Đăng vào: 12 tháng trước
[Mèo nhỏ câu cá]
Lúc Tô Cổn Cổn được 6 tháng thì cô bé bắt đầu ăn thêm đồ ăn, Tô An sẽ đút con gái ăn một chút xíu mì sợi được hầm mềm nhũn, không thêm bất cứ gia vì gì.
Mì sợi được làm thủ công dai dai, bỏ vào nồi nước nấu chín, thêm chút muối ăn đã cực kỳ ngon miệng. Nhưng bởi vì Tô Cổn Cổn quá nhỏ nên không thích hợp ăn súp có gia vị, Tô An chỉ đút con gái ăn mì luộc nước trong.
Mì sợi cho con gái ăn được nấu riêng, hầm một chút ở trong nồi nhỏ, tới khi sợi mì hoàn toàn mềm nát, chỉ cần siết chiếc đũa một tí là có thể cắt được sợi mì.
Tuy rằng mì luộc không không có hương vị gì nhưng Tô Cổn Cổn lại cực kỳ thích ăn mì sợi, chỉ cần một sợi mì nho nhỏ là cô bé có thể chẹp chẹp nửa ngày.
Tô Cổn Cổn vẫn luôn ngây thơ cho rằng mì sợi đều là mềm mềm nát nát như thế, còn không có hương vị gì.
Mãi đến khi cô bé hơn một tuổi.
Buổi sáng hôm đó trời trong nắng ấm, thời tiết sáng sủa.
Phía chân trời cao xa vạn dặm không mây, ngay cả gió cũng bắt đầu …
Tô An bị một cú điện thoại gấp rút của ông chủ Cố Thừa Càn đang nổi trận lôi đình gọi về, trong nhà chỉ còn lại cha ruột của cô bé cùng với ông anh ruột. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Tô An thậm chí còn chưa kịp cho Tô Cổn Cổn ăn sáng, cũng may Tô Diễn tiếp nhận chuyện lớn quan trọng nhất trong cả một ngày của Tô Cổn Cổn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Diễn vẫn còn đang nấu mì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tô Cổn Cổn có chút đói, cô bé đưa mắt trông mong mà nhìn Tô Bảo đang uống Yakult.
“Em muốn uống?” Tô Bảo nắm chai Yakult hỏi.
Tô Cổn Cổn nghe không hiểu Yakult là cái gì, nhưng cô bé nghe hiểu chữ uống, sau đó liền do dự mà gật gật cái đầu nhỏ.
Giây tiếp theo Tô Bảo giấu bình Yakult còn một nửa ra sau lưng chân ngắn Cư Cư.
“Hết rồi, không thấy đâu nữa!” Tô Bảo dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Không được, An An nói em còn quá nhỏ, không thể uống đồ lạnh”
Tô Cổn Cổn giật giật ngón tay, mềm mại “A” một tiếng, sau đó tò mò mà nhìn hai bàn tay trống trơn của anh trai.
Chữa chữa anh uống không thấy đâu nữa?
Vì suy nghĩ cho dạ dày của em gái mình mà Tô Bảo cực kỳ hiểu chuyện, không có lại uống Yakult trước mặt cô bé nữa.
Tô Cổn Cổn ngẩng đầu nhỏ, tay trái quơ quơ.
Cũng may, lúc này mì sợi nấu xong rồi.
Trong lúc Tô Cổn Cổn được cha ôm lên ghế dành cho em bé, cô bé nhìn thấy chén …. đựng một tí xíu mì sợi được hầm mềm cùng với nước canh, lớp canh hơi mỏng chan xung quanh sợi mì, trên sợi mì còn có vài miếng rau xanh được cắt vụn.
Bát mì nóng hổi bốc khói lên trên, khói trắng bay lượn lờ.
Mì sợi không được thêm bất cứ gia vị gì, nước canh trong vắt, còn có vài miếng rau xanh.
Nhưng Tô Cổn Cổn thật vui vẻ, bàn tay nhỏ trong ống tay áo giật giật, chỉ chờ Tô Diễn đút mình.
Cô bé ngồi, Tô Diễn đứng, ngửa đầu là sẽ nhìn thấy anh, Tô Cổn Cổn nhịn không được vươn cánh tay nhỏ ra, đầu ngón tay chạm vào bàn tay đặt bên cạnh bàn của Tô Diễn.
“Ừ?” Tô Diễn đưa chân dài kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh qua, ngồi xuống, sau đó cầm một đôi đũa sạch rồi hỏi: “Đói rồi?”
Khi nói chuyện, anh dùng chiếc đũa cắt một sợi mì hơi lớn ra. Sợ Tô Cổn Cổn bị sặc, Tô Diễn còn gắp một sợi mì hơi ngắn để đút con gái.
Không cần Tô Diễn nói há mồm, bé tham ăn Tô Cổn Cổn đã rất phối hợp mà há miệng thật to, “Chẹp” một miếng, ngậm sợi mì vào trong miệng.
Bởi vì Tô Cổn Cổn còn chưa mọc răng xong nên bình thường khi ăn, cô bé đều chăm chỉ chẹp chẹp miệng.
Rất nhanh, một chút xíu mì ở trong chiếc chén nhỏ hình con mèo liền thấy đáy, chỉ còn lại chút canh không.
Nuốt xuống miếng mì cuối cùng, uống thêm một chút nước canh, Tô Cổn Cổn còn chưa hết thèm mà li3m li3m khóe môi, mở to mắt nhìn về phía anh ruột của mình.
Tô Diễn lau sạch khóe miệng của Tô Cổn Cổn xong liền đứng dậy vào phòng ngủ nhận một cuộc điện thoại.
Tô Diễn đi rồi, để lại Tô Bảo cùng với Tô Cổn Cổn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Tô Cổn Cổn nhìn chén mì của anh mình bên kia, không hề giống bát mì của cô bé chút nào, cho nên Cổn Cổn rất là tò mò.
Cái mũi nhỏ giật giật, hình như còn rất thơm.
Tầm mắt của Tô Cổn Cổn từ trên mặt Tô Bảo chuyển xuống chén ăn của anh, hai mắt mở to nhìn chằm chằm chén của Tô Bảo.
Chén gỗ màu đậm, bên ngoài chén khắc một vòng hình cá nhỏ, nước canh ở trong chén có màu vàng nâu, còn có váng dầu, trên nước mì ngoài trừ có rau xanh, còn có đồ ăn thêm như thịt băm cùng với lạc băm.
Vì sao bé không có?
Tô Cổn Cổn vỗ vỗ tấm ngăn trên bàn trẻ em, cô bé khó chịu mà lắc lắc người, vòng chuông bạc vạn phúc buộc trên mắt cá chân của bé cũng vang lên leng keng leng keng theo.
Tô Bảo rất là rối rắm, hàng lông mày nhíu lại.
Em gái cậu hình như rất muốn ăn mì.
Làm một đứa nhỏ từng bị gọi là Tô Cư Cư, cậu rất có thể hiểu được tâm lý của em gái mình. Không thể ăn thì thật đúng là quá đáng thương, em gái cậu thật sự là quá đáng thương.
Mì luộc không làm sao có thể gọi là mì? Mì nên là đầy đủ sắc-hương-vị, nếu không chính là sự sỉ nhục của giới mì.
“Cổn Cổn muốn ăn à?” Tô Bảo bò lên trên bàn, đưa tay che miệng, nhỏ giọng hỏi.
“Em muốn ăn thì gật gật đầu một cái” Giọng nói của Tô Bảo ôn nhu.
Tô Cổn Cổn không do dự chút nào mà gật đầu.
Tô Bảo trượt xuống ghế dựa, sau đó đẩy chén nhỏ tới trước mặt Tô Cổn Cổn, sau đó lại cố sức bò lên chiếc ghế mà Tô Diễn ngồi vừa nãy.
“Chúng ta nhỏ tiếng một chút”
Tô Cổn Cổn lại gật gật đầu, cô bé chẳng những gật đầu mà còn chớp chớp mắt.
Tô Bảo nắm đũa trúc dài, chọn một sợi mì, sau đó giơ lên cao thật là cao
Tô Bảo: “......”
Sợi mì quá dài, cánh tay cậu đã giơ lên thật cao rồi mà sợi mì vẫn còn rũ ở trong chén. Nếu là đút Cổn Cổn thì nhất định nước canh sẽ b ắn ra, lỡ như nước canh bắn trúng Cổn Cổn thì không tốt……
“A?” Cổn Cổn cổ vũ anh trai hết mình, cực kỳ chờ mong mì sợi dài ở trong chén của anh trai.
Một tiếng mềm nhũn của em gái làm cho người anh trai là Tô Bảo có chút chống đỡ không nổi.
Em gái cậu không thể nào đáng yêu như vậy! Sao có thể đáng yêu như vậy chứ!
Tô Bảo cái khó ló cái khôn, cầm chiếc đũa chậm rãi cuộn từng vòng, sợi mì dài được cuộn trên đua, hết vòng này tới vòng khác, chỉ còn chừa lại một chút đuôi.
Cậu bé cầm đũa đợi một lúc, sau khi nước canh nóng chảy hết xong, Tô Bảo đặt bàn tay còn lại dưới sợi mì treo giữa không trung, cậu bé thật cẩn thận mà gắp sợi mì đưa tới bên miệng của Cổn Cổn.
Tô Cổn Cổn đang mặc một bộ quần áo liền hình mèo màu hồng nhạt bằng lông, miệng nhỏ hơi hơi mở ra, bàn tay nhỏ đặt ở cạnh bàn ăn trẻ em nắm chặt lại, chân nhỏ lắc qua lắc lại.
Cái đuôi của sợi mì dài đưa tới bên miệng Tô Cổn Cổn, cô bé lập tức chẹp một tiếng ngậm lấy sợi mì, nhưng lại không cắn đứt được.
Hương vị không giống mì luộc nước không, sợi mì có thấm hương vị của thịt băm, còn hơi mặn mặn.
Cô bé rất vui vẻ, vô cùng vô cùng thích hương vị này, cái miệng nhỏ ngậm chặt chậm rãi chậm rãi nhấm nuốt.
Rất nhanh, Cổn Cổn đã nhấm nuốt xong rồi.
Tô Bảo lại xoay chiếc đũa một chút, sợi mì được cuốn vào lại rơi ra một vòng, vừa đủ cho Tô Cổn Cổn ăn.
Tô Cổn Cổn ăn xong một chút mì kia thì Tô Bảo lại thả ra một vòng, cứ lặp lại như vậy không ngừng.
Đợi Tô Diễn nói chuyện điện thoại xong đi ra thì liền nhìn thấy con trai cùng với con gái đang ở chung tương đối hài hòa. Một đứa giống như một con mèo lớn đang thả dây câu cá, một đứa thì như một con cá ngơ ngác bị mắc câu.
Tô Diễn cũng không ngăn cản, anh đứng tựa vào cạnh cửa nhìn trong chốc lát. Hai đứa một lớn một nhỏ, đứa này đã đáng yêu rồi, đứa kia còn dễ thương hơn.
Tô Cổn Cổn đối diện với cha ruột của mình, nhìn thấy cha mình còn ngốc nghếch mà cười một cái.
Tô Diễn xoay người đi đổ cho mỗi đứa một ly nước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ly nước pha lê đặt lên mặt bàn, phát ra một tiếng “cạch” trong trẻo.
Tô bảo đang câu Tô Cổn Cổn nghe thấy tiếng lập tức run lên một chút: “......”
“Diễn Diễn?”
“Ừ” Tô Diễn ngồi xuống ở bên cạnh, khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ, anh nói: “Hiện tại Cổn Cổn chỉ có thể ăn một chút, lần sau đừng đút em ăn nhiều!”
“Dạ!”
[Hầu hạ không tồi]
Lúc Tô Cổn Cổn tới tuổi có thể chạy có thể lăn, nhất thời Tô An lại có hứng thú chơi cổ phiếu một phen. Lần đầu tiên, bởi vì trong nhà có một nhà tư bản lớn tọa trấn, cho nên nhà tư bản vừa tùy tay vẩy vẩy một cái là đã giúp cô kiếm lời được một đống lớn.
Tô An dùng tiền kiếm được mua rất nhiều đồ ăn cho Tô Cổn Cổn, mua mô hình xe ô tô siêu lớn cho Tô Bảo, mua vòng ngọc cho Nhuế Như Thị, còn mua lá trà tốt nhất cho ông Tô cùng với cha chồng Tô Hoàn, mua hết cho tất cả mọi người, chỉ là không mua cho Tô Diễn.
Tô Diễn không nói cũng chẳng rằng, cực kỳ kiên nhẫn chờ tới lần thứ hai Tô An chơi cổ phiếu.
Bản thân Tô An vốn dĩ cũng không nghiêm túc chơi, thấy lời rồi thì thu tay, nhưng ngẫu nhiên đọc được mấy tin tức, nhìn thấy thị trường chứng khoán đang có đà tăng trưởng thì không kìm được mà hơi rung động, có chút nóng lòng muốn thử.
Kết quả là Tô An chuẩn bị “lướt sóng” lần thứ hai.
Vào ban đêm, Tô An ý đồ moi ra chút tin tức từ trong miệng Tô Diễn. Nhưng trong lúc bị anh ăn không còn miếng xương cốt thì Tô Diễn lại chỉ nói một câu: “Thiên cơ bất khả lộ(*)”
(*) Thiên cơ bất khả lộ: Ý trời không thể tiết lộ ra.
Tô An: “......”
Sáng sớm hôm sau rời giường, Tô An tựa vào gối đầu, nghiêng đầu nhìn Tô Diễn đang đưa lưng về phía cô mặc quần áo, cô mở miệng kêu: “Diễn Diễn? Thật sự không thể giúp đỡ cô vợ trẻ đẹp của anh sao?”
Tô Diễn vừa cài cúc áo sơ mi vừa quay đầu lại nhìn cô, ngắm nhìn Tô An càng ngày càng thêm phần quyến rũ, khuôn mặt của người phụ nữ tinh tế, mái tóc dài theo động tác của cô mà xõa tung ra.
“A?”
“Chỉ em một tí xíu đi mờ!”
Tô Diễn không nhanh không chậm cài xong nút thắt cuối cùng, hai tay c ắm vào trong túi quần tây, khó được mà tốt bụng nói: “Gần đây cổ phiếu của Bethin liên tục tăng lên, nhưng------”
Tô Diễn còn chưa nói dứt lời Tô An đã cầm lấy di động bấm vào phần mềm, nhìn thấy biểu đồ đường k liên tục tăng lên, cuối cùng cô nhanh chóng quyết định, một chữ: Mua.
Tô Diễn không nói chuyện.
Một tuần ngắn ngủi sau, Tô An lỗ sạch bách.
Trước khi cô mua cổ phiếu, báo cáo kết quả hoạt động của công ty cho thấy có sinh lãi, giá cổ phiếu tăng sau đầu năm, sau đó giá cổ phiếu có biến động nhẹ nhưng nhìn chung là rất khả quan.
Nhưng mà sau khi cô mua rồi, giá cổ phiếu của nó giảm mạnh, chạm hẳn tới mức giới hạn. Sau đó nó vội vàng đình chỉ khẩn cấp, đi sửa đổi báo cáo hiệu suất.
Tô An hết sạch vốn, bị một loạt hành động này làm cho rung động, nhìn giao diện xanh mượt trên điện thoại lâm vào câm nín.
Vào ban đêm, Tô An đẩy Tô Diễn vừa tắm rửa xong, còn đang mặc áo choàng tắm dài lên trên giường, xoay người một cái ngồi lên eo anh, hai tay nâng cằm của Tô Diễn lên, hỏi: “Lần trước không phải anh nói là cổ phiếu này liên tục tăng sao?”
Hai tay của Tô Diễn cũng đặt lên eo của Tô An, mặt anh không đổi sắc, gật gật đầu, còn ừ một tiếng.
“Nó rớt giá rồi…...”
Tô Diễn tựa đầu vào gối, hơi hơi ngồi dậy, mở miệng nói: “Sau đó anh có nói một chữ nhưng”
Tô An: “......”
Dựa vào tính cách của Tô Diễn, trước kia rõ ràng là anh nói chuyện sẽ gọn gàng dứt khoát, sau đó cô chỉ cần mua theo lời anh nói. Ai nghĩ tới, lần này anh lại nói không cần mua cái nào……
“Gần đây có phải là em đắc tội anh chỗ nào không?” Tô An thành khẩn mà hỏi.
Tô Diễn dựa vào gối đầu, nắm lấy eo nhỏ của Tô An, lười biếng tới không muốn mở miệng nói chuyện.
“Em rất nghèo, nghèo như vậy, như vậy như vậy!”
“Em còn phải nuôi sống Cổn Cổn, còn nuôi cả Tô Bảo!”
“Tô Diễn, em như vậy mà anh cũng có thể xuống tay được------”Tô An còn chưa nói dứt lời đã bị Tô Diễn nắm cằm kéo xuống, trực tiếp chặn lại miệng của cô.
Tô Diễn trở mình, đè Tô An xuống dưới thân, nhìn cô vợ xinh đẹp của mình rồi nói: “Có anh ở đây, lỗ thì lỗ đi.”
“Em không có sở thích quái đản như ném tiền qua cửa sổ. Xã hội chủ nghĩa dạy em trở thành một công dân tốt, tuân theo pháp luật, phải cần cù, tiết kiệm!” Xương quai xanh của Tô An bị anh cắn, không đợi cô mở miệng nói tiếp, vạt váy ngủ đã bị anh xốc lên.
Mỗi chỗ bị đầu ngón tay của Tô Diễn lướt qua đều run lên nhè nhẹ.
Lúc Tô An bị Tô Diễn ôm chặt ở trong ngực, bị anh đâm từng cái từng cái liền mất tập trung mà suy nghĩ gần đây có phải cô đắc tội anh chỗ nào không.
Cô suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên do.
Nhìn Tô Diễn đang chống hai tay trên đỉnh đầu của cô, anh hơi híp mắt, da thịt bên ngoài có lớp mồ hôi mỏng, gợi cảm đòi mạng, Tô An rất là rối rắm, cô luôn cảm thấy là Tô Diễn cố ý làm cho cô lỗ hết tiền.
Tô An ôm lấy cổ của Tô Diễn, cọ cọ.
Tô Diễn cũng nghe lời cúi đầu ghé sát vào bên tai của cô, khàn giọng nói: “Anh thích em mặc váy.”
Tô An: “......”
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Tô An tỉnh lại thì đầu óc còn có chút mờ mịt, cô xụi lơ nằm trên gối đầu, mở phần mềm vẽ điện thoại rồi bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ.
Tô Diễn xốc chăn lên, xuống giường bắt đầu mặc quần áo.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào Tô An như mạ cho cô một tầng sáng mỏng, sợi tóc của cô mềm mại, khuôn mặt nhu hòa.
Cài nút thắt cuối cùng, Tô Diễn rút ra một tấm thẻ, đi tới mép giường rồi giơ tay xoa xoa mái tóc của Tô An, nói: “Ngoan, tối qua hầu hạ gia không tồi”
Tô An còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Tô Diễn kéo qua hôn một cái.
“Tiền boa” Giọng nói của anh lộ ra ý cười thật nhạt, như là hoa mận trắng nở rộ trong ngày tuyết tan.
Tô An:???
Vì sao Tô Diễn lại bắt đầu vui vẻ rồi?