Đăng vào: 12 tháng trước
Edited by Bà Còm in Wattpad
Bồn tắm trong tịnh phòng vừa trải qua một trận lửa nóng. Đột nhiên bị "lăn lộn" một hồi, Tạ Hộ mơ mơ màng màng được Thẩm Hấp bọc trong khăn vải bông bế lên đi đến chỗ giường đệm.
Thẩm Hấp để Tạ Hộ nằm gối đầu trên đùi của mình, mái tóc đen dài xõa tung. Thẩm Hấp yên lặng lau khô mái tóc mềm mịn như lụa bóng, lòng bàn tay nâng niu từng đoạn tóc lên tỉ mỉ lau thật nhẹ nhàng, sau đó thả tay cho từng sợi tóc rơi xuống đệm.
Tạ Hộ lim dim nhìn phu quân, trong lòng thật giống như nắm bột, càng nhồi càng trở nên mềm mại. Nhưng cuộc sống càng hạnh phúc như vậy thì nàng càng lo lắng, lo sẽ có một ngày cuộc sống này biến mất. Đời trước nàng đối với Lý Trăn còn chưa tới nỗi lo được lo mất như vậy, bởi vì nàng và Lý Trăn trước nay đều không xem như bắt đầu sống chung với nhau.
Một đời này đánh bậy đánh bạ mà lại thành thân với chủ tử, nàng mới cảm nhận được sự tuyệt diệu của tình ý tương thông. Nàng nghĩ nếu hiện tại chủ tử muốn làm thương tổn nàng thì nàng cũng thật không có một chút phòng bị nào, chỉ còn chờ bị chủ tử chọc cho một dao vào thẳng trong tim, sợ đời này cũng không cách gì hồi phục được.
"Nhìn ta suy nghĩ gì thế?" Thẩm Hấp cho dù không nhìn Tạ Hộ nhưng vẫn biết ánh mắt của nha đầu kia đang quan sát hắn.
Tạ Hộ giật mình, vội vàng đưa mắt tránh đi, sóng mắt lưu chuyển, cắn môi dưới lắc đầu chối: "Không nghĩ gì đâu ạ."
Lúc này Thẩm Hấp mới đưa mắt nhìn nàng, cong môi cười hỏi: "Không nghĩ gì mà sao lại có biểu tình rối rắm như thế?"
Tạ Hộ bị nói trúng tâm tư, chậm rãi rũ xuống mí mắt, hàng mi thật dài như một đôi bướm đen vỗ cánh, vỗ thẳng vào tim Thẩm Hấp.
"Thiếp chỉ là suy nghĩ không biết cuộc sống hạnh phúc này sẽ kéo dài bao nhiêu lâu? Phu quân, chàng sẽ vẫn luôn sủng thiếp mãi sao?" Tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng Tạ Hộ vẫn muốn hỏi.
Thanh âm Tạ Hộ có chút cô đơn, cảm xúc tựa hồ theo đó mà bị xuống thấp một ít. Thẩm Hấp buông tóc nàng ra, đỡ nàng ngồi dậy, tóc đen chảy xuống trên chiếc áo ngủ mỏng ngắn tay của nàng, y phục xộc xệch, có một loại cảm giác hỗn độn sau khi mây mưa, nhìn đặc biệt mê người.
Thẩm Hấp vuốt ve gương mặt trơn mịn của nàng gắt nhẹ: "Miên man suy nghĩ cái gì không đâu? Ta không sủng nàng thì sủng ai?"
Tạ Hộ chủ động dụi đầu vào lòng Thẩm Hấp, ôm eo phu quân. Tối nay nàng tựa hồ phá lệ dịu dàng đeo bám, chỉ muốn được phu quân quý trọng yêu thương, ngữ khí cũng bất tri bất giác mang theo chút làm nũng: "Thiếp cũng không yêu cầu chàng cả đời sủng thiếp, mười năm, hãy cho thiếp trọn vẹn mười năm được không?" Ít nhất trước khi chủ tử đăng cơ, nàng muốn được quyền độc chiếm chủ tử.
Thẩm Hấp vuốt ve tấm lưng thon thả của nàng, cảm thấy người trong lòng ngực tựa như một con mèo nhỏ cô độc bất lực, thân mình mềm mại như không có xương, yếu ớt khiến hắn đau lòng, bàn tay lướt qua mái tóc của nàng hỏi: "Vì sao chỉ cần mười năm? Mười năm nàng thấy đủ rồi à?"
Tạ Hộ trầm mặc trong chốc lát, nghĩ thầm nếu có thể được hạnh phúc như vậy bên phu quân mười năm, nàng chính là đã sử dụng hết vận khí 'vĩnh sinh vĩnh thế' của mình, trong miệng lại giải thích: "Mười năm sau, thiếp tuổi già sắc suy, sắc suy thì tình mỏng, đến lúc đó cho dù thiếp có muốn níu kéo thì chàng cũng sẽ không muốn lưu lại bên người thiếp. Cho nên, thiếp mới không dám tham lam, chỉ cần mười năm là đủ rồi. Mười năm sau, nếu chàng ghét thiếp, thiếp liền đến am làm ni cô, ngày ngày gõ mõ tụng kinh niệm Phật cho chàng, khẩn cầu chàng luôn được bình an khoẻ mạnh."
". . ."
Thẩm Hấp có chút không biết nên giải đáp vấn đề này của Tạ Hộ như thế nào?! Chưa từng có người nào nói với hắn như vậy, lời âu yếm cũng không giống lời âu yếm, nào có người nào nói lời âu yếm mà đề cập tới . . . vô am làm ni cô, nhưng lời than oán lại cũng không giống lời than oán, làm ni cô mà còn nghĩ gõ mõ tụng kinh niệm Phật, cầu bình an khoẻ mạnh cho người . . . bỏ rơi mình?!
"Tâm của nàng thật quá khoan dung, cho dù ta không cần nàng mà nàng vẫn nghĩ gõ mõ tụng kinh niệm Phật cho ta sao? Một thê tử hiền huệ như vậy, làm thế nào ta có thể buông tay không cần nàng nữa chứ?"
Tạ Hộ nhìn phu quân không nói lời nào, trong mắt tình ý lưu chuyển, dưới ánh nến càng thêm động lòng người.
Thẩm Hấp ôn nhu ôm nàng, nhẹ giọng ở bên tai nàng thì thầm: "Có một vài lời ta chỉ nói lúc này mà thôi, nàng phải nghe thật kỹ."
Tạ Hộ khó hiểu ngẩng đầu, liền đụng vào đôi mắt thâm thúy tuấn dật, như bị hút vào chốn trầm mê, lại không cách gì bứt ra được. Đôi môi tuyệt đẹp của phu quân hé mở, tiếng nói chậm rãi chảy ra: "Nàng có biết vì sao ta đến chừng tuổi này, mà bên người ngay cả một nữ tử cũng chẳng có hay không? Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, Lão thái quân và Công gia đã liên tục nhét nữ nhân vào phòng ta, tứ Mặc vốn dĩ cũng là đưa vào hầu hạ chuyện chăn gối. Nam tử bình thường đối với nhu cầu này đại để không thể nào khống chế được. Ta không chạm vào bọn họ không phải bởi vì ta giỏi tự chủ, không phải vì có bản lĩnh nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, mà là . . . ta đối với bọn họ . . . căn bản là 'không lên được'."
Mấy chữ cuối cùng Thẩm Hấp do dự một lúc mới lấy hết can đảm nói ra. Muốn một người nam nhân như hắn ở trước mặt nữ nhân thương yêu thừa nhận bản thân "không lên được", đấy thật đúng là một chuyện khó có thể mở miệng. Tuy nhiên, hắn cảm thấy đêm nay Tạ Hộ có chút bất đồng, lời nói của nàng từng câu từng chữ cứ quanh quẩn bên tai của hắn, lúc nãy còn nói cái gì mà mười năm sau bị hắn vứt bỏ liền đi 'thanh đăng cổ phật', vân vân . . . Hắn chỉ tưởng tượng một chút hình ảnh kia liền cảm thấy ngực bỗng nhiên nhói đau, một khắc đó hắn tựa hồ có thể cảm nhận được nỗi bất an trong lòng của nàng. Bởi vì hắn tự hỏi nếu đổi ngược lại vị trí, mười năm sau nếu là nàng không cần hắn nữa, vậy thì hắn sẽ cảm giác như thế nào đây?
Cho nên, hắn mới có thể không màng mặt mũi thú nhận bí mật này, chỉ nghĩ cho nàng ăn một viên thuốc an thần, cũng là tự cứu chính mình.
Tạ Hộ giống như không nghe rõ hắn nói, đôi mắt đen nhánh như hắc diệu thạch mở to, lại có chút mê mang. Thẩm Hấp thở dài, nghĩ nếu nàng nghe không hiểu thì càng tốt, chuyện này coi như hắn chưa từng nói qua. Chỉ là Tạ Hộ lại đột nhiên lặp lại: "Căn bản . . . không lên được . . . là có ý gì thế ạ?"
Thẩm Hấp tựa hồ cũng cảm thấy hai má có chút nóng lên, hít vào một ngụm khí lạnh thật sâu, sờ sờ mũi ấp úng: "Thì là . . . ý tựa mặt chữ."
Tạ Hộ lại lắc đầu: "Thiếp không hiểu."
". . ."
Thẩm Hấp bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nhận mệnh cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu dứt khoát nói thẳng: "Ý tứ chính là, nhiều năm như vậy, ngoại trừ có cảm giác với nàng, còn nữ nhân khác cho dù ở trước mặt, ta căn bản không cách nào có hứng thú. Nói thông tục một chút, chính là không 'đứng lên' được. Vốn dĩ ta đã tính toán sống cô độc cả đời, nhưng ai ngờ lại được tình cờ gặp gỡ nàng. Cảm giác như 'hạn hán thật lâu mà gặp mưa rào', 'củi khô gặp mồi lửa', nghe vậy nàng đã hiểu chưa?"
Thẩm Hấp căng não đem những lời này nói ra, cảm thấy trong lòng có chút không yên, trộm nhìn thoáng qua biểu tình của Tạ Hộ, quả nhiên thấy nàng khó có thể tin bưng kín miệng, hai mắt trừng to muốn rớt ra khỏi tròng, như là nghe thấy 'kinh thiên bí văn' khó lường gì.
Thẩm Hấp cảm thấy bị nàng nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, hiếm khi thẹn thùng nên buông nàng ra, tự mình nằm xuống giường trùm chăn bọc lấy người, lại phát hiện nha đầu kia vẫn còn nhìn hắn, không khỏi khụ một tiếng: "Thời điểm không còn sớm, ngủ đi."
". . ."
Tạ Hộ làm thế nào cũng ngủ không được.
Vừa rồi chủ tử mới nói cái gì? Tim nàng hiện tại đang nhảy bùm bùm, ý của chủ tử là, ở phương diện kia, nếu không phải nàng thì không thể sao? Loại đề tài tế nhị này, không hiểu sao nàng lại cảm thấy vui vẻ muốn cười như vậy? Nàng thật là quá xấu rồi. Chỉ là . . . vì sao phu quân lại thú nhận với nàng chuyện tư mật đến thế? Như vậy chẳng phải sẽ khiến nàng đắc ý vênh váo sao?
Nhịn không được cong lên khóe miệng, Tạ Hộ cũng ngoan ngoãn nằm xuống, thoáng nhấc lên góc chăn của phu quân, dán sát lưng vào bên cạnh chàng. Tạ Hộ vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn phu quân, chỉ thấy chàng cố tình nhắm chặt hai mắt, khoe ra hàng lông mi dài nhất dày nhất nàng chưa từng thấy nam tử nào có. Tạ Hộ cắn môi, lặng lẽ xoay người lại, ngắm nghía cẩn thận người nam nhân này, cảm thấy thật là nhìn bất kỳ chỗ nào cũng đẹp. Có lẽ lời thú nhận lúc nãy của phu quân làm lá gan Tạ Hộ lớn ra, hiện tại nàng chỉ cảm thấy muốn chạm vào phu quân, muốn vuốt ve chàng, còn muốn . . . hôn hôn chàng.
Vừa nghĩ như vậy Tạ Hộ liền thực hiện ngay, trời biết lá gan của nàng từ đâu mà tới. Nếu là lúc trước, nàng quả quyết không dám chủ động như vậy, sợ chọc phu quân không cao hứng. Chỉ là buổi tối hôm nay, nghe phu quân thổ lộ như vậy, tuy biết có khả năng phu quân chỉ nói như vậy để an ủi mình, thế nhưng một người nam nhân có gan dùng lý do như vậy để tới an ủi một nữ nhân, đó có phải hay không đã có thể chứng minh, nữ nhân kia có một vị trí nhất định trong lòng nam nhân ấy?
Tạ Hộ bò lên vai Thẩm Hấp, đưa đôi môi của nàng đến trước mặt hắn, ôm mặt của hắn thành kính hôn lên. Động tác của nàng thực vụng về, chỉ là cọ qua cọ lại, liếm tới liếm lui, không thành quy củ gì, làm Thẩm Hấp muốn tiếp tục giả bộ ngủ cũng không thể được, đột nhiên mở mắt dọa Tạ Hộ nhảy dựng, muốn lùi bước lại bị hắn đè lại cái gáy, mạnh mẽ hôn vài cái, sau đó mới dựa vào lúc lấy hơi mắng yêu: "Ngay cả hôn cũng không biết, thật ngốc!"
Tạ Hộ bị phu quân hôn đến mức thở hổn hển: "Thiếp không ngốc, phu quân dạy là thiếp biết ngay."
Nói xong liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, Thẩm Hấp đảo khách thành chủ, đem Tạ Hộ áp xuống dưới thân, lại là hung hăng khi dễ một trận, sau đó dùng thanh âm rầu rĩ than: "Ta mới không có đồ đệ ngốc như vậy, ngộ tính quá kém."
Tạ Hộ hiếm khi nhiệt tình, hai chân cong lên kẹp lấy eo Thẩm Hấp, hai tay câu lấy cổ của chàng, nhả khí như lan: "Tiên sinh . . . đồ đệ nhất định sẽ học thật chăm chỉ."
Thẩm Hấp chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một trận, câu 'Tiên sinh' của Tạ Hộ khiến hắn toàn thân thoải mái, da gà cũng nổi đầy người, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt đen nhánh đang phủ một màn sương tình dục. Thẩm Hấp có chút phát ngốc, thấp giọng bảo :"Lại kêu một tiếng nữa đi."
Tạ Hộ khó hiểu, ngẩn người, sau đó mới ấp úng hô: "Tiên sinh . . ."
Thẩm Hấp cười, lại hôn vài cái trên môi của nàng rồi nói: "Được, hôm nay ta sẽ làm tiên sinh của nàng, phải học thật chăm chỉ, tiên sinh sẽ khảo thí, nếu không thuộc bài thì cẩn thận sẽ bị đánh vào đây!"
Bàn tay không đứng đắn chụp xuống mông Tạ Hộ bạch bạch vỗ vài cái, như nguyện nhìn mặt mày Tạ Hộ đỏ ửng, Thẩm Hấp mới tiếp tục trầm người xuống.
Lại là một đêm tình ý triền miên.
*Đăng tại Wattpad*
Trời càng ngày càng rét đậm, Tạ Hộ ngồi trong phòng ấm thêu hà bao. Lần trước đưa cho phu quân hà bao thêu lá phong, lần này nàng tính thêu một cái hình cây trúc, vải nền màu xanh đậm, phía trên thêu cây trúc màu xanh non, đĩnh bạt tuấn tú giống như dáng người tuấn đĩnh của phu quân, quấn quít dưới gốc cây trúc nàng thêu một đóa hoa tầm gửi xinh xắn mầu vàng nhạt tượng trưng cho chính mình, không biết phu quân nhìn hà bao này có thể nhận ra tình ý nàng gởi gắm vào đó hay không?
Hoa Ý Trúc Tình cũng đang ngồi thêu, thấy Tạ Hộ vừa thêu hà bao vừa mỉm cười, hai người liếc nhau rồi đều cười một cách ái muội.
Ngọc Tiêu từ bên ngoài đi vào, mặt bị đông lạnh đỏ bừng. Trúc Tình đưa cho nàng lò sưởi tay bằng đồng, Ngọc Tiêu ấp ở trong tay ủ trong chốc lát, sau đó chờ sắc mặt tốt hơn một chút mới đi vào Tây thứ gian sau bình phong, hành lễ với Tạ Hộ rồi bẩm báo: "Phu nhân, Đông gian tựa hồ lại xảy ra chuyện. Nghe nói tiểu tử Trường Thọ kia dùng mảnh vỡ của chén sứ cắt vào mu bàn tay của một nha hoàn. Nha hoàn kia khóc lóc chạy ra rồi không dám vào nữa. Tháng này đây là nha hoàn thứ năm, nếu Trường Thọ vẫn tiếp tục như vậy thì ai còn nguyện ý tiến vào gần hắn?"