Chương 3: Niềm tự hào của ba

Thiên Đường Nơi Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tất cả mọi người đều bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, cậu bé xinh xắn đó, một tay đang giơ khẩu súng, nét mặt như lẩn vào bóng đêm, toát ra một cảm giác vô cùng tối tăm, lạnh lẽo, khiến cho người khác sợ hãi, không ai dám lộn xộn một chút nào, ngay cả cô cũng không chắc cây súng đó có phải chỉ là súng đồ chơi thôi không.

Thư Nhã Vọng còn nhớ rất rõ cảm giác lúc cầm cây súng đó trong tay, giống như cái cảm giác mà khi còn bé cô từng được cầm súng thật, cũng nặng và lạnh lẽo y chang như vậy.

“Tao…tao chẳng tin đây là súng thật.” Ngữ khí của Trình Duy bắt đầu không chắc chắn lắm, mồ hôi lạnh trên trán hắn đã đọng thành giọt.

“Cho nên, anh muốn thử, phải không?” Nét lạnh lùng của Hạ Mộc và nỗi kích động của hắn ta lại trở nên đối lập rõ ràng.

Khóe miệng của Hạ Mộc lại giương lên tạo thành một độ cong đầy vẻ khinh miệt, Thư Nhã Vọng nuốt nước bọt, bỗng nhiên hiểu ra, đây đúng là một khẩu súng.

“Thật giả như nhau, tao không tin…”

“Anh có biết ông nội cậu ta là ai không?” Trình Duy nói chưa dứt lời thì bị Thư Nhã Vọng lớn giọng cắt ngang: “Đừng nói là một khẩu súng ngắn, dù cậu ta có lôi ra được cả súng máy thì đều có thể là thật hết!”

“Thì…cứ coi như là thật, nó…nó cũng không dám nổ súng.” Trình Duy cứng ngắc cả người, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu lập cập.

“Có thật không?” Ngón tay của Hạ Mộc lần về phía cò súng.

“Này, này, Hạ Mộc!” Thư Nhã Vọng căng thẳng kêu tên của cậu.

Hạ Mộc, thằng bé này, bình thường thì trầm lặng như vậy, lúc cậu ta không nói tiếng nào mà chỉ nhìn người khác thì cũng làm cho người ta sởn cả da gà, huống chi bây giờ trong tay cậu ta còn cầm thêm một khẩu súng, khẩu súng trong tay Hạ Mộc run lên, nét mặt trầm xuống: “Cách!” Một tiếng kêu nhỏ vang lên.

Trình Duy hét một tiếng “A!” thật to, đôi chân nhũn ra ngồi bệt xuống đất, sau đó lùi ngược về phía sau mấy bước, thở hào hển, hắn mở to mắt trừng trừng nhìn Hạ Mộc.

Hạ Mộc nhếch miệng nở nụ cười lạnh buốt: “Đồ nhát gan.”

Trình Duy vươn tay ra run rẩy chỉ vào Hạ Mộc, hắn không biết phải nói gì, đúng lúc này bỗng có hai luồn ánh sáng rọi lại chỗ này, theo đó là tiếng động cơ xe vang lên, một chiếc xe việt dã của quân đội đang chạy lại gần, mọi người bị ánh đèn xe chiếu tới làm mắt không mở ra nổi.

Xe chạy đến đầu hẻm thì dừng lại, một người đàn ông mặc quân trang từ trên xe bước xuống, Hạ Mộc quay đầu lại nhìn một cái, rồi cất khẩu súng đi, người đàn ông bước qua, nhìn đến Thư Nhã Vọng và Hạ Mộc, gằng giọng ra lệnh: “Lên xe.”

Thư Nhã Vọng gật gật đầu, kéo lấy Hạ Mộc đang đứng bên cạnh chạy đến chỗ chiếc xe, Trương Tịnh Vũ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Nhã Vọng, các cậu không có chuyện gì chứ?”

Thì ra, lúc bọn cô bị bọn lưu manh kéo ra ngoài thì cũng đúng lúc Trương Tịnh Vũ đến đổi ca cho bạn thấy được, đáng lẽ cậu ta tính đi báo cảnh sát, nhưng mà ông chủ của tiệm net không cho cậu ta đi, ông ta sợ cảnh sát tới đây thì bọn người của Trình Duy sẽ tìm tới cửa tiệm của ông ta gây sự, hết cách, Trương Tịnh Vũ chỉ đành phải gọi điện thoại cho ba của Đường Tiểu Thiên cầu cứu.

Cậu ta nghĩ rằng, ba của Đường Tiểu Thiên dù gì cũng là một đội trưởng, con trai ông ấy bị người ta bắt giữ đánh đập thì chắc chắn là ông ấy sẽ dẫn rất nhiều người tới, kết quả lúc chờ được xe ông ấy tới chỗ hẹn thì trong xe chỉ có mỗi một người!

“Chú Đường có đánh lại bọn chúng không thế?” Trương Tịnh Vũ nhìn về phía bên trong hẻm lo lắng.

Trái lại Thư Nhã Vọng lại không thấy có chút lo lắng gì: “Đừng có ngớ ngẩn vậy, chú Đường xuất thân là lính đặc chủng, mấy tên đó chẳng đáng phải lo.”

“Hèn chi Đường Tiểu Thiên đánh giỏi vậy.”

“Đánh giỏi cái P! Lúc nãy làm hại tôi phải ăn một cái tát, lúc quay về phải bắt cậu ta đền lại mới được.” Thư Nhã Vọng xoa xoa chỗ bị đánh, cô quay sang nhìn Hạ Mộc từ nãy tới giờ vẫn luôn ngồi yên lặng: “Lúc nãy cám ơn em nha, Hạ Mộc.”

Hạ Mộc nhìn qua cô nhưng vẫn trầm mặc.

Thư Nhã Vọng nghiêng người lại gần, hỏi nhỏ: “Cây súng đó em lấy ở đâu? Cái đó nguy hiểm lắm, đừng có hay mang theo người…”

“Là giả.” Hạ Mộc khẽ nói.

“Gì?” Cô cảm thấy không thể tin nổi: “Sao có thể giả được? Vừa nãy em…”

Hạ Mộc ném một ánh mắt sang cho cô, trả lời một cách bình tĩnh: “Gạt mấy chị thôi.”

“…” Thư Nhã Vọng sững ra mất một lúc lâu, thoắt cái trở nên vô cùng kích động ôm chằm lấy Hạ Mộc hét lớn: “Hạ Mộc, lúc nãy em thật sự rất là tuyệt đó! Sao em có thể trông đẹp trai như vậy nhỉ! Quá đẹp trai quá đáng yêu, ôi!”

Hạ Mộc cố hết sức giãy ra khỏỉ lòng cô, Thư Nhã Vọng ôm cậu nhất định không chịu buông tay, lúc đó cô đã cảm thấy Hạ thật sự là quá bảnh.

“Buông tôi ra!” Cuối cùng Hạ Mộc cũng chật vật thoát khỏi cái ôm của cô, ngoảnh đầu đi, nhưng trên khuôn mặt lại xuất hiện một vệt đỏ ửng.

Thư Nhã Vọng chìa tay ra vỗ vỗ vào khuôn mặt của cậu, cười ha ha nói: “Dễ thương quá! Mặt đỏ lên rồi này.”

Hạ Mộc ra vẻ nghiêm chỉnh phủ nhận: “Không có đỏ mặt.”

Thư Nhã Vọng che miệng lén cười, mặt dày hỏi vặn lại: “Thật không? Vậy thử lại nhé!”

Nói xong thì cũng không thèm để ý tới sự phản đối của Hạ Mộc, cô lại nhào qua, ôm chằm lấy cậu vào trong lòng, lại cọ qua cọ lại cái cằm vào mớ tóc mềm mại trên đầu cậu, ha ha, nhìn thấy được bộ dạng xấu hổ lúng túng của Hạ Mộc, thật vui quá đi mất!

Khuôn mắt xinh xắn của Hạ Mộc bị Thư Nhã Vọng vần tới vần lui đến nỗi biến dạng, cậu đưa tay dùng hết sức cản cô lại, la to lên: “Buông tôi ra!”

Ôi cô gái này, thật đáng ghét quá đi! Biết trước như vậy, chẳng thèm giúp chị ta làm gì!

Lúc hai người còn đang ầm ĩ thì chú Đường đã xách theo Đường Tiểu Thiên trở lại, con mắt của Đường Tiểu Thiên bị đánh sưng cả lên, trên mặt toàn là mấy vết bầm tím, bước đi cũng khập khà khập khiễng.

Thư Nhã Vọng vừa nhìn thấy Đường Tiểu Thiên bị như vậy, lập tức xuống xe chạy lại đỡ cậu ta: “Tiểu Thiên…”

Đường Tiểu Thiên thấy vẻ mặt lo lắng của Thư Nhã Vọng thì toét miệng cười: “Không có gì đâu, không có gì đâu, không đau. Còn cậu, có đau không?”

Đường Tiểu Thiên kéo lấy cánh tay Thư Nhã Vọng mà vừa nãy bị đánh trúng, trên cánh tay nổi lên dấu một bàn tay hồng hồng, Đường Tiểu Thiên đưa tay ra, nhè nhẹ xoa lên đó, vừa đau lòng vừa áy náy nói: “Nhã Vọng, xin lỗi.”

Ban đầu lẽ ra cánh tay còn rất đau rát nhưng mà được cậu xoa xoa như vậy, Thư Nhã Vọng cảm thấy đến cả trái tim cũng mềm ra, đâu còn cảm thấy đau đớn gì nữa, cô nở nụ cười, cảm thấy hơi mắc cỡ, rút tay về mới nói: “Không có gì, tôi cũng không có đau.”

“Nhã Vọng, lên xe thôi.” Chú Đường ngồi trên xe lạnh lùng lên tiếng.

“Dạ.” Thư Nhã Vọng đỡ Đường Tiểu Thiên đang mang cái mặt sợ sệt lên xe, hai người mới vừa ngồi xuống lại nghe chú Đường lạnh nhạt nói: “Lăn xuống.”

“Dạ?” Cả hai đểu sững sờ, liếc mắt nhìn nhau.

“Đường Tiểu Thiên, lăn xuống!” Chú Đường nghiêm mặt quát: “Tự đi về đi!”

“Chú ơi, Tiểu Thiên đang bị thương mà.” Nhã Vọng cười cười xin xỏ, chú Đường thật sự quá nghiêm khắc với Tiểu Thiên rồi.

“Xuống nhanh lên!” Chú Đường quay đầu lại trừng trộ, Đường Tiểu Thiên cắn môi, đôi mắt chợt ửng hồng, cố ngồi dậy, mở cửa xe rồi bước ra ngoài.

Thư Nhã Vọng nhìn Đường Tiểu Thiên đứng bên ngoài xe lo lắng không yên, cô nói: “Vậy con cũng cùng cậu ấy đi về.”

Nói xong cô cũng bước xuống xe theo, đứng chung bên cạnh Đường Tiểu Thiên.

Chú Đường cũng không cản lại, nhìn Đường Tiểu Thiên nói: “Đường Tiểu Thiên, nếu như con là đàn ông con trai thì đừng để con gái người ta chịu khổ chung với con, bị tổn thương, bị người ta đánh! Nếu như hôm nay không có Nhã Vọng ở đây, con chứ chờ thử coi ba có tới đây cứu con không!”

Đường Tiểu Thiên cúi đầu, bàn tay đẩy đẩy Thư Nhã Vọng: “Nhã Vọng, cậu lên xe về đi.”

“Không được.”

“Lên xe đi.” Đường Tiểu Thiên nói rất khẽ, có một thứ dịu dàng lúc bình thường khó có thể cảm thấy được, cậu ngẩng đầu nhìn cô cười, ánh nước ầng ậng trong đôi mắt, đôi mắt cậu vốn đã rất sáng, bây giờ còn lóng lánh nước mắt nên chúng lại càng ngời sáng giống như ngôi sao trên bầu trời.

Thư Nhã Vọng thấy xon xót trong mũi, quay người leo lên xe, khi đóng cửa xe lại, Đường Tiểu Thiên đứng bên ngoài xe thoải mái nhìn cô, chú Đường nổ máy xe chẳng chút nể tình, khuôn mặt của Đường Tiểu Thiên chầm chậm xa dần, một lúc sau thì hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.

“Chú Đường, chú thật nghiêm khắc với Tiểu Thiên.” Thư Nhã Vọng nhìn người đàn ông đang lái xe phía trước trách móc: “Thật hung dữ, Tiểu Thiên cũng khóc luôn rồi, chú thật xấu xa!” Thư Nhã Vong nói một hồi thì lại khóc.

Chú Đường nhìn qua kính chiếu hậu, trong kính phản chiếu hình ảnh một cô bé đang khóc lóc, ông không nhịn cười nổi, chế giễu: “Con nhóc này, lớn như vậy rồi mà sao vừa thấy Tiểu Thiên bị phạt thì lại khóc nữa rồi!”

“Ai cho chú phạt nặng như vậy, chú nỡ…” Nhưng con không nỡ đâu. Câu nói cuối cùng đó Thư Nhã Vọng sao không biết thẹn mà lại đi nói ra.

Nhưng mà chú Đường không cần nghe cô nói thì cũng biết cô đang nghĩ cái gì: “Nhã Vọng à.” Chú Đường cười nói: “Bây giờ mấy thằng nhóc vừa yếu đuối lại nam không ra nam nữa không ra nữ nhiều lắm, chú không thích chút nào! Chú muốn con trai của chú phải trở thành một nam tử hán chân chính, một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường, dũng cảm, ngay thẳng. Chú hi vọng con chú có thể là niềm tự hào của chú.”

Chú Đường cười khẽ hỏi: “Không lẽ, con không muốn vậy sao?”

Thư Nhã Vọng ngạc nhiên. Rồi khẽ gật đầu: “Dạ muốn.”

Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến cổng đại viện quân khu, Thư Nhã Vọng và Hạ Mộc cùng xuống xe, chú Đường lại tiếp tục lái xe chở Trương Tịnh Vũ về nhà.

Thư Nhã Vọng đứng ở cổng đại viện, nhưng không vội quay về nhà, cô muốn đứng đây chờ Đường Tiểu Thiên trở về, nhà Hạ Mộc cách đây không xa lắm, chắc là cậu có thể tự đi được, lúc quay đầu lại cô thấy Hạ Mộc đang cúi đầu, mới hỏi: “Hạ Mộc, em…em sao…vậy?”

Hạ Mộc nắm hai tay thật chặt, hơi hơi run rẩy, cậu khàn giọng nói: “Ba em, cũng hay nói…cũng hy vọng em có thể là niềm kiêu hãnh của ba.”

“Em phạm lỗi, ba cũng hay phạt em.”

“Mỗi khi phạt nặng, mẹ cũng sẽ khóc.”

“Mẹ cũng…đau lòng khi nhìn thấy vết thương của em, sẽ xoa cho em rất nhẹ, rất là nhẹ.” Hạ Mộc ngẩng đầu, cậu bé nhìn Thư Nhã Vọng, trong đôi mắt xinh đẹp có cái gì đó rung rinh, lóng lánh nơi viền mi, cậu cắn môi để chúng không rơi xuống, nhưng chỉ có một Hạ Mộc như thế này, một Hạ Mộc chịu đựng những đau thương như thế này mới làm cho Nhã Vọng cảm thấy xót xa trĩu nặng, cô hi vọng, cậu bé xinh xắn này, có thể hạnh phúc biết bao.

“Hạ Mộc.” Nhã Vọng bước lên trước một bước, nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu nói: “Em sẽ là niềm tự hào của chị, được không? Em bị đau, chị cũng nhẹ nhàng xoa cho em được không?”

Hạ Mộc cắn môi, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Thư Nhã Vọng thử đưa tay ra, khẽ nắm lấy bàn tay phải lạnh như băng của cậu, thoải mái cười nói: “Chị đưa em về nhé.”

Cô bước lên phía trước mấy bước, bàn tay đang nắm lấy của cả hai bị kéo căng ra, Thư Nhã Vọng quay đầu nhìn lại, Hạ Mộc đứng im phăng phắt một lúc mới bước lên cùng cô, chầm chậm đi về phía trước.

Ánh trăng soi lên đôi bóng lẳng lặng chồng lên nhau của hai người.

-----------------------------------------------

Chương 3b: Khai giảng

Từ tối ngày hôm đó, có vẻ như Hạ Mộc đã có thể chấp nhận Thư Nhã Vọng nhiều hơn một chút, lúc Nhã Vọng đến nhà cậu, cậu không còn thường xuyên chăm chú nhìn cô đề phòng nữa, ngoại trừ đụng đến cây súng đó, những thứ mô hình đồ chơi khác, Nhã Vọng đều có thể lấy ra nghịch chơi.

Tuy rằng cậu vẫn không thích nói chuyện với cô, cũng không bộc lộc quá nhiều cảm xúc nhưng những lúc Thư Nhã Vọng nói chuyện với cậu, thi thoảng cậu sẽ lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, đúng giờ Thư Nhã Vọng lại đến nhà Hạ Mộc, lúc dì Trịnh mở cửa cho cô, trên mặt còn nở một nụ cười tỏ vẻ thân thiết, Thư Nhã Vọng cất tiếng chào dì, rồi sau khi hỏi thăm thì vội vàng chạy lên lầu, bước tới trước phòng Hạ Mộc, cô không gõ cửa mà đẩy hẳn cửa bước vào, Hạ Mộc đang ngồi bên bàn trong phòng, vùi đầu mãi mê xem một bức tranh gì đó. Thư Nhã Vọng lặng lẽ đi đến bên cạnh, vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy cậu đang dùng một tờ giấy trong suốt đặt lên trên đồ theo hình một chiếc xe tăng Tiger trên bìa một tạp chí quân sự, Nhã Vọng cười cười, khẽ đến gần hơn, lớn tiếng bất thình lình nói với cái lỗ tai của cậu: “Whoa——!”

Tay Hạ Mộc run lên, cây bút vẽ “xoẹt” một cái chệch trên mặt giấy, vẽ một đường ngang dài trên bức tranh đang vẽ chiếc xe tăng.

“Ôi, xin lỗi.”

Hạ Mộc nhìn bức tranh đã bị phá hỏng, khẽ nâng mi, lặng im lườm Thư Nhã Vọng đang chẳng hề áy náy kia. Thư Nhã Vọng cười hỏi: “Ánh mắt em là đang lên án chị hả?”

Hạ Mộc ngoảnh đầu lại, cầm tờ giấy vẽ chiếc xe tăng, vo tròn lại một nhúm, quẳng vào thùng rác.

“Ôi, giận à.” Cô cười hì hì bước lại gần, nhìn Hạ Mộc đang dùng tay luồn vào tóc, mặt dày mày dạn hỏi: “Lại giận à? Khi giận sẽ cắn chị chứ, dạo này sao em không cắn chị nữa nhỉ?”

Hạ Mộc hơi hấp háy đôi mắt, bất chợt quay đầu, a lên muốn cắn vào ngón tay Nhã Vọng, Nhã Vọng nhanh nhẹn rụt tay về, nắm chặt ngón tay nhìn cậu hơi sơ: “Em muốn cắn thật à?”

Hạ Mộc ném cái liếc mắt sang cô, ánh mắt khiêu khích như muốn nói: không phải chị nói muốn tôi cắn à?

Thư Nhã Vọng cười khúc kha khúc khích: “Ha ha, nói em cắn thì em cắn, ngoan lắm ngoan lắm.”

Cô tít mắt lại xoa lên đầu cậu, như đang ‘chào em, đáng yêu quá’ vậy, Hạ Mộc né tránh bàn tay ma quái của cô, quay đầu đi không để ý đến cô nữa, lại lấy một tờ giấy trắng trong suốt sau đó đồ lên hình chiếc xe tăng trên tạp chí, Nhã Vọng ở bên cạnh nhìn một lúc thì lắc đầu, nhóc con vẫn là nhóc con, đồ theo thôi mà cũng xấu như vậy.

“Từ mai thì chị sẽ không tới đây nữa.” Thư Nhã Vọng ngồi xuống giường, co hai chân lên, cúi đầu nhìn chăm chăm vào cậu bé đang vẽ tranh, nói.

Cây bút trong tay cậu bé khựng lại, đôi mắt nhướng lên, ánh mắt hấp háy như giật mình, Thư Nhã Vọng vừa lấy trong túi xách một xấp giấy tốc kí và bút chì vừa nói: “Đến dạy em được hai tháng rồi nhưng mà tiếc là chưa dạy được cho em cái gì.”

Cô đứng dậy, cầm lấy mô hình xe tăng trên đầu giường rồi đặt xuống một phía của bàn học, sau đó gật đầu, nhìn Hạ Mộc cười: “Ngày cuối cùng, chị sẽ dạy em vẽ xe tăng nhé.”

Hạ Mộc cúi đầu, không nói chuyện, Thư Nhã Vọng phủi chổ trống trên giường, bảo cậu tới ngồi, gọi hai tiếng mà Hạ Mộc lại chẳng nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, không biết là đang nghĩ tới cái gì.

Thư Nhã Vọng châu chân mày, sao vậy? Sao bầu không khí lại trầm lặng chết chóc như vậy? Hết cách, cô đành phải bước xuống kéo cậu lên giường, hai người cùng dựa lưng vào vách tường, co chân lên, đặt bản vẽ trên đùi, Thư Nhã Vọng vừa vẽ tranh vừa dạy cậu, cô đã học vẽ tranh được bảy năm, vì thế bức tranh được vẽ rất nhanh lại rất đẹp, nhưng bảo cô dạy thì lại không được tốt lắm, cô thường mới chỉ vẽ được vài nét lên bức tranh của mình rồi sau đó lại quay đầu sang nhìn vào bản vẽ của Hạ Mộc, nhìn thấy cậu vẽ sai lại nghiêng người qua, cúi đầu xuống vẽ vài nét trên bức tranh của cậu, Hạ Mộc có vẻ không tập trung, khi Nhã Vọng nghiêng người qua, họ dựa vào nhau rất gần, cậu có thể ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt trên người cô, mái tóc trơn mượt khẽ chạm vào tay cậu mang đến một cảm giác mềm mại mát lạnh.

Không biết tại sao, cậu cảm thấy có phần thích chuyện này, cái cảm giác thân thiết khi kề bên cô.

Hai bức tranh vẽ xe tăng hầu như đều do một mình Thư Nhã Vọng, cả ha bức vẽ đều trông sống động như thật, bức tranh rất sạch sẽ, từng nét vẽ rất mượt mà, chỉ dùng có bút chì 2B mà kỹ thuật lên bóng lại vô cùng hoàn hảo, hiệu quả ba chiều cũng rất đẹp, thư Nhã Vọng nhìn hai bức tranh trong tay có thể coi như là hai bản vẽ mẫu để dạy học, vuốt mũi rất tâm đắc hỏi: “Sao, hai bức này không tệ nhỉ.”

Hạ Mộc gật đầu, quả thật là không tệ.

“Ha ha! Sau này, chị còn phải dựa vào nó mà kiếm sống nữa đấy.” Thư Nhã Vọng thấy cậu gật đầu, vui vẻ muốn chết, quả thật là còn vui hơn cả khi được thầy giáo khen ngơi nữa kìa, cô tự tay kí lên mặt trên bức tranh một cái tên, chữ kí của cô rất tháu, như rồng bay phượng múa chiễm chệ trên bức tranh.

Ký tên xong, cô xé tờ giấy ra đưa cho Hạ Mộc: “Cho em, giữ cho kĩ đấy, sau này chờ khi chị nổi tiếng rồi, bức vẽ này rất đáng giá đấy nhé.”

Hạ Mộc cầm bức vẽ, cúi đầu nhìn nó, Thư Nhã Vọng giơ cổ tay lên xem đồng hồ một cái, đã tới giờ ăn trưa rồi, cô bước xuống khỏi giường, cất tập và vở vứt bừa bãi lại vào túi xách, sửa lại mái tóc rồi nhìn Hạ Mộc nói: “Vậy nhé, chị về nhà đây.”

Hạ Mộc cúi gằm, không nói chuyện.

Nhã Vọng cúi người, có vẻ hơi khó xử nói: “Hạ Mộc ơi, em không thích nói chuyện như vậy, khi đến trường học sẽ bị các bạn bắt nạt đấy.”

Hạ Mộc vẫn không chịu nói chuyện, vẫn yên lặng nhìn hai bức vẽ trên tay.

Nhã Vọng giơ tay ra muốn xoa đầu cậu lại để cậu nghiêng đầu né được, cô chau mày, kiên quyết chụp lấy đầu cậu vân vê nhào nặn cho bằng được! Cô vò đầu cậu bé rối tung cả lên.

Hạ Mộc lạnh lùng nghiêm mặt lại, ngẩng đầu trừng mắt lườm cô.

Nhã Vọng bị cậu lườm như vậy thành quen, không biết sợ giả mặt quỷ dọa cậu, xoay người mỉm cười hì hì bước đi, lúc đi đến cửa phòng, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “À, vậy, ngày mai đến trường, em muốn ngồi xe của đại viện đến trường hay là cùng đi xe đạp với chị?”

“Đến trường?” Hạ Mộc ngẩng đầu lên, nhìn cô ngờ vực.

“Ơ, em không biết hả? Mai là ngày khai giảng mà!” Nhã Vọng bỗng nhiên sự hiểu ra: “À, chắc là ông em quên nói với em rồi, ông ấy đã sắp xếp cho em học ở trường trung học bậc nhất ở thành phố L này mà, em học chung trường với chị đó nhé, chị nói cho em biết, trường học của chúng ta đẹp thì đẹp nhưng mà cơm ở căn tin thì vô cùng khó ăn! Ngày mai thì em sẽ biết…”

Hạ Mộc nhìn Thư Nhã Vọng cứ đang lảm nhảm, bỗng nhiên khẽ mấp máy đôi môi, sau đó nói: “Cùng đi với chị.”

“Hả? Cái gì?” Nhã Vọng bất ngờ một lát thì mới hiểu ra: “À! Được rồi cưỡi xe đạp nhé. Vậy, mai chị sẽ tới sớm gọi em.”

“Ừm.” Hạ Mộc gật đầu, trong con ngươi xin đẹp có thứ gì đó sáng lên.

Nhã Vọng cười phẩy phẩy ta: “Chị đi nhé, bye bye.”

Hạ Mộc nhìn cánh cửa phòng đóng lại, lại nhìn xuống hai bức vẽ còn trong tay, cậu đứng dậy, dán hai bức tranh ngay ngắn trên bức tường trong phòng, ngắm một lúc lại cẩn thận gỡ chúng xuống, mở ngăn tủ ra, đặt vào trong đó. Một lát sau, cậu lại lấy hai bức tranh ra lần nữa, lại cẩn thận cuộn chúng lại, mở khóa ngăn kéo tủ đầu giường, cất bức vẽ vào đó, đặt vào tận sâu bên trong cùng, ở chỗ cậu cất khẩu súng lục 92, 5.8 li.

6 giờ 30 phút sáng ngày hôm sau, Đường tiểu Thiên chạy xe đạp đến dưới lầu nhà Thư Nhã Vọng đợi cô. Nhã Vọng vừa cúi đầu sửa sang lại quần áo vừa đi xuống lầu, hôm nay Nhã Vọng mặc đồng phục, đồng phục của trường trung học rất khó coi, thật ra thì toàn bộ đồng phục trung học của toàn Trung Quốc đề khó coi cả, không bằng đồng phục ở Hàn Quốc hay Nhật Bản trăm cái như một đều xinh xắn dễ thương, Thư Nhã Vọng thường hay nghĩ, Bộ Giáo Dục luôn luôn học tập phương pháp giảng dạy của các nước tiên tiến, lúc nào đó cũng nên học người ta cải tiến đồng phục cho hợp mốt chứ nhỉ? Cho con em của nước mình mặc quần áo lượt là, đẹp dẽ có gì là không tốt nào? Vài chục năm rồi, để là chi đồng phục vẫn xấu như vậy? Xuân thu đông đều mặc quần áo thể theo, mùa hè thì nhất định là bộ áo thun chữ T màu trắng, váy xanh đen dài qua gối.

Quê chết mất! Nhã Vọng kéo kéo đồng phục một cách khó chịu, nếu không phải ngày đầu tiên khai giảng quy định bắt buộc phải mặc đồng phục thì cô cũng chẳng thèm mặc quần áo xấu đến như vậy.

“Sao vậy? Sao mặt cậu trông khó chịu vậy?” Đường Tiểu Thiên cười hỏi.

“Tôi ghét mặc đồng phục.” Thư Nhã Vọng trề môi phàn nàn.

Đường Tiểu Thiên không nhịn nổi đưa tay lên cái mặt đang phồng lên của cô nhéo một cái: “Mặc trông xinh mà.”

Nhã Vọng lườm cậu cười: “Torng mắt cậu, tớ mặc quần áo thế nào mới không đẹp thế?”

Đường Tiểu Thiên cúi đầu cười cười, rất mắc cỡ gãi gãi đầu nói: “Đẹp hết, Nhã Vọng mặc cái gì trông cũng đẹp.”

Mặt Thư Nhã Vọng đỏ lên, trong lòng như nở hoa, ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt, trên khuôn mặt đẹp đẽ của chàng trai nổi lên vệt đỏ ửng, cậu cũng đang mặc đồng phục, áo thun chữ T màu trắng rất to trên người cậu, vóc dáng cao cao trông hơi gầy, Thư Nhã Vọng phát hiệ, thì ra Đường Tiểu Thiên trông cũng rất đẹp trai, từ nhỏ tới lớn cô luôn nghĩ cậu mặc bất cứ cái gì đều trông rất tuấn tú.

Nhưng mà lúc Thư Nhã Vọng nhìn thấy Hạ Mộc, cô hoàn toàn bị kinh ngạc, đồng phục khó coi như vậy mà khi Hạ Mộc mặc vào lại chẳng thế phá hỏng khí chất thanh khiết nhưng lạnh lùng của cậu, cậu vẫn xinh xắn tinh tế như thế, xa xăm tĩnh mịch.

Hạ Mộc bước tới, hờ hững nhìn Thư Nhã Vọng, Thư Nhã Vọng thấy hai tay cậu trống trơn mới hỏi: “Xe đạp em đâu?”

“Không có xe.”

“Vậy sao em nói cùng chị đạp xe tới trường.”

Hạ Mộc đứng im bất động, giống như là không nghe thấy gì cả, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thư Nhã Vọng.

Đường Tiểu Thiên sờ sờ mũi cảm thấy hơi xấu hổ: “Thằng bé không muốn mình chở.”

Thư Nhã Vọng thở dài: “Được thôi, hiểu rồi, chị chở em, chị chở em được chưa!”

Hạ Mộc nhếch môi, ngồi vào yên sau xe của cô, Thư Nhã Vọng cố hết sức đạp một cái, chiếc xe nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đi, bàn tay Hạ Mộc vịn chặt vào quần áo của Nhã Vọng, chạy được mấy thước Nhã Vọng mới vững tay lái, nhưng bàn tay Hạ Mộc vẫn không bương ra, Đường Tiểu Thiên chạy theo phía sau, thân thiết nhìn Hạ Mộc nói: “Hạ Mộc, đường đi rất xa, để anh chở em nhé, Nhã Vọng chạy không nổi đâu.”

Hạ Mộc liếc nhìn cậu, quay đầu không đếm xỉa tới cậu.

Đường Tiểu thiên bị lạnh nhạt gãi gãi đầu cảm thấy hơi buồn bực, cậu thực sự chưa từng thấy cậu bé con nào lại kỳ cục như vậy, Thư Nhã Vọng thấy Đường Tiểu Thiên bị đánh bại, liền vội gọi cậu chạy lên, cười nói: “Tiểu Thiên, cậu chạy lên kéo tớ đi đi.”

“Ừ.” Đường Tiểu Thiên đạp nhanh hơn chạy lên bên cạnh cô, Thư Nhã Vọng vịn một tay lên vai Đường Tiểu Thiên, một tay kiềm tay lái, Đường Tiểu Thiên cố gắng đạp xe, xe cậu kéo theo xe của Nhã Vọng chạy băng băng tiến về phía trước.

“Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên đi ~!”

“Đã nhanh lắm rồi!”

“Chậm hơn trước nhiều lắm.”

“Vớ vẩn, là tại hôm nay cậu dẫn theo thêm một người chứ!”

“Ha ha ha, Tiểu Thiên cố lên, Tiểu Thiên vô địch ~!”

Kết quả cuối cùng là, người mệt cũng chỉ có một mình Đường Tiểu Thiên ~!

------------------------------------------------

Chương 3c: Hoa khôi kiêm lớp trưởng

Nhất Trung là tên một trường học có lịch sử lâu đời cả trăm năm của thành phố, dãy phòng học trung học cơ sở vẫn còn lưu giữ được nét kiến trúc cổ kính rõ rệt, hai bên con đường đi bộ sạch sẽ, cứ cách mỗi mét thì được trồng một cây tùng thật cao, trong vườn hoa của khuôn viên trường có trồng đủ loại thực vật, cây cối, ở phía trước mỗi cây đều treo một tấm biển gỗ nho nhỏ, bên trên viết tên gọi của loài cây đó và đặc trưng của chúng.

Trường học bao gồm cả cấp trung học cơ sở và cấp trung học phổ thông, cấp trung học phổ thông dạy từ khối lớp mười đến khối lớp mười hai, mỗi khối có mười hai lớp, mỗi khối sẽ học trong một dãy phòng học của một tòa nhà bốn tầng, mỗi tầng gồm ba lớp. Trong đó có một lớp gồm ba mươi học sinh được chọn ra trong kì thi kiểm tra cuối kì của học kì đầu, được gọi là lớp đầu nguồn.

Còn lại mười một lớp cơ bản, căn cứ theo điểm số cao thấp mà phân bố đều ra các lớp.

Thư Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên cùng học trong lớp thứ bảy khối mười một, phòng học của lớp số bảy nằm ở cuối dãy hành lang tầng ba.

Từ hành lang tầng ba nhìn ra bên ngoài, bên phải sẽ là sân thể dục của trường học, bên cạnh sân thể dục có trồng rất nhiều câu ngô đồng, giữa thời tiết mùa hè, bóng cây râm mát, phỉ thúy rợp đầy cành (chim chóc ríu rít).

“Tiểu Thiên, Nhã Vọng. Bên này, bên này.” Vừa bước vào lớp thì đã nghe thấy cái giọng oang oang của Trương Tịnh Vũ gọi.

Thư Nhã Vọng nhìn về phía cậu ta thì thấy cậu ta đã chiếm hết cả một dãy ghế ngồi hàng cuối cùng, đang ngoắc tay với họ, các bạn học trong lớp cũng chưa đông lắm, hơn phân nửa là từ lớp mười cũ học tiếp ở đây, còn lại là từ một số lớp khác chuyển vào lớp này, Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên cùng bước vào lớp, Đường Tiểu Thiên đi giữa chừng thì bị một bạn nam khác giữ lại, hi hi ha ha nói cười cái gì đó, Nhã Vọng không chờ cậu mà đi thẳng tới chỗ trống đằng trước chỗ Trương Tịnh Vũ ngồi xuống, cô mở nắp bình uống một hớp nước, Trương Tịnh Vũ thụi thụi vào lưng cô cười khoác lác nói: “Nhã Vọng, cậu biết gì chưa? Bây giờ cậu là hoa khôi của lớp chúng ta đó nha.”

Thư Nhã Vọng còn ngậm một miệng nước, mém chút nữa là phun hết cả ra: “Cậu nói ai? Tôi?”

“Giật mình ha! Tôi cũng hết hồn!” Trương Tịnh Vũ mang nét mặt âu sầu nói: “Lớp chúng ta rõ ràng có tới tám bạn nữ, tám người đó, đứng đầu là cậu! Trời ơi, đúng là bất hạnh mà!”

Té ra là lên lớp mười một thì bắt đầu phân khoa xã hội, tự nhiên, hơn phân nửa các học sinh nữ đều chọn vào khoa văn, khoa văn có bốn lớp, các bạn nữ còn lại thì phân đều cho tám lớp tự nhiên, mỗi một lớp khoa tự nhiên tối đa cũng chỉ có mười mấy bạn nữ, lớp số bảy khối mười một là ít nhất, chỉ có tám bạn.

Thư Nhã Vọng gãi gãi đầu, cười rất gian: “Có gì mà bất hạnh, tôi thấy rất hay mà.”

“Nhảm nhí, đương nhiên là cậu thấy hay, nếu như lớp mình mà có tám đứa con trai ba mươi bạn gái thì tôi cũng thấy hay! Tôi còn cảm thấy thật tuyệt vời nữa kìa.” Trương Tịnh Vũ nện xuống bàn la lên.

Đường Tiểu Thiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thư Nhã Vọng, nhìn Trương Tịnh Vũ đang phát điên hỏi: “Tên này sao vậy?”

“Chẳng sao cả.” Thư Nhã Vọng ngúc ngoắc đầu, híp mắt nhìn trái nhìn phải, quả nhiên cả lớp toàn là con trai, ha ha, một nửa lớp trông đã không tệ, non nửa lớp trông thật đẹp trai, một nửa của một nửa lớp vô cùng vô cùng đẹp trai, ôi chao, hi hi hi, hạnh phúc thật!

“Nhã Vọng, Nhã Vọng.” Tay Đường Tiểu Thiên vẫy vẫy hai cái trước mặt cô, nhưng cô cũng không phản ứng, chỉ cười khì khì nhìn chằm chằm về phía trước.

“Cậu ấy sao thế?” Đường Tiểu Thiên không hiểu gì quay lại hỏi.

Trương Tịnh Vũ hừ lạnh: “Cậu ta đang hưởng thụ!”

“Hưởng thụ?” Đường Tiểu Thiên.

“Tề nhân chi phúc!” [1]

[1] Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp

“Bộp.” một tiếng, một quyển sách đập lên đầu Trương Tịnh Vũ, Thư Nhã Vọng mang vẻ mặt cảnh cáo trừng mắt với cậu ta: “Đừng nói tầm bậy, cậu nghĩ tôi là cậu chắc?”

Trương Tịnh Vũ giống như bị gãi ngứa, lườm cô rõ dài: “Phải không, lau nước miếng trước cái đã.”

“Nhã Vọng, cậu!” Cuối cùng Đường Tiểu Thiên cũng tức giận, trợn mắt lên với cô, đột nhiên cậu kéo cô lại che đôi mắt của cô đi, nói: “Không được nhìn.”

Trước mắt Thư Nhã Vọng tối đen, nhưng trong lòng thật ra lại cảm thấy rất ngọt ngào, không nhìn thì không nhìn, không cần nhìn cũng biết, đẹp trai nhất lớp chúng ta không phải là Đường Tiểu Thiên sao.

Trương Tịnh Vũ hít thật sâu rồi thở dài một hơi, nhìn đi, lớp học có duy nhất một bạn nữ xinh xắn, bên cạnh còn có một chú cẩu trung thành, những ngày này không thể sống nổi rồi, cậu ta muốn đổi lớp.

Không lâu sau thì vào học, chủ nhiệm mới của lớp là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, câu đầu tiên thầy vào lớp nói là: “Học sinh nữ lớp này toàn bộ dời lên phía trước ngồi. Người xinh nhất kia, tên em là gì?”

Thư Nhã Vọng trỏ vào mình, xinh nhất á? Nói mình sao? Thấy thầy giáo gật đầu, cô đứng lên nói: “Em là Thư Nhã Vọng.”

“Tốt, vậy em làm lớp trưởng đi.”

Thầy giáo vừa nói xong, tất cả các bạn học nam đều ồn ào gào lên:

“Thầy ơi bất công quá đi à à à! Trọng nữ khinh nam!”

Thư Nhã Vọng hơi đỏ mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy, thì ra mình cũng không đến nỗi nào.

Giáo viên chủ nhiệm họ Tào, là giáo viên dạy tiếng Anh, lúc giảng bài không bao giờ nói tiếng Trung, tiếng Anh đầy miệng nói ra lưu loát vô cùng, thầy chẳng quan tâm học sinh có nghe hiểu hay không, chỉ biết tự mình nói, trong giờ học thầy rất thích gọi học sinh hỏi đáp, mà lại đặc biệt thích gọi Thư Nhã Vọng đứng lên trả lời, giống như rất hài lòng về cô vậy, mỗi giờ học nhất định đều sẽ gọi cô.

Thư Nhã Vọng bị thầy ấy làm cho gần như suy sụp, thành tích tiếng Anh của cô không tốt lắm, mỗi lần bị thầy gọi đứng lên đều a a ư ư không không trả lời được, thầy Tào cũng không vội vàng, cứ thong dong chờ đợi, mãi cho đến lúc cô nói không được nữa mới cho cô ngồi xuống.

Để đối phó với câu hỏi của người đàn ông này, mỗi buổi tối khi về nhà cô đều cầm nội dung mà ngày hôm sau thầy sẽ giảng coi ba, bốn lần, sau đó thì làm tất cả các bài tập sau mỗi tiết học, mãi cho đến khi thầy vừa đưa ra câu hỏi thì cô đều đã có thể trả lời.

Thầy Tào vô cùng vui vẻ, cảm thấy đứa bé này là nhờ vào sự chỉ dạy của thầy mà đã tiến bộ được như thế, nên càng ngày càng gọi cô trả lời câu hỏi nhiều hơn.

Học kì một trôi qua, thành tích tiếng Anh của Thư Nhã Vọng rõ ràng đã nhảy vọt lên hàng chất lượng, bay vào top chín mươi, thỉnh thoảng còn lọt vào ngưỡng một trăm điểm trong kì thi.

Thật đáng chúc mừng!

Trương Tịnh Vũ rất bất mãn với chủ nhiệm lớp, luôn nói đó là một kẻ mê gái, chuyên môn gọi con gái trả lời câu hỏi, ngay cả lúc thi cũng sửa cho họ nhiều hơn một chút.

Đường Tiểu Thiên lườm cậu ta, nói cậu ta nói vớ nói vẩn, Trương Tịnh Vũ lại bày ra vẻ mặt kiên định nói: “Thư Nhã Vọng còn thi được một trăm điểm thì chuyện này còn vớ vẩn nữa sao! Đây là thật.”

“Thật cái đầu cậu, tôi nói đó là thực lực!” Thư Nhã Vọng không khách sáo cầm thước gõ vào đầu cậu ta.

“Hừ.” Trương Tịnh Vũ khó chịu đem bài thi 59 điểm của mình vo lại thành một nắm quẳng vào thùng rác, giận dỗi nói: “Ông thầy xấu xa, 59 điểm vẫn không cho tôi qua!”

“Lần sau cậu thi 60 điểm là được chứ gì.” Thư Nhã Vọng đứng trên ghế dài chu miệng cầm viên phấn màu xanh dương trên tường vẽ một cô gái đang đọc sách.

“Xời! Lần sau tôi vẫn thi 59 điểm, tôi thích 59 điểm.”

“Cậu thi đi, thi đi, không ai cản cậu.” Nhã Vọng vứt viên phấn màu xanh trên tay, quay sang Đường Tiểu Thiên chìa tay nói: “Màu vàng.”

Đường Tiểu Thiên lục trong hộp phấn ra một viên màu vàng đưa cho cô, Trương Tịnh Vũ không nhịn nổi, đeo cặp sách lên vai, hối Đường Thiểu Thiên: “Tiểu Thiên, đi thôi, có muốn đi chơi bóng không?”

“Chờ một lát thôi, Nhã Vọng vẫn chưa xong.”

“Cậu ta còn nửa tấm bảng chưa vẽ kìa.”

“Vậy cậu đi trước đi.” Đường Tiểu Thiên cũng không dùng dằng, trong lòng cậu, chỉ cần Nhã Vọng cần cậu, nhất định cậu sẽ không đi đâu cả, cho dù chỉ là chuyện đưa phấn đơn giản vậy thôi.

Thư Nhã Vọng quay lại, nhìn Đường Tiểu Thiên cười: “Cậu đi chơi đi, không cần chờ mình, để mình làm là được.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị gì hết, bà xã cậu nói cậu đi thì cậu đi đi chứ.” Trương Tịnh Vũ kéo Đường Tiểu Thiên đi ra ngoài, Đường Tiểu Thiên vừa bị kéo nhưng còn vừa quay đầu lại nói: “Nhã Vọng, cậu vẽ xong thì đến sân thể dục tìm mình nhé, nếu mình xong trước sẽ tới tìm cậu.”

“Biết mà.” Thư Nhã Vọng cười phát tay với cậu ta.

Trương Tịnh Vũ vừa đi vừa lắc đầu nói: “Thật sự chịu không nổi hai người, suốt ngày ở chung, không chán à?”

Đường Tiểu Thiên hơi cười, hai má hơi hiện lên hai lúm đồng tiền, đây là nụ cười Thư Nhã Vọng thích nhất, có một chút ngại ngùng, một chút ngây ngô của tuổi thiếu niên, cậu lắc đầu khẽ nói: “Không chán đâu, một chút cũng không.”

Trương Tịnh Vũ nhìn điệu bộ cười cười của cậu ta thì hơi ngạc nhiên, trong lòng chợt có một chút hâm mộ, chịu không nổi đấm cậu ta một cái: “Tên nhóc này, thật khoác lác!”

Hai người cười đùa đi xuống lầu, phía trước có một cậu bé đang bước đến, xung quanh người cậu bé này tản ra vẻ lạnh lẽo, cậu ta ngước mặt nhìn lên, đối mắt với Trương Tịnh Vũ, làm Trương Tịnh Vũ thế mà rùng cả mình, cậu ta bất giác chà chà hai cánh tay nói: “Em trai Nhã Vọng.”

“A, Hạ Mộc à.” Đường Tiểu Thiên cười thân thiết với cậu bé: “Tới tìm Nhã Vọng hả, cô ấy ở trên lớp.”

Hạ Mộc đi đến, thờ ơ nói: “Biết rồi.”

Cầu thang rất chật, Đường Tiểu Thiên và Trương Tịnh Vũ cùng đứng dàn hàng ngang đã chắn hết lối đi lên lầu, lúc Hạ mộc lên tới, Đường Tiểu Thiên mới né ra cho cậu đi qua.

Hạ Mộc đi qua mà vẻ mặt không có chút biểu cảm gì, Trương Tịnh Vũ đập đập Đường Tiểu thiên nói: “Này, thằng nhóc này sao im ỉm kỳ lạ thế.”

Đường Tiểu Thiên cười: “Thằng bé là vậy đó. Trừ Nhã Vọng ra, ai nó cũng không để ý đâu.”

“Ôi! Sau này có khi trở thành tình địch với cậu đó nghe.” Trương Tịnh Vũ xoay tròn quả bóng rổ thuận miệng nói.

“Xời.” Đường Tiểu Thiên cười nhạo cậu ta, không tin nổi nhìn cậu ta nói: “Cậu đó, đầu óc dùng để học không được à! Toàn nghĩ những chuyện kì lạ.”

“Cái này là lo trước lo sau, lỡ đâu lại thành thật!”

Trong lớp học, Thư Nhã Vọng một tay cầm phấn màu, một tay đặt trên bảng đem chăm chú vẽ tranh, từ lúc khai giảng tới nay cô luôn được thầy giáo tin dùng, hoạt động của lớp, chuyện lớn chuyện nhỏ, hầu như đều giao cho cô phụ trách, đây là chuyện từ nhỏ đến lớn chưa từng có, việc này tuy là hơi phiền nhưng mà cũng khiến thư Nhã Vọng cảm thấy mình có ích, cảm giác này, khiến cho thành tích của cô và tâm trạng đều tốt hơn.

Ngày trước, trang trí bảng có nhờ cô cũng không làm, nhưng bây giờ chưa cần thầy giáo nói ra, tự cô đã chủ động đổi mỗi tháng một lần.

Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, vừa ngẩng lên thì đã nở nụ cười: “Sao em lại lên đây, không phải bảo em tối nay đừng chờ chị à?”

Hạ Mộc bước từng bước lại gần, ánh mắt nhìn cô thản nhiên, nhếch môi nói: “Ừ.”

“Ừ?” Nhã Vọng không hiểu nghiêng đầu hỏi cậu: “Ừ là ý gì? Hạ Mộc à, em mà còn không nói gì thì sẽ mất khả năng diễn đạt cho coi.”

Hạ Mộc đi tới bên cạnh Thư Nhã Vọng, khẽ nói: “Em muốn chờ.”

Nhã Vọng cười cười, tên nhóc con này thực sự càng ngày càng đáng yêu: “Vậy em chờ đi, vẫn còn lâu lắm, em có thể ngồi làm bài tập về nhà trước cũng được.”

“Ừm.” Hạ Mộc gật đầu, nhìn lướt qua phòng học, các bàn học trong lớp đều sạch sẽ, ngoại trừ một chỗ phía trên vẫn còn để sách giáo khoa, cậu đi qua đó, đứng ở bên cạnh, mở trang đầu tiên của cuốn sách giáo khoa đó ra, viết ba chữ Thư Nhã Vọng như rồng bay phượng múa vào chỗ trống ở trên trang đầu.

Cậu nhếch môi, ngồi vào chỗ, lấy bút ra rồi lại viết viết vẽ vẽ cái gì đó bên dưới tên của cô.

Thư Nhã Vọng vừa cầm thước kẻ một đường vừa nói: “Hạ Mộc, một lát nữa chúng ta đi ăn đá bào nha.”

Người phía sau không trả lời, nhưng cô biết cậu sẽ không từ chối, cô lại cười nói: “Nghe nói ăn ngon nhất là vị ô mai, vị thơm cũng không tệ, lát nữa chị gọi ô mai, em gọi thơm sau đó chúng ta đổi lại ăn nha.”

“Ừm.”

Nhã Vọng tít mắt cười, thỉnh thoảng Hạ Mộc cũng sẽ nói chuyện với cô đây mà, thật hay quá.

Trong lớp học chỉ còn lại tiếng viên phấn lướt trên bảng đen, có cậu thiếu niên đang ngồi trên chiếc bàn đầu tiên, và người thiếu nữa vẫn đứng trên ghế, cả hai đều đang chăm chú vào bức tranh trên tay mình.