Đăng vào: 12 tháng trước
a12 tháng 10 Nông lịch, Lập Đông, âm u, tiểu tuyết, lạnh.Tuyết ở nội địa Trung Nguyên thật là cực ôn nhu, nửa đêm lặng lẽ im tiếng xuống đất, phảng phất như sợ quấy nhiễu ai vậy.
Chờ ngươi vừa say giấc sâu tỉnh lại đẩy cửa ra nhìn lên, nha, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh trắng xóa, thế mới biết là xuống tuyết.
Bạch Tinh phủ thêm áo da cũ, nhìn chằm chằm cái lỗ rách lớn hơn nữa của cửa sổ giấy mấy lần, cảm thấy có khả năng thật sự nên đổi một tờ mới.
Gương mặt nửa đêm lộ ở bên ngoài đã cảm giác có hơi hơi lạnh.
Bầu trời còn đang bay lả tả những hạt nhỏ vụn, dừng trên mái hiên nóc nhà, phát ra tiếng tí tách cực kỳ nhỏ.
Là tiếng tuyết rơi.
Nàng đẩy cửa ra ngoài, để lại tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt, đây là tiếng kêu rên tuyết phát ra khi bị dẫm bẹp.
Cũng chẳng qua là sâu cỡ một lóng tay, động tĩnh còn rất lớn, có chút ý tứ như hư trương thanh thế, nàng nghĩ.
A Hôi cũng mười phần khinh thường với chút tiểu tuyết này của Đào Hoa trấn, bạch nhãn* quả thực là sắp lật đến trên bầu trời ấy, lúc xoạch xoạch nhai cỏ khô hừ lạnh liên tục, cảm thấy một chút mấy thứ màu trắng này căn bản không xứng gọi là tuyết.
*: có từng giải thích ở một cuốn khác của mình, nhưng giờ giải thích tiếp.
Chắc phần lớn các bạn đều từng đọc truyện tranh hay xem anime nhỉ, hoặc là lúc bình thường đó, khi bạn xem thường hay muốn tỏ ý khinh bỉ với gì đó, thường thường sẽ trợn mắt lên, hất mắt lên làm phần tròng trắng hơi nhiều hơn đồng tử đen, và lúc đó mắt ta thành bạch nhãn (không phải bạch nhãn của tộc Hyuga đâu nha).
Nó ra đời cùng với gió tuyết, những cái đó đều là chảy xuôi trong huyết mạch cùng cốt tủy, cuồng phong tuyết lớn chân chính là bộ dáng gì, chẳng lẽ nó không rõ ràng lắm sao?
Bạch Tinh chải lông cho nó, suy xét tới hôm nay phải lên phố chọn mua đồ, lúc đi cách vách ăn cơm dứt khoát dắt nó theo luôn, đỡ phải lại trở về nữa.
Mạnh Dương sớm đã rời giường bận rộn rồi: Hôm nay là Lập Đông, chiếu theo truyền thống là phải ăn sủi cảo, nhân thịt heo cải trắng!
Cải trắng tươi trong đất trồng rau ở tiểu viện còn chưa nhổ đâu, hiện giờ đều bị tuyết phủ thành một đám những cái bọc lớn phồng lên, chỉ cần ôm lấy dùng sức vặn, răng rắc, trọn một bắp liền xuống nè.
Thịt ba chỉ treo dưới mái hiên để đông lạnh, phải lấy vào nhà để rã đông trước đã, bằng không đợi chút nữa không dễ băm nhân.
Lúc chàng đi nhổ cải trắng, thấy một đám bọc tuyết kia thật sự ngây thơ chất phác, trong lòng chợt động, thu lấy lớp tuyết sạch sẽ bên ngoài lại, vo thành hai cái cầu tuyết rắn chắc một lớn một nhỏ, đông lạnh đến đôi tay đỏ bừng.
Kích thước lớn nhỏ không khác mấy, cái nhỏ cũng lớn như nắm tay vậy, một trên một dưới chồng lên, y như hồ lô ấy.
Nhéo một khối ruột bí đỏ tươi ấn vào vị trí chính giữa hơi ngã về dưới một chút của cầu tuyết nhỏ, lại dùng que than chấm hai cái lên trên mặt, đây là cái mũi với đôi mắt nè.
Bầu trời còn xuống tuyết đây, lạnh quá đi mất, chàng ôm cánh tay dậm chân suy nghĩ một chút, chạy chậm đến sương phòng, lấy giấy dày dùng để dán đèn lồng cắt một cái, thắt lên cho người tuyết giống ngư đeo khăn vây cổ vậy, lại làm một chiếc mũ đỏ.
Ai, này đây liền ấm áp rồi.
Lúc Bạch Tinh dắt A Hôi đi vào, đón mặt liền nhìn thấy hàng xóm nâng một người tuyết nhỏ về phía mình như hiến vật quý, "Xem nè, Bạch cô nương, còn có người tuyết bồi chúng ta ăn Tết nha."
Tuyết rơi đậu trên mũ màu đỏ, làm nổi bật lên thật là tươi sáng.
Trước mắt Bạch Tinh sáng ngời, đây thật đúng là cực kỳ đáng yêu.
Trong lòng nàng lập tức mềm mại một mảnh, liền nắm tay Mạnh Dương, thật cẩn thận mà sờ soạng vài cái.
Thật tốt.
Xúc tua lạnh lẽo, nhưng người tuyết này tròn vo, khóe miệng cũng cong lên, chắc là đang cười nhỉ?
A Hôi nhìn đến tò mò, cũng tới xem náo nhiệt, kết quả phát ra một tiếng phì phì trong mũi liền thổi rớt mũ của người tuyết, dọa cho hai người nhảy dựng, nhanh chóng lấy người tuyết ra xa xa.
Rốt cuộc là không bảo hiểm, Bạch Tinh cân nhắc một phen, nâng người tuyết lên khỏi mặt đất, trân trọng mà đặt nó trên đầu tường giữa hai tòa viện tử.
Bởi vậy, ai cũng có thể nhìn thấy rồi.
"Bạch cô nương, đây là ngựa của ngươi sao?"
Lần đầu Mạnh Dương nhìn thấy con ngựa thần tuấn như vậy, lập tức kinh hô liên tục khen không dứt miệng, sau khi được Bạch Tinh đồng ý thì run rẩy duỗi tay đi sờ, kết quả bị cắn tóc một cái.
Mạnh Dương: "......"
Hu hu, da đầu đau.
Bạch Tinh vừa rơi xuống đất, mi tâm hung hăng nhảy nhảy, duỗi tay bóp chặt lỗ tai to của A Hôi, "Nhả ra."
A Hôi cũng nghiêng đầu, trợn tròn đôi mắt nhìn nàng: Ngươi quả nhiên có ngựa khác ở bên ngoài! Ta đồng ý cho hắn sờ soạng sao? Háo sắc á!
Quên nói, A Hôi là một con ngựa cái nhỏ.
Không thế nào được, Bạch Tinh đành phải dùng một quả táo hối lộ cho, lúc này mới cứu vớt được mái tóc ướt dầm dề của Mạnh Dương.
Người sau vừa được tự do một cái liền nhanh chóng nhảy sang một bên, lệch mũ tràn ngập cảnh giác mà nhìn chằm chằm A Hôi, sợ nó bước tiếp theo đây sẽ dứt khoát lướt qua bàn tới cắn mình.
Chân ngựa dài như vậy, nhảy lên cái nhất định rất nhẹ nhàng.
Bạch Tinh trước hết là xin lỗi với Mạnh Dương bộ dáng hỗn độn, lại cảnh cáo A Hôi không được làm càn.
Vật còn sống với cây non là giống nhau, không thể quá chiều, bằng không nhất định sẽ mọc nghiêng, liền không thể dùng.
Thấy nàng động chân hỏa*, lúc này A Hôi mới thu liễm, ấm ức mà cắn quả táo đi góc tường gặm.
*: ý nói thật sự tức giận lên.
Hừ, càng muốn dùng mông hỉnh với các ngươi!
Lòng còn sợ hãi mà nhìn A Hôi mấy cái, lúc này Mạnh Dương mới bưng cơm sáng ra:
Cháo gạo kê ánh vàng rực rỡ được hầm đến sền sệt, sau khi gặp lạnh thì mặt ngoài nháy mắt liền kết thành một mảng da gạo thật dày, trông như là lạnh, nhưng chỉ cần dùng mũi đũa chọc rách một chút, khí nóng âm thầm kích động phía dưới sẽ liền điên cuồng trào ra.
Nếu mà gấp gáp tham ăn hốt uống mà húp, thì sẽ bị phỏng hỏng.
Hừ, cháo nóng cũng không phải là dễ chọc, nhất định lập tức cho ngươi mấy nốt bỏng rộp to để xem lợi hại một phen.
Phải trước hết là từ từ ăn đi lớp da gạo nuôi người ở mặt trên nhất, lại bỏ trứng luộc đã bóc vỏ trên lên chọc nát, lòng đỏ trứng vỡ vụn nhanh chóng hòa tan trong nước cháo, hòa hợp làm một thể với gạo, vị càng ngon thơm thuần phong phú hơn.
Quan trọng nhất chính là, không nghẹn người.
Ánh nắng bị tuyết ánh lên, càng thêm sáng ngời, hai người ngồi bên cửa sổ dùng cơm, trơ mắt nhìn viên tuyết có chút như muối thô theo gió bay vào, hơi lăn lộn mấy cái, liền lừa mình dối người mà rơi vào trong chén:
Các ngươi không nhìn thấy nhỉ?.
ngôn tình ngược
Tuyết đã xuống mấy canh giờ, thứ dơ trên trời sớm đã bị mang đi sạch sẽ, còn có đứa bé bướng bỉnh chuyên môn ngửa đầu, duỗi dài đầu lưỡi đón tuyết ăn đó.
Cũng không dơ.
Còn có tóp mỡ thừa lại tối qua, chỉ cần vẩy chút muối ăn là liền cực kỳ thơm ngọt.
Cho một hai viên vào trong chén cháo, mặt ngoài sẽ lập tức hiện lên một tầng váng dầu nhàn nhạt, cả một chén đều mang theo mùi thịt đó.
Lúc khô xốp giòn, sau thì mềm dẻo, cắn póc một cái, một cỗ hương thơm mỡ heo trực tiếp chui vào đỉnh đầu luôn! Bạch Tinh cảm thấy mình nhất kiến chung tình với loại thứ tốt như tóp mỡ này.
Đây thật đúng là bảo bối!
Mạnh Dương đã một lần nữa đội kỹ mũ nhẹ giọng mà nói: "Hôm nay là lập đông, ấn quy củ là phải ăn sủi cảo, lợn rừng mà Bạch cô nương săn rất béo, chúng ta có thể ăn nhân thịt heo cải trắng đó."
Dừng một chút rồi lại cố ý cường điệu: "Có thể cho nhiều thịt!"
Lúc nói tới đây, trên mũ chàng nhưng là còn có một loạt dấu răng ngựa rõ ràng đâu.
Bạch Tinh dùng sức gật đầu, lặp lại theo, "Cho nhiều thịt."
Nàng thích ăn thịt.
"Lòng là đựng đồ dơ, để sống không dễ cất, không bằng lấy đến cùng với cả lòng gà làm món kho luôn đi." Con mồi là hàng xóm săn được, tuy nói đã công đạo chính mình tùy ý xử trí, nhưng Mạnh Dương cảm thấy vẫn là có thương có lượng mới tốt.
Món kho?! Trong lòng Bạch Tinh đột nhiên run lên, đó là cái gì? Nghe tới hình như ăn rất ngon!
Vì thế cứ định như vậy rồi:
Hai người đi bán lông lợn rừng trước, sau đó đi cửa hàng hương liệu phía tây chợ mua hương liệu cần có cho món kho và hầm thịt tiếp đó.
Đi ra ngoài vài bước, Bạch Tinh còn lưu luyến mà bịn rịn mỗi bước đi, chuyên đi ngắm tiểu người tuyết ngồi trên tường viện cao.
Cái bụng nó tròn trịa, nhưng bởi vì đứng ở cao, thế mà lại hiện ra vài phần oai phong, cực kỳ giống binh lính béo giữ nhà hộ viện.
Trắng như vậy, trắng đến lóa mắt.
Trắng? Trắng giống như giấy.
Lúc này Bạch Tinh mới hậu tri hậu giác nhớ tới cửa sổ giấy, lại hỏi có thể mua được ở đâu.
Sau khi nghe nàng nói cửa sổ giấy vẫn luôn là rách, cả người Mạnh Dương đều chấn kinh rồi.
Tuyết cũng rơi rồi, thế mà có người trong phòng ngay cả một tấm cửa sổ giấy hoàn hảo cũng không có?!
Bạch Tinh đã quen màn trời chiếu đất, tự nhiên không cảm thấy có gì, nhưng nàng thấy biểu tình gần như khoa trương kia của đối phương, thế mà không thể hiểu được mà chột dạ, vì thế ngay cả gật đầu cũng không có quyết đoán như vậy.
"Cái này không được!" Thư sinh xưa nay mềm múp phảng phất như đột nhiên biến thành sắt thép, trông qua cứng rắn lại quả quyết, đứng trên nền tuyết mỏng hồng hộc nhả hơi trắng.
Giữa hai đường chân mày chàng nhíu thành một mẩu thật lớn nhanh chóng quyết định nói, "Ngay cả cửa sổ giấy cũng không có, thế đệm chăn đắp và trải thì sao?"
"Có cửa sổ giấy," Bạch Tinh không phục, nhỏ giọng nói, "Chẳng qua......"
Chẳng qua là rách thôi, nhưng ngươi không thể nói không có nha, quá không nói lý.
Lúc biết được hàng xóm mới thế mà ngay cả ổ chăn với chăn trải đệm cũng không có, Mạnh Dương y như là tùy thời đều có thể nhảy dựng lên, "Giờ chúng ta đi mua bông ngay, ta biết làm chăn! Một ngày là có thể làm tốt!"
Đệm chăn trải nhà chàng đều là tự mình làm.
Có 2 cái là năm đầu tiên làm, đường may thô ráp, nhìn qua cũng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng về sau liền càng làm càng tốt.
Xem ra, người chỉ cần tôi luyện thì việc gì cũng có thể học được, chẳng sợ trước kia là sống trong nhung lụa đó.
Nhưng Bạch Tinh cảm thấy không cần phải thế.
Nàng có rất nhiều tấm da thú rắn chắc và áo da, trải và đắp đều có, buổi tối nếu mà đắp kín quá thì thậm chí còn ra mồ hôi đó, so ra có thể ấm áp hơn gì mà bông biếc nhiều.
Cứ mãi kiên trì lấy, Mạnh Dương rốt cuộc đánh mất ý niệm đi bức hàng xóm mua chăn đệm trải, nhưng chàng lại rất ngoài ý muốn mà phát hiện, đối phương thế mà ngược lại......!có chút thất vọng?
"Bạch cô nương?" Chàng nghi hoặc nói.
Bạch Tinh thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu.
Tuy một lời chưa nói, nhưng thậm chí ngay cả 2 dúm tóc xoăn chui ra từ mũ kia cũng giống như là gục xuống, trở nên ủ rũ cụp đuôi.
Nàng xác thật là có chút thất vọng, vì thế miệng mím đến gắt gao, trộm giơ chân đá bay một hòn đá nhỏ trên mặt đất.
Chẳng lẽ ngươi không muốn xem thử da hổ ta tự tay săn sao? Hoa văn thật xinh đẹp lắm, còn có hàm răng với cái đuôi đó..