Chương 12: Vậy Ra Hôm Nay Là Sinh Nhật Của Mạnh Tiểu Thư

Thời Gian Như Ngừng Lại

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trời càng lúc càng tối, Mạnh Dao bắt taxi trở về studio.
Thẩm Mạn Chân muốn tiễn cô, nhưng cô không muốn làm phiền người khác nên chủ động đặt xe.
Lúc tạm biệt, cô lên xe taxi trước, sau đó nhìn Hạ Mộng lên xe của Phí Minh Nghị.
Phí Minh Nghị dường như quay lại nhìn cô khi anh mở cửa, nhưng cô không nhìn lên.
Ở cửa khách sạn, anh hỏi cô: "Mạnh tiểu thư, chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Cô sững sờ một lúc, tưởng rằng anh nhận ra mình, nhưng cô nhanh chóng tỉnh lại.
Không có sự thăm dò nào trong mắt anh, chỉ có sự hỏi thăm thẳng thắn và lờ mờ mơ hồ, mọi thứ chỉ giống như một cuộc trò chuyện ngầm giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành.
Vì vậy cô cười đáp: "Phí tiên sinh thật biết nói đùa."
Cô không muốn biết anh nói vậy là có ý gì.
Anh không còn nhận ra cô nữa, nên chỉ cần cô tỏ ra xa lạ là đủ rồi.
Cô cũng nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, anh ở trên cao, còn cô chỉ ở dưới đáy.
Những ngày sau đó còn bận rộn hơn trước, Mạnh Dao bay đi bay lại trong nước, bận như con quay.
Thời điểm cuối năm, nhu cầu chụp ảnh rất nhiều.
Thật vất vả quay lại studio, Thẩm Mạn Chân đã đưa Hạ Mộng đến đây từ lúc nào.
Hạ Mộng hôm đó xem xong bộ ảnh của Thẩm Mạn Chân, vô cùng kinh ngạc, liền muốn đến đây chụp.
Họ trực tiếp tới mà không thông báo trước cho cô.
Mạnh Dao không gọi lại, là bởi vì Phí Minh Nghị, cô không muốn cùng Hạ Mộng tiếp xúc quá nhiều, cũng không có lịch trống.
Thời điểm đã đến cuối tháng Chạp, cây ngô đồng trước cửa đã rụng lá trơ trọi.
Đêm qua trời có tuyết rơi nhẹ, thời tiết rất lạnh.
7h30 sáng
Mạnh Dao làm cả đêm để giải quyết nốt công việc còn tồn đọng, ra quán bánh bao gần đó mua đồ ăn sáng.
Khi cô quay lại thì thấy một chiếc BMW đậu trước cửa.
Một người đàn ông trẻ tuổi sành điệu đang đứng đó với một bó hoa lớn trên tay.
Nhìn thấy anh ta, Mạnh Dao không khỏi ngừng lại bước chân.
Cô biết người này, anh ta tên là Tống Diệp, một phú nhị đại, mấy lần trước cô đi chụp áo cưới ngoài trời đã quen với anh ta, từ đó anh ta liền trực tiếp theo đuổi cô.
Mạnh Dao đã tỏ ý từ chối, nhưng anh ta nhất định không nghe.
Thời gian này quả thật cô gặp nhiều chuyện phiền muộn.
Cô muốn tránh đi, nhưng Tống Diệp quay đầu lại, nhìn thấy cô, "Anh vừa gọi cho em, sao em không trả lời."
Mạnh Dao không dám vô lễ quá mức, bước tới nói: "Tôi không mang theo điện thoại."
Cô thực sự không mang theo, cô đặt nó trên bàn làm việc khi rời đi.
Tống Diệp mỉm cười đưa hoa trong tay cho cô: "Chúc mừng sinh nhật em!"
Mạnh Dao có chút ngoài ý muốn.
"Vui không, đi thôi, hôm nay không đi làm, anh đưa em đi chơi." Tống Diệp nói xong liền định nhét bó hoa vào tay cô.
Trước đó anh ta nhìn thấy mã số CMND của cô được ghi trên hợp đồng nên đã quyết định ghi nhớ ngày sinh.
Mạnh Dao không đáp ứng: "Tống tiên sinh, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm bạn gái của anh..."
"Đừng nói chuyện này, hôm nay cứ vui chơi đã, anh đã lên kế hoạch cho cả ngày hôm nay rồi..."
Tống Diệp không nghe chút nào, nắm lấy vai cô đi về phía xe.
Mạnh Dao căng thẳng, vội vàng tránh ra, "Tống tiên sinh, tôi đã nói rất rõ ràng rồi.

Hiện tại tôi không có kế hoạch tìm bạn trai!"
Tống Diệp có chút không vui, lại vươn vai ôm lấy cô: "Đi chơi một ngày thôi mà."
Mạnh Dao đang định vùng ra thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: "Mạnh tiểu thư?"
Quay người lại, Phí Minh Nghị đang xuống xe, cửa đóng lại một tiếng "rầm" nhẹ.
Mạnh Dao hơi sững sờ, không hiểu bằng cách nào mà anh lại xuất hiện ở đây.
Phí Minh Nghị đã đi đến bên cạnh cô, nhìn cô rồi nhìn đến Tống Diệp trước mặt, lớn tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, một chiếc áo len đen với áo sơ mi và cà vạt kết hợp với chiếc quần tối màu được thiết kế riêng, phong độ thanh quý dị thường.
Anh cao 1m85, đứng cạnh Mạnh Dao lại càng thêm xứng đôi.
Nhìn đến Tống Diệp lúc này trên mặt tuy mang theo ý cười nhưng trong mắt ẩn chứa sự mờ mịt.
Tống Diệp nhìn thấy người đàn ông đi tới, không khỏi buông Mạnh Dao ra, anh ta cảm thấy bị áp chế khi người đàn ông kia tới gần, lúc này đứng trước mặt, anh ta cảm giác càng lùn hơn.
Anh ta chỉ cao 1m75, chiều cao còn chưa đủ, chưa nói đến chuyện nam nhân kia toàn thân phú quý, đằng sau lại là chiếc Cayenne mà anh ta mơ ước từ lâu.
Thanh niên sao có thể để mất khí thế dễ dàng như vậy, thấy Mạnh Dao đang né tránh, anh ta nghiêm nghị hỏi: "Đây là ai?"
Mạnh Dao không trả lời được, Phí Minh Nghị cười cười, mở miệng trước: "Xem ra còn chưa tới phiên cậu hỏi phải không?"
Vừa nói ra lời này, Tống Diệp lập tức như bị đâm, lồng ngực phập phồng hồi lâu, không tìm được lời đáp lại, chỉ có thể tức giận nhìn Mạnh Dao: "Thảo nào em lại từ chối tôi, hóa có nhiều người giàu có hơn ở bên.

Giả vờ thanh cao với tôi làm cái quái gì vậy!"
Vừa nói, anh ta vừa hung hăng đập bông hồng trên tay vào thùng rác bên cạnh, mở cửa xe bước vào.
"Về sau nhớ đừng làm gì tổn hại người khác, xung quanh đây đều được lắp camera an ninh rồi." Phí Minh Nghị sau đó bình tĩnh nói.
Tống Diệp nhìn anh một cái đầy căm hận rồi đóng sầm cửa lại.
Ngay sau đó, anh ta quay người, rời đi nhanh chóng.
Xe BMW rẽ vào một góc nhanh chóng khuất bóng, Mạnh Dao đứng ở nơi đó đầy suy tư.

Phí Minh Nghị đang đứng bên cạnh cô, cô không biết tại sao anh lại tới, huống chi là để anh nhìn thấy tình huống này.
Thực ra cũng đã hơn 1 lần trải qua trường hợp như vậy, khách hàng của cô là tầng lớp trung lưu trở lên, những chuyện như này cô đều đã đối phó qua.

Tự nhiên có người thẹn quá hóa giận, cô không cãi lại, âm thầm nhịn xuống.

Chưa từng nghĩ sẽ có ngày Phí Minh Nghị xuất hiện và cản đường cô.
"Mạnh tiểu thư không sao chứ?" Phí Minh Nghị quay lại nhìn cô.
Mạnh Dao hoàn hồn lắc đầu.
"Cô không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Phí Minh Nghị liếc nhìn studio trước mặt rồi lại cười nói.
Mạnh Dao đành mời anh vào.
Trước thùng rác, cánh hoa hồng rơi đầy đất, một tấm thiệp rơi ra.

Phí Minh Nghị liếc mắt nhìn lại.
Studio quay mặt về hướng Nam với cửa đen và tường trắng, phong cách đơn giản nhưng hiện đại.
Phí Minh Nghị dừng lại ở cửa một lúc mới đi vào, trên tường có một tấm biển đề dòng chữ "MY Photography Studio," chữ đen trên nền trắng.
Khi Mạnh Dao nhìn thấy ánh mắt anh rơi vào đó, bàn tay mở cửa liền dừng lại.
Phí Minh Nghị xem một hồi, cũng không có phản ứng nhiều lắm, chỉ cười nói: "Tên studio của Mạnh tiểu thư khá đặc biệt."
Mạnh Dao không đáp.
Đẩy cửa vào, bên trong có chút lộn xộn, nhân viên còn chưa tới, trường quay yên tĩnh vắng vẻ.
Mạnh Dao đặt hộp bánh bao xuống, nói "ngồi đi" rồi đến máy pha cà phê rót thêm hai cốc cà phê.
Phí Minh Nghị đã ngồi xuống sô pha trong phòng khách, cúi người, đang lật giở album ảnh đặt trên bàn cà phê chưa kịp cất đi.
Bên cạnh cuốn album là một hộp thuốc lá chưa đóng lại.
Trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh là một tàn thuốc sắp hết.
Phí Minh Nghị hình như cũng nhìn thấy, lúc Mạnh Dao đi tới, ánh mắt quét qua tàn thuốc còn sót lại trong album, cười nói: "Không ngờ Mạnh tiểu thư cũng hút thuốc."
Mạnh Dao đặt ly cà phê xuống trước mặt, đáp lại: "Thỉnh thoảng."
Cô không nghiện thuốc lá, cũng không thường xuyên hút thuốc, nhưng thỉnh thoảng nghĩ đến những chuyện không tự chủ được lại bốc khói chậm rãi.
Tối hôm qua bận rộn, lúc nhớ tới hôm nay là sinh nhật của mình, trong lòng cô đột nhiên có chút vắng vẻ.
Thuốc lá là Su Yan, nhãn hiệu mà Mạnh Thiết Sinh từng hút.
Phí Minh Nghị không tiếp tục chủ đề này, cảm ơn rồi nhấp một ngụm cà phê, đóng album nói: "Hôm nay tôi đến đây để nhờ Mạnh tiểu thư làm giúp tôi một việc..."
"Tôi cần một số tài liệu giới thiệu cho một cuộc triển lãm.

Không biết Mạnh tiểu thư có thể giúp tôi chụp vài tấm ảnh không.

Giá cả có thể thương lượng."
Nói rồi anh cầm điện thoại, mở album ảnh, đặt lên bàn cà phê rồi đẩy qua.
Nhiệt độ cơ thể trên điện thoại truyền qua tay Mạnh Dao khi cô cầm lấy, nhất thời lòng nhói lên, bấm vào mấy tấm ảnh chụp đồ sứ.
Cô liếc nhìn vài cái rồi lại đẩy điện thoại qua: "Xin lỗi, đây không phải là chủ đề tôi thành thạo."
Chụp ảnh sứ chú ý đến ánh sáng và độ sâu trường ảnh, đồng thời đòi hỏi người chụp phải có kỹ năng và thiết bị cao cấp, cô chưa từng tiếp xúc với trường phái này.
Nhưng nguyên nhân sâu sa chỉ là cô không muốn tiếp xúc với Phí Minh Nghị nữa.
Cô chưa tiếp xúc với đồ sứ nhưng đã chụp rất nhiều đồ trang sức, tuy vậy thì cũng không giống nhau.

Phí Minh Nghị cất điện thoại: "Tôi đánh giá nghiệp vụ cô rất cao."
Mạnh Dao nhìn qua, khẽ cười.

"Tôi đã xem những bức ảnh do Mạnh tiểu thư chụp, rất đẹp, nên tôi tin những đồ sành sứ này không thể làm khó cô."
Hình như anh cũng nhìn thấy bức ảnh mà Thẩm Mạn Chân chụp ngày hôm đó.
Anh đánh giá những bức hình cô chụp rất tự nhiên.
Mạnh Dao cười trả lời: "Tôi thật sự chưa chụp ảnh sứ nên sợ không thể nhận thù lao của Phí tiên sinh.

Vả lại, tôi cũng rất bận trong thời gian này, e rằng mình thực sự không thể giúp anh rồi."
Triển lãm chú trọng đến tính tức thời, không thể trì hoãn quá lâu.
Phí Minh Nghị tựa lưng vào ghế, thoải mái cười: "Không sao, còn mấy tháng nữa buổi diễn mới diễn ra, tôi tin Mạnh tiểu thư cũng nể mặt sắp xếp lịch trong hai ngày chứ."
Mạnh Dao có chút không nói nên lời.
Phí Minh Nghị ánh mắt cũng không ở trên mặt cô quá lâu, anh từ trong túi áo khoác bên trong lấy ra một hộp danh thiếp, đặt ở trên bàn, cười nói: "Mạnh tiểu thư đừng lo lắng, khi nào rảnh rỗi có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.

"
Nói xong, anh cầm cốc cà phê lên và nhấp một ngụm nữa.
"Muộn rồi, tôi còn có việc phải làm nên tạm biệt.

Cảm ơn Mạnh tiểu thư đã mời cà phê." Uống xong, anh đặt cốc cà phê xuống rồi lại đứng lên mỉm cười.
Mạnh Dao nhìn nụ cười của anh, cả người lặng đi.
Đang định rời đi, Phí Minh Nghị đột nhiên dừng lại.
Anh quay lại cười: "Vậy ra hôm nay là sinh nhật của Mạnh tiểu thư."
Tấm thiệp rơi xuống đất có ghi dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật," anh nhìn thấy hết.
Mạnh Dao đã đứng dậy rồi, nghe xong liền không cử động được nữa.
"Tạm biệt"
Phí Minh Nghị cười cười, rốt cuộc không nói gì, xoay người bước ra ngoài.
Tiểu Điềm vừa đi vào, hai người gặp nhau cũng không quên cúi đầu chào.
Ngay sau đó anh lại biến mất trên hành lang.
Tiểu Điềm nghi ngờ hỏi: "Mạnh tỷ, hôm nay có khách đến sớm vậy sao?"
Mạnh Dao nhìn bóng lưng biến mất của anh, trầm mặc hồi lâu mới đáp: "Ừ"
Cô lơ đãng cả buổi sáng, Phí Minh Nghị đột nhiên xuất hiện rồi đột ngột rời đi, làm náo loạn cả buổi sáng bình yên của cô.

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, anh xuất hiện bên cạnh cô ngày càng nhiều và thường xuyên hơn.
Giữa trưa, một người giao hàng khác bấm chuông ngoài cửa.
Anh ta cầm trên tay một chiếc bánh và một túi quà được đóng gói rất đẹp.
Người nhận là Mạnh Dao.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Mạnh Dao nhận lấy và mở ra.

"Chúc mừng sinh nhật Mạnh tiểu thư"
Là một chiếc bánh sinh nhật
Hộp trong túi quà có một sợi dây chuyền kim cương trị giá hơn 20.000 nhân dân tệ.
"Vậy hôm nay là sinh nhật của Mạnh tiểu thư..."
Cô biết ai là người gửi..