Vĩnh đi đến về phía của cả hai, cúi thấp người lên tiếng nói với cô:
- Có vài người muốn gặp em.
Hà Nhược Liên có chút ngạc nhiên, đôi mắt mở ra to tròn nhìn anh.
Sau đó, anh bồi thêm:
- Quen biết rộng rãi sẽ tốt hơn cho công việc của em.
Hà Nhược Liên băn khoăn cân nhắc, sau đó gật đầu đứng dậy sánh bước cùng với Chung Đức Vĩnh, giao lưu với những tổng tài có tiếng và có quyền, trông họ rất giống một cặp và vô cùng đẹp đôi.
- Luật sư Hà và Chung tổng thật đẹp đôi, hy vọng hai người nhanh chóng cho chúng tôi uống rượu mừng.
Chung Đức Vĩnh mỉm cười vui vẻ với Trương tổng và các vị khách ngồi gần đó, chỉ riêng Nhược Liên là không thoải mái và đặc biệt khó chịu với sự gán ghép này, định lên tiếng phủ nhận thì anh cướp lời chen ngang:
- Cảm ơn Trương tổng!
Bỗng dưng không gian nơi đây nhốn nháo, các vị khách đột nhiên xoay qua xoay lại xì xầm bàn tán với nhau, tất cả ánh mắt đều tập trung vào chàng trai đang hiên ngang đi đến.
- Tôi cũng cảm thấy hai người thực sự đẹp đôi!.