Chương 42: C42: Tây Nam (9)

Tiêu Dao Xuân Diệu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong hang động rất ẩm thấp, phía trên đỉnh có mạch nước lưu thông, nước ứ động nhiều rỏ xuống mặt đá dính bùn đất trơn trợt. Càng vào sâu, điểm ánh sáng nhỏ cũng không có, không khí loãng dần làm Xuân Diệu khó khăn di chuyển, trên người nàng không mang hỏa điểm, chỉ có thể thuận theo quán tính bám vào vách đá cẩn thận bước đi.

Động càng vào càng hẹp, đường cũng không tốt liên tục uốn lượn lên xuống, khi đến một đoạn vách Xuân Diệu linh cảm bản thân như đi vào phải một vòng cung liền quay đầu trở lại. Phải nhiều lần như vậy Xuân Diệu trên từng đoạn cung kiểm tra kỹ lưỡng, không lâu sau bắt được một cái hố rỗng rất to trên mặt tường. Cái hố khá sâu, đẩy cả khủy tay vào cũng không chạm được tới đáy, có chút tiếng rì rào tích tóc trong bọng vang ra làm gai óc người. Xuân Diệu nhắm chặt mắt đẩy trọn cả tay vào.

Đó là một cái ổ bọ, Xuân Diệu cảm nhận rõ rệt cảm giác côn trùng chạy loạn dưới da nàng. Khi vòng tay qua một đoạn, Xuân Diệu đụng trúng hai cái hốc nhỏ bên trong, nắm đến còn có thể xoay được. Xoay ngược nó đi liền nghe tiếng cơ quan động, Xuân Diệu bám vào vách đá di chuyển. Giữa vòng cung lúc trước mở ra một cái lỗ khá to trên vách, vừa vặn một người lớn chui qua.

Không gian tĩnh mịch, Xuân Diệu đối trước vách đá bất động chăm chăm im lặng nhìn, có gì đó trước mắt nàng. Tay nàng vô thức vươn lên phía trước...

Một cú chộp bất ngờ từ sau lưng kéo Xuân Diệu ra khỏi vách đá ngã xuống đất, Xuân Diệu vô cùng hoảng loạn chống cự.

"Là ta!"


Lời vừa dứt, ánh tranh bất ngờ toả ra, một ngọn lửa được đốt lên ngay chính điểm Xuân Diệu muốn vươn tay tới. Xuân Diệu cùng Tiêu Dao Du ngẩn đầu nhìn lên tên Tang nhân đứng sát cách họ chỉ một vách tường, cả hai dường như không thở.

"Lão tam, sao thế? Ngươi lại đốt đuốc? "

Tên Tang nhân cầm ngọn đuốc quay đầu, nét mặt cẩn trọng quan sát mọi thứ xung quanh sau cái lỗ hang đá:"Điểm cơ quan mở".

Người kia cười to:"Ngươi biết chỗ này địa quan đều thỉnh thoảng tự hoạt động, không cần lo lắng, tắt lửa đi, nếu không lại dụ đến vài thứ không sạch sẽ hảo phiền phức!"

Tên Tang nhân vẫn cẩn trọng quan sát, nghe người kia nói quay đầu hừ một cái sau đó hành động mạnh thổi tắt lửa.

Tiêu Dao Du ôm chặt Xuân Diệu nằm trong lòng che kín miệng nàng. Ánh lửa tắt đi, nghe tiếng bước chân xa dần cùng tiếng thạch quan đóng lại hoàn toàn mới buông lỏng người . Lúc này Tiêu Dao Du mới để ý cảm giác buốt rát trên mu bàn tay mình nơi mười móng tay Xuân Diệu bấu chặt vào cố gắng mở nó ra khỏi miệng nàng. Tiêu Dao Du liền sững sốt buông tay. Tiêu Dao Du nghe rõ tiếng hơi thở không đều khó nhọc từ Xuân Diệu cùng cảm giác ướt át nơi lòng bàn tay. Bàn tay Tiêu Dao Du ôm trước ngực Xuân Diệu cảm nhận rõ nhịp tim của nàng rất dồn dập, Tiêu Dao Du chặc lưỡi một cái tự trách bản thân quá bất cẩn. Bắt tay nàng đo lấy, mạch nhịp của Xuân Diệu càng lúc càng hoảng loạn, tiếng hô hấp như bị nghẹn lại, Tiêu Dao Du hai hàng chân mày nhếu chặt, trong lòng hét to không ổn!

Tiêu Dao Du xoay người Xuân Diệu lại đối diện mình, để nàng ngồi vòng qua người, một tay đỡ lấy đầu nàng, một tay bịt mũi sau đó hít một hơi dài đối nàng truyền hô hấp. Lúc nhận ra hành động của Tiêu Dao Du, Xuân Diệu ở trong lòng Tiêu Dao Du phản ứng rất kịch liệt, chỉ là sau đó thêm vài lần liền không thấy Xuân Diệu hành động gì nữa, chỉ nằm trong lòng Tiêu Dao Du nắm chặt lấy áo nàng.

Đến khi bắt được hơi thở nhịp nhàng từ Xuân Diệu, Tiêu Dao Du mới dừng lại, trong bóng tối dày đặc Tiêu Dao Du ôm Xuân Diệu đỡ nàng nằm trong lòng mình. Xuân Diệu im lặng rất lâu, đến độ Tiêu Dao Du duy nhiên cho rằng không phải bản thân lỗi cũng bắt đầu thấy chọt dạ mà mở lời.

"Ngươi..."


Bốp! Tiếng kêu vang lên rõ ràng.

Lời còn chưa nói xong, một cái tát trời giáng đã đến thẳng trên mặt Tiêu Dao Du. Da mặt tê rát, nếu nơi này là có ánh sáng sẽ thấy rõ một vệt đỏ to in hằn trên má nàng.

Tiêu Dao Du cái gì cũng không nói. Nàng đỡ Xuân Diệu ra khỏi lòng mình, đứng dậy rời đi.

(buồn ngủ quá nên Qh giữ nguyên nguyên tác từ đoạn này trở sau nhé)

"Địa cơ quan này không phải chỗ đùa giỡn ra vào, ngươi quyết định tốt nhất chỗ ta theo dõi, ta không phải lần nhất nói ngươi nghiêm túc hành động, không phải chỗ một mình ngươi hiểm đến điểm liên hệ hài tử cùng ta, của ngươi là sinh mệnh, của người khác cũng là sinh mệnh, là sinh mệnh thì đều như nhau, nếu ngươi còn ở nơi này gây rắc rối ta không chắc lần sau sẽ lại chọn sinh mệnh ngươi". Tiêu Dao Du lạnh âm phát.

Nàng không đáp. Xuân Diệu nhìn rõ trường cảnh hiện tại, nhưng chỗ Tiêu Dao Du mạo phạm nàng, chỗ nàng không phải nói một lời liền bỏ qua được. Duy điểm đối với nàng trọng yếu trước mắt không phải ở chỗ nàng trong sạch mà điểm mấy mươi đứa nhỏ còn xuyên thạch động bị buôn qua biên giới. Nơi nàng quản con dân lợi ích cũng không thể quản bản thân lợi ích trước tiên. Tiêu Dao Du nói nặng nàng đích xác không phải sai, rằng chỗ nàng đích thực hành động quá cảm tính lỗi.

Thời điểm Xuân Diệu quan thị, không phải lần đầu bước vào thạch động núi sâu. Ngãi Hữu quan thị, nàng từng vào rất sâu một hào vàng mở, duy thị điểm nơi đó không khí pha bùn cũng không khó thở đến này. Nơi thạch động này, vị trong không khí cuộn lên một mùi tanh tưởi vô cùng khó chịu, thực không phải chỗ người có thể sinh hoạt. Vị tanh kia ám trong không khí đến độ thực muốn đoạt người sinh mệnh, lại hao trong một vùng tối đen như mực, cả màn đêm cũng không tối đen đến được như thế. Xuân Diệu cảm giác như mình bị nuốt trọn trong cái không gian đen mù mịt bất tận.


Xuân Diệu tâm trạng cùng thể chất không được ổn định, từ ngay điểm Tiêu Dao Du cùng nàng nói qua. Chỗ y một chút cũng không để ý nàng hành động, rằng y cứ như thế buông nàng xuống rời đi, Xuân Diệu là giận nhưng cam tâm, nàng nén toàn bộ bản thân một bên, nghe tiếng bước chân của Tiêu Dao Du theo sau y, rằng cũng không biết qua bao lâu trong cái không gian bất tận đi mãi trong hang động ấy, nàng thấy ánh sáng để bước ra. Đối trước mắt nàng một thân phục tả tơi, Tiêu Dao Du ngẩn cao đầu nhìn lên rừng cây to lớn, ánh nắng gây gắt của buổi trưa xuyên qua kẻ lá đánh vào mặt y. Rằng khi người đó quay đầu lại nhìn nàng, Xuân Diệu nhìn cảm giác rằng cái gì đó rất thân thuộc, như cảnh tượng này nàng đã từng trải qua.

Đã từng trải qua! Đây cũng chính là điều Tiêu Dao Du nghĩ đến khi quay đầu lại và nhìn thấy Xuân Diệu. Tiêu Dao Du nghĩ bản thân điên rồi khi từng lông tơ sợi tóc, từng hạt neutron trên cơ thể mình nhận ra rằng hình ảnh này rất quen thuộc: Xuân Diệu đứng đó với một mái tóc loạn, y phục sộc xệch, mắt nàng mở khẽ, một cơn gió thổi qua làm tóc nàng tung nhẹ lên một ít vướn vào kẽ môi, nàng ngẩn đầu đôi mắt mở nhìn vươn vào ta. Trong con ngươi rất xanh ánh vàng ấy như thể nó thâu lấy thứ gì đó rất đổi ngạc nhiên, rằng người trước mắt nó rất đổi ngạc nhiên.

Tiêu Dao Du thà tin rằng bản thân là đang Déjà vu còn hơn là tin rằng mình có cảm giác kỳ quái gì cùng Xuân Diệu.



1