Chương 6: Phần 8

Tiểu Thuyết Hồi Hộp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôi ở đây hết nằm rồi lại ngồi gần 20 tiếng rồi.

Rốt cuộc thì bọn họ có thể tra ra được cái khỉ gì không vậy?

Chi bằng trực tiếp hỏi tôi còn lẹ hơn.

Nếu như không phải vì bọn họ thẩm vấn luân phiên cả đêm qua khiến tôi không thể chợp mắt thì có lẽ tôi đã nói cho bọn họ biết rồi, dù sao thì tôi cũng là một người rất coi trọng giấc ngủ.

Đáng tiếc rằng, chiến thuật nên được sử dụng thì không dùng, cái không nên dùng thì lại được sử dụng một cách mù quáng.

Với tốc độ của họ, để điều tra ra việc đó còn phải mất bao nhiêu thời gian nữa đây?

Có lẽ là 24 giờ nữa, không, có lẽ không lâu đến mức đó.

Có điều... không còn nghi ngờ gì nữa, mất bao lâu để tìm ra bằng chứng đây? Haha.

Đội trưởng Lâm vẫn luôn thông qua CCTV trong phòng thẩm vấn theo dõi Trương Diệu.

Từ chiều hôm qua đến giờ, anh ta vẫn luôn tỏ ra rất ung dung nhàn nhã, như thể trong đầu đã có sẵn kế hoạch chu toàn, sự căng thẳng ngày hôm qua dường như chưa từng tồn tại.

Anh ta rất lịch sự với những đồng nghiệp đến đưa nước và chăn cho anh ta, trên môi luôn nở nụ cười.

Thoạt nhìn cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lâu dần lại trở nên rất quỷ dị, khiến người ta muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của anh ta.

Cảnh sát Tiểu Vương gõ cửa và bước vào.

"Thưa sếp, đồng nghiệp đi tìm túi rác báo lại, nhà máy xử lý rác thải nói rằng hôm qua rác thải của toàn bộ thành phố đã được thu gom và nghiền nát, họ đang định mang đi chôn lấp, mặc dù họ vẫn chưa vận chuyển đi, nhưng mà trước tiên chưa cần bàn đến số lượng khổng lồ của rác sau khi bị nghiền nát, chỉ riêng với mức độ nát vụn của nó, cho dù có tìm ra gì đó cũng không cách nào chứng minh được nó là do Trương Diệu vứt ra, căn bản không thể nào dùng nó làm bằng chứng.

Ngoài ra, điều tra về chủ hộ 801 và Trương Diệu cho thấy, bà cụ 801 từ Lâm Thạch chuyển đến đây vào 5 năm trước, có 2 người con trai và 3 đứa cháu, nhưng mà hình như cả hai gia đình đều đã đoạn tuyệt quan hệ với bà cụ từ hơn 20 năm trước rồi, nguyên nhân cụ thể còn phải chờ báo cáo của mấy anh em vừa đến Lâm Thạch điều tra.

Trương Diệu, năm nay 38 tuổi, cũng là người Lâm Thạch."

Nói đến đây, cảnh sát Tiểu Vương ngẩng đầu nhìn đội trưởng Lâm, đúng lúc chạm mắt với đội trưởng Lâm, cậu ta nhanh chóng dời mắt đi và tiếp tục: "Trên hồ sơ của anh ta có ghi chép rằng anh ta sống trong cô nhi viện từ nhỏ, đến khi học đại học mới chuyển đến Lệ Tân, cho dù là học đại học, thi lên thạc sĩ hay tiến sĩ anh ta đều học tại Đại học Lệ Tân. Sau khi tốt nghiệp, anh ta lựa chọn ở lại Đại học Lệ Tân để giảng dạy. Sinh viên và thầy cô trong trường đều đánh giá cao anh ta, anh ta được nhận xét là một người hiền lành nho nhã, chưa từng nổi giận với bất kỳ ai. Ngày xảy ra vụ án, anh ta từ phó giáo sư được phong thành giáo sư vì có thành tích xuất sắc trong nghiên cứu tinh chế xyanua từ rễ cây, trở thành vị giáo sư trẻ tuổi nhất tại Đại học Lệ Tân và cũng là giảng viên được các sinh viên yêu thích nhất.

Điều tra cho thấy, giữa anh ta và nạn nhân thực sự không có nhiều liên hệ, điều trùng hợp duy nhất là vào ngày 4/9, cả anh ta và nạn nhân đều đeo một chiếc balo leo núi cỡ lớn ra ngoài, khi trở về thì chiếc balo này đã biến mất, lúc đi cách nhau 2 tiếng, lúc về cách nhau 3 tiếng. Ngoài ra, mấy anh em đến Lâm Thành điều tra đã tìm ra cô nhi viện anh ta từng sống nhưng nó đã đóng cửa và họ đang cố gắng tìm cách liên lạc với người phụ trách cô nhi viện. Điều trùng hợp nhất là vào lúc 6h sáng ngày 4/9, bà lão ở 801 từ bên ngoài trở về, hớt ha hớt hải đi thang máy lên sân thượng, đến nhà cũng không về, sau này cũng không bao giờ thấy bà ta xuất hiện nữa".

Đội trưởng Lâm nhìn Trương Diệu đang ngồi ngay ngắn trong phòng thẩm vấn, suy nghĩ một lúc: "Còn bao lâu nữa thì đủ 24 tiếng?"

Cảnh sát Tiểu Vương liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn 75 phút nữa.”

“Đủ rồi, đi, vào hỏi anh ta thử xem”. Đội trưởng Lâm nói xong, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, đi ra ngoài trước.