Chương 22: Chương 22 : Mùa xuân của Lâm Hạo

Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Canteen rất náo nhiệt.
Nguyên nhân chính là sự xuất hiện hiếm hoi của bộ baThiên Vũ - Lâm Hạo - Thiếu Phong. Nhưng hiện tại 3 người này không đứngcùng một chỗ.
"Bánh mì thịt bò, bánh mì hải sản, bánh mì xúc xích, bánh mì trứng, bánh mì patê, bánh mì giò..."
Mộc Thanh há hốc mồm nhìn Thiếu Phong đặt từng cái bánh mì vào tay mình. Mới tiết đầu cậu ta đã kéo cô xuống canteen, còn...
"Cô ơi, cháu mua hết chỗ bánh mì này!" Thiếu Phong rút tiền trả rồi kéo Mộc Thanh ngồi xuống bàn.
"Cậu... làm cái gì vậy?" Mộc Thanh rụt rè hỏi.
"Mua bánh cho cậu. Ăn hết đi."
"Cậu nghĩ tôi là lợn chắc?!!" Cô hét.
"Không. Nhưng chẳng phải cậu thích ăn bánh mì sao?"
"Tôi nói vậy lúc nào??"
"Nghe nói... cậu rất thích lấy bánh mì của cậu con trai hôm qua."
"Con trai? Hôm qua? Đứa nào?" Nghĩ một lúc, cô nói: "Huy sao?"
"Huy?" Thiếu Phong nhíu mày. Cô lại còn dám gọi tên đứa con trai khác thân mật như vậy.
"Sau này đừng ăn bánh của cậu ta nữa, tôi sẽ mua cho cậu."
"Nhưng tôi thích cướp đồ của cậu ta." Nhớ lại cái mặt tức phát điên của Minh Huy, Mộc Thanh tủm tỉm cười.
"Không được cười!" Thiếu Phong lo lắng đưa tay bóp cằm cô.
"Ậu ị iên à?"
"Đang nhớ tới cậu ta nên cười sao? Tôi không cho phép!"
"Tại sao?" Cười mà cũng cấm?
"Không được thân thiết với những đứa con trai khác như vậy!"
"Con trai khác? Vậy cậu là gì?"
"Tôi là bạn trai của cậu."
"Bao giờ vậy?" Mộc Thanh trố mắt. Hắn chẳng qua chỉ là hàng ngày bám theo cô thôi, lên chức bạn trai từ khi nào?
"Từ hôm nay."
"..."
"Gọi tôi là Phong đi."
"Không gọi."
"Thật sao?" Hắn nhướn mày.
"Phong."
"Ngoan lắm."
Mộc Thanh chọn bừa một cái bánh rồi bóc ra ăn.
Từ cái ngày Mộc Thanh bị phạt quét sân trường đó, ngàynào hắn ta cũng bám lấy cô. Còn khiến cô căm phẫn hơn là, mỗi lần cô làm trái ý hắn hoặc không để ý tới hắn, hắn lại bá đạo ôm lấy cô và...cưỡng hôn. Thật muốn đào cái hố để chui xuống.
"Dính mép này. Để phần cho tôi à."
Mộc Thanh còn chưa kịp định thần thì Thiếu Phong đã nhoài người lên, dùng lưỡi li3m cọng rau trên mép cô.
"Thì ra rau cũng ngon như vậy." Hắn nở nụ cười quyến rũ, khiến trái tim toàn bộ thiếu nữ trong canteen rơi rụng đầy đất.
Tôi cần một cái hố! - Mộc Thanh nghĩ.
..........
"Tôi không ăn nữa." Vũ Thiên buông dĩa.
"Huh?"
"Cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy sao tôi ăn được?"
"Vậy à?" Thiên Vũ vẫn chống cằm tiếp tục nhìn.
"Cậu đói sao? Nếu muốn tôi sẽ lấy thêm một đĩa nữa cho cậu."
"Nhưng tôi chỉ thích ăn đĩa của cậu..." Hắn ngập ngừng.
"...." Hotboy no.1 thích ăn đồ thừa...

Nhìn bộ mặt ra vẻ đáng yêu của hắn hiện tại rất giống cún con.
Cô bất chợt đưa tay xoa đầu hắn.
Thiên Vũ giật mình. Nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn cô cười, nói: "Ừ, tôi cũng thích cậu."
Vũ Thiên buông tay khỏi những sợi tóc mềm mại kia, đỏ mặt. Cô nói thích hắn lúc nào vậy?
(Anh này ảo giác nặng.)
...........
Lâm Hạo thì cười cười nói nói với các nữ sinh khác, thầmtự an ủi bản thân: xung quanh mình có nhiều con gái hơn, sao phải ghentị với 2 tên kia chứ? Đúng! Không phải ghen tị, không phải ghen tị,không phải ghen tị...
Ghen tị chết đi được!!!!
Lâm Hạo cười cười nói vài câu, lũ con gái tản ra hết. Hắn đi tới quầy bán bánh, lấy bánh Ice-cream Chocolate - loại bánh mà hắnthích ăn nhất.
"Cô ơi cháu lấy cái này."
"Cô ơi cháu lấy cái này!"
Chiếc bánh Ice-cream Chocolate cuối cùng cùng lúc được 2 bàn tay tóm lấy, đưa ra trước mặt cô bán hàng.
Lâm Hạo quay đầu, thấy một nữ sinh khác cũng quay ra nhìn hắn. Nữ sinh sao? Đơn giản.
"Em thích nó sao? Vậy anh nhường em." Lâm Hạo nở nụ cười quyến rũ thường thấy, thầm tin chắc chiếc bánh vẫn sẽ thuộc về mình.
"Cảm ơn." Cô gái trả tiền cho người bán hàng rồi nhìn Lâm Hạo: "Anh nói nhường sao không thả tay?"
Nụ cười trên môi hắn bỗng cứng đơ.
"Này anh, bỏ tay ra."
Mắt thấy chiếc bánh yêu quý sắp bị cướp mất nhưng lạikhông thể tổn hại đến hình tượng của mình, Lâm Hạo ngậm ngùi thả taynhìn cô gái trước mắt bỏ đi. Mỹ nam kế của hắn thất bại sao...
"Anh Hạo... anh có thể ăn bánh của em..." Một nữ sinh thấy vậy liền rụt rè bước đến.
"Cám ơn ý tốt của em, nhưng anh đi trước."
Lâm Hạo bước ra khỏi canteen, không để ý rằng mình vừa từ chối một cô gái.
Thấy người vừa cướp bánh của mình đang ngồi trên ghế đá, hắn cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô gái này.
Hắn đã gặp rất nhiều cô gái thờ ơ với nụ cười của mình,nhưng hắn biết tất cả chỉ vờ như vậy để khơi gợi hứng thú của hắn. Nhưng ánh mắt cô gái này... thật sự thờ ơ, hoàn toàn bỏ hắn ngoài măt.
"Anh không mua chiếc bánh khác sao?" Cô gái không nhìn hắn, hỏi.
"Tôi chỉ thích loại Ice-cream Chocolate."
"Vậy sao còn nhường?"
"...." Cô ta thật sự không biết tại sao?
"Này, cho anh."
Còn chưa kịp nói tiếp, Lâm Hạo đã thấy cô bẻ chiếc bánh, đưa cho hắn một nửa.
Từ nhỏ, hắn chưa từng được cùng ai đó 'ăn nửa chiếc bánh' như thế này, cảm giác lạ lẫm khiến hắn muốn từ chối. Nhưng hắn vẫn đưatay nhận lấy.
Khi cô ăn xong và đứng lên, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằmvào nửa chiếc bánh không nói gì. Cô thầm nghĩ đây là một tên đẹp trainhưng tính cách quái gở liền muốn đi mà không nói tiếng nào.
"Này, cậu tên gì?" Hắn không gọi là 'em' nữa.
Cô quay lại nhìn hắn, nói: "Chỉ là nửa cái bánh thôi mà." Rồi bỏ đi.
Lâm Hạo ngẩn ngơ nhìn cô bước đi, rồi nhìn xuống chiếc bánh.
Lần đầu tiên hắn không biết nói gì trước mặt một cô gái.Lúc hắn tỉnh ngộ muốn đuổi theo thì bóng dáng cô đã biến mất trong tầmmắt.