Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Đăng vào: 12 tháng trước
Chiết Trúc thỉnh chiến Bình Nhất Phồn.
Bình Nhất Phồn ứng chiến.
Chiết Trúc thắng.
Chiết Trúc thỉnh chiến Vũ Vô Chính.
Vũ Vô Chính ứng chiến.
Chiết Trúc thắng.
Lâm Sơ đang bay qua tòa lôi đài kế tiếp thì gặp Thu Dư Trần.
Thu Dư Trần chắp tay nói: “Chiết Trúc sư muội, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ.
”
Lâm Sơ: “Sư huynh khen lầm rồi.
”
Thân thể này của Lâm Sơ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, rất xứng với hình tượng bạch y tiên tử, nhưng chính hắn lại nghe không quen lắm.
Thu Dư Trần nói: “Sư muội, hôm nay ngươi đã đánh hơn chục trận rồi, nên nghỉ ngơi thôi.
”
Lâm Sơ: “Đánh xong trận này ta sẽ nghỉ.
”
Kiếm quang.
Kiếm khí.
Đâm, chém, điểm, phách.
Qua mấy tháng, cảm giác cầm kiếm ngày xưa rốt cuộc đã trở về, ba thước thanh phong trong tay, tinh thần vẫn luôn mơ màng của hắn cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa dẫm rồi.
Hệ thống tu luyện thế giới này đại khái giống với kiếp trước, trước tiên là Trúc Cơ, đả thông kinh mạch, sau đó kết đan, nối liền khí hải, rồi sau đó Nguyên Anh, luyện thành pháp thân, cuối cùng là độ kiếp phi thăng.
Trúc Cơ dựa thiên phú, Kim Đan dựa ngộ tính, Nguyên Anh lại càng thêm huyền diệu hơn, thiên phú ngộ tính cơ duyên thiếu một thứ cũng không được.
Trong đệ nhất Thượng Lăng thí, các đệ tử Tiên Đạo Viện ít nhất đã phải qua Trúc Cơ, hoặc là sắp thuận lợi Trúc Cơ.
Đệ tử danh môn đại phái tu luyện từ nhỏ, có không ít Kim Đan kỳ, Nguyên Anh thì vẫn chưa thấy, chẳng biết trong 30 người đứng đầu Chân Võ Bảng có ai đạt tới cảnh giới này không.
Nói là như thế, nhưng tu kiếm vẫn bất đồng với tu tiên, sư phụ hắn từng giảng “Chúng ta là kiếm tu, tu đến Kim Đan, có thể tùy ý điều khiển linh lực, tạm kéo dài tuổi thọ, ngày sau tu luyện, tất cả đều phải dựa vào kiếm, đến khi thông suốt kiếm ý, hiểu ra kiếm tâm, tu vi tự cao, thiên kiếp tự đến.
”
Đời trước Lâm Sơ đã nhảy qua Nguyên Anh, tới cảnh giới Độ Kiếp rồi, bởi vậy tuy linh lực hắn không bằng người khác, kiếm thuật chẳng thể nói là tệ.
Người đối diện nọ chắp tay nói: “Tại hạ bái phục.
”
Lâm Sơ khẽ gật đầu, xoay người rời đi, cảm giác mình rất có phong thái của Tiêu Thiều hôm qua—— thật ra là không biết nên nói cái gì.
Hắn có chút xấu hổ.
Người khác ở thế giới này vất vả luyện võ mười mấy năm, rốt cuộc cũng đánh lên Chân Võ Bảng, hắn lại dựa vào tu vi đời trước, đêm nay đã nhảy tới top 300.
Nghĩ nghĩ, Lâm Sơ quyết định âm thầm nộp một ít kiếm pháp trước kia lên Tàng Bảo Các, bán với giá thấp xem như bồi thường vậy.
Sư môn hắn tuy rằng điêu tàn, truyền thừa cũng chẳng có, nhưng điển tịch hậu điện Tàng Thư Các chất như núi, trừ bỏ võ công bổn môn ra, những thứ khác hắn đều có thể truyền lại, cũng không tính là vi phạm quy tắc sư môn.
Đáng tiếc là, trước đây hắn chỉ chuyên tâm học kiếm, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh đều là tự nhiên mà đến, chưa từng tham khảo tư liệu bên ngoài, vì vậy chỉ nhớ rõ một ít bí tịch kiếm pháp và tâm pháp, cái khác thì chịu.
Kiếm pháp Thu Dư Trần rất nhanh, nhưng quá mức rối rắm phức tạp, ngược lại không có chỗ linh hoạt biến hóa.
Lâm Sơ dự định viết một quyển 《 Phi Hoa Kiếm Pháp 》 đưa lên Tàng Bảo Các.
Kiếm pháp Vũ Vô Chính đoan chính bình thản, nhưng linh lực trong đó không đủ, hắn dự định viết một quyển 《 Tử Dương tâm kinh 》 đưa lên Tàng Bảo Các.
Như vậy, mỗi lần đánh bại một người, liền giao ra một quyển bí tịch, hắn leo lên Chân Võ Bảng, cũng không xem như tu hú chiếm tổ.
Về việc bọn họ có mua được bí tịch hay không, đành phải tùy duyên vậy.
Lâm Sơ thuyết phục bản thân, bước ra khỏi Diễn Võ Trường, trở về đỉnh núi.
Xu Cơ tiên sinh vân du vẫn chưa về, Mộng tiên sinh cũng chưa trở lại, hắn bắt đầu tự mình luyện kiếm.
Đánh nhau với người khác chắc chắn có thể xác định võ lực, nhưng diễn luyện kiếm pháp cũng ắt không thể thiếu.
Luận bàn qua đi, lĩnh ngộ kiếm pháp càng cao thêm một tầng, lúc này tái luyện kiếm, sẽ có rất nhiều lợi ích.
Đây là sư phụ hắn nói, nhưng đời trước Lâm Sơ vẫn chưa có cơ hội thử qua, làm gì có ai so kiếm với hắn chứ, toàn bộ tiên đạo chỉ có hắn và sư phụ, kiếm pháp nhất mạch tương thừa, cho dù luận bàn cũng dùng kiếm pháp giống nhau chém qua chém lại, cùng lắm chỉ mài giũa tốc độ phản ứng, chứ chẳng có ý nghĩa gì.
Cho đến bây giờ, Lâm Sơ mới hiểu được, lời sư phụ nói, quả nhiên là thật.
Nếu luyện cùng một kiếm chiêu hàng ngàn lần, chưa chắc đã lĩnh ngộ ra điều gì, nhưng nếu so kiếm với người khác, thực dễ dàng đã ngộ ra được chỗ tinh diệu huyền ảo.
Hắn luyện hơn nửa canh giờ kiếm chiêu cơ sở, sau đó bắt đầu diễn luyện kiếm pháp bổn môn.
Đời trước được sư phụ khen ngợi là thiên tài tuyệt thế, phàm là bí tịch kiếm pháp, hắn đọc một lần đã hiểu, chỉ có một quyển bí tịch ngẫm mãi không ra, đã liều mạng với nó tận 5 năm.
Từ sơ trung liều mạng lên đại học, thẳng đến cuộc điện thoại hôm đó, biết tin sư phụ chết, hắn đứng trước cổng trường nhìn dòng người vô tận, chợt thấy bản thân chẳng khác gì cô hồn dã quỷ, cũng không có liên hệ gì với thế giới này, tâm cảnh khẽ biến, màn đêm buông xuống liền hiểu thấu thức mở đầu “Không Cốc Vong Phản”.
Hiểu thấu qua đi, cảnh giới buông lỏng, tu vi chậm chạp mãi không tiến cảnh, thế nhưng dần dần đã đến độ kiếp, rồi sau đó cùng cột thu lôi ân oán tình thù.
Thẳng đến khi bị thiên lôi bổ tới nơi này, quyển kiếm pháp kia hắn mới chỉ hiểu được thức thứ nhất, thức thứ hai trước sau chẳng có tiến cảnh, hiện tại được cầm kiếm lần nữa, đương nhiên phải tiếp tục liều mạng với nó rồi.
Chiêu thứ nhất “Không Cốc Vong Phản”, yên tĩnh mênh mông, thê lãnh vô biên, mà đến chiêu “Bất Kiến Thiên Hà” kế tiếp, càng thêm vô hạn tịch liêu bao la hùng vĩ, ý vị trong đó khó có thể diễn tả bằng lời.
Sau khi Lâm Sơ luyện xong “Không Cốc Vong Phản”, dựa theo bí tịch, vốn nên biến đổi kiếm thế, chuyển thành chiêu “Bất Kiến Thiên Hà” tiếp theo, nhưng mỗi khi diễn luyện đến đây, tất cả linh lực, kiếm ý đều bị đình trệ, chẳng thể tiếp tục được nữa.
Lúc sư phụ hắn giao phó cuốn bí tịch từng nói, có một số việc, liên quan đến vận mệnh, phi nhân lực, thứ trong quyển sách này, chớ có cưỡng cầu.
Lại liều mạng thêm nửa canh giờ, vẫn chẳng có tiến triển, Lâm Sơ thu kiếm, quay về Diễn Võ Trường, tiếp tục chọn người.
Nếu đã tìm về cảm giác cầm kiếm, đêm nay hắn sẽ đặt mục tiêu đứng trong top 30.
Sau đó, hắn cũng không cần tốn sức nữa, treo ở thứ 30 cuối bảng, là có thể đi Huyễn Đãng Sơn rồi.
Người thứ 30 tên Lịch Trường Xuyên, dùng một cây long thương, cương liệt bá đạo, không giống như người tu tiên.
Lâm Sơ đè tu vi ở Kim Đan đánh nhau với hắn, qua mấy trăm chiêu, thắng bại đã phân.
Lịch Trường Xuyên nói: “Đa tạ chỉ giáo.
”
Trên vách đá nhảy ra một hàng chữ: “Chiết Trúc và Lịch Trường Xuyên ước chiến trên lôi đài thứ 15, Chiết Trúc thắng.
”
Lâm Sơ đang định rời khỏi đây, lại phát hiện càng có nhiều người vây xem hơn, hơn nữa đều đang xem hắn.
Bên trong ảo cảnh, thoát khỏi thân thể phàm trần, hắn tai thính mắt tinh, có thể nghe rõ ràng mọi người đang nghị luận cái gì.
“Vị Chiết Trúc sư muội này một đêm tiến vào 30 người đứng đầu, Thượng Lăng Học Cung chúng ta đúng là có nhiều truyền kỳ.
”
“Năm nay ta ra sơn môn đón hạc, đúng là có rất nhiều tân sư muội xuất sắc, tỷ như đích truyền Như Mộng Đường, đệ tử quan môn Nam Hải Cô Sơn Quân, Thánh Nữ Vọng Hải Lâu, nhưng đều không giống Chiết Trúc sư muội.
”
“Không biết Chiết Trúc sư muội cuối cùng có thể lên đến hạng bao nhiêu, chi bằng chúng ta đánh cược một phen.
”
Lâm Sơ lẳng lặng nghe.
Hắn biết rõ tốc độ lan truyền tin đồn của Tiên Đạo Viện, người vây xem lôi đài tối nay, ngày mai đi học nhất định sẽ tụ tập tám chuyện, chưa tới một ngày, tin tức lan truyền như gió, đệ tử Tiên Đạo Viện đối với top 30 thuộc như lòng bàn tay đều sẽ biết có một Chiết Trúc như vậy.
Nội tâm Lâm Sơ thực bình thản.
Cho dù có năng lực ông trời, cũng không ai có thể liên hệ Lâm Sơ với Chiết Trúc được —— ngay cả có một người tên Lâm Sơ hay không bọn họ còn chả biết, càng đừng nói giới tính không khớp.
Chờ Mộng tiên sinh trở về, hệ thống hỗn loạn khôi phục, hắn lại chế ra một thân xác mới, Chiết Trúc này, giống như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất không dấu vết.
Dựa theo quy tắc xếp hạng, một trận chiến thắng, không khỏi có chút ngẫu nhiên, huống chi là một người mới tiến vào bảng xếp hạng, thứ tự những người khác đều sẽ thay đổi, cho nên, Chân Võ Bảng không thể tùy tiện lấy một trận ra xếp hạng, sau khi chiến thắng người thứ 30, nếu muốn thay thế vị trí người đó, khiến những người sau thứ 30 lui xuống một hạng, còn phải đánh bại thứ 31 và thứ 32 mới được.
Lâm Sơ khiêu chiến thứ 32, thuận lợi giành chiến thắng.
Thứ 31 lại có chút phiền toái.
Tiêu Thiều.
Lâm Sơ xác nhận trạng thái bản thân tốt nhất, phát ước chiến đến Tiêu Thiều.
Người này, hắn cũng không nắm chắc phần thắng.
“Chiết Trúc thỉnh chiến Tiêu Thiều.
”
Ngay sau đó, trên vách đá nhảy ra tin tức.
“Tiêu Thiều cự chiến.
” (cự là cự tuyệt)
Người này phỏng chừng lười đánh nhau với người khác ngoài thứ 2, dứt khoát không tiếp, cự chiến tương đương nhận thua, tên Chiết Trúc liền nhảy lên 30.
Lâm Sơ hẳn nên dừng tại đây, nhưng thứ nhất nhìn Tiêu Thiều có chút không vừa mắt, thứ hai nếu không được đánh cùng Tiêu Thiều xuất sắc nhất Tiên Đạo Viện, hắn cảm thấy phải xin lỗi thanh kiếm trong tay.
Vì thế, hắn liên tiếp phát đi ước chiến mới.
Dù sao cũng chả phải mình, da mặt liền dày hơn nhiều.
“Chiết Trúc thỉnh chiến Tiêu Thiều.
”
“Chiết Trúc thỉnh chiến Tiêu Thiều.
”
“Chiết Trúc thỉnh chiến Tiêu Thiều.
”
Tiêu Thiều bên kia chậm chạp không có động tĩnh, hồi lâu, tựa hồ rốt cuộc phiền không chịu nổi nữa.
“Tiêu Thiều ứng chiến.
”