Chương 21: Lần Đầu Hẹn Hò

Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Xế chiều hôm sinh nhật Ngô Đông Nghiên, ba mẹ cô đi về quê. Hình như Cao Du Giai đã tính chính xác thời gian, ba mẹ cô vừa đi 10 phút anh đã đến cửa nhà cô.

Ngô Đông Nghiên mở cửa nhìn thấy anh thì hơi khinh ngạc:” Sao anh đến nhanh vậy?”

Chân dài của Cao Du Giai bước 1 bước liền vào nhà, còn thuận tay đóng cửa lại:” Trùng hợp thôi. Anh đứng trên ban công nhìn thấy hai người xách đồ đi nên tới.”

Ngô Đông Nghiên:”…” Đúng là trùng hợp thật.

” Em thay quần áo đi, anh đưa em ra ngoài.” Cao Du Giai bước đến, cánh tay khoác lên vai cô nói.

T

Nghe anh nói đi ra ngoài, Ngô Đông Nghiên lập tức nở nụ cười:” Anh muốn đưa em đi đâu?”

Cao Du Giai nhìn cô vui vẻ như vậy, không nhịn được liền cúi người hôn cô một chút:” Hẹn hò.”

Nghe hai chữ hẹn hò, Ngô Đông Nghiên hơi ngại. Nếu nói hẹn hò đúng nghĩa thì quả thực hai người chưa từng. Năm năm trước yêu sớm, cái lần đi ăn đồ nướng cùng bạn bè kia không giống hẹn hò lắm, Ba năm trước, mặc dù hai người cùng nhau đi du lịch, nhưng khi đó không phải người yêu nên cũng không tính.

Không biết hẹn hò có giống trên tivi không. Trong phim sẽ nhận được hoa, còn cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến nữa…

Có lẽ trong mắt mọi người đây là kiểu hẹn hò cũ, nhưng đôi tình nhân nào lại không trải qua những chuyện này?

Vậy nên đối với lần hẹn hò này, trong lòng Ngô Đông Nghiên tương đối chờ mong. Dù sao cũng là lần đầu tiên chính thức hẹn hò, mà lại là lần đầu tiên cùng anh tổ chức sinh nhật nên nhất định sẽ là hồi ức đẹp của hai người.

Ngô Đông Nghiên về phòng, mở tủ ra bắt đầu chọn quần áo. Sau đó lần đầu tiên cảm thấy quần áo của mình quá ít. Màu đỏ, quá chói mắt. Màu đen, có chút trầm lắng không thích hợp đi chơi.

Cao Du Giai nhìn cô cầm một bộ lên, đặt xuống, lại cầm một bộ lên, lại đặt xuống.

Cuối cùng anh trực tiếp đi qua, cầm áo lông trắng đưa tới trước mặt cô:” Mặc bộ này.”

” Tại sao muốn em mặc bộ này?” Cô muốn mặc nhẹ nhàng một chút.

” Nhiệt độ hôm nay tương đối thấp, mà ban đêm còn lạnh hơn, nên mặc ấm một chút.” Cao Du Giai vẫn cầm cái áo lông kia, trầm mặc một lát rồi nói thêm:” Em mặc màu trắng rất đẹp.”

Quả nhiên nghe anh nói vậy, Ngô Đông Nghiên liền cầm ngay áo lông kia, sau đó đỏ mặt nói với anh:” Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo.”

” Anh muốn thấy, làm sao bây giờ?” Cao Du Giai lưu manh cười nhìn cô.

” Anh mau đi ra.” Nghe anh nói trực tiếp ra như vậy, mặt Ngô Đông Nghiên đã đỏ lại càng đỏ hơn, vừa nói tay vừa đẩy anh ra ngoài.

Cao Du Giai cũng không trêu cô nữa. Mặc dù rất muốn, nhưng anh nhìn thời gian, vẫn là thôi đi, về sau còn nhiều cơ hội.

Cao Du Giai ngồi trên ghế sopha ung dung chờ cô. Khoảng nửa giờ sau Ngô Đông Nghiên mơi mở cửa ra.

Cao Du Giai ngây người một chút. Bình thường mái tóc đuôi ngựa của Ngô Đông Nghiên được buộc lên, giờ lại thả xuống. Mái tóc màu đen mềm mại xõa ra, đuôi tóc được uốn cụp, áo lông màu trắng càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô. Từ trước đến giờ anh không hề biết cô thả tóc ra lại khác như thế, bên ngoài thanh thuần, bên trong lại hàm chứa một tia vũ mị.

( * Vũ mị: quyến rũ xinh đẹp.”

Trước đây lúc cùng nhau đi du lịch anh cũng đã nhìn thấy bộ dáng cô lúc thả tóc. Nhưng khi đó tóc cô tương đối ngắn. Hiện giờ tóc dài hơn rất nhiều, quả nhiên không giống trước. Hoặc là có thể nói do cô trưởng thành, càng ngày càng động lòng người hơn.

Ngô Đông Nghiên thấy Cao Du Giai một mực nhìn mình, trong lòng rất vui vẻ. Cô đứng trước cửa phòng nhìn anh cười dịu dàng.

Cao Du Giai phản ứng lại, đứng lên đi thẳng đến ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên đôi môi cô, kịch liệt quấn quýt triền miên… Sau khi kết thúc, Cao Du Giai nhìn người con gái trong ngực khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, quả thực khiến người ta muốn phạm tội…’

Cao Du Giai cúi đầu nhìn phía dưới của mình đã chống lên thành một cái lều nhỏ, buồn rầu nghĩ: Nếu hôn tiếp như vậy nha đầu này sẽ mệt mỏi.

Sau khi bình tĩnh lại, Cao Du Giai mới buông Ngô Đông Nghiên ra:” Anh chờ em ở cổng trường.”

Ngô Đông Nghiên gật đầu đồng ý, anh biết cô sợ bị hàng xóm nhìn thấy nên tự động đi trước, anh luôn luôn để cô không phải chịu ấm ức.

Chờ Cao Du Giai đi, mấy phút sau, Ngô Đông Nghiên mới đi giày ra khỏi cửa, nghĩ đến việc hẹn hò hai người, trên mặt cô không khỏi nở nụ cười.

Ngô Đông Nghiên đi ra cổng trường, đến góc rẽ liền nhìn thấy Cao Du Giai dựa vào một chiếc xe màu đen hút thuốc, chậm rãi nhả khói. Sau khi thấy cô anh tiện tay dập điếu thuốc đi.

Đây là lần đầu tiên Ngô Đông Nghiên nhìn thấy anh hút thuốc. Trước đó cô cho rằng anh không hút thuốc lá. Nhưng hiện giờ điều quan trọng không phải cái này. Chân cô tăng tốc bước đến trước mặt anh:” Tại sao anh lại dựa trên xe hút thuốc?”

Mặc dù cô không hiểu biết gì về xe, nhưng xe Mercedes Benz thì trước kia Du Du có nói qua. Xe này chắc chắn là một loại xe tốt, anh dựa trên xe người ta hút thuốc, vạn nhất bị chủ xe thấy được thì thật khó giải thích.

Cao Du Giai nghe cô nói liền sững sờ, sau đó kéo cô đến bên khác của chiếc xe, mở cửa ra nói:” Lên đi, không phải xe người khác, là xe nhà anh. Hôm nay anh lái xe tới.”

Ngô Đông Nghiên không phản ứng kịp, cả người không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh.

“Lên xe trước đi, em không sợ mọi người nhìn thấy sao?”

Sau khi Ngô Đông Nghiên lên xe luôn cảm thấy có chút không nỡ. Trước đây anh nói ba mẹ mình làm việc trong chính phủ, cô vẫm cho rằng họ là công chức bình thường. Hiện giờ nhìn cái xe này thì có thể khẳng định không hề đơn giản như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe tốt như vậy, nhưng lại không vui, chỉ có thấp thỏm. Trong nhận thức của cô thì những gia đình nhà giàu đều quan trọng môn đăng hộ đối. Cô vốn cho rằng ba mẹ anh là công chức bình thường, ông nội anh là giáo viên, ba mẹ cô cũng là giáo viên, hoàn cảnh hai nhà hẳn không chênh lệch quá nhiều. Bây giờ nhìn thấy chiếc xe này, cô bỗng cảm thấy bất an.

Cao Du Giai một bên lái xe, một bên chú ý Ngô Đông Nghiên ngồi cạnh. Phát hiện cô hơi căng thẳng, không được tự nhiên, anh nắm chặt tay cầm lái nói:” Nghiên Nghiên, tình cảnh nhà anh chút nữa sẽ nói với em, hiện giờ thả lỏng một chút được không? Chúng ta đi hẹn hò, hôm nay lại là sinh nhật em, phải vui lên chứ?”

Anh rất ít khi gọi nhũ danh của cô. Bình thường đều gọi là Ngô Đông Nghiên, cô dâu nhỏ, vị hôn thê, lúc này nghe anh gọi như vậy, Ngô Đông Nghiên thả lỏng không ít:” Em, em chỉ hơi kinh ngạc, trước kia cho rằng ba mẹ anh chỉ là công chức bình thường…”

Cao Du Giai trầm mặc:” Mặc kệ ba mẹ anh ở vị trí nào, sau này anh đưa cho em thứ gì cũng nhất định là do anh làm ra. Vậy nên em đừng chịu gánh nặng, cũng không cần sợ hãi, tất cả đều có anh. Tin tưởng anh được không?” Ngữ khí nghiêm túc như muốn cho cô một lời hứa hẹn.

Xe đi đến chỗ dừng đèn đỏ, Cao Du Giai nói xong liền quay đầu nhìn Ngô Đông Nghiên.

Nghe anh nói những lời này, trong lòng Ngô Đông Nghiên rất cảm động, sự lo lắng cũng được giải tỏa không ít. Tương lai phía trước có anh, tất cả đều có anh ở bên, cô còn có gì phải sợ đây?

” Em tin tưởng anh, chỉ là… lần sau lúc chúng ta đi chơi, anh không cần phải lái xe tới. Chúng ta có thể ngồi xe bus, hoặc gọi xe là được.”

Từ trước đến giờ Ngô Đông Nghiên là bé ngoan tuân theo quy củ. Gia đình cô không giàu có, nhưng ba mẹ vẫn chiều chộng cô. Ba mẹ cho cô có thể không phải thứ tốt nhất, nhưng thứ nên có thì đều có.

Hiện giờ ngồi trên xe này khiến cô cảm giác mình chính là cô bé lọ lem, còn Cao Du Giai chính là hoàng tử, khiến cô ít nhiều có chút tự ti. Xưa nay Ngô Đông Nghiên không hi vọng mình có thể tìm được hoàng tử, nó khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa vời. Nói cho cùng chỉ là cô không tự tin.

Lúc Cao Du Giai nghe cô nói như vậy liền nhớ tới trước đó khi Trình Y về nước quấn lấy muốn anh lái xe đưa mình đi chơi. Anh chỉ coi cô ấy như em gái, không lay chuyển dược đành phải lái xe đi. Cô ấy nói con gái lúc đi ra ngoài chơi đều thích có người lái xe đưa đi, như thế mới có mặt mũi.

Thì ra không phải cô gái nào cũng thích. Nghĩ đến cảm xúc của Ngô Đông Nghiên vừa rồi Cao Du Giai có chút đau lòng. Cô bé của anh thật ngốc. Cao Du Giai vươn tay ra muốn sờ đầu cô an ủi một chút thì âm thanh còi xe phía sau không ngừng vang lên.

Đèn đỏ đã hết. Cao Du Giai thu tay lại, giẫm mạnh chân ga lái xe đi:” Ừ, chỉ cần em vui là được.” Trong lòng thầm nghĩ lần sau đi chơi sẽ đổi xe khác.

Hôm nay là sinh nhật của cô, Cao Du Giai chỉ muốn cho cô cảm nhận được đối xử như công chúa, không phải chen chúc trên xe bus đi hẹn hò nên đã lái xe tới. Lúc đầu anh cũng không muốn lái chiếc Mercedes này, nhưng chiếc xe kém hơn người trong nhà đã đi ra ngoài nên chỉ có thể lái chiếc này.

Ba mẹ anh Cao Vụ và Du Lị Lị từ trước đến nay đều rất hào phóng. Lúc đi học tiền sinh hoạt anh được cấp rất nhiều. Theo ý ba anh chính là anh đã lớn, ra bên ngoài việc dùng tiền không thể tránh được nên đừng ngại, cũng không cần do dự như tiểu cô nương, sợ đầu sợ đuôi. Đàn ông phải ăn miếng thịt lớn, dùng tiền phải hào phóng.

Có lẽ vì vậy mà Cao Du Giai rất có kinh nghiệm từng trải trong xã hội. Anh có năng lực, khiến người khác ấn tượng là sự mạnh mẽ nhưng cũng rất khiêm tốn.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh cùng Chu Chiếm và mấy người bạn đi thi bằng lái. Giờ đã hơn ba năm, lái xe cũng rất nhuần nhuyễn.

Ngô Đông Nghiên nhìn động tác lái lưu loát xe của anh liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

(* cảnh đẹp ý vui: vui tai vui mắt, cảm thấy hài lòng)

Cao Du Giai cảm nhận được ánh mắt của cô dán trên người mình, khóe miệng câu lên:” Sao vậy? Có phải thấy người đàn ông của em rất đẹp trai không?”

Lần đầu tiên Ngô Đông Nghiên không keo kiệt khen anh, ngữ khí nghiêm túc:” Ừ, rất đẹp trai.”

Cao Du Giai không nghĩ tới cô sẽ nói thẳng ra như vậy. Ban đầu anh còn tưởng cô sẽ xấu hổ không nói nên hơi ngạc nhiên, sau đó cũng cười:” Đẹp trai cũng là của em.”

Nghe anh nói một câu ân ái như vậy, mặt Ngô Đông Nghiên bắt đầu nóng lên, không chịu yếu thế nói:” Vốn chính là của em mà.”

” Muốn đóng dấu không?”

” Đóng như nào?”

” Ban đêm sẽ nói cho em.” Giọng nói Cao Du Giai mang theo ý cười, có chút mập mờ.

Ngô Đông Nghiên giống như hơi hiểu ra, nhiệt độ trên mặt càng tăng lên.

Tác giả có điều muốn nói: Chương mới nha. Ha ha O(^_^)O haha, đọc truyện nhớ vung tay tiêu xài một chút a, thêm một phiên ngoại nhỏ nè.

PHIÊN NGOẠI NHỎ:

Buổi sáng ngày nào đó, sau khi ăn no thỏa mãn, đồng chí tiểu Cao ngồi trước máy tính chuẩn bị tư liệu. Không lâu sau liền nghe thấy tiếng huyên náo phía sau, quay người lại thấy cô nương tiểu Ngô nhà mình mặc áo thun của anh ở trên giường.

Cô nương tiểu Ngô nhìn thấy ánh mắt thâm trầm, khẩn trương giữ cổ áo:” Em, em rất mệt. Em muốn đi, đi tắm”

Áo thun của anh mặc trên người cô, vạt áo rũ xuống tới đầu gối. Ngô Đông Nghiên cao một mét sáu hai mặc áo của anh, càng lộ ra vẻ xinh xắn, nhỏ nhắn tinh tế, kết hợp với dấu vết trước đó lưu lại, điềm đạm đáng yêu càng khiến người khác muốn phạm tội.

Trọng điểm không phải cái này. Đồng chí tiểu Cao ánh mắt sắc bén phát hiện bên trong áo thun màu trắng là bộ ngực mềm mại no đủ, trước ngực nhô ra hai hạt đậu nho nhỏ, anh cười không có ý tốt:” Bà xã, nhũ hoa của em ra “sữa”.”

Tiểu Ngô cô nương mặt “oanh” lên đỏ bừng, nhưng… đầu óc nóng lên đã lỡ nói ra:” Thời tiết quá nóng nên nó ra hóng mát.”

Nó ra hóng mát… ra hóng mát… quá nóng…

Còn chưa kịp phản ứng, tiểu Ngô cô nương lại bị đồng chí tiểu Cao áp đảo…

Sau khi xong việc, đồng chí tiểu Cao nói với cô nương tiểu Ngô sắc mặt bẹp dúm:” Bà xã, em thật sự quá đáng yêu.”

Tiểu Ngô cô nương hối hện vùi mặt vào gối. Sau này không dám nói linh tinh… rất muốn khóc… mệt quá…