Chương 43: Đại kết cục

Thục Nữ Phiêu Phiêu Quyền

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Hushus05

….

….

….

….

Hiện tại đã không phải võ lâm thời trước, bởi vậy, tranh đấu võ thuật cũng biến thành một loại biểu diễn, xem như một hình thức bắt kịp thời đại.

Đánh chết người sẽ phải chịu trách nhiệm, tạo thành thương tổn mang tính vĩnh viễn không tránh khỏi quá mức đẫm máu, cũng không tốt cho sự giao hảo giữa các bên, tuy rằng điều này khiến cho người tham gia có vẻ bất mãn nhưng thi đấu vẫn là vì bảo đảm điểm này mà có rất nhiều hạn chế.

Hữu hảo cạnh tranh.

Đây là định nghịa trên mặt nhưng lại không phải là định nghĩa võ thuật.

Chân chính so đấu không nương tay sẽ đả thương người, giống như lần trước đánh nhau với Đàn Lâm của Phong Phiêu Phiêu, người sau khi bị tổn thương tâm lý thì thân thể cũng phải dưỡng tới nửa tháng, đó cũng vì lực của Phong Phiêu Phiêu không đủ mạnh, cộng thêm công phu tương đối mạnh của Đàn Lâm nên mới không có gây ra vết thương nào.

Nếu đổi lại là lúc ấy Đàn Lâm đánh trúng Phong Phiêu Phiêu một quyền, như vậy Phong Phiêu Phiêu ít nhất cũng phải nằm trên giường mấy tháng.

Võ thuật là một loại đồ vật hoa lệ, cũng là đồ vật nguy hiểm, nó ẩn sâu sự thần bí, không biết lúc nào sẽ bị đâm một mũi nhọn.

Nếu là ở trên sân thi đấu, cho phép người dự thi toàn lực làm, những người đó cũng không có tâm muốn thắng quá mãnh liệt, nếu là một người tàn nhẫn độc ác đoạt giải quán quân, vì thắng lợi mà tàn nhẫn ra tay hại người làm họ tiếc nuối cả đời, như vậy cũng sẽ biến thành bi kịch.

Mà đã là người dự thi, vốn đều sẽ mang theo nhiều hoặc ít tâm hắng bại, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, nếu mỗi người đều tranh đấu liều mạng, như vậy bi kịch sẽ nhiều vô số kể, gây ra cừu hận khắp nơi, cũng sẽ vô số kể.

Đối với thi đấu chính quy công khai, đây là cần thiết phải tránh.

Tuy rằng hiểu rõ đạo lý này nhưng khi nhìn tới đống quy tắc dài lê thê kia Phong Phiêu Phiêu vẫn không nhịn được một trận phiền muộn: “Như thế nào lại phiền toái như vậy? Em tưởng là đánh thắng là xong rồi chứ”. Còn có ba ngày nữa liền phải thi đấu, chỉ là nhớ hết đống quy tắc này còn phải tốn thêm ít thời gian.

Đánh một trận còn muốn tuân thủ nhiều quy tắc như vậy, ví dụ như nơi nào có thể đánh nơi nào không, lại ví như chiêu nào mang tính sát thương quá mức nguy hiểm, đây quả thực là hạn chế toàn bộ thực lực của cô, nguyên bản mười thành công phu nhiều nhất chỉ có thể lấy ra năm thành.

Mà cuối cùng quy tắc quyết định thắng bại, cũng không phải là một bên đánh gục hoàn toàn bên còn lại mà là điểm tích lũy khi tranh đấu, sau lại tính điểm để chọn ra người thắng cuộc.

Ví dụ như Phong Phiêu Phiêu đánh Vệ Sở một quyền, Vệ Sở nếu duỗi tay đón đỡ, như vậy công kích này không có hiệu quả, nếu Vệ Sở không có đỡ mà khiến một quyền này đánh vào mặt anh, vậy thì sẽ được tính là công kích thành công.

Đây là tình hình cơ bản nhất cũng là đơn giản nhất, thuyết minh cụ thể lại càng thêm phức tạp.

Phong Phiêu Phiêu ngồi ở sô pha phòng khách nhà Vệ Sở, một bên xem một bên oán giận, Vệ Sở ngồi cạnh cô, cầm ly trà dù bận vẫn ung dung, không chút hoang mang.



Đối diện bọn họ, còn là Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết vì thuận đường mà đem cho họ một quyển quy tắc, hai người nhíu mày, cũng vì cùng một vấn đề mà buồn rầu.

Vệ Sở liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chậm rãi nhấp ngụm trà mới mở miệng nói: “Đây là lần đầu công khai thi đấu chính quy với quy mô lớn sau khi võ thuật suy sụp, mục đích là trọng chấn lại bộ mặt của võ thuật khi xưa, hiện tại học Taekwondo, nhu đạo có bao nhiêu người? Học Thái Cực, bát quái lại có bao nhiêu người? Trước không nói mục đích của trận đấu này không phải là kết thù giữa các phái, nếu làm cho thương vong vô số thì thế nào mới có thể phát triển được lớn mạnh?”

Các việc quá mức cực đoan thì không thể tồn tại lâu dài, nếu vì sinh tồn mà lại nhượng bộ thì có gì tổn hại chứ?

“Huống chi, hiện tại chúng ta học võ, lẽ nào chỉ là vì đánh tới thiên hạ vô địch sao? Chớ quên hiện tại là thời đại nào, nhân lực vẫn là có hạn, một viên đạn bắn tới, nhiều cao thủ võ lâm tới mấy cũng là vô dụng. Không cần quên, thời điểm chúng ta học võ, lúc ban đầu được dạy không phải là tranh cường tàn nhẫn mà là cường kiện thân thể”.

Nghe Vệ Sở nói xong, ba người bọn học đều rơi vào trầm mặc, một lát sau, Phong Phiêu Phiêu mới không cam tâm mà mở miệng: “Nhưng là nhiều quy tắc như vậy, thực sự ảnh hưởng tới phát huy a”.

Trần Băng, Dương Ngưng Tuyết cũng là một bộ biểu tình như vậy.

Khóe miệng Vệ Sở gợi lên một cái tươi cười nhợt nhạt, chợt vừa đi vừa thấy có chút giảo hoạt: “Quy tắc này không chỉ là nhằm vào em a, cũng đồng dạng với nhiều người dự thi khác, đại bộ phận đều chịu hạn chế như vậy, ngược lại, những quy tắc này nếu lợi dụng thật tốt thì có thể mang lại cho em một chút ưu thế. Ngoài ra, anh có thể dạy em một ít biện pháp mưu lợi”.

Vừa nghe Vệ Sở nói như vậy, không riêng Phong Phiêu Phiêu, Trần Bằng cùng Dương Ngưng Tuyết cũng không nhịn được ngưng thần yên lặng lắng nghe nhưng lúc này Vệ Sở bỗng nhiên im lặng, đôi mắt nhìn hai người vô cùng khách khí nói: “Hiện tại cũng không còn sớm, hai đứa có phải cần trở về hay không?”.

Trân Băng một cái xem đồng hồ: Bốn giờ rưỡi chiều.

Dương Ngưng Tuyết một cái xem ngoài cửa sổ: Mặt trời còn chưa xuống núi.

Nhưng là Vệ sư huynh nếu lên tiếng nói hiện tại không còn sớm, bọn họ cũng không thể mạnh mẽ ở lại.

Trần Băng đứng lên, liếc mắt nhìn Vệ Sở: “Trọng sắc khinh sư đệ”. Mang theo sự khinh bỉ mà rời đi.

Dương Ngưng Tuyết đứng lên, liếc mắt nhìn Vệ Sở một cái: “Trọng sắc khinh sư muội”. Tiếp theo coi khinh mà rời đi.

Hai người đi luôn, lưu lại Vệ Sở cùng “Sắc” như cũ ngồi trong phòng khách, bởi vì hai câu nói kia, Phong Phiêu Phiêu trên mặt phát sốt, Vệ Sở trầm mặc trong chốc lát sau dùng nước trà để hạ nhiệt độ.

“Thật là nói hươu nói vượn”. Anh lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút mơ hồ không thể nào đi xem “Sắc” đang ngồi bên cạnh.

Thẳng đến đáy cốc trà, Vệ Sở mới định thần tới, thanh thanh giọng nói: “Vừa đúng lúc, hiện tại không có ai, anh giảng giải với em một chút làm cách nào để tận lực mà tự do phát huy khi có quy tắc. Ngoài ra, ở phương diện hiểu biết Thái Cực em cũng không biết đủ, anh thuận tiện giúp em bổ sung một chút”.

Tuy rằng chưa từng tham gia qua cái loại thi đấu này nhưng mặc kệ là trên mặt lý luận hay cảnh giới đều cao hơn Vệ Sở một bậc, thực mau liền biết cách lợi dụng.

Tiếp theo, đó là bắt đầu thời gian “Trọng sắc”.

*****************************

Thi đấu hệt như Vệ Sở đoán trước, không chút khúc mắc tiến hành, người bên trong xem có chút không thú vị nhưng lại hấp dẫn phần lớn ánh mắt của người qua đường.

Bản thân Phong Phiêu Phiêu thực lực kinh người, lại thêm ở trên sân thi đấu vận khí không tồi, không gặp được đối thủ quá khó chơi hay quá hung ác, một đường thuận lợi mà đánh thẳng tới chung kết.

Thời điểm bắt đầu thi đấu, ai cũng không đem nữ hài tử văn nhã này để vào mắt, rốt cuộc là luận võ, không phải mặt đẹp là được.

Chính là tới trận chung kết đã không ai dám xem thường Phong Phiêu Phiêu, cô mỗi lần thắng đều vô cùng đẹp, tuy rằng mọi người bị hạn chế bởi quy tắc thi đấu, phát huy không ra mười phần bản lĩnh nhưng từ lúc thi đấu có thể nhìn ra trình độ nhất định mà cô phong thái ung dung, một hồi thi đấu xong thì vừa thuyết phục người dưới đài cũng thuyết phục đối thủ trên đài.

Đối thủ ở vòng thi cuối cùng, Phong Phiêu Phiêu rất sớm liền có dự cảm, là Bạch Hải Dương, hiện tại chứng minh có nghĩ không sai, tuy rằng giống nhau đều chịu ảnh hưởng của quy tắc thi đấu nhưng đối với am hiểu lấy nhu thắng cương của Thái Cực tương đối có lợi, tuy rằng chỉ là có chút ưu thế nhưng cộng với thực lực kinh người của Bạch Hải Dương liền tạo thành kết cục như vậy.

Vốn là thi đấu võ thuật tổng hợp nhưng tới cuối cùng, hai người tới được trận chung kết thế nhưng đều là người học Thái Cực, cái này khiến cho đương sự cùng người xem đều nhịn không được có chút kinh ngạc.

Luận võ đài ở sàn thi đấu trung ương, cứ việc chung quanh không ít người ngồi nhưng sau khi Phong Phiêu Phiêu lên đài, liền bình tĩnh nhìn Bạch Hải Dương, đem bên ngoài hết thảy vứt sau đầu.

Hai người dù quen biết, lúc này cũng sẽ không đem thời gian nói chuyện nhàn rỗi, khi tuyên bố bắt đầu, liền động thủ.

Mới đầu, hai người đều nhẹ nhàng mà thử, trao đổi mấy chiêu cũng không xuất toàn lực, tựa hồ có chút kiêng kị với đối phương.

Phong Phiêu Phiêu có chút kỳ quái, cô đi trước thử hai chiêu vì cho rằng Bạch Hải Dương thực lực cường hãn, muốn xem trình độ hắn tới đâu, nhưng Bạch Hải Dương lại kiêng kị cô cái gì?

Nghĩ lại cô liền suy nghĩ ngọn nguồn: Bạch Hải Dương kiêng kị Vệ Sở, tuy rằng nền tảng của cô là do ông nội dạy nhưng chân chính dẫn cô vào cảnh giới hoàn toàn mới chính là Vệ Sở.

Ngày xưa Vệ Sở nổi danh, tới hiện tại vẫn như cũ ảnh hưởng tới Bạch Hải Dương, đối với người chịu chỉ đạo của Vệ Sở là cô cũng rất kiêng kị.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Phong Phiêu Phiêu liền không chần chừ, quyền càng thêm lực, không hề báo động trước mà toàn lực đánh qua.




Dù biết thực lực Bạch Hải Dương ở phía trên cô nhưng một khi quyết định khiêu chiến, lúc này Phong Phiêu Phiêu lòng không tạp niệm.

Bạch Hải Dương đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức rơi vào thế hạ phong, sau khi bị Phong Phiêu Phiêu công kích thành công vài lần, lập tức rơi xuống thế hạ phong.

Tuy rằng hắn nỗ lực san bằng thực lực nhưng Phong Phiêu Phiêu phòng thủ vô cùng nghiêm mật tinh tế trong lúc nhất thời hai người liền giằng co như vậy.

Phàm là võ giả đều sẽ có một chút hiếu thắng, tuy rằng Phong Phiêu Phiêu là nữ hài tử nhưng ở trong mắt Bạch Hải Dương cô ấy cũng gần là một đối thủ, không có nửa phần nhường nhịn mà trừ cái này ra, Phong Phiêu Phiêu còn được Vệ Sở truyền thừa, tuy rằng sẽ không thừa nhận với bên ngoài nhưng trong lòng Bạch Hải Dương biết, hắn đối với Vệ Sở vẫn có một chút tâm tư muốn vượt qua.

Hắn trước kia không bằng Vệ Sở, hiện tại muốn tìm Vệ Sở tỷ thí, cũng không có cách nào khác.

Mãi cho tới thời điểm kết thúc, Phong Phiêu Phiêu cách thắng lợi chỉ còn một điểm mà Bạch Hải Dương cũng theo sát cách hai điểm.

Bạch Hải Dương nghĩ tới Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết từng nói, Vệ Sở dạy Phong Phiêu Phiêu làm thế nào để tận dụng mọi quy tắc mà vẫn ghi được điểm, rốt cuộc cô ấy làm thế nào?

Hắn có muốn dùng một ít thủ đoạn không?

Cái ý niệm này vừa nảy ra, Bạch Hải Dương lập tức sinh ra hổ thẹn từ đáy lòng: Thân là một võ giả đường đường chính chính, sao lại có thể nảy sinh những ý niệm xấu xa như vậy?

Lòng hắn một khi loạn, chiêu thức cũng sẽ rối theo, vì thế đã vô ý cho Phong Phiêu Phiêu một cánh cửa, nhìn tới cái cửa mở này Phong Phiêu Phiêu cũng thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết mà nói, Bạch Hải Dương sẽ không mắc phải sai lầm như vậy nhưng cô cũng không chần chờ quá nhiều, thể lực của cô đã tới giới hạn rồi, nếu không nhanh tay chớp lấy cơ hội này, chỉ có thua cuộc nghênh đón cô ở phía sau.

Dù là bẫy, cô cũng muốn đi trước.

Cho nên cô không chần chừ mà đánh qua.

Tiếp theo, công kích thành công.

….. Thắng lợi.

Ngay lúc Phong Phiêu Phiêu còn chưa phản ứng kịp, thắng lợi liền rơi xuống đầu cô rồi.

Phong Phiêu Phiêu có chút không dám tin mà nhìn Bạch Hải Dương, nói ra nghi hoặc của bản thân: “Anh vừa rồi là có chuyện gì?”. Tại sao bỗng nhiên lại lộ ra sơ hở như vậy?

Bạch Hải Dương không đáp ngay mà hỏi lại: “Tôi có thể biết Vệ Sở dạy cô biện pháp gì không?”. Hắn rất tò mò.

Phong Phiêu Phiêu cười nói: “Biện pháp mưu lợi tốt nhất chính là không cần mưu lợi, Vệ Sở nói cho tôi, không chần chừ, không do dự, tin tưởng chính mình”.

Tin tưởng, so với bất cứ sự gian lận nào cũng mạnh hơn rất nhiều.

Bất đắc dĩ mà cười, Bạch Hải Dương thở dài: Hóa ra là chính hắn lạc lối.

Nhưng nghĩ lại, Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết tới nói cho hắn chính là Vệ Sở cố ý chơi xấu, cố ý mượn lời Trần Băng để cho hắn biết anh ta sẽ dạy Phong Phiêu Phiêu cách “lách luật”, khiến hắn nảy sinh ra cái ý niệm kia trong lúc thi đấu… Tuy nhiên, hắn thua không oan, nguyên nhân căn bản nhất là tại tâm của hắn, một chiêu của Vệ Sở chỉ là nhân tố bên ngoài thôi.

Lại nhìn Phong Phiêu Phiêu, trong lòng Bạch Hải dương thoải mái: Thua thì thua đi, dù sao cũng không phải là thua cả đời.

Sau đó là lễ trao giải, đứng ở trên đài, Phong Phiêu Phiêu cầm cúp nhưng tâm tư sớm đã bay xuống chỗ nào dưới đài, thật vất vả đợi đến lúc kết thúc, cô chạy như bay xuống, nhanh chóng quay về phòng chờ của tuyển thủ, Vệ Sở hẳn là đã rời khỏi thính phòng rồi. Ở nơi đó chờ cô.

Cô muốn chia sẻ thắng lợi này cùng với Vệ Sở.

Nhưng sau khi đẩy cửa ra, trong phòng lại không có ai, trên mặt Phong Phiêu Phiêu liền không có một chút tươi cười, chỉ còn sự ngạc nhiên đọng lại.

“Kỳ thật khi em thi đấu, hắn đã đi rồi”. Phía sau truyền tới thanh âm của Bạch Hải Dương, hắn là đi sau Phong Phiêu Phiêu, “Thời điểm em thi đấu hồi cuối cùng, người nhà của hắn đã tìm được đại phu có thể chữa trị được cho hắn, thời gian không đợi người, liền sốt ruột mang hắn đi rồi, không có nói cho em”.

Lúc này, Vệ Sở hẳn là đang trên máy bay rồi.

Kỳ thật, hắn muốn khi tỷ võ với Phong Phiêu Phiêu lúc cần dùng tới thủ đoạn, nếu nói cho Phong Phiêu Phiêu biết Vệ Sở đã rời đi, tâm lý của cô nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng nếu dựa vào cái này để giành thắng lợi, chỉ sợ thắng lợi này sẽ làm hắn chịu sỉ nhục cả đời.

May mắn hắn không có làm vậy.

Phong Phiêu Phiêu nghe nói Vệ Sở đi rồi, ngẩn ra một lát rồi xoay người rời đi.

Bạch Hải Dương nhìn căn phòng trống rỗng, sau một lúc lâu mới nói: “Vẫn là anh thắng rồi”.




********************************

“Xin lỗi, tôi không khiêu vũ”.

“Thực xin lỗi, tuy vậy tôi khuyên anh nên đi tìm bạn nhảy khác thì hơn”.

“Cảm ơn vì đã mời nhưng hiện tại tôi không muốn khiêu vũ”.

Thời gian trôi rất nhanh tới tháng 12, bên trong lễ đường của trường học đang tổ chức vũ hội Giáng Sinh, mọi người đều đang chìm trong sự vui sướng.

Phong Phiêu Phiêu vốn dĩ không nghĩ tới nhưng không lay chuyển được Tiêu Tiếu liền tới đứng ở vách tường hoa.

Lúc này, tất cả bạn học đều đã biết cô là cao thủ Thái Cực, bởi vậy cũng không có nhiều người dám tiến lên quấy rầy cô, ngẫu nhiên tới được mấy vị dũng sĩ đều bị Phong Phiêu Phiêu uyển chuyển từ chối.

Sau khi cự tuyệt vài lời mời, Phong Phiêu Phiêu nhẹ nhàng thở dài: Vũ hội rất náo nhiệt nhưng cô không cách nào dung nhập được vào trong đó.

Từ lúc Vệ Sở đi trị liệu, vì thương thế nghiêm trọng, muốn “bế quan” - đây là Bạch Hải Dương nói lại nguyên văn lời của đại phu - phần lớn thời gian chỉ nằm trên giường hôn mê, vì thế muốn biết tình hình trị liệu của Vệ Sở, chỉ có thông qua Bạch Hải Dương để tìm hiểu.

Mỗi lần Phong Phiêu Phiêu hỏi Bạch Hải Dương tiến triển trị liệu, đều được trả lời là đang tiến hành nhưng mấy ngày gần nhất, Bạch Hải Dương lại đổi lời thành hắn cũng không rõ lắm.

Việc này khiến cô sinh ra dự cảm không tốt, khi rảnh rỗi liền nhịn không được mà nghĩ Vệ Sở có phải gặp chuyện gì không, nhìn sân nhảy ai cũng có đôi có cặp, trong lòng Phong Phiêu Phiêu phiền muộn, âm thầm mà nói một tiếng với Tiêu Tiếu rồi rời khỏi sàn nhảy.

Cô rời khỏi lễ đường, dọc theo kiến trúc bên cạnh chậm rãi đi tới, tính toán sẽ quay về ký túc xá.

Tuy rằng đã rất bình tĩnh mà đi nhưng não của Phong Phiêu Phiêu đã bay tới nơi nào rồi không biết, trải qua thời gian một thân một mình đi dạo, cô cũng không có để ý nhưng khi sắp đi qua liền nghe thấy người nọ phát ra âm thanh: “Như thế nào, không chịu nhìn anh sao?”.

Âm thanh có điểm lãnh đạm kia truyền vào tai Phong Phiêu Phiêu, phảng phất như định thân chú, khiến cả người cô đứng bất động tại chỗ.

Qua một hồi lâu, Phong Phiêu Phiêu mới quay đầu, đối diện là một đôi mắt động lòng người, lạnh nhạt trước đó đều bị ôn nhu thay thế, đôi mắt đen nháy lấp lánh ánh sao trời, phảng phất như vô số ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.

“Anh đã về rồi”. Vệ Sở chậm rãi nói, “Trị liệu đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất, hôm nay là ngày hội, anh muốn được trở về gặp em”.

Anh mặc lễ phục màu đen, hiện ra thân hình thon dài, trong đêm tối gương mặt anh tuấn mỹ dị thường, anh hơi khom người, hướng Phong Phiêu Phiêu làm tư thế mời: “Tuy rằng đã có chút muộn, nhưng là… Vị bạn học này, anh có thể mời em nhảy một điệu được không?”

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt có hơi gầy của anh, ánh mắt Phong Phiêu Phiêu trong suốt, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên:

“Đương nhiên có thể”

……………

~The end~