Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha
Đăng vào: 12 tháng trước
[Mã 12] chuẩn bị chen hàng.
"Bạn trai?"
Nghe được ngữ khí của Giang Kính Thu, Tạ Tụng Vân thoáng cái thay đổi sắc mặt.
"Cậu có muốn đổi ý?" "Tạ Tụng Vân nắm chặt cổ tay Giang Kính Thu.
Giang Kính Thu có chút bối rối, "Chúng ta ở bên nhau từ khi nào? "
" Cậu đã đồng ý giúp tôi như vậy, chẳng lẽ không phải là đồng ý làm bạn trai của tôi sao?" Nói xong, Tạ Tụng Vân có chút uất ức.
Giang Kính Thu im lặng, tránh tay Tạ Tụng Vân.
Cậu nhìn Tạ Tụng Vân, nghiêm túc nói: "Tôi giúp cậu, chỉ là tôi muốn giúp cậu, không liên quan gì đến những thứ khác.
"
"Hơn nữa, cậu có chắc chắn cậuthích tôi? Hayc bởi vì ảnh hưởng của pheromone không đầy đủ.
"
Giang Kính Thu nhìn ánh mắt Tạ Tụng Vân, " Tạ Tụng Vân, cậu nói cậu không muốn bị bản năng của Alpha ảnh hưởng.
"
"..."
Tạ Tụng Vân im lặng.
Anh cũng có chút mê mang, chuyện thích Giang Kính Thu đến tột cùng là bởi vì tn tức tố, hay là bởi vì anh thật sự thích Giang Kính Thu đây?
Giang Kính Thu đứng dậy, "Mấy ngày tới, tôi vẫn sẽ giúp cậu, nhưng xin cậu suy nghĩ kỹ lưỡng.
"
Những ngày sau đó hai người ngoại trừ trao đổi hàng ngày, cũng không nói gì khác.
Giang Kính Thu không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ càng thêm nghiêm túc đi tìm hiểu thời kỳ mẫn cảm của Alpha.
Mà Tạ Tụng Vân lại càng ngày càng tối tăm.
Vô luận Giang Kính Thu phun bao nhiêu thuốc trên tuyến thể, Tạ Tụng Vân cũng không có vượt qua giới hạn nửa bước.
Thời kỳ mẫn cảm của Tạ Tụng Vân chấm dứt, Giang Kính Thu đứng ở cửa cùng anh tạm biệt.
Giang Kính Thu nhìn vết thương lớn nhỏ trên người Tạ Tụng Vân, tuy rằng sau đó cậu tăng từng chút liều lượng, nhưng vừa bắt đầu Tạ Tụng Vân vẫn sẽ bị hấp dẫn, khống chế không được chính mình.
Tạ Tụng Vân chỉ có thể dựa vào đau đớn cùng chất ức chế vượt qua, duy trì tỉnh táo, thuốc ức chế hết hiệu lực, lại rơi vào một vòng kháng cự mới.
Trên người Tạ Tụng Vân ngoại trừ những vết bầm tím, bắt mắt nhất chính là vết cắn trên khuỷu tay, là Tạ Tụng Vân tự mình cắn ra, da thịt đều lộ ra, đang khép lại, lại bị cắn ra.
Vì giữ tỉnh táo, đầu Tạ Tụng Vân cũng có vết xanh xanh tím tím, hiện tại còn có vết máu.
"Lần sau, còn cần tôi tới đâykhông? "
"..." Tạ Tụng Vân im lặng, do dự, cuối cùng vẫn "Ừ" một tiếng.
Những ngày tiếp theo đã đi vào quỹ đạo, Giang Kính Thu trở lại trường học, lần này cậu cũng không quên phun bình xịt che tin tức tố của cha.
Đối với câu hỏi của Phương Hạ hỏi mấy ngày đó cậu chạy đi đâu, Giang Kính Thu cũng trả lời một câu có việc để ứng phó.
Đối với vấn đề riêng tư của một người khác, Giang Kính Thu cảm thấy tốt hơn là không tiết lộ.
Tạ Tụng Vân sau khi chữa xong vết thương rồi mới trở lại trường học.
Hai người ở trường cũng không liên lạc, chỉ là gặp mặt sẽ chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
——————
" Tùy nó, để xem nó có kiềm chế được chính mình hay không." Tạ Tần cười nhạo ở đầu dây bên kia.
Người trong nhà đem chuyện Tạ Tụng Vân cùng Giang Kính Thu nói cho cha Tạ biết.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Tần nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, trong ảnh có một người đàn ông cao lớn ôm một người đàn ông tuấn tú khác, người đàn ông cao lớn rất rõ ràng là bộ dáng trẻ trung của Tạ Tần.
Tạ Tần vuốt ve ảnh chụp, ánh mắt tối tăm, nếu lúc trước không buông thả, sẽ không giống như bây giờ.
- ---
Sau đó, Giang Kính Thu cùng Tạ Tụng Vân vượt qua giai đoạn mẫn cảm này.
Tạ Tụng Vân cũng dần dần có thể khống chế chính mình, vết thương trên người cũng dần dần ít đi.
Mãi cho đến khi kỳ thi cuối cùng kết thúc, học sinh được nghỉ, Tạ Tụng Vân trở về nhà, Giang Kính Thu cũng đến chỗ người cha Omega của cậu.
Giang Cảnh Vinh và Nguyễn Đình Ngọc đã ly hôn nên thay phiên nhau đến đón Giang Kính Thu đón Tết.
Năm nay đến lượt đến nhà họ Nguyễn ăn Tết.
Giang Kính Thu vừa vào trụ sở Nguyễn gia, liền nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng.
"Kính Thu tới rồi, Đình Ngọc còn đang họp, đến đây, dì Bạch dẫn con đến phòng nghỉ" Người phụ nữ cười nói với Giang Kính Thu.
Bạch Kha là trợ lý của Nguyễn Đình Ngọc, cũng là mẹ kế của Giang Kính Thu, một người phụ nữ Beta dịu dàng.
Chờ Nguyễn Đình Ngọc họp xong, nhìn thấy Giang Kính Thu đang chơi điện thoại di động, vẻ mặt khách sáo, Bạch Kha đi theo phía sau Nguyễn Đình Ngọc, báo cáo hành trình kế tiếp.
Sau khi báo cáo xong, Bạch Kha lại thêm một câu: "Sắp qua năm mới, ba cậu bảo cậu gần đây đều ở nhà cũ.
"
"Ừ." Nguyễn Đình Ngọc đáp một chút, mệt mỏi nhéo nhéo sống mũi.
Nhìn thấy Giang Kính Thu, Nguyễn Đình Ngọc cũng không có biểu hiện gì.
Giang Cảnh Vinh và Nguyễn Đình Ngọc là những người thích ở trên, cho nên Giang Kính Thu là kết quả của thụ tinh ống nghiệm.
Cũng bởi vậy tỷ lệ khớp lên tới 92%, xác suất AO sinh ra Beta rất nhỏ.
Chờ buổi tối, Giang Kính Thu đi theo hai người đến nhà họ Nguyễn.
Giang Kính Thu lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người thân của nguyên chủ như vậy, có chút sợ hãi sẽ bị nhận ra, nhưng cũng may đã quá muộn, hai vị lão nhân đã ngủ.
Giang Kính Thu đi theo quản gia đến phòng ngủ của mình, tùy tiện rửa mặt rồi ngủ.
Sau đó, Giang Kính Thu vẫn sống ở nhà họ Trạch.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày Tết.
Sáng hôm đó, Giang Kính Thu cùng ông Nguyễn chơi cờ vua trong sân, Nguyễn Đình Ngọc cuối cùng cũng nhàn rỗi, ở một bên cùng hai người phụ nữ nói chuyện phiếm.
Lúc đầu, hai ông già thực sự không thể chấp nhận con trai Omega của họ yêu thích một beta nữ, nhưng không ai khiến con của họ thích cả.
Bọn họ cũng già rồi, cũng không quá muốn ép buộc con nhỏ, khiến cho gia đình không được yên bình.
Giang Kính Thu ở thế giới cũ cũng từng tiếp xúc với cờ vua, nhưng trình độ bình thường, so sánh với ông Nguyễn nghiên cứu nhiều năm đương nhiên không thể so sánh.
"Không tồi, có tiến bộ.
" kết thúc một ván, ông Nguyễn khen một câu.
Là cha của một đứa con trai Omega, ông đương nhiên quan tâm đến con trai hơn một chút, hơn nữa Nguyễn Đình Ngọc giận dỗi với ông mấy năm liền, cũng chỉ mấy năm nay quan hệ mới hòa hoãn lại, khó tránh khỏi xem nhẹ cảm thụ của đứa cháu này.
Đợi đến khi nghĩ đến việc bù đắp, đứa nhỏ cũng lớn rồi, độc lập, cũng không cần quan tâm nữa.
Nghe được lời khen ngợi, Giang Kính Thu có chút câu nệ, chỉ ôn hòa cười cười.
Không biết vì cái gì, Mấy ngày nay Giang Kính Thu vẫn có chút tâm thần không yên.
Đợi đến buổi tối, người một nhà ăn cơm xong, chúc Tết xong,, Giang KínhThu mới nhớ tới, đã lâu không liên lạc với Tạ Tụng Vân, hình như thời kỳ mẫn cảm của Tạ Tụng Vân cũng sắp tới.
Giang Kính Thu có chút lo lắng, hai người tốt xấu gì cũng là bạn bè, vì thế liền gửi cho Tạ Tụng Vân một lời chúc phúc, thuận tiện hỏi tình huống của anh một chút.
Tạ Tụng Vân cũng rất nhanh trả lời, đầu tiên chúc lại, sau đó nói anh có thể dùng thuốc ức chế.
Thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng Giang Kính Thu vẫn cảm thấy không thích hợp.
————
Tạ gia.
"Đến rồi.
"Vương thúc đứng ở một bên nói, trong tay cầm điện thoại di động của Tạ Tụng Vân.
"Vâng.
"Tạ Tần ngồi trên ghế, một tay hút thuốc, một tay vuốt ve một tấm ảnh của một người trẻ tuổi.
Mà ở một phòng khác, Tạ Tụng Vân đang nhắm mắt cuộn mình ở một góc, nửa người trên đều là vết thương lớn nhỏ, rõ ràng là dùng vu khí tạo ra, lòng bàn tay đầy máu, trên cánh tay cũng đều là vết răng bị cắn chảy máu, gân xanh nổi lên, dùng sức nhẫn nại.
Mà trên giường trong phòng đang có một vị Omega xinh đẹp nằm, rõ ràng bị đánh ngất xỉu, cổ có vết bầm tím.
Nhưng dưới tác dụng của thời kỳ phát tình và tin tức tố, vô thức túm lấy quần áo, không thể chờ đợi để □□.
(Vâng mn ơi cái từ chịt chịt này mình thấy bản qt nào nó cũng che vậy hết, dùng từ nào cho thanh lịch nhỉ?)
Trạng thái này có vẻ đã giằng co thật lâu, không phải là kết quả của một ngày hai ngày.
"Lão gia, vẫn nên buông tha cho thiếu gia đi, tình yêu của trẻ con mà thôi, thời gian lâu sẽ quên." Vương thúc xem video, đau lòng nói.
Tạ Tần không nói gì, thật lâu sau mới nói một câu: "Không phải vì chuyện này.
"
Omega trong video động đậy, lảo đảo đứng thẳng người lên, dưới ảnh hưởng của tin tức tố, giống như dã thú mất đi lý trí, đi về phía Tạ Tụng Vân, cả người bủn rủn, không còn khí lực, cũng muốn bò về phía Tạ Tụng Vân.
Tạ Tụng Vân mở mắt ra, không nhúc nhích nhìn Omega bò tới.
Omega chậm rãi bò tới, trèo lên thân thể Tạ Tụng Vân, chậm rãi tới gần, muốn ôm hôn lên.
Tạ Tụng Vân lại có chút thần trí không rõ, trong lúc hoảng hốt cảm thấy hình như là Giang Kính Thu xuất hiện.
Với một mùi sữa.
Tạ Tụng Vân đột nhiên mở to hai mắt, cả người bắt đầu co giật, một cảm giác muốn nôn mửa ập đến.
Tạ Tụng Vân lại đột nhiên có sức lực, đẩy Omega ra, giãy dụa đứng lên, chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa.
Omega bị đẩy ngã, mờ mịt một chút, lại bắt đầu bò về phía phòng vệ sinh.
Tạ Tụng Vân nôn xong, rửa mặt, hai mắt đỏ thẫm, hai tay chống bồn rửa tay, đập đầu vào gương.
"Đùng.
"
"Đùng "
" Đùng "
Qua ba lần đập, gương hoàn toàn vỡ vụn, trán Tạ Tụng Vân cũng bắt đầu chảy máu, chảy đầy nửa khuôn mặt, giống như Sát Tinh.
Tạ Tụng Vân khom người nhặt lên một tấm gương rơi trên mặt đất, chậm rãi ở trên cánh tay rạch một vết dài, máu chảy ra ào ạt, nhưng lại thanh tỉnh không ít.
Tạ Tụng Vân đi về phía cửa, dùng sức đạp cửa, sau bài lần, cửa được mở ra.
Tạ Tụng Vân đi ra, chú Vương vừa lúc chạy tới cửa.
Tạ Tụng Vân khàn khàn nói: "Điện thoại di động.
"
Chú Vương đưa điện thoại di động qua, Tạ Tụng Vân mở wechat ra, mở khung tin nhắn của Giang Kính Thu ra, một câu còn chưa nói ra, cũng bởi vì mất máu quá nhiều, ngã xuống.
Bác sĩ vừa vặn chạy tới, đưa Tạ Tụng Vân và Omega kia lên xe cứu thương.
Chú Vương nhặt chiếc điện thoại di động lên.
Bản nháp: Tôi thích cậu.