Đăng vào: 12 tháng trước
Chủ nhật, sau hẻm phố Bắc.
Mạnh Phàm nằm trên băng, khắp mũi và miệng đều là máu, đang tận lực co người vào một góc.
Quần áo trên người hắn bị Hình Kính Dương lột sạch chỉ còn một kiện quần lót.
Ngoài trời âm hai mươi mấy độ, sẽ chết người mất.
“Lạnh đúng không? Sưởi chút lửa là ấm ngay.” Hình Kính Dương cầm quần áo ném tới trước mặt hắn, lại châm một mồi lửa.
Gió rất to, tia lửa vốn chẳng có bao nhiêu, vừa le lói đã tắt gần hết, chỉ là mùi khét toả ra cũng đủ để doạ người.
Mạnh Phàm bò đến ôm lấy chân Hình Kính Dương, “Anh! Em sai rồi, em đưa anh! Ảnh gốc ở trong điện thoại di động của em, em cho anh hết! Van xin anh bỏ qua cho em, tha cho em, em thật sự không dám nữa!”
“Mày dám.” Hình Kính Dương nhặt mấy tấm ảnh dưới đất lên, đập vào ngực Mạnh Phàm: “Gửi mấy tấm ảnh này đến nhà Thẩm Quân? Có cần tao cho mày biết địa chỉ không?
Mạnh Phàm liên tục lắc đầu, nước mắt nước mũi bôi đầy khuôn mặt.
“Chỉ cần mày không sợ cái tạo hình hôm nay của mày bị cả trường nhìn thấy, cứ việc gửi.” Hình Kính Dương lưu video, lại chụp mấy bức cận mặt.
“Khóc khóc khóc, mẹ! Chỉ biết khóc.” Hình Kính Dương cởi áo lông đang mặc trên người phủ thêm cho hắn, Mạnh Phàm không thể tin nổi trừng to mắt, mắt sưng vù còn trợn lên rất buồn cười, Hình Kính Dương hung hăng quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cảm thấy tao là bê đê biến thái không muốn mặc?”
Ngón tay đã đông cứng của Mạnh Phàm siết chặt cổ áo.
“Mày mà đã nghĩ như vậy thì tao cũng chịu thôi, có điều…” Hình Kính Dương lật một tấm hình còn sót lại trong đống tuyết, thổi bay bụi trắng bên trên, “Đừng quấy rầy Thẩm Quân và người nhà của cậu ấy.
Nhớ lấy lời tao, đừng quấy rầy cậu ấy, bằng không…”
Lời sau cùng Mạnh Phàm không nghe được, bởi vì đến chính bản thân Hình Kính Dương cũng không biết mình sẽ như thế nào.
Có thể thế nào chứ? Thẩm Quân đã nói chia tay, cầu xin mấy ngày cũng chẳng thấy hắn mềm lòng.
Hôm nay lại bị thương, nhất định không thể đi gặp hắn, hắn trông thấy rồi, lại sẽ nổi giận.
Hình Kính Dương bắt xe buýt, về nhà nằm trên giường ngủ một giấc đến tận khi trời tối.
“Dậy chưa.”
“Thẩm Quân?” Hình Kính Dương vừa bật dậy lại vội nằm xuống, chỉ sợ đây chỉ là do mình hoa mắt chóng mặt.
“Sao cậu lại tới đây? Cậu… “
“Suỵt.” Thẩm Quân đắp chăn kỹ càng cho cậu, “Trước đừng nói gì, cậu sốt.”
Hình Kính Dương làm sao còn có thể nghe theo hắn, vén chăn lên, dùng thân thể nóng bừng ôm lấy Thẩm Quân, “Lần đầu tiên cậu đến nhà tôi, đây là… tha thứ cho tôi rồi?”
Thẩm Quân vòng tay qua cánh tay cậu, nhàn nhạt đáp: “Ừm.” Ôm Hình Kính Dương nằm xuống, hai người cùng một chỗ chen chúc trong chăn, “Ảnh chụp tôi thấy rồi, có người lấy nó đe doạ cậu phải không?”
Trong tấm ảnh là hai người bọn họ đang ở trong thư viện hôn môi, còn chụp rất rõ ràng.
Môi dưới của hắn bị Hình Kính Dương cắn lấy, đầu lưỡi cũng được lên hình, đang tinh tế phác hoạ cánh môi trên của Hình Kính Dương.
Nguy cơ đã được giải trừ, Hình Kính Dương gật đầu, “Nhưng giờ thì không sao rồi, cậu có thể yên tâm.”
“Vì sao không nói với tôi?”
Hình Kính Dương luồn tay vào quần Thẩm Quân, “Loại chuyện nhỏ này để tôi giải quyết, không muốn cậu phiền lòng.” Hình Kính Dương dốc chăn lên, vùi vào giữa hai đùi hắn, “Cậu chỉ cần quan tâm làm sao chịch tôi là đủ rồi.”
Thẩm Quân lôi cậu từ trong chăn ra, “Uống thuốc.”
“Là thuốc thì đều có ba phần độc.” Hình Kính Dương bóp lấy hạ thể hắn.
“Chúng ta đổ chút mồ hôi là khoẻ ngay.”
“Không được.”
“Cậu cũng không muốn ở trên giường của tôi làm chuyện đó sao?” Hình Kính Dương ngậm lấy vành tai Thẩm Quân, khẽ cắn, “Giường của tôi… Cậu thật sự không muốn sao?”
“Nếu như tôi nói về sau tôi sẽ không tùy tiện chia tay nữa, cậu có thể yên tĩnh được không.”
“Yên tĩnh ngay yên tĩnh ngay.” Hình Kính Dương cong môi cười, đàng hoàng chính trực đem chiếc thắt lưng mà chính tay mình vừa cởi ra thắt lại một lượt, ôm lấy đầu Thẩm Quân, “Lúc cậu nói câu đó tôi buồn muốn chết, thật đó.
Sau này đừng bao giờ như vậy nữa được không? Xui lắm.”
“Được.
Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Hình Kính Dương vốn cũng không muốn Thẩm Quân trông thấy thân thể cậu bây giờ, xương sườn bị Mạnh Phàm dùng đầu đâm mấy phát, tám phần là đã sưng lên, chỉ đành nhịn đau mà ôm chặt lấy Thẩm Quân.
Là cậu kéo Thẩm Quân xuống địa ngục, vậy thì hãy để cậu bảo vệ hắn khỏi những lời đàm tiếu chướng tai ngoài kia.
Cậu không phải người xấu, hơn nữa, còn đang cố gắng trở thành một người tốt..