Chương 35: Duyên nợ bất phân

Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên Hải đứng trước bàn hương án với Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ. Trêи bàn hương án đó là tấm bài vị của Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung và thanh trường kiếm với chiếc vỏ kiếm chạm khắc hình con giao long cỡi mây.

Tử Hà Băng Cơ chuốc rượu ra ba chiếc chén ngọc rồi nói:

- Công tử hãy thề với trời đất, sẽ thay Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung thực hiện sứ mạng của người, bảo hộ thánh giá đương kim hoàng thượng.

Thiên Hải nhìn tấm bài vị Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung khẳng khái nói:

- Tại hạ Chu Thiên Hải, đứng giữa trời đất nguyện thay Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung đảm đương chức phận bảo hộ thánh giá đương kim hoàng thượng. Nếu như Thiên Hải nói hai lời thì trời tru đất diệt.

Lời vừa dứt trêи cửa miệng Thiên Hải thì một tia sét bỗng trỗi trỗi lên trêи không trung, tạo ra một tiếng sấm làm rung động cả khoảng không gian trêи Phong Ma sơn.

Tiếng sét và tiếng sấm đó khiến mọi người phải ngẩng lên nhìn trời.

Tử Hà Băng Cơ từ tốn nói:

- càn khôn đã tiếp nhận lời thề của thiếu hiệp. Nếu người nói hai lời thì trời tru đất diệt người.

Tử Hà Băng Cơ nói xong bưng lấy một chén rượu rưới trước bàn hương án. Nàng vừa tưới rượu lên mặt đất, vừa nói:

- Ngự tiền sứ Vương huynh! Tử Hà Băng Cơ đã tìm được người thay thế huynh.

Huynh sống trong cảnh giới nào cũng phải chứng kiến cho lời nói của ta.

Buông một tiếng thở dài, Tử Hà Băng Cơ đặt chén rượu xuống bàn hương án. Bưng chén thứ hai, nàng trịnh trọng dâng bằng hai tay đưa qua Thiên Hải:

- Thiếu hiệp! Bổn cung thay mặt Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung, mời thiếu hiệp chén rượu này.

Thiên Hải đón lấy chén rượu.

Tử Hà Băng Cơ bưng chén rượu thứ ba:

- Bổn cung là người chứng cho lời thề của thiếu hiệp.

Hai người cùng uống cạn số rượu trong chén.

Thiên Hải đặt chén xuống bàn cùng với Tử Hà Băng Cơ, hai người nhìn nhau Tử Hà Băng Cơ từ tốn nói:

- Bổn cung đã sắp xếp tất cả mọi thứ để thiếu hiệp gặp Xảo Nhi cô nương.

Nàng quay lại nhìn Du Mạn Ngọc:

- Ðưa Chu thiếu hiệp đến biệt sảnh loan phòng.

Thiên Hải cau mày:

- Sao lại là loan phòng?

Tử Hà Băng Cơ không đáp lời chàng.

Du Mạn Ngọc bước đến bên Thiên Hải:

- Mới thiếu hiệp.

Thiên Hải nóng lòng muốn gặp Xảo Nhi nên cũng không hỏi. Chàng nhìn lại Tử Hà Băng Cơ gượng cười.

- Giáo chủ đừng nghĩ tại hạ là người trăng hoa.

- Bổn cung không nghĩ như vậy đâu. Mà đây là những gì mà công tử phải được hưởng trước khi thực thi sứ mạng của mình.

- Tại hạ không ngờ giáo chủ lại chu đáo như vậy.

Thiên Hải nói xong, bước theo Mạn Ngọc. Du Mạn Ngọc đưa chàng đến một toà lầu nguy nga tráng lệ, được kiến tạo lưng chừng Phong Ma sơn. Bên ngoài ta biệt sảnh là một hoa viên với muôn ngàn sắc hoa đua nhau khoe hương sắc dẫn dụ bầy bướm. Ở đây có thể phóng tầm mắt nhìn ra bốn phương tám hướng để nhận thấy vẻ hùng vĩ của Phong Ma sơn được tạo bởi bàn tay của hóa công.

Du Mạn Ngọc dừng bước:

- Thiếu hiệp! Xảo Nhi đang đợi người.

Thiên Hải ôm quyền xá Du Mạn Ngọc.

- Ða tạ cô nương đã dẫn đường.

Thiên Hải bước đến mở cửa biệt sảnh. Chàng sững sờ khi thấy Xảo Nhi đã đợi sẵn trong biệt phòng, và lại vận trang phục song hỷ.

Thiên Hải bước vào, giả lả nói:

- Hê! Xảo Nhi muội muội định cho huynh sự bất ngờ gì đây.

Xảo Nhi nhìn Thiên Hải gần như không chớp mắt:

- Thiên Hải huynh đó ư?

- Muội không nhận ra huynh à?

Xảo Nhi bước vội vã đóng cửa biệt sảnh lầu.

Thiên Hải cau mày hỏi nàng:

- Muội gặp huynh sao lại gấp gáp đóng cửa biệt lầu?

Chàng nắm tay Xảo Nhi nói:

- Nào! Nói cho huynh nghe những gì đã xảy ra với muội. Tại sao muội lại Ở đây?

Xảo Nhi khẩn trương nói:

- Ðại ca! Những gì đáng nói, muội sẽ nói sau. Bây giờ đại ca phải nghe muội.

- Muội muốn huynh làm gì?

- Huynh phải đào thoát khỏi đây ngay.

Thiên Hải nhăn mặt:

- Ðào thoát là sao?

Xảo Nhi lung túng, bối rối. Nàng khẩn trương nói:

- Bất cứ chuyện gì xảy ra với muội, muội cũng chịu được cả. Muội có chết cũng chịu nữa, nhưng huynh phải mau đào thoát khỏi Phong Ma sơn này.

Thiên Hải cau mày, lắc đầu:

- Muội nói mà huynh chẳng hiểu gì cả. Tại sao phải đào thoát khỏi Phong Ma sơn.

Huynh thấy giáo chủ Tử Hà Băng Cơ rất tốt với huynh, thậm chỉ huynh đã nhận lời thực thi thiên chức của Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung bảo hộ thánh giá, giáo chủ mới cho gặp muội.

Thiên Hải mỉm cười nắm tay Xảo Nhi:

- Muội đừng lo cho huynh. Nghe ta nói đây.

Xảo Nhi lắc đầu:

- Huynh phải nghe muội nói trước đã.

- Muội muốn nói gì?

- Dù huynh có nhận lời bảo hộ thánh giá thay Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung thì cũng phải đào thoát khỏi chốn này.

- Nếu huynh trốn thì Tử Hà Băng Cơ giáo chủ sẽ hiểu lầm. Không được đâu.

- Muội van xin huynh mà.

- Tại sao muội lại van xin huynh? VÕ công của huynh bây giờ không phải như trước đây muội gặp đâu. Huynh đã luyện thành thk, lại thêm Dịch Cân Kinh, Kim Càng Chỉ và cả thuật Phi Ma độn hình.

- Dù cho huynh có võ công kỳ tuyệt như thế nào thì cũng phải đào thoát khỏi đây thôi, nếu không muốn tuyệt giống, tuyệt dòng.

Thiên Hải thẫn thờ:

- Cái gì mà tuyệt giống, tuyệt dòng? Nói cho huynh nghe xem nào.

Xảo Nhi mím môi.

Nàng cất giọngtrangtrọng:

- Ðể thực thi sứ mạng thay Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung, huynh phải chịu cung hình.

- Cung hình? Nghĩa là Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ muốn biến huynh thành thái giám?

Xảo Nhi gật đầu.

Thiên Hải bật cười giòn giã. Chàng vừa cười vừa nói:

- Chu Thiên Hải biến thành thái giám. Làm thái giám thì chắc chắn tuyệt dòng, tuyệt giống rồi.

Chàng nhìn Xảo Nhi:

- Xảo Nhi muội muội! Sao Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ muốn huynh biến thành thái giám?

- Ngự tiền sứ thì đảm đương chức phận bảo hộ thánh giá đường đường chính chính.

Còn huynh thì đâu có danh tước gì trong triều đình phải làm thái giám rồi.

Thiên Hải nhướn mày cười nắc nẻ chàng vừa cười vừa nói:

- Thảo nào mà giáo chủ Tử Hà Băng Cơ lại cho Thiên Hải muốn tận hưởng tất cả mọi thứ Ở trêи đỉnh Phong Ma sơn này. Thì ra để thực hiện sứ mạng kia, huynh phải trở thành thái giám.

Thiên Hải lắc đầu:

- Huynh đâu muốn làm thái giám.

- Muội cũng đâu muốn huynh biến thành thái giám. Chính vì thế mới nói huynh mau trốn khỏi biệt lầu này.

Thiên Hải buông một tiếng thở dài:

- Nếu huynh trốn đi thì hóa ra những lời thề của huynh chỉ là ngôn phong của bọn tiểu nhân bỉ ổi, chỉ biết nói rồi cao chạy xa bay. Không chừng trời tru đất diệt.

- Nhưng nếu huynh thực hiện lời thề đó thì sẽ biến thành thái giám.

Thiên Hải nhìn Xảo Nhi:

- Muội muội biết vì sao Tử Hà Băng Cơ giáo chủ đưa huynh đến biệt phòng này không?

Xảo Nhi lắc đầu:

Thiên Hải nói:

- Muội không biết tại sao lại vận trang phục song hỷ làm cô dâu.

- ơ! Trang phục này do Du Mạn Ngọc thần pháp trang điểm cho muội. Du Mạn Ngọc nói, muội vận trang phục này sẽ được gặp huynh.

- Hê! Tử Hà Băng Cơ giáo chủ có ý hết rồi đó.

- Ý gì?

Thiên Hải nhướn mày mỉm cười nói:

- Hoạt Thần giáo chủ đã sắp xếp tất cả. Người không muốn huynh tuyệt dòng tuyệt giống nên mới sắp xếp cho huynh được gần muội.

Sắc diện Xảo Nhi đỏ bừng lên vì thẹn.

Thiên Hải nói tiếp:

- Tại băng động, Tử Hà Băng Cơ nói huynh chọn bất cứ ai trêи Phong Ma sơn để chung chăn gối đều được, kể cả người. Huynh...

Chàng bỏ lửng câu nói.

Mặt Xảo Nhi càng ửng hồng hơn.

- Huynh đã chọn...

Thiên Hải buông một tiếng thở dài:

- Thật ra huynh chỉ muốn gặp muội thôi, chứ không có ý gì cả đâu.

Xảo Nhi thở dài, nói:

- Muội... muội...

Thiên Hải mỉm cười:

- Xảo Nhi đừng sợ. Huynh không sàm sỡ với muội đâu.

Nàng lắc đầu:

- Muội không có ý xem thường huynh, nhưng muội không muốn huynh tuyệt giống.

Nàng mím môi nhìn Thiên Hải:

- Thiên Hải huynh! CÓ lẽ đây là ý trời. Muội... muội...

- Huynh không bắt muội vì huynh làm mất sự trong trắng của mình.

xảo Nhi nhìn vào mắt Thiên Hải:

- Huynh có thật lòng yêu muội không?

- Xảo Nhi! Huynh yêu muội, nhưng huynh không muốn đoạt sự trong trắng của muội bằng sự ích kỷ của mình.

Xảo Nhi nép đầu vào vai Thiên Hải:

- Huynh... Ca ca... Xảo Nhi cũng yêu ca ca.

Thiên Hải đẩy nàng ra:

- Xảo Nhi! Muội nói thật chứ?

Nàng gật đầu:

- Muội không giấu ca ca điều gì cả đâu. Muội chính là Thánh Nữ nương nương đã truyền cho huynh ba chiêu kiếm tại ngôi nhà hoang.

Nàng cúi mặt nhìn xuống mũi hài mình.

Thiên Hải ôm nàng:

- Xảo Nhi!

Chàng ngửi được mùi hương nhè nhẹ phả ra từ bộ y trang song hỷ của Xảo Nhi. Mùi hương kia vừa xông vào khứu giác thì đan điền của Thiên Hải như thể có lửa nóng xuất hiện cùng với cảm giác nao nao đòi ɖu͙ƈ tình.

Thiên Hải giật mình đẩy Xảo Nhi ra, buột miệng nói:

- Lạ quá!

Xảo Nhi ngây người ra nhìn chàng:

- Ca ca sao vậy?

Nàng vừa thốt dứt câu thì mặt đã biến sắc qua màu đỏ ửng. Xảo Nhi nheo mày nói:

- Lạ quá!

Thiên Hải nói:

- Muội thấy trong nội thể ra sao?

Xảo Nhi đỏ mặt.

Nhìn nét mặt Xảo Nhi, Thiên Hải nhận ra nàng cũng đang rơi vào tình trạng chẳng khác gì mình.

Thiên Hải lùi lại ba bước nghĩ thầm:

"Chén rượu và mùi hương trêи trang phục của Xảo Nhi kϊƈɦ ɖu͙ƈ mình".

Thiên Hải lắc đầu.

Chàng bất giác ngửi ống tay áo mình, kịp phát hiện trêи trang y của mình cũng có mùi hương đó.

Thiên Hải mím môi:

"Tử Hà Băng Cơ muốn mình giao hợp với Xảo Nhi trước khi biến thành thái giám." Thiên Hải nghĩ đến đây thì đầu óc mụ mẫm chỉ còn đọng lại ý niệm phát ɖu͙ƈ.

Thiên Hải rống lên:

- Không được. Như thế này là không được. Du Mạn Ngọc thần pháp? Các người đâu rồi?

Du Mạn Ngọc từ ngoài đẩy cửa bước vào, nàng nhìn Thiên Hải và Xảo Nhi:

- Hai người chưa...

Thiên Hải rống cổ, gượng nạt Du Mạn Ngọc:

- Trong chén rượu và trang y của tại hạ có độc dược gì?

- ÐÓ chỉ là dược thảo "Giao hoà âm dương" giúp thiếu hiệp.

Thiên Hải nghiến răng cố nén ɖu͙ƈ tính bởi sự kϊƈɦ thích của "Giao hoà âm dương" gượng nói:

- Giao hoà đơn cái con khỉ.

Chàng lỗ mãn nói như thét:

- Tử Hà Băng Cơ giáo chủ tệ lắm. Tệ lắm! Làm chuyện gì cũng giấu giấu diềm diềm, chẳng bàn bạc gì với tại hạ.

Thiên Hải nhăn mặt cố nói tiếp:

- Nếu ta không phát hiện ra thì đã tẩu hoả nhập ma rồi.

Du Mạn Ngọc ngơ ngác nhìn Thiên Hải.

Thiên Hải rít một luồng chân khí. Chàng vừa nói vừa vận công thi triển "Tục hoàng công" tuyệt học bí truyền của Tuệ Thông đại sư đã truyền cho lúc Ở trong cổ động.

- Tại hạ đã biến thành thái giám từ lâu rồi.

Du Mạn Ngọc trợn tròn hai mắt to hết cỡ. Nàng cứ như mình nghe nhầm mà hỏi lại Thiên Hải:

- Sao, công tử đã biến thành thái giám rồi ư?

- Chẳng lẽ ta nói ngoa với Mạn Ngọc thần pháp. Không tin thì bảo giáo chủ của các người khám xét đi.

Thiên Hải dấn đến bên Du Mạn Ngọc chìa tay:

- Mau đưa thuốc giải Giao hoà âm dương thảo nếu không, bổn thiếu gia tẩu hoả nhập ma mất.

Du Mạn Ngọc vội lấy thuốc giải đặt vào tay Thiên Hải. Chàng cho thuốc giải vào miệng rồi vận công điều tức. Chàng vừa vận công điều tức vừa hoàn thành nốt phần còn lại của Tục hoàng công.

Khi tất cả hoả ɖu͙ƈ trong nội thể đã tan biến, chàng mới thở phào một tiếng, rồi tò mò lần tay xuống vùng hạ đẳng. Thiên Hải bật cười giòn giã với trạng thái quái dị của mình.

chàng nghĩ thầm:

"Cái lão hoà thượng Bất Giới chế tác ra công phu quái dị này thế mà được việc đấy.

ông trời còn thương mình. Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông ơi, Thiên Hải này chắc phải tìm lão để bái làm sư phụ." Tử Hà Băng Cơ cùng với hai ả a hoàn bước vào, nàng nhìn Thiên Hải bằng ánh mắt xét nét, nghi ngờ.

Thiên Hải nhìn nàng. Chàng "hừ" nhạt một tiếng rồi nói:

- Giáo chủ định cho tại hạ rơi vào tình trạng tẩu hoả nhập ma đó ư?

- Bổn cung không biết.

Tử Hà Băng Cơ nhìn sang Du Mạn Ngọc.

Hiểu cái nhìn của Tử Hà Băng Cơ. Du Mạn Ngọc bước đến dìu Xảo Nhi đi. Thiên Hải hỏi:

- Giáo chủ đưa Xảo Nhi đi đâu?

- Giải độc giao hoà âm dương cho nàng.

Thiên Hải thở phào:

- Tại hạ thỉnh cầu giáo chủ chăm sóc cho Xảo Nhi.

- Bổn cung sẽ chăm sóc cho nàng.

Tử Hà Băng Cơ bước đến đối mặt với Thiên Hải:

- Xảo Nhi hẳn đã nói tất cả với thiếu hiệp?

Thiên Hải gật đầu:

- Tại hạ không ngờ giáo chủ muốn biến tại hạ thành thái giám.

- Nếu thiếu hiệp không thành thái giám thì chẳng thể nào thực hiện được sứ mạng dã tuyên thệ với trời đất.

- Nhưng muốn gì thì giáo chủ cũng phải bàn với tại hạ.

- Một người như thiếu hiệp thì chẳng bao giờ muốn tuyệt dòng tuyệt giống.

Thiên Hải bật cười giòn giã. Chàng vừa cười vừa nói:

- Giáo chủ sai rồi...

- Bổn cung sai chỗ nào? Nếu như thiếu hiệp không trở thành thái giám thì không bao giờ bước chân vào cấm thành để bảo giá cho hoàng thượng. Chính vì thế mà bổn cung mới cho thiếu hiệp...

- Tại hạ biết ý của giáo chủ rồi. Giáo chủ hẳn không muốn tại hạ bị tuyệt dòng, tuyệt giông.

Tử Hà Băng Cơ gật đầu.

Thiên Hải bật cười giòn giã. Chàng vừa cười vừa nói:

- Tại hạ đâu muốn giáo chủ dụng cung hình với mình.

- Không nên dụng đến thuật cung hình thì sao thiếu hiệp trở thành thái giám được.

Thiên Hải khoát tay:

- Tại hạ trở thành thái giám từ lâu rồi.

Ðôi chân mày của Tử Hà Băng Cơ chau lại:

- Thiếu hiệp trở thành thái giám từ lúc nào?

- Từ lú c tại hạ luyện Thượng Ngươn kiếm pháp.

Thiên Hải vừa nói vừa mỉm cười.

Tử Hà Băng Cơ nhìn chàng khẽ lắc đầu.

Thiên Hải nhướn mày nói:

- Giáo chủ hẳn không tin lời của Thiên Hải. Không tin thì hẳn giáo chủ phải kiểm chứng.

- Thiếu hiệp đồng ý cho bổn cung kiểm chứng.

Thiên Hải gật đầu:

- Chỉ sợ cung chủ Ô uế thần nhãn tinh anh trong suốt.

Tử Hà Băng Cơ lắc đầu:

- Bổn cung không ngại đâu.

- Giáo chủ đã không ngại thì tại hạ đây cũng rất sẵn lòng để cho người kiểm chứng.

Nhưng tại hạ thỉnh cầu giáo chủ không được thổ lộ điều này với bất cứ ai.

- Bổn cung hứa.

Thiên Hải nhìn Tử Hà Băng Cơ mỉm cười nghĩ thầm:

"Không biết Tử Hà Băng Cơ có phát hiện ra thuật "Tục hoàng công" của lão hoà thượng Bất Giới không?" Tử Hà Băng Cơ ra dấu cho hai ả thị nữ lui ra.

Còn Thiên Hải thì bước đến lấy vò rượu mười cân tu ừng ực. Tử Hà Băng Cơ đặt nhẹ ngón tay trỏ lên mê huyệt của Thiên Hải. Nàng bặm môi suy nghĩ một lúc rồi từ tốn nói:

- Nếu sự thật đúng như công tử nói, bổn cung...

Tử Hà Băng Cơ bỏ lửng câu nói giữa chừng, thay vào đó là một tiếng thở dài.

Thiên Hải mỉm cười:

- Cung chủ tiếc cho tại hạ.

Tử Hà Băng Cơ nhìn Thiên Hải, khẽ gật đầu:

- Một đoá kỳ hoa của võ lâm, thế mà...

Nàng nói đến đây thì điểm vào mê huyệt của Thiên Hải. Chàng lịm đi trong nỗi hồi hộp lo âu sợ cung chủ sẽ phát hiện ra thuật Tục Hoàng công mà Bất Giới hoà thượng đã truyền cho mình.

Trước khi mất hẳn thần thức. Thiên Hải còn lẩm nhẩm nói:

- Ta không muốn làm thái giám đâu.