Đăng vào: 12 tháng trước
Dịch: Duẩn Duẩn
Hạ Nhật tỉnh lại thì thấy Mông Qua đang ngồi trước giường mình. Thấy cô mở mắt, anh bèn nở một nụ cười vô cùng sáng lạn: "A Nhật à, tối qua em chưa ăn gì rồi. Anh đi lấy bữa sáng cho em nhé. Em ngồi dậy ăn một chút đi."
Hạ Nhật trở người, đưa lưng về phía anh và chôn đầu sâu vào gối. Lại như vậy, lần nào cũng như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi, cô vẫn nằm quay lưng về phía anh, còn anh cũng chỉ ngồi sau lưng lẳng lặng nhìn cô.
Cuối cùng Hạ Nhật hết chịu nổi đành phải từ trên giường ngồi dậy: "Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo."
Nhưng Mông Qua không đi ra ngoài như cô muốn, anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô.
"Hạ Nhật, anh yêu em."
"Hạ Nhật, anh yêu em. Anh cứ ngỡ chỉ cần ràng buộc em rồi đối xử tốt với em thì đã là yêu em. Nhưng dường như anh đã sai. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn cho mình là thông minh, cho mình là cái gì cũng hiểu, cho là chuyện tình yêu cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay.. Nhưng hóa ra không phải vậy. Anh là một thằng ngu, chuyện gì cũng không biết. Ông nội nói đúng, tình yêu cũng giống như một môn học, phải học mới biết cách để yêu. Thế nên Hạ Nhật à, em có thể ở lại và dạy anh biết cách thế nào để yêu em không."
"Được không, A Nhật?"
Cô nhìn anh qua làn nước mắt nhạt nhòa. Ước chừng nửa số nước mắt trong cuộc đời cô cũng chỉ rơi vì anh. Sao cô lại thảm hại đến thế này cơ chứ.
Mông Qua đưa tay lên, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Hạ Nhật che mặt lại, cô không dám để anh nhìn mình hiện tại, vì khuôn mặt cô lúc này đang nóng bừng như lửa đốt. Lời yêu mà Mông Qua vừa thổ lộ khiến trái tim cô run rẩy, máu huyết trong người như tràn hết lên mặt. Dường như cô của năm hai mươi tám tuổi chỉ chờ đợi những lời này. Chỉ vì giờ khắc khắc này.
Mông Qua kéo tay cô xuống ôm lấy mặt cô, lộ vẻ lo âu: "Được không, A Nhật?"
"Mông Qua." Hạ Nhật rũ mi mắt: "Thì ra em cũng như bao người phụ nữ bình thường khác, cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt."
Mông Qua thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ vỗ đầu Hạ Nhật: "Ai bảo em là lời ngon tiếng ngọt. Em biết anh phải dồn hết bao nhiêu can đảm mới dám nói ra không. Đàn ông hai mươi tám tuổi lại đi làm chuyện trẻ ranh của học sinh trung học thế này, em tưởng anh suиɠ sướиɠ lắm sao? Nếu để cho người khác nghe được, anh biết phải chôn mặt vào đâu đây?"
Hạ Nhật phì cười một tiếng.
"Em đang cười anh á?" Mông Qua còn chưa bỏ cuộc: "Nói đi, tại em thấy anh ngây thơ chứ gì? Em đang đắc ý lắm chứ gì? Cuối cùng cũng khiến cho một Mông Qua ngông cuồng tự đại như này phải muối mặt làm loại chuyện ấy?"
Hạ Nhật không nhịn nổi phá lên cười: "Mông Qua, anh ngây thơ vừa thôi. Say này đừng có mà chọc tức em. Bằng không, đừng trách em độc ác rao chuyện ngày hôm nay ra cho cả thế giới biết."
Mông Qua ôm lấy người phụ nữ đang cười khúc khích, siết thật chặt cô vào ngực mình.
"Vậy em ở lại với anh nhé, chuyện ngây thơ cách mấy anh cũng sẽ làm. Anh cứ nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ nói ra câu đó đâu. Bởi vì đàn ông mà hay nói mấy lời yêu yêu đương đương thì mất mặt lắm. Anh cứ cho là không cần nói em cũng sẽ hiểu, nhưng lại quên mất em là một con bé đầu đá."
"Trên thế giới này có hơn sáu tỉ người, vậy mà anh cũng chỉ cam tâm tình nguyện nói với em những lời ấy, không vì bất kỳ mục đích gì, chỉ đơn giản vì đó là em mà thôi."
Giá như thời khắc này có thể là mãi mãi thì tốt biết bao.
"Tay anh bị sao vậy?" Lúc ăn cơm Hạ Nhật nhìn thấy cánh tay trái đang cuốn gạc trắng của Mông Qua thì giật mình hỏi.
"À". Mông Qua duỗi duỗi mấy ngón tay: "Anh bị cửa xe kẹp phải."
Hạ Nhật nghi ngờ nhìn anh.
"Được rồi." Mông Qua để bát đũa xuống: "Sau khi ăn xong chúng ta còn phải đi cho kịp chuyến bay nữa. Hôm nay hai đứa mình sẽ về ra mắt bố vợ."
Cứ như vậy, Hạ Nhật bị Mông Qua 'áp giải' đến tận sân bây. Nhìn Mông Qua ăn mặc nghiêm túc không khác gì một siêu sao Hollywood như thế. Hạ Nhật mắng thầm môt tiếng, đồ đỏm dáng.
"Có cần phải khoa trương thế không?" Hạ Nhật chỉ cái mũ bóng chày và chiếc kính mác bản to của anh. Nhìn anh như vậy cô cũng thấy căng thẳng lắm đấy, không biết là có bao nhiêu ánh mắt trong sân bay đang bắn về phía họ nữa.
"Anh chỉ đề phòng lỡ như thôi." Mông Qua hết nhìn đông rồi lại nhìn sang tây: "Mấy tên 'chó săn' kia cứ như âm hồn không tan vậy. Hằng ngày không có chuyện gì làm đều cắm cọc ở sân bay. Có bữa, anh vừa mới xuống máy bay, còn chưa kịp làm gì thì đã bị mấy tên đó vồ đến chụp lấy chụp để. Ngày hôm sau, có ngay một tin tức sốt dẻo tung ra nói anh vừa có một chuyến du lịch vô cùng vui vẻ với bạn gái. Đến khi nhìn thấy bức ảnh trong đó, cũng chỉ biết cười trong nước mắt. 'Cô bạn gái' gì gì đó chẳng qua chỉ là một khách du lịch đi sượt qua vai anh."
Đang lúc nghe Mông Qua càu nhàu, Hạ Nhật mới sực nhớ ra mình còn chưa xin nghỉ việc. Cô tính gọi điện cho A Thụ thì bị Mông Qua giựt lấy rồi tắt nguồn luôn.
"Anh xin nghỉ thay em rồi."
Thôi rồi, tiêu rồi. E rằng không thể tránh khỏi cái danh hiệu siêu cấp 'nhảy dù' kia rồi.
Quê của Hạ Nhật nằm ở một trấn nhỏ gần Tuyền Châu, dân số không nhiều, khung cảnh thanh bình giản dị. Khi từ Bắc Kinh đến đây, hoàng hôn đã trải dài mênh mông vô tận.
Ở quê, Hạ Nhật không có nhiều người thân, chỉ trừ bà nội còn giữ lại căn nhà cũ và cô con gái nuôi của bà. Dì ấy theo họ nội, Hạ Nhật luôn gọi dì ấy là dì Hà.
Lúc tới nơi, dì Hà với mấy đứa trẻ đã đứng ở cửa thôn chờ họ.
Ở nhà, dì Hà chuẩn bị sẵn một mâm cơm vô cùng phong phú. Trên bàn cơm, Mông Qua dùng hết công phu 'miệng lưỡi' của mình chọc cho dì Hà và chồng dì ấy cười không ngậm được mồm. Như là, "Chao ôi, thức ăn sao mà ngon thế ạ", "Canh cũng ngon phải biết cơ", rồi thì "Chú dì làm cách nào mà trông trẻ thế ạ."
Đúng là ăn không nói có, giả bộ không chừa một ai. Rõ là nịnh hót mà nghe sao chân thật quá. Quả nhiên một khi tiếp xúc nhiều với diễn viên thì kỹ thuật diễn xuất cũng tăng cao.
Để xem anh có thể giả bộ đến mức nào. Ngọn gió trên đầu cô cũng bị anh chém không trượt đi đâu được (ý bảo anh chém gió ^^). Dưới bàn cơm, Hạ Nhật thò tay ra vẽ lòng vòng lên cơ bụng anh, quả nhiên, lời nói của Mông Qua run lên. Hạ Nhật thấy vô cùng sảng khoái.
Thế là tay cô bạo gan đi xuống thêm chút xíu nữa.
Mông Qua bỗng đứng bật dậy: "Chú dì ơi, cháu ăn no rồi ạ. A Nhật, em dẫn anh đến phòng vệ sinh nhé."
Nói xong còn không đợi Hạ Nhật mở lời đồng ý, đã vội vàng kéo tay cô vọt vào trong nhà, đi xuống cầu thang đến phòng chứa đồ, rồi đè hẳn cô lên tường.
"Nói mau, chiêu vừa rồi em đã thử trên người tên khác chưa hả?" Tên khác ở đây dĩ nhiên là tên đại tinh tinh rồi.
"Ừm..." Hạ Nhật làm bộ suy nghĩ: "Để em nghĩ xem"
"Còn phải nghĩ..." Tay Mông Qua vói vào trong quần áo cô, ngón tay trực tiếp trườn vào áσ ɭóŧ cô.
"Anh điên à." Hạ Nhật hạ thấp giọng, chỗ này chỉ cách phòng khách một bức tường thôi đấy: "Bị dì nhìn thấy thì làm sao?"
"Không phải mới rồi trên bàn cơm em còn làm chuyện to gan hơn sao?" Lực tay của anh càng mạnh hơn: "Em chưa trả lời anh đâu đấy."
"Không có..." Hạ Nhật rất biết điều nói: "Anh là người đầu tiên."
"Ừ, tốt lắm, em ngoan." Mông Qua rất hài lòng với câu trả lời của Hạ Nhật.
"Bây giờ anh có thể lấy tay ra rồi." Bởi vì hai tay cô bị anh ép ở sau lưng, nên chỉ có thể 'múa mép' cảnh cáo anh.
"NO, NO..." Mông Qua cười đểu cáng: "A Nhật, thầy em không dạy em làm chuyện xấu thì sẽ bị phạt ư? Bây giờ gia phải thi hành hình phạt nô ɭệ với em mới được."
Nói xong, môi anh liền đè xuống, rê từ trên mặt xuống cổ cô. Áo lông bị anh xé ra, từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên vai cô. Mông Qua không khỏi thừa nhận một điều rằng, bản thân anh là một người rất xấu xa. Bởi lẽ hiện tại anh cảm thấy mình vô cùng hưng phấn.
Trước đây, anh rất xem thường những đôi nam nữ vụиɠ ŧяộʍ ở góc phòng trong mấy bộ phim điện ảnh. Thậm chí còn thấy rất khinh thường là đằng khác. Nhưng giờ thì anh không dám mạnh miệng nữa, bởi không biết từ lúc nào đã không còn thấy chán ghét nó nữa rồi, không ghét một chút nào hết.
Đúng vậy, anh thừa nhận mình đã thay đổi rồi. Anh của bây giờ rất thích tình trạng này, hơn nữa còn rất hưởng thụ loại trò chơi kíƈɦ ŧìиɦ này nữa.
Hạ Nhật cuối cùng cũng thoát ra được một tay, cô bực mình kéo bàn tay đang cởi nút quần Jean của cô. Mông Qua dĩ nhiên không dừng lại.
Trong lúc bọn họ đang lôi kéo, một giọng nói của trẻ con vang lên: "Anh chị ơi, có phải hai anh chị không tìm thấy nhà vệ sinh không ạ?"
Hạ Nhật gật đầu, cười khan: "Đúng vậy, đúng vậy. Em thông minh quá, nhìn cái là đoán được liền. Anh chị không tìm thấy nhà vệ sinh đâu hết."
"Em dẫn anh chị đi nhé." Đứa bé được khen rất hào hứng: "Nhưng mà, mới vừa rồi hai anh chị đang làm gì vậy ạ?"
"Anh chị?" Mông Qua hắng giọng một cái, giọng nói bị Hạ Nhật khiêu khích đã bốc lửa từ lâu: "Mới vừa rồi à? Mắt của chị bị cát bay vào, anh chỉ thổi cát giúp chị thôi."
"Thổi cát ạ? Nhưng mà chỗ đó đen thui, sao anh nhìn thấy ạ?"
"Thấy được mà, thấy được mà..." Hạ Nhật tự nhiên thấy rợn tóc gáy, lời này mà bị dì Hà nghe thấy thì không hay chút nào.
Hành động tiếp theo của Mông Qua không khỏi khiến Hạ Nhật phải dở khóc dở cười. Mặc dù vậy cô vẫn thấy rất cảm động.
Mông Qua lấy ra một bình rượu Mao Đài, một hộp chè Phổ Nhỉ, và một ít đặc sản ở Bắc Kinh trong ba lô, đặt hết tất cả lên bàn, sau đó rũ hai cánh tay xuống, hơi khòm lưng.
"Chú dì, cháu xin thay mặt Hạ Nhật cảm ơn chú dì. Mấy năm qua đã làm phiền chú dì chăm sóc bố vợ và bà nội giúp chúng cháu rồi ạ. Vất vả cho chú dì quá. Bây giờ hai người cũng không còn nữa, chú dì lại là trưởng bối của A Nhật, nên lúc này đây, cháu xin lấy thân phận là chồng của cô ấy bảo đảm với chú dì rằng, sau này cháu sẽ cho A Nhật một gia đình hạnh phúc, sẽ không để cô ấy phải tủi thân đâu ạ."
Dì Hà xúc động lau nước mắt, mà chồng của dì, một người đàn ông da đen nhẻm mạnh mẽ như thế cũng xúc động, vỗ vỗ vai Mông Qua: "Tốt lắm, tốt lắm. Có câu này của cháu là đủ rồi. Chú thay bố của Hạ Nhật cám ơn cháu."
Nhắc đến bố, Hạ Nhật bỗng cảm thấy vô cùng xót xa. Nếu bố còn sống thì thật tốt biết bao. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu. Trên thế gian này, đó chính là nỗi đau đớn không gì có thể bù đắp được, là một vết thương vĩnh viễn không thể lành lại. Hạ Nhật cúi đầu, nước mắt từng giọt một lăn xuống.
Mông Qua đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
Đêm đó, Mông Qua còn làm một chuyện khiến Hạ Nhật vô cùng bất ngờ.
Mấy đứa bé cầm một bao lì xì thật dày, trông rất vui vẻ. Những đứa bé ấy là cháu trai của dì Hà, vì con của dì ấy phải xuất ngoại kiếm tiền nên mấy đứa bé phải ở chung với chú dì ấy.
Trong mấy đứa bé lanh lợi, có một đứa bé rất ngoan không được người lớn chú ý tới. Cậu bé xé chiếc bao lì xì ra, tiền trong đó vượt quá khỏi sức tưởng tượng của cậu bé. Thế là cậu cầm bao lì xì chạy ra ngoài, vẻ mặt vui mừng đến phát điên, trông vô cùng đáng yêu.
"Anh bỏ trong đó bao nhiêu vậy?" Hạ Nhật đụng đụng Mông Qua: "Sao anh biết chuyện này thế?"
"Bốn ngàn." Mông Qua nhỏ giọng nói: "Anh lên mạng tra. Người Mân Nam không phải có phong tục thích số 4 với số 8 ư? Anh còn muốn nhét hẳn tám ngàn vào cơ, nhưng mà bao lì xì lại không chứa nổi. Lúc sau anh còn nghĩ có nên nhét chi phiếu vào không nhỉ, nhưng lại sợ mấy đứa bé không biết nó là gì, lại tưởng là giấy vụn thì xong. Em biết không? Anh ấy à, ngồi đếm tiền với Dương Sưu, đếm muốn rút gân tay."
"Ý anh là còn rất nhiều nữa hả?" Hạ Nhật thật sự nửa cười nửa mếu.
"Ừ." Mông Qua gật đầu cái rụp: "Khoảng chừng mấy chục bao. Ở đây bọn em không phải rất coi trọng việc con rể đến nhà lần đầu ư? Anh đây, sẽ phụ trách làm nền cho em nở mày nở mặt nhất cái làng này."
Con rể? Nở mày nở mắt? Mấy thuật ngữ chuyên nghiệp cũng nói luôn rồi đấy.
Đứa bé biến mất ấy lại xuất hiện lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ bừng. Cậu bé ghé vào tai đứa bé khác rủ rỉ một phen. Lúc sau đứa bé kia không tin được nhìn cậu bé ấy. Sau đó đứa bé kia đỏ mặt ý vị sâu xa gật đầu một cái. Trông hai đứa lúc ấy không khác gì đang diễn một vở kịch câm cả. Cậu bé làm Hạ Nhật nhớ đến đoạn phim mà cô đã từng xem trong bộ phim Châu Tinh Tinh.
Hạ Nhật gọi đứa bé mặt còn đỏ đến, bắt chước rỉ tai một phen. Chốc lát sau đứa bé kia liền hào hứng chạy ra ngoài.
"Em vừa nói gì với nó vậy?" Mông Qua hỏi cô.
"Không phải anh muốn làm nền cho em nở mặt nở mày ư? Em chỉ giúp anh một cơ hội thôi."
Chốc lát sau, trong phòng khách nhà dì Hà chen chút một bầy trẻ con, thậm chí trong đám ấy có cả mấy đứa còn đang mặc quần áo ngủ nữa.