Đăng vào: 12 tháng trước
Không có Dương Thính Vũ trong cuộc sống, những ngày Dương Trấn trôi qua đều như cục thịt di dộng, không, so với cục thịt biết đi còn đáng sợ hơn.
Anh không làm việc, hận một ngày không thể có 48 tiếng, vẫn như lúc trước, anh không ăn không ngủ, chỉ biết uống rượu, trộn tất cả các loại rượu lại cùng lúc, làm thế nào cũng không say.
Anh không để mình có thời gian suy nghĩ về Dương Thính Vũ, nhưng cô gái này đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh anh, là máu thịt trong lòng anh, giờ giờ khắc khắc đều xuất hiện trong trái tim anh, cho dù trong mộng, anh cũng nghĩ đến cô vô số lần.
Anh trực tiếp ở khách sạn, không dám về nhà, vì cái nhà đó, khắp mọi nơi đều có bóng dáng Dương Thính Vũ, nhưng anh lại muốn về nhà, bởi vì đó là nơi duy nhất anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Trên bàn làm việc của anh vốn để mấy bức hình, hai bức là ảnh anh với Dương Thính Vũ chụp chung, hai bức là ảnh một mình cô, nhưng bây giờ anh đều bỏ chúng vào ngăn kéo khóa lại.
Anh không dám nhìn, càng xem càng khó chịu, càng xem càng muốn gặp cô.
Trên màn hình điện thoại di dộng cũng là ảnh chụp của Dương Thính Vũ, nhưng anh… không nỡ thay đổi.
Lúc đau lòng không nhịn được, anh sẽ mở điện thoại ra xem dáng vẻ của cô, tuy trái tim lại đau hơn một chút, nhưng như vậy sẽ làm cho anh có sức lực chống đỡ.
Màn hình điện thoại bỗng phát sáng, tay của Dương Trấn xiết chặt, ngừng thở nhìn cái tên hiện bên trên - Vũ nhi.
Trái tim nhảy lên kịch liệt làm cho đầu óc anh choáng váng, một mặt, anh nghĩ có lẽ cô gọi nhầm số… một mặt, hy vọng cô không phải gọi nhầm…Dương Trấn thử điều chỉnh tâm trạng rối bời, thử mấy lần đều vô ích, anh ấn nút nhận đặt lên tai: “Alo?” Anh thầm ho một tiếng, cổ họng căng lên, âm thanh khẽ run.
“Hu hu hu…” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc trầm thấp, nhưng anh lập tức biết đó là âm thanh của Dương Thính Vũ, anh lập tức đứng dậy, trong lòng nóng như lửa đốt, hỏi: “Làm sao vậy? Vũ nhi, em làm sao thế?”“… Dương Trấn, anh là đồ trứng thối!” Dương Thính Vũ khóc không thành tiếng, lời nói cũng không rõ ràng, nhưng ngữ khí vẫn có chút dọa người.
“…Đúng, anh đây, trước tiên, em đừng khóc nữa được không? Em đang ở đâu?” Dương Trấn thấp giọng dỗ cô, trong lòng làm việc không ngừng đi tới đi lui, không biết có nên qua đó tìm cô hay không.
“Hu hu hu hu, cậu nhỏ… anh không quan tâm em nữa rồi…” Không biết có phải Dương Trấn an ủi có tác dụng hay không, giọng nói của Dương Thính Vũ bỗng mềm mại, nũng nịu, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn uất ức bao nhiêu có bấy nhiêu.
“… Cậu nhỏ không phải không cần em!” Dương Trấn kiên quyết phủ nhận, lời nói của cô làm cho nơi mềm mại trong lòng anh đau nhói, anh không nhịn được, muốn trực tiếp lao ra cửa, bất kể giờ này cô ở đâu, anh nhất định phải tìm thấy cô.
“… Vậy sao anh không tới gặp em… Hu hu hu…” Cô xuất viện đến nay đã hơn một tháng, ngoài trừ những lần ngẫu nhiên, Chu Thanh nói đôi lời liên quan đến chuyện của anh, cô chỉ có thể dựa vào hồi ức để nhớ tới anh.
Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu.
“Em đang ở đâu? Cậu nhỏ sẽ lập tức tới đó, ngay tức khắc!” Lúc này Dương Trấn đã đến bãi đỗ xe, chuẩn bị chạy đến nơi của Dương Thính Vũ.
“… Hu hu hu, em, không biết… làm sao bây giờ… Hu hu hu…” Dương Thính Vũ nghe anh nói muốn đến đây, cô thật vui mừng, nhưng cô ra nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng không nhớ nổi mình đang ở đâu, thế là khổ sở khóc rống lên.
“… Chết tiệt!” Dương Trấn khẽ rủa thầm, “Có phải em uống rượu rồi không?” Anh sợ cô gặp nguy hiểm.
“Alo? Là cậu nhỏ phải không? Tôi là Vũ Mạn…” Bạch Vũ Mạn lấy điện thoại trên tay của Dương Thính Vũ, cô mới chỉ ra ngoài nhận điện thoại một chút, không ngờ trở về đã thấy Dương Thính Vũ nằm sấp trên ghế sofa vừa khóc vừa nói vào điện thoại.
“Vũ Mạn đó à? Hai người ở đâu? Thính Vũ không sao chứ?” Dương Trấn nhẹ thở ra, tốt rồi, ở bên cạnh Dương Thính Vũ còn có Bạch Vũ Mạn.
“Chúng tôi ở KTV RED, Thính Vũ có vẻ uống say…” Vốn hai người bọn họ định tới KTV ca hát để giải tỏa một chút, nào ngờ Dương Thính Vũ uống hai chén rượu với hàm lượng cồn cực thấp là cocktail cũng đã say thế này.
“Được, tôi lập tức tới ngay.
” Dập điện thoại, Dương Trấn nổ máy, đạp mạnh chân ga lao đi.
.