Chương 12: Chuyện bệnh viện...

Thử Yêu Côn Đồ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôi lật đật đến lớp. Tối hôm qua do không ngủ được mà tôi cày truyện đến tận sáng. Tôi là fan trung thành của ngôn tình nhưng lại sợ bị ám ảnh bởi những kết thúc buồn. Bộ truyện đầu tiên tôi đọc mà khóc thảm thiết nhất là “Yêu anh hơn cả tử thần”. Tối qua do cày bộ “Thất tịch không mưa” giờ mắt tôi sưng húp. Hức hức, tôi còn định cày “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” mà không đủ dũng khí. Tại cái hôn của anh mà bây giờ tôi chẳng khác gì thay ma. Tôi đeo cái kính cận vào để che bớt cặp mắt sưng húp. Hiện nay tôi chỉ sử dụng kính áp tròng thôi, không hề đụng đến cặp kính. Giờ thì nó có lợi rồi đây.

Tôi vào lớp, vừa nhìn thấy tôi, con Yến đã há hốc miệng:

- Lại đây con kia!- Nó ngoắc tôi lại. Cái gì mà nghiêm trọng phết. Nó kéo tôi xuống đưa tay lên trán tôi:

- Mày sốt à? Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, lớn thì đeo kính áp tròng đi. Đeo cái kính này dị chết đi được. Nó tháo mắt kính của tôi ra. 1 lần nữa nó há miệng to hơn rồi tống cặp kính trở vào mặt tôi:

- Mắt mày đang “cưỡng bức” thị giác của tao!

Hừ, tôi chẳng thèm trả lời nó nữa mà vào chỗ ngồi. Tôi nhìn cái ghế trống ở cạnh mình, sao giờ hắn chưa vào nhỉ? Vào học 1 tháng đến nay thì hắn chẳng bao giờ đi trễ và vắng mặt. Hắn thuộc tuýp học sinh gương mẫu hoàn toàn, ngoài chuyện hắn hay ngủ trong lớp thôi. Giáo viên không 1 ai có thể gán hắn vào cái tội danh mất trật tự vì căn bản hắn không biết nói. Con Yến vỗ vai tôi 1 cái. Hồn vía tôi đang bay xa xăm giờ mới trở về. Nó chép miệng:

- Mày khóc á? Đừng nói với tao là… ân hận khi “kịch” với anh í nha!

- Tao khóc nhưng mà là do cày truyện. Tao cũng có ân hận khi không tận hưởng lâu 1 chút.

- Hắc hắc, lần sau nhớ học hỏi cái đường link của tao mà đáp lại. Nhất là cái kiểu “Japan” ấy.

Tôi ngớ người 1 chút, hôn kiểu Nhật Bản sao? Ách, tôi đập đầu nó xuống bàn:

- Con quỷ! Tao đọc “Thất tịch không mưa” mà thành như thế đó!

- Mày đọc nhiều vào, nếu mày cứ sợ như thế thì bỏ mất mấy bộ truyện kinh điển đó!

- Biết rồi nhưng xót quá! Thất tịch không mưa, chỉ có 2 người nắm tay hạnh phúc. Á, tim tao lại nhói nữa rồi… Có khi nào tao với hoàng tử sẽ như thế không?

Nó nhìn tôi chưng hửng rồi đập đầu tôi xuống bàn:

- Sống không lo, lo đến chuyện chết. Mày phải sống để chứng kiến tao hạnh phúc nữa chứ!

- Mẹ mày!- Tôi đánh nó cái bốp. Đúng, thử nghĩ xem, nếu cuộc sống của tôi không có con bạn hâm dở này thì nó nhạt nhẽo lắm. Dù nó hay làm tôi nổi giận nhưng nó cũng làm tôi vui vẻ. Tôi mà là con trai thì tôi cũng sẽ yêu nó đứ đừ mất. Khuôn mặt nó cũng đáng yêu lắm chứ bộ, hihi ^^! (Yến tỉ nhà ta mà!!! ^^)

Trống tựu, vẫn không thấy hắn xuất hiện. Thói quen của con người đúng là đáng sợ. Tôi nghĩ ngợi đôi điều, bình thường khi hắn lên lớp hắn sẽ quẳng cái cặp vào người tôi. Đẩy mọi sách vở tôi bày biện ra 1 góc nhỏ rồi nằm ườn ra bàn. Khi tôi ngủ thì hắn lại lấy viết vẽ này nọ lên mặt tôi trong âm thầm, chỉ khi mọi người trong sân trường nhìn tôi cười tôi mới lấy điện thoại ra soi lại khuôn mặt bị hắn hành hạ không giống người. Khi hắn ngủ thì đưa toàn bộ vở cho tôi viết hộ. Nếu tôi vênh mặt không đồng ý thì hắn bẻ tay rôm rốp để cảnh cáo. Tuy là hắn côn đồ lưu manh nhưng không bao giờ động tay động chân với con gái. (Không động tới tỉ thôi chứ đừng vơ đũa thế! ==”) Tôi chép miệng, lâu lâu lại quay sang nhìn chỗ của hắn. Ách, đúng rồi. Hôm qua hắn có nói là sẽ chuyển trường để tôi không gặp hắn nữa. Á, tháng ngày yên bình đã trở lại rồi. Tôi hí hửng đắc chí nhưng nhanh chóng, tôi đặt tay lên ngực mình, cảm giác được giải thoát đây sao? Nhẹ nhõm quá, trống trải quá… Hơ… Đúng là rất khó thay đổi 1 thói quen khi bên cạnh 1 người, tôi chợt nghĩ đến thói quen ngắm mặt trời lặn, tôi cũng có thể bỏ thói quen đó, còn hắn thì không chắc? Nhưng Chihuahua đầu đàn à… hôm qua tôi chỉ nói đùa thôi mà…

*******

- Em điên hay sao mà uống rượu trong khi không có thứ gì trong bụng hết? Lại còn đi đánh nhau nữa, nhóm máu của em là máu hiếm, cũng may anh và em cùng nhóm máu nếu anh khác máu thì phải làm sao hả? Lại còn hút thuốc nữa! Em muốn lên thiên đàng sống hay sao?- Huy nóng giận nhìn hắn bị băng bó khắp cơ thể. Hắn giơ cánh tay đang truyền nước biển lên nhìn rồi chầm chậm nhớ lại chuyện tối qua. . .

Ngay sau khi tên kia vung vỏ chai rượu đã bị đập vỡ làm đôi ra, hắn giơ tay lên đỡ. Nhanh chóng, dòng máu đỏ từ tay hắn chảy ra với nhiều vết nhỏ chi chít. Hắn vẫn tiếp tục đánh nhưng bọn chúng đông quá, hết tên này thì tên kia lại vào đấm đá túi bụi. 1 tên vung cây lên đập vào sau gáy hắn, hắn bắt đầu chóng mặt và choáng váng, hắn vẫn cố lắc đầu cho tỉnh. Đàn em hắn ở đâu túa ra. Tên Hiếu đỡ hắn ngồi trên tảng đá, hắn vẫn im lặng không nói gì chỉ nhìn dòng máu trên đầu chảy xuống nền đất đen. Hiếu hừ lạnh:

- Anh điên rồi! Uống rượu say còn không chịu chạy, tụi em ra trễ chút nữa là anh chết đến nơi. Bọn này chó thật! Anh về đi, để bọn em lo!

Hắn đứng dậy đi về như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có hắn mới biết, vết thương đau nhói thế nào. Đau thể xác thì chỉ là 1 chuyện nhỏ con cỏn. Hắn vào nhà lấy hộp y tế băng bó lại cánh tay mà không để ý đến đầu mình. Hắn đi lên tầng 2 chạm mặt anh, căn bản là không ai bật đèn nên anh mới không thể quan sát được vết thương của hắn. Hắn đóng sầm cửa phòng lại, đốt 1 điếu thuốc rít dài. Hắn ho sặc sụa nhưng vẫn cứ hút. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hút thuốc nhưng ai ai cũng nói hút thuốc có thể làm mình quên đi cảm giác đau đớn nên hắn mới thử.

Quang Huy lờ mờ nhìn thấy vài vệt nước dưới sàn gỗ của căn nhà. Anh đi đến bên cạnh cầu thang bật công tắc đèn, là máu. Anh nóng giận gõ cửa phòng hắn:

- Mở cửa!

Hắn vẫn không lên tiếng, nếu anh hắn mà thấy bộ dạng thảm hại của hắn bây giờ thì sẽ nghĩ gì về hắn? 1 tên đứng nép trong bóng cây nhìn người ta hạnh phúc mà thèm thuồng hay… 1 tên ngu ngốc tự hành hạ bản thân??? Chưa đầy 1 phút sau, Huy đẩy cửa vào, trên tay cầm chùm chìa khóa dự phòng. Hắn cười nhạt, không có gì có thể qua khỏi anh hắn. Huy bật đèn lên, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy mùi máu và cả mùi thuốc lá khó chịu. Anh kéo hắn đứng dậy:

- Đi đến bệnh viện!

- Không!

- ĐI!- Anh quát. Hắn nhìn anh hờ hững. Anh tức giận nói tiếp:

- Máu của em không phải là quá dư thừa đâu! Nếu thấy nó nhiều quá thì đi hiến máu nhân đạo đi, anh không có rãnh mà đôi co với em đâu. Em muốn chết ngạt trong phòng hay hết máu mà chết anh cũng mặc kệ nhưng đừng chết trong ngôi nhà này…

Hắn đứng dậy định đi khỏi đó thì chân hắn không trọng lực mà ngã xuống bất tỉnh. Khi mở mắt ra đã phải nghe anh cằn nhằn. Anh đột nhiên đổi giọng buồn buồn:

- Anh không muốn mất đi 1 người thân nữa đâu!

Hắn sững người, anh hắn chưa bao giờ yếu đuối nói với hắn câu này. Hắn cười nhạt, thi thoảng ình ngoại lệ cũng không sao. Anh đang nhắc đến Tâm Lan, người bạn gái đã qua đời cách đây 3 năm. Hắn ngập ngừng:

- Em…xin lỗi!

Huy đang chuẩn bị quay người đi khỏi đó thì dừng lại nhìn hắn:

- Thằng ngốc!

Hắn mỉm cười, đúng là hắn rất ngốc khi không biết anh hắn quan tâm đến hắn thế nào…

- Hả? Nhập viện ạ? Hắn ta bị gì vậy? Có nặng lắm không anh?- Tôi hoảng hốt nghe cuộc gọi của hoàng tử. Anh bảo tôi xin phép nghỉ học vài hôm giúp hắn. Thảo nào, ngồi trong lớp mà tôi cứ thấp thỏm lo lắng cho hắn.- Bệnh viện nào vậy ạ? À, vâng. Khi tan học em sẽ đến đó thay anh!

Con Yến đang ngồi trong căng tin nhìn tôi vẻ sốt ruột:

- Tuấn bị gì vậy?

- Hắn ta đánh nhau với cái tụi trường Bình Phát, giờ đang nằm viện nè. Sao mà bản tính côn đồ không biết lượng sức thế nhỉ?- Tôi tức giận nói.

- Không biết tên Hiếu nhà tao có sao không nữa?

- Mày không có số điện thoại sao?- Tôi chưng hửng đáp.

Vẻ mặt của nó nhăn nhó đến khó coi. Nó nói:

- Tao vừa chia tay…

- Hả???- Tôi trố mắt.

- Ừm… Tao thấy hắn ta đi với đứa con gái khác, tao hỏi mãi mà hắn không thèm trả lời, nhưng đây là lần đầu tiên tao thấy nhói nhói khi chia tay đó, vừa hôm tối chứ đâu!

- Bỏ quách cho rồi! Cái hạng ngoại tình bắt cá 2 tay thì tao không ưa rồi! Mày còn lo cho hắn ta làm gì? Tan học tao với mày đi thăm Chihuahua đầu đàn!

- Ờ.- Nó trả lời rồi cúi đầu xuống.

***

Tôi nhìn đồng hồ, 2 giờ. Tôi phải đến bệnh viện. Khoác chiếc áo vào, tôi khóa cửa cẩn thận chờ con Yến. Lát sau, nó xuất hiện dáng vẻ buồn thảm não. Tôi vừa đi vừa hỏi:

- Mặt mày sao vậy?

- Tên Khiêm nói tên xấu xa bội tình cũng nhập viện đó!

- Ờ, tính đi thăm à???- Tôi khinh khỉnh hỏi, chưa bao giờ thấy nó tiếc cho ai hết. Đặc biệt, hôm nay quả là dịp đặc biệt.

- Tao chỉ muốn biết tình trạng của hắn thôi!- Nó xụ mặt xuống.

- Rồi, tùy!

Tôi trả lời qua loa rồi bắt chiếc taxi đến bệnh viện. Tôi lần theo số phòng của anh đưa ò đến phòng hắn đang nằm. Tôi đẩy cửa vào. Hắn đang nằm trên giường, mắt khép lại. Nhìn hắn lúc này chẳng khác gì cái xác ướp cả, bị quấn băng trắng toàn thân rồi còn gì. Con Yến thì đi lang thang tìm phòng của “tên bay bướm”. Tôi kéo ghế ra ngồi chống cằm nhìn hắn. Khi ngủ, trông hắn có vẻ hiền. Ánh mắt lạnh không còn dịp thể hiện, hàng mi cong khẽ động đậy nhẹ, cái mũi cao chót vót cũng phồng lên hạ xuống theo hơi thở, môi của hắn khá nhợt nhạt, khóe môi vẫn cong cong lên kiểu đáng ghét. Tôi thở dài, tên này là tên đại ngu ngốc. Hắn là con người bằng da bằng thịt mà sao có thể chịu đòn lâu được??? Hắn ta tưởng hắn là “Thần Điêu đại hiệp” hay “Supper Man” vậy??? Hắn cứ ra vẻ oai hùng lắm, cái đồ chân dài não ngắn. Tôi nghịch nghịch mấy cọng tóc bị loe xuống trán hắn, nhìn hắn cứ như tên điên bị quấn băng trên đầu í. Có khi nào hắn mở mắt ra hỏi:” Cô là ai? Tôi đang ở đâu???” giống như mấy nhân vật trên phim không nhỉ??? hắc hắc… Tôi lấy cây bút đỏ trong túi xách của mình viết lên tấm băng trên đầu hắn:” Mau ăn chóng khỏe ♥~ Kí tên: Hiệp nữ”.

Tôi cười khoái chí, đúng lúc, hắn mở mắt ra kéo tay tôi xuống. Do mất đà tôi ngã lên cơ thể hắn. Hắn khẽ ư 1 tiếng, có lẽ là đau. Đau hả? Biết đau sao? Tôi cho 1 cú vào người hắn rồi đứng thẳng người xoắn tay áo:

- Đồ lợi dụng thời cơ “chiếm tiện nghi”. Anh nghĩ tôi sẽ sa vào lòng anh cảm động khóc thút thít như mấy nhân vật nữ trên phim sao??? Tôi không phải là loại “bánh bèo vô dụng”, anh muốn giở trò thì tìm người khác đi nha!- Hắn đang quắn quéo vì cú thụi của tôi ban nãy. Trong lúc đó, tôi đã nhanh chóng bấm nút chụp ảnh của điện thoại. Khuôn mặt nhăn nhó đến phát tội cùng tấm băng có nét chữ của tôi nhìn ngố đến lạ. Tôi nhìn lại tấm hình hắc hắc cười đắc thắng. Tôi nở nụ cười mãn nguyện:

- Ăn cháo không? Tôi đi mua, tí quay lại. Đừng “tìm kiếm lung tung” cô nào để cô ta đánh không hoàn hồn thì tội.

Đi ra cửa, tôi gặp con Yến. Nó gãi gãi đầu:

- Tao tìm hoài mà không thấy hắn ta!

- Chắc đang trong phòng cấp cứu hoặc nhà xác không chừng.- Tôi chép miệng kéo tay nó đi khuôn viên của bệnh viện. Đúng lúc đó, tôi gặp tên “sói đầu đàn”. Hắn ta đang chống nạng,khó nhọc đi lại. Tôi mỉm cười, tôi có nên trả thù giúp tên Chihuahua không? Sẵn tiện tính nợ cũ luôn. Tôi kéo tay con Yến đến trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên tột độ. Tôi khoanh tay:

- Á, chào! Cái nạng dễ thương đó!

- Cô…- Hắn chỉ vào mặt tôi lắp bắp, tôi hung hăng đánh vào tay hắn, gạt ra. Con Yến kéo tay tôi:

- Gì vậy con kia???

- Tên này suýt đánh tao chết đó, ây da, hắn cũng là nguyên nhân mà “người yêu cũ” của mày phải nhập viện đó!

Vừa nghe hết câu trả lời của tôi, nó bẻ tay rôm rốp, ánh mắt hầm hầm nhìn tên đó. Hắc hắc, tôi biết, con bạn tôi mà tức lên thì cũng không thua bất kì ai. Nó kéo tôi ra sau lưng:

- Nói rõ đi! Tên Hiếu bây giờ ra sao rồi?

- Tôi không biết.- Hắn vênh mặt. “Bẹp” nó giơ chân đạp vào cái chân đang băng bó của hắn. Chậc chậc, có khi nào hắn té ra trong quần luôn rồi không? Tôi nhìn khuôn mặt méo mó của hắn mà thấy cũng tội tội. Con Yến vẫn trưng cái mặt đưa đám ra:

- Nói không?

- Tôi không biết thiệt mà!- Hắn khổ sở, nói như khóc. “Bẹp” Nó đạp lên vết thương ban nãy 1 lần nữa. Hắn buông nạng rồi xuống ôm cái chân quằn quại. Tôi chậc lưỡi kéo hắn lên, hắn cũng tưởng tôi có ý tốt mà đứng lên, được nửa đường thì tôi đạp lên cái chân hắn lần 3. Tôi tỏ vẻ vô tội:

- Lỡ chân,híc!

Tên đó chắc là thấy ông bà ngọai luôn rồi, 2 hàng lệ cứ tuôn rơi trong âm thầm, không 1 tiếng ú ớ. Con Yến vẫn không có ý định buông tha, đi đến xốc cổ áo hắn lên. 1 người y tá đi ngang qua, tôi hoảng hốt chạy đến khều nhẹ vai con bạn, nó cũng có thấy nên ra sức nói:

- Đứng lên nè! Té đau đến khóc luôn hả? Aizzz, đã bảo phải ở trong phòng bệnh cho yên thân mà không nghe!

Cô y tá thấy thế đi đến hỏi:

- Bệnh nhân có sao không ạ?

- À, không sao đâu. Cảm ơn chị! Thằng em em nó bị bệnh “đần” từ nhỏ, không có biết nói chuyện gì hết, chỉ biết ú ớ trong họng. Hôm đó trèo cây té gãy chân, em bảo ở trong phòng mà không nghe, chạy ra đây cho bị té rồi khóc lóc vậy nè!- Con Yến tuôn 1 tràng, vẻ mặt nó còn đủ chuẩn đau khổ, xót xa. Tôi cố kiềm nén lắm mới không cười lớn. Cô y tá gật đầu thông cảm, tên đó nắm tay cô ấy lại. Con Yến nhéo sống lưng hắn, miệng mỉm cười:

- À, chị đi đi! Nó bị bệnh nên hay nắm tay nắm chân người lạ vậy đó!

Đợi cô y tá đi khỏi, con Yến ném phịch hắn xuống đất lại. Kì lạ, thế quái nào mà nãy giờ hắn không lên tiếng chỉ lẳng lặng khóc thế? Tôi nghĩ là không phải khóc đâu, đau quá nên nước mắt tự khắc chảy ra, lưỡi cũng bị đớ luôn. Tôi vỗ tay vì tài diễn xuất của nó. Nó chẳng đoái hoài gì tới tôi mà nói tiếp:

- Mai mốt gặp mặt con này nhớ chừa ra nha!

Hắn ai oán nhìn lên, nó trừng mắt:

- Giờ muốn gì nữa?

- Kh…ông… chừa rồi!-Hắn nói.

Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt tình cờ chạm vào cái chậu hoa sắp rớt ở ban công, ngay đúng chỗ con Yến đứng. Tôi kéo tay nó ra chỗ khác , từ đâu, tên Hiếu bay lại ôm chầm lấy nó. Như phim bộ vậy trời. Nó thét:

- Di chuyển đi ba! Định chết chung à…???

*Bốp*… Tôi và con Yến đứng hình nhìn 2 tên đang nằm chèm bẹp như con ếch dưới sân. Ai đời, cái tên Hiếu lại chạy vào ôm con nhỏ ngay trân chỗ đó mà chẳng thèm né chỗ khác. Thế là con nhỏ tuyệt tình xô ra. Hậu quả là tên Hiếu vấp phải cái xác của tên sói đè lên hắn. Tôi ngồi xuống lấy mấy mảnh vỡ của chậu hoa ra khỏi lưng Hiếu. Hắn ta ngoi đầu dậy:

- Em không sao chứ???

Con Yến ngồi xuống lấy cái cây hoa đâp vô đầu hắn:

- Bà mà có sao thì cậu cũng đừng hòng thoi thóp. Nhập viện hả? Bệnh nặng hả? Nằm ở đây đi!

Nó tuyệt tình đứng dậy kéo tay tôi đi, nhưng tôi thấy tội nghiệp cái tên nằm dưới bèn gọi mấy người trong bệnh viện ra khiêng vào. Lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” mà bị lỗi. Con bạn tôi vẻ mặt vẫn hậm hực nhưng tôi biết, nó cũng đang vui ngầm vì “người yêu cũ” không ngại xả thân ra cứu nó. Tôi chép miệng, lúc nãy không biết hắn có sao không? Cái thụi của tôi cũng không phải là nhẹ!

(Lề: Bài văn của con trai. . .

Lúc này con trai 8 tuổi.

- A! Cô giáo gọi tôi đến có chuyện gì không ạ?- Minh Minh nhanh chóng đến lớp của Lâm Phong khi nghe cô giáo gọi về nhà. Trong bụng cô đang đánh lô tô, không biết thằng bé có đánh nhau như mấy hôm trước nữa không.Cô giáo e ngại mời nàng lên văn phòng trò chuyện. Minh Minh ngại ngùng:

- Xin lỗi cô giáo! Hôm nay cháu nó lại làm gì nữa ạ?

- À không! Tôi chỉ muốn hỏi vài điều hơi tế nhị.- Cô giáo đẩy bài văn của Lâm Phong ra trước mặt Minh Minh. Minh Minh tay run run liếc vào đề bài:” Hãy viết về cha em.” Lời lẽ câu cú của con trai cô rất ngắn gọn, xúc tích, đanh thép làm người đọc rõ ngay vẫn đề. Bài văn chỉ vỏn vẹn 1 câu:” Lâm Phong