Đăng vào: 12 tháng trước
Ta được Âu Nhạc Phong nhanh chóng hộ tống về nhà, khi ta bước chân vào khu biệt thự thì tiểu hoàng tử đang ngồi trong vườn nhàn nhã uống tách trà, trên tay cầm tờ báo, ta nhìn mà chảy nước miếng, sao anh của ta lại đẹp như thế này.
Matsumoto nhanh chóng để ý đến bóng dáng em gái mình, ừm, xem ra em gái mình thật sự vui đây “tiểu công chúa, lại đây”
Ta gật đầu đi qua ngồi, tò mò hỏi “có chuyện gì sao?”. Ta thấy ánh mắt tiểu hoàng tử chứa đựng nhiều nghi hoặc, dò xét khắp người ta.
Matsumoto đi thẳng vào vấn đề “tiểu công chúa, bớt qua lại với lão già Simon tại nước Paris này đi”, vì Matsumoto thường xuyên cho người theo dõi em gái của mình, sợ rằng em gái mình gặp bất trác.
Sắc mặt ta tái mét, ta bĩu môi, nhưng đành gật đầu “ngoan, tiểu công chúa, tiểu hoàng tử chẳng muốn tiểu công chúa bị lão huyền bà để ý và biết, vì tiểu công chúa có đôi chút giống mẹ, hiểu chứ”. Thấy em gái mình như vậy anh cũng đau lòng nhưng chẳng còn cách nào.
“vâng, em hiểu rồi”. Ta gật đầu, tiểu hoàng tử ôn nhu xoa lấy đầu ta, ánh mắt chứa chan sự ủy khuất cùng sự thương hại, ta phải ráng ngăn chặn nước mắt vì ta sợ tiểu hoàng tử lại đau lòng vì ta.
Âu Nhạc Phong thấy nàng mấy ngày nay chẳng vui, nên đã mang nàng đi leo núi giả cho thư giản tinh thần.
“này, em thật sự giống heo rồi đó”. Giọng nói giễu cợt của Âu Nhạc Phong vang lên, làm ta mất mặt, thở dốc, vì 2 năm nay sống quá sung túc , chẳng có phận động nhiều mà giờ đây vừa leo được vài bước đã thở dốc không ngừng, ta thẹn thùng nói “xì, có con heo nào mà dễ thương như em không”
Âu Nhạc Phong nhíu mày, bất chợt cười sảng khoái, nàng nói đúng, quả thật nàng rất đẹp, gò má ửng hồng, e thẹn, rất mỹ lệ, nhưng Âu Nhạc Phong chẳng dám đụng đâu, hai vị boss thật không dễ chơi. Thở dài, miệng vẫn còn mang chút cười “được rồi heo dễ thương, mau lên đi”
Âu Nhạc Phong nhanh chóng đưa tay của Âu Nhạc Phong ra, ta liền nắm chặt rồi cùng leo lên, cuối cùng ta cũng thành công, có đều ta nằm bệch xuống đất thở hổn hển.
Âu Nhạc Phong nhìn thấy thì cười thầm trong lòng, nhanh chóng rút ra chai nước đưa cho nàng uống “này”
Ta chụp lấy, uống cạn một hơi. “Phong, quả nhiên là anh”. Từ đằng sau vọng lại một tiếng nói ngọt ngào của một cô gái Pháp, ta xoay qua, trời ạ, quá mức đẹp, đẹp như thiên thần.
“ừ”. Âu Nhạc Phong chỉ trả lời qua loa, rồi lôi kéo ta đi, ta nhìn thấy cánh tay của Âu Nhạc Phong nắm chặt ta rất chặt, có cảm giác rất giống Hiếu Tùng.
Cô gái kia đi theo Âu Nhạc Phong, giọng có chút xúc động “Phong, em xin lỗi”. Nghe được chữ ‘xin lỗi’ thì Âu Nhạc Phong tự nhiên dừng chân lại, chỉ có ta là dừng chẳng kịp rơi vào vòm ngực rắn chắc của Âu Nhạc Phong.
Âu Nhạc Phong nhíu mày, xoa lấy đầu ta, rồi giọng nặng nề phát ra “Robert phu nhân, tôi chẳng dám nhận đâu”
“Phong, hãy thứ lỗi cho em, em….”. Cô gái kia bật khóc, Âu Nhạc Phong nhanh chóng dời đi.
Trên chiếc xe hơi, ta để ý sắc mặt Âu Nhạc Phong rất tệ, thậm trí còn ngồi ngẩn ngơ một mình nữa.
Âu Nhạc Phong vội thanh tỉnh lại thì thấy nàng đang ngắm mình bằng ánh mắt tò mò, cộng thêm chút thương hại thì Âu Nhạc Phong hơi nhăn mặt “Matsumoto tiểu thơ, tôi biết mình cũng đẹp trai lắm, nhưng tôi lại chẳng thể có lỗi với Matsumoto tiên sinh được”
“Ách…”. Ta cảm thấy Âu Nhạc Phong tội nghiệp giống ta, thế mà Âu Nhạc Phong lại trêu ghẹo ta, ta bĩu môi “đồ thiên hạ đệ nhất xấu xa”
Âu Nhạc Phong cười như không cười, nhún nhún vai. Ta cũng chẳng dám hỏi han gì nhiều, vì ta biết không nên đụng vào sự đau khổ của người ta.
Sau buổi ăn tối thì tiểu hoàng tử dắt ta đi dạo trên chiếc xe mui trần, cứ mỗi lần như thế là ta thích thú vươn cả người, ngắm cảnh đêm của thành phố Paris xinh đẹp.
“tiểu công chúa, cẩn thận”. Matsumoto lại chẳng hài lòng với cảm giác thích mạo hiểm và tốc độ của em gái mình.
Ta liếc sang trái nhìn lấy tiểu hoàng tử, chống tay lên cằm “tiểu hoàng tử, Âu Nhạc Phong cùng một cô gái tóc vàng có chuyện gì xảy ra”
Matsumoto nhíu mày “em gặp qua Lonna?”. Ta gật đầu “Vâng, chắc chắn Âu Nhạc Phong cũng như tiểu công chúa?”
Matsumoto cười lạnh “tiểu công chúa có ý gì với Âu đại thiếu gia đây?”. Ta nhíu mày, ôm bụng cười “tiểu hoàng tử nói sao?”
Matsumoto vội kéo em gái mình ngồi xuống kế bên mình, cười như không cười “tiểu hoàng tử cùng Âu Nhạc Phong cùng một trường, Lonna là hoa khôi của trường, hai người vừa gặp như ‘nhất kiến chung tình’, vì thế họ đã từng có thời kỳ rất hạnh phúc, cho đến một ngày nọ, tiểu hoàng tử cùng Âu Nhạc Phong về sớm hơn dự đinh tính cho Lonna bất ngờ thì bắt gặp Lonna đang làm tình cùng một người đàn ông tuổi xế chiều, Lonna còn nói ‘em cùng anh ta chỉ là tình một đêm, anh đừng ghen được chứ’ ”
“lúc đó Âu Nhạc Phong như tên điên xộc hẳn vào phòng đánh người đàn ông kia, rất may tiểu hoàng tử lôi được Âu Nhạc Phong đi, vì tiểu hoàng tử cùng Âu Nhạc Phong phải giấu mặt rằng mình là con nhà nghèo để tránh một số phiền phức, Lonna đã quay về sau hai tháng biệt tăm và là Robert phu nhân, theo tiểu hoàng tử điều tra, gia đình Lonna bị phá sản, Lonna phải cùng với một doanh nhân như Robert kết hôn để duy trì cho gia tộc”
“Âu Nhạc Phong chưa từng hỏi han và biết chút chuyện gì sao?”. Nghe tới nay thì ta đã hiểu vì sao Âu Nhạc Phong lại thế rồi, anh ta cho rằng các phụ nữ chỉ thích ‘tình một đêm’
Matsumoto lắc đầu “chưa, hắn ta chẳng muốn biết và không cần biết, đó là lần đầu tiên tiểu hoàng tử cảm thấy hắn nghiêm túc trong tình yêu” đó cũng là lần cuối cùng kết thúc tình yêu trong lòng Âu Nhạc Phong.