Chương 7: Kẻ phản bội

Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một tuần sau đó...

Những trận đánh ở Magicland và các vùng ngoại ô đã giảm, phía Shadow land cũng không thấy động tĩnh gì, lại còn đột ngột rút binh về biên giới phía tây, hôm nay, đạo binh cuối cùng đã ra khỏi biên giới. Mọi người lập tức truyền tai nhau về việc cô gái truyền thuyết xuất hiện nên kẻ địch hoảng sợ rút lui. Đúng hay không thì không biết nhưng toàn bộ người dân Magicland đã ca tụng và tung hô Akiko như một nữ thần cứu thế, giúp đất nước giành lại nền hoà bình vốn có của dân tộc.

Tuy nhiên vẫn còn một cuộc chiến nữa xảy ra trong cung điện Magicland mà không người dân nào biết.

...

Thư viện hoàng cung.

Akiko đang ngồi đọc sách dạy pháp thuật, đôi mắt trong veo ánh lên những tia thích thú, hàng mi cong khẽ rung nhẹ, đôi môi mỏng hổng đào hơi chu ra, đáng yêu thuần khiết như thiên sứ.

Cô đã học pháp thuật nhập môn được một tuần, ngoài luyện tập, cô còn tranh thủ tìm hiểu thêm về pháp thuật phòng ngự và chế ngự, vốn thông minh nên cô học rất nhanh. Người dạy cho cô không ai khác ngoài Kai, anh ta khá tận tình. Tuy nhiên cô muốn trau dồi thêm nhiều kinh nghiệm nữa nên đến thư viện tìm sách đọc.

-Chào người đẹp!

Một giọng nói thì thầm vang bên tai, Akiko có cảm giác tóc mình được vuốt nhẹ nhàng. Cô quay qua nhìn, đôi mắt vô thức ngưng đọng trên gương mắt điển trai của Leo. Ngây người.

Đẹp trai thì có gì sai?

Bốp

-Sao lại đánh tui?

Leo đau khổ la oai oái, anh thầm khóc thương cho gương mặt của mình bị phá huỷ chỉ bởi một cái đấm không chút "tình nghĩa" của Akiko.

-Anh đang "sờ mờ lờ tờ" tôi.

Cô bực tức nhấn mạnh.

-Thuật ngữ gì thế? Cổ ngữ nước cô à?

Leo ngơ ngác, có thể anh hiểu mà giả bộ hoặc cũng có thể anh không hiểu thật.

-Không cần biết, tay anh đặt nhầm chỗ trên người tôi đấy!

Hai má Akiko đỏ hồng, trông rất đáng yêu, Leo không nghĩ là cô lại xấu hổ đến thế. Anh cười gian.

-Tôi đặt nhầm chỗ nào?

-N...ng..

Cô ấp úng không nói nên lời.

-Ngực á? Tôi đâu...

Bốp

Thêm một cú ngay giữa tâm, anh quằn người ôm bụng, nước mắt sắp chảy ra vì đau.

-Này, cô không nhẹ tay được à?

-Phạt tội nói bậy, lúc nãy anh đặt tay ngay eo tôi đấy, nhột muốn chết.

Cô vội vàng đính chính, hình tượng Leo lịch lãm sang trọng lúc trước khác hẳn hình tượng Leo lúc này, thảm thương.

-Được rồi được rồi, không cà kê nữa, tôi cần nói chuyện nghiêm túc với cô.

Anh đứng thẳng dậy, gương mặt lấy lại vẻ đường hoàng như chưa từng trải qua cơn đau nào.(Xoay như chong chóng><')

-Nói đi.

Cô ngồi lại vào ghế, nhẹ nhàng gập quyển sách lại để tập trung về vấn đề anh muốn đề cập.

-Tối nay tôi có lệnh bắt gián điệp, cô có thể hợp tác một chút chứ?

...

Màn đêm buông xuống,nhấn chìm vạn vật trong bóng tối lạnh lẽo, âm thầm gieo vào lòng người nỗi sợ hãi, mê muội. Ánh sáng yếu ớt của mấy ngôi sao đêm bị trung hoà hết, cơ hồ nuốt chửng cả hy vọng nhỏ nhoi nhất của con người.

Quá khuya, Akiko vẫn chưa ngủ. Giọng nói trầm ấm của Leo vẫn quanh quẩn trong đầu.

"Giúp tôi lần này thôi!".

Cô uể oải nhìn đồng hồ, kim dài lẫn kim ngắn đều chỉ số 12. Tại sao phải bắt gián điệp vào lúc muộn như vậy chứ, mỗi giây trôi qua cô đều thấy bất an, như một hòn đá nặng nề đeo đẳng trên vai mà không có cách nào gỡ ra được.

Dòng suy nghĩ của cô vẫn trôi đều đều như chiều gió thì bị cắt ngang bởi một dải âm thanh nhỏ từ cánh cửa. Có người đang đi vào căn phòng này.

"Bình tĩnh, cô chỉ cần nằm im thôi, tự khắc hắn sẽ dính bẫy, trên hết vẫn là sự chủ động của cô."

Lời dặn dò của Leo một lần nữa văng vẳng bên tai. Akiko nhắm mắt lại vờ đang ngủ say, tiếng bước chân khẽ khàng vang đến tận giường.
Trống ngực đập thình thịch, trong lòng cô luôn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, luận bất thành văn thế nào cũng không được để nỗi sợ hãi lấn át lí trí. Sự tỉnh táo bao giờ cũng quan trọng nhất trong quyết định của con người. Vì vậy cô không được phép run sợ.

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi chiếc chăn dày bị kéo ra khỏi người.

Đôi bàn tay rắn chắc khẽ luồn qua vai và khớp gối của cô nhấc bổng lên, một mùi hương nhẹ men vào cánh mũi rất dễ chịu, cô còn nghe được nhịp tim đập phập phồng trong ngực người đang bế mình. Là Kai.

-Tiếc thật!

Giọng nói lạnh lùng của Akiko cất lên giữa không gian tĩnh lặng, thoạt đầu nghe như tiếng thuỷ tinh rơi loảng xoảng trên nền đá hoa cương cao cấp của cung điện, về sau lại càng âm trầm, ẩn chứa sự mỉa mai.

-Tôi rất muốn kết bạn với anh, nhưng anh không hề muốn?

Kai khựng lại, đôi mắt màu nâu sậm đó nhìn thẳng vào gương mặt lạnh băng của Akiko.

-Cô lừa tôi?

Anh ta vẫn bế cô trên tay, giọng nói run rẩy pha chút trách móc.

-Phải nói ngược lại mới đúng. Anh đã cho thuốc mê vào ly nước của tôi, tại sao vậy?!

Cô hoàn toàn biết câu trả lời, nhưng cái cô cần là lời nói thật lòng của Kai lúc này.

-Tôi thích cô! Tôi muốn đưa cô đến Shadow land, sống một cuộc sống yên ổn, chiến tranh sắp kết thúc, và bác của tôi sẽ có cái mà ông cần.

Trước lời nói đó, Akiko giãy giụa nhảy xuống, cô tát mạnh vào má Kai làm anh lùi về phía sau mấy bước.

-Anh là công dân Magicland đấy có biết không hả? Tại sao anh lại bắt tôi về Shadow land, còn người bác của anh nữa, ông ta đã phản bội đất nước, bộ ở đây không có cái mà bác cháu anh cần sao?

Kai đưa tay xoa nhẹ bên má vừa bị Akiko tát, vẫn giọng nói trầm ấm ấy cất lên đều đều trong không gian tĩnh mịch.

-Vì chiến tranh, cha mẹ của tôi bị mắc kẹt ở Shadow land, không thể quay trở về, nhưng tôi thì có thể, tôi cùng bác cam kết mang được thứ mà chúng cần, chúng sẽ cho gia đình chúng tôi được đoàn tụ

Bây giờ Akiko không còn cảm thấy sợ nữa mà vô cùng phẫn nộ, phải đánh cho cái tên này mấy phát nữa đây?

-Hồ đồ, đất nước bị chia cắt bởi chính những kẻ phản loạn như thế, cho dù chiến tranh chấm dứt, tình trạng tồi tệ vẫn sẽ tiếp diễn ở cả hai nơi, đừng bịa cái chuyện gia đình để đối phó với tôi, cha mẹ anh đã mất rồi!

Kai dường như không quá bất ngờ trước những gì vừa nghe được từ Akiko, thái độ dửng dưng lạnh nhạt bám lên cả nụ cười trên gương mặt hoàn hảo.

-Cảm ơn đã nhắc nhở!

-Vậy, mục đích thực sự của anh là gì?

Vẫn nụ cười ấy mờ nhạt hiện lên như ảo ảnh, giọng Kai trầm khàn, ẩn chứa thông điệp khó hiểu.

-Kho báu, thần thú phong ấn, và cô.

Hai chữ cuối được nhấn mạnh, thoáng chốc, cô cảm giác cơ thể ngập ngụa trong thứ ma lực mạnh mẽ, chi phối mọi giác quan của con người, đẩy văng mọi nỗ lực chống cự yếu ớt. Cho dù có vùng vẫy la hét tuyệt vọng thì tất cả đều trở nên vô ích.

Khéo léo điều khiển cô như điều khiển con rối, Kai vòng tay ôm trọn lấy cô, áp nhẹ môi mình vào đôi môi run rẩy của cô, từ từ mò mẫm trong mái tóc mềm của cô và tham vọng đem cô đi cứ lớn dần trong tiềm thức, như một bản năng sinh tồn đã bị kìm hãm quá lâu.

Bỗng đôi đồng tử màu nâu của Kai giãn to, anh đẩy Akiko ra rồi luồn tay qua gáy rút ra một cây kim nhọn, giọng khinh khỉnh.

-Cô nghĩ một cây kim nhỏ tẩm thuốc mê có thể hạ gục tôi sao?

Akiko mỉm cười, giọng đắc ý.

-Cây kim đó đã ểm bùa, cộng với độc dược loại mạnh, cho dù ma lực có cao siêu đến đâu cũng khó mà thoát được.

Kai đang định nói gì đó thì ngã quỵ xuống sàn, tay bấu lấy ngực, gương mặt nhăn tít lại vì nỗi đau đớn dày xéo.Anh khẽ rít lên.

-Chết tiệt!

Chỉ chờ có thế, Akiko khoác lên vai chiếc áo choàng rồi rời khỏi phòng, không quên phong ấn cánh cửa.

Tiếng đế giày khô khốc vang lên vội vã, nhỏ dần sau dãy hành lang dài rộng.

End chap 7