Đăng vào: 12 tháng trước
Ngồi suốt đêm trong phòng tự học, đột nhiên Hướng Noãn nghĩ đến một chuyện.
“Đàn anh, không phải học kì nào anh cũng đạt được học bổng sao? Sao phải đến phòng tự học suốt đêm vậy ạ?”
“Vì để đạt được học bổng.” Thẩm Tắc Mộc mặt không biến sắc nói.
Hướng Noãn phát hiện để làm một người học giỏi cũng chẳng dễ dàng gì.
Môn học ngày mai Hướng Noãn phải thi là kế toán. Cô nhìn đống giáo án, ánh mắt Thẩm Tắc Mộc cũng sắp mù rồi. Chỉ thấy giáo án của cô chằng chịt màu sắc của bút nhớ dòng, xanh xanh đỏ đỏ, đặc biệt nâng cao tinh thần.
Những màu sắc rực rỡ chằng chịt như vậy, ít nhất cũng cho thấy thái độ học tập nghiêm túc, như vậy thì sao cô ấy còn cần đến phòng tự học suốt đêm nhỉ?
Thẩm Tắc Mộc hơi nghi ngờ.
Nhưng sau đó anh ta nhanh chóng hiểu được.
Thái độ nghiêm túc của Hướng Noãn cũng không kéo dài được lâu, lảo đa lảo đảo, trọng điểm xa dần, chữ nguệch ngoạc càng ngày càng nhiều, trong đó lại xen lẫn một số nhân vật trong Vương Giả Vinh Diệu: Trang Chu, Đát Kỷ, Trương Phi, Gia Cát Lượng các loại....
Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc nghĩ đến bài đăng của Hướng Noãn trên vòng tròn bạn bè: “Trò chơi rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của mị!”, kết hợp với tình huống trước mắt, có thể nói đó là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng.
Kiến thức cần nhớ của môn kế toán cũng không được coi là nhiều, nhưng Hướng Noãn phải nhớ một ít công thức, còn phải tính toán, cái này thì khá phức tạp. Hướng Noãn không quá nhạy cảm với những con số, lúc điền nguyện vọng thi đại học, căn bản cô cũng không biết mình sẽ học gì, chọn bừa một ngành hấp dẫn, cho nên cô cũng không quá nhiệt tình hay ưa thích môn học này, chẳng qua cô chỉ tuân thủ cái gọi là “học sinh giỏi” để học thôi, giống như hồi cấp 3 vậy.
Được rồi, thật ra thì cái gọi là “Học sinh giỏi” cũng đã biến mất từ một tháng trước rồi.
Hướng Noãn thầm nghĩ, nhất định là vì cô quen Lâm Sơ Yến, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, suốt ngày chơi game với tên Lâm Sơ Yến vô học đó, dần dần mình cũng trở nên vô học rồi.
Giờ phút này ở cơ sở trung tâm, Lâm Sơ Yến cũng không biết mình bị cô nguyền rủa. Hướng Noãn không có ở đây, anh chơi game cũng cảm thấy hơi nhạt nhẽo. Thật ra thì, không phải trò chơi có gì vui, mà quan trọng là vì người chơi cùng, trò chơi mới trở nên thú vị...
Lâm Sơ Yến không có việc gì làm nên cũng đeo cặp sách đến phòng tự học, thấy mấy người Trịnh Đông Khải đang đắm mình trong thư viện. Trịnh Đông Khải đang tranh luận với Mao Mao Cầu, Lâm Sơ Yến tò mò ghé đầu vào, nghe một lúc, anh liền giải thích đôi ba câu cho bọn họ nghe.
Mao Mao Cầu thở dài.
“Tớ nói không đúng à?” Lâm Sơ Yến hỏi.
Mao Mao Cầu lắc đầu: “Không phải, là tớ, nếu trời cao đã cho cậu thiên phú tốt như thế, sao cậu lại không biết quý trọng?”
“Tớ rất quý trọng mà.”
“Cậu quý trọng lúc nào? Cậu lười như vậy, nếu chăm chỉ hơn một chút...”
“Cậu sai rồi.” Lâm Sơ Yến tranh cãi: “Trời cao thương tình cho tớ một chút thiên phú là hy vọng tớ không quá khổ cực. Nếu như tớ cố gắng, chăm chỉ thì tất nhiên sẽ khổ cực, đó mới là phụ ý tốt của trời cao.”
Mao Mao Cầu bị thế giới quan thoát tục của anh làm cho kinh ngạc đến há hốc mồm, cứng lưỡi, ngơ ngác tự nhủ: “Con mẹ nó, thật sự giống như gặp phải tà giáo vậy!”
——
Đối với Hướng Noãn, tính toán là một môn học tương đối gây thôi miên. Cô học một lúc thì bắt đầu ngáp.
Thẩm Tắc Mộc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thầm nghĩ, vẫn còn sớm mà?
Hướng Noãn tìm một lon cà phê trong túi ni lông, thấy Thẩm Tắc Mộc đang nhìn cô, vẻ mặt như muốn uống mà không tiện mở lời. Vì vậy lòng cô cũng mềm nhũn, cho anh ta một lon.
Dù sao cô cũng mua khá nhiều.
Thẩm Tắc Mộc nhận lấy lon cà phê, mở ra. Loại lon cà phê này khá khó mở.
Sau khi mở xong, anh ta trả lại lon cà phê cho cô.
Lúc này Hướng Noãn mới biết anh ta hiểu lầm. Thật ra thì cô cũng không yếu ớt như vậy, nhưng dù sao đàn anh tử tế như thế lại càng để lại ấn tượng tốt với cô. Cô mỉm cười, đẩy lon cà phê đến trước mặt anh ta: “Anh uống đi, em vẫn còn mà.”
“Anh không buồn ngủ.”
“Vậy lát nữa nếu anh mệt thì bảo em nhé, em còn rất nhiều.”
“Được.”
Thẩm Tắc Mộc thấy Hướng Noãn muốn uống cà phê, đột nhiên anh ta ngăn lại: “Chờ một chút.”
“Sao vậy?”
“Không lạnh sao?” Anh ta chỉ lon cà phê bằng sắt. Vừa rồi anh ta cầm trong tay cảm thấy khá lạnh.
“Không sao, em khỏe lắm.” Hướng Noãn vừa nói, lon cà phê trong tay đã không thấy đâu.
Thẩm Tắc Mộc cướp lon cà phê của cô.
Anh ta rót một ly nước nóng, nhân lúc nước đang nóng thì đặt lon cà phê vào trong ly nước để hâm nóng.
Trong chốc lát cà phê đã ấm lên.
Hướng Noãn dùng khăn giấy lau sạch phần nước dính bên ngoài lon, sau đó cầm trong tay, nhiệt độ hơi nóng, nhiệt độ của lon cà phê truyền vào tay cô, từ mạch máu chảy vào trong tim.
Cô cười: “Cảm ơn đàn anh.” Ánh mắt sáng rực dưới ánh đèn đột nhiên càng sáng hơn.
Thẩm Tắc Mộc cúi đầu: “Ừ.”
Như không có chuyện gì bắt đầu lật sách.
Lật sách hơi nhanh.
Hướng Noãn uống xong một lon cà phê, cảm giác vẫn chưa tỉnh táo lắm, vì vậy đứng ra ngoài định đi hóng gió một lúc. Cô cho rằng bởi vì phòng tự học quá đông, thiếu dưỡng khí nên cô mới buồn ngủ.
Thẩm Tắc Mộc đang cúi đầu đọc sách, thật ra thì cũng hơi lơ đãng.
Sau khi Hướng Noãn đi ra cửa, một bạn nam đi tới, vẻ mặt hết sức đáng nghi. Lúc đi đến chỗ Hướng Noãn, cậu ta liền kẹp một tờ giấy vào sách Hướng Noãn.
Những điều này không thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Tắc Mộc.
Sau khi bạn nam rời đi, Thẩm Tắc Mộc thấy có một tờ giấy rơi ra từ trong sách ra, anh ta nhìn qua.
... Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ thật là... đã là kỳ thi cuối năm rồi nhưng cũng không quên trêu chọc đàn em, thật sự muốn thi trượt sao?
Thẩm Tắc Mộc mặt không biến sắc, xé tờ giấy thành bốn mảnh rồi nhét vào túi quần, động tác nhanh gọn dứt khoát, đặc biệt tỏ ra thản nhiên, quang minh chính đại.
Vừa xé tờ giấy xong, một bạn nữ ôm đồ đi đến, thẹn thùng nhìn Thẩm Tắc Mộc: “Đàn anh Thẩm, em, em có thể ngồi cạnh anh không?
... Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ thật là... đã là kỳ thi cuối năm rồi nhưng cũng không quên trêu chọc đàn anh, thật sự muốn thi trượt sao?
Thẩm Tắc Mộc tiếp tục mặt không cảm xúc lắc đầu: “E rằng không được đâu."
Bạn nữ kia bị từ chối, mặt như đưa đám, liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Hướng Noãn, hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Đàn anh Thẩm, anh đang hẹn hò với Hướng Noãn à?”
Thẩm Tắc Mộc khẽ nhếch miệng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bạn nữ kia bừng tỉnh, tan nát cõi lòng rời đi.
——
Hướng Noãn kiên trì đến hai giờ sáng đã như người mù. Cô nằm trên bàn một lúc, gần như trong nháy mắt đã ngủ say.
Thẩm Tắc Mộc đang suy nghĩ, ngược lại không buồn ngủ.
Sau khi cô ngủ, anh ta quay đầu lại, rốt cuộc có thể công khai nhìn cô.
Hướng Noãn khoanh tay trên bàn, hơi nghiêng mặt, huyệt thái dương tựa vào mu bàn tay, chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Ánh đèn màu trắng rọi xuống, qua hàng lông mi dài, rơi trên mặt cô. Một lọn tóc khẽ rủ xuống, giống như thác nước nhỏ màu đen, dọc theo khuôn mặt trắng noãn hiền hòa của cô rủ xuống dưới môi. Theo hô hấp từ mũi của cô, sợi tóc kia khẽ lay động, thác nước chuyển động không ngừng.
Cô hơi cử động, áo lông trên người tuột xuống. Thẩm Tắc Mộc lập tức kéo áo lông đắp kín người cô.
Sau đó, anh ta cũng lấy áo khoác của mình đắp lên người cô.
So với cô thì áo của anh ta quá rộng, cả người cô gần như chìm trong đó.
Hướng Noãn lẩm bẩm một tiếng, lại đổi một tư thế ngủ khác.
Thẩm Tắc Mộc nhìn cô, đột nhiên hơi xúc động.
Anh ta là một người sáng suốt và bình tĩnh, luôn biết rõ mình muốn làm gì, cũng hiểu rõ bản thân mình muốn làm gì, càng hiểu được mấy thứ yêu hận.
Tại sao lại bị cô hấp dẫn, nguyên nhân thực ra cũng rất đơn giản.
Trên đời này có rất nhiều người thích bởi vì tò mò, lần này Thẩm Tắc Mộc cũng không ngoại lệ.
Cho dù kỳ thi cuối năm có khẩn trương thế nào cũng không ngăn cản sự nhiệt tình với bát quái của các bạn học. Mấy ngày nay, diễn đàn trường học lan truyền tin Thẩm Tắc Mộc và Hướng Noãn đang hẹn hò, mọi người đều chắc chắn là tin chính xác, nghe nói có rất nhiều người chứng kiến.
Lâm Sơ Yến đăng kí tài khoản rồi bình luận một câu trong bài viết: "Tung tin vịt sẽ bị ngồi tù."
Kết quả bị cả đám người giễu cợt.
Lâm Sơ Yến cực kì bực bội.
Trịnh Đông Khải an ủi anh: “Cậu yên tâm, tớ nghe kĩ rồi, chẳng qua bọn họ gặp nhau ở phòng tự học thôi.” Vừa nói vừa lắc lư điện thoại di động: “Angela nói thế.”
Lâm Sơ Yến khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Đông Khải: “À, đúng rồi, là phòng tự học suốt đêm.”
Lâm Sơ Yến: “...” Cảm giác không tốt lắm.
Trịnh Đông Khải cảm thấy có khi mình sẽ vui quá mà chết.
Anh ta sẽ không chủ động giúp đỡ Lâm Sơ Yến. Lúc này Lâm Sơ Yến đang rất khó khăn, anh ta phải nhìn thêm nhiều lần mới được.
Mao Mao Cầu và Đại Vũ cũng thầm nghĩ như vậy.
Lâm Sơ Yến chèn ép bạn cùng phòng, bây giờ đã bị cắn trả rồi, chính anh còn không nhận ra điều này.
Bây giờ trong đầu anh chỉ nghĩ làm sao để đuổi được tên biến thái Thẩm Tắc Mộc này đi thôi.
——
Lâm Sơ Yến đăng một bài trên vòng tròn bạn bè: "Cùng đi tự học suốt đêm không?"
Bài đăng này giới hạn bạn bè, chỉ có một mình Hướng Noãn xem được.
Sau khi đăng bài, Lâm Sơ Yến giả vờ tự trả lời: "Không đi thì không đi, cậu nói khó nghe như vậy làm gì?"
Điều này trong mắt Hướng Noãn có nghĩa là: Lâm Sơ Yến tìm người hẹn đến phòng tự học suốt đêm, kết quả bị người ta sỉ nhục...
Nỗi tủi thân như muốn tràn ra ngoài màn hình.
Thân là một phần tử vô học, Hướng Noãn cũng thấy cảm động, cho anh một like, còn an ủi: "Cố gắng lên!"
Lâm Sơ Yến trả lời: "Cảm ơn, tôi chỉ muốn tìm một người nhắc nhở thôi, nếu không sẽ rất dễ buồn ngủ."
Hướng Noãn nghĩ bản thân cũng ngủ khò khò suốt đêm trong phòng tự học, càng thêm cảm động.
Một lúc sau Lâm Sơ Yến hỏi Hướng Noãn: “Em cũng tự học suốt đêm à?”
Hướng Noãn: “Đúng vậy.”
Lâm Sơ Yến: “Vậy không bằng chúng ta cùng học, giám sát lẫn nhau, như vậy năng suất có thể cao hơn.”
Hướng Noãn: “Nhưng chúng ta không cùng một cơ sở.”
Lâm Sơ Yến: “Đơn giản thôi, đi xe mất có nửa tiếng chứ mấy. Tôi đến tìm em.”
Hướng Noãn: “Vậy anh không mệt sao?”
Lâm Sơ Yến: “Mệt mỏi cái gì? Là tôi ngồi xe chứ có phải xe ngồi tôi đâu. Mà ở bên này chiếm chỗ trong phòng tự học suốt đêm rất khó khăn.”
Hướng Noãn: “Cũng phải, vậy anh đến đây học cùng tôi đi.”
....
Ngày hôm nay, sau bữa cơm tối, Thẩm Tắc Mộc theo thói quen đến phòng tự học suốt đêm nằm vùng, kết quả có tận hai người.
Lâm Sơ Yến: “Đàn anh cũng đến tự học suốt đêm à?”
Thẩm Tắc Mộc: “Ừ.”
Một người mang vẻ mặt giống cười mà như không phải cười. một người bình tĩnh không kinh ngạc, trong lòng đều tự nhủ: "Ha ha ha."