Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"À Duy Phúc, lần trước cậu tới phòng văn nghệ giúp đỡ, vậy cậu có cảm thấy cái gì đó không đúng hay không?"
Giọng nói như đang kể truyện ma của Từ Dĩ An vang lên, nó vô thức khiến cho cả không gian xung quanh tôi bất chợt trở nên u ám và lạnh lẽo một cách lạ thường.
Tôi nhíu đôi chân mày thanh tú của mình, vừa bày ra vẻ mặt hoài nghi, vừa nhìn chăm chăm vào cậu ta, rồi sau đó mới khẽ hỏi "Ý của cậu là sao? Bộ ở phòng văn nghệ có thứ gì không đúng hả?"
"Duy Phúc, cậu đừng hỏi ngược lại mình như vậy, trước tiên cậu hãy trả lời câu hỏi của mình đi, cậu có cảm thấy cái gì đó không đúng hay không?"
Từ Dĩ An một mực muốn nghe được câu hỏi của tôi, lời nói của cậu ta lúc này vô cùng nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn chút nào hết.
Tôi ầm ừ vài tiếng, rồi gật đầu đáp "Hình như cũng có thì phải".
Giọng nói của tôi mang theo vẻ không chắc chắn cho lắm, mặc dù thiệt sự tôi đã chứng kiến những chuyện hết sức kỳ lạ ở phòng văn nghệ, nhưng mà tôi không dám chắc một khi nói ra, thì Từ Dĩ An có tin lời nói đó của tôi hay không, vì vậy tốt nhất là nên nói bóng nói gió như vầy sẽ tốt hơn.
Từ Dĩ An sau khi nghe những lời nói này của tôi, đôi chân mày của cậu ta chau lại, vẻ mặt cũng tối sầm đi, coi bộ cậu ta biết chắc chắn ở trong phòng văn nghệ có chuyện gì đó rồi.
Tôi mặc kệ phản ứng này của cậu ta, liền trực tiếp hỏi "Dĩ An, rốt cuộc phòng văn nghệ có chuyện gì vậy? Cậu phải nói cho mình biết để mình còn biết cách đề phòng chứ, đừng làm mình sợ nha".
Từ Dĩ An nuốt một ngụm nước miếng để lấy tinh thần, ngắn gọn đáp một câu "Mình nghe nói phòng văn nghệ bị ma ám, đã có nhiều người chứng kiến rồi".
Trong khi tôi còn chưa tiêu hóa hết lời này của Từ Dĩ An, thì ở ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã vang lên, tôi theo phản xạ tự nhiên ngay lập tức quay mặt về phía đó nhìn, trước mắt xuất hiện hình ảnh của Lý Hoành Nghị, dáng vẻ của cậu ta hình như gặp phải chuyện gì đó thì phải.
Tôi có chút lo lắng, liền gấp gáp hỏi "Hoành Nghị, cậu bị làm sao vậy?"
"Lại... lại... lại...".
Cậu ta lắp ba lắp bắp nói, trong ánh mắt có chút sợ hãi.
"Nè Hoành Nghị, có gì thì cậu cứ từ từ nói, chứ mà nói như vậy, tụi mình thiệt sự không nghe được gì hết đó".
Từ Dĩ An ở bên cạnh vừa lên tiếng, vừa kéo Lý Hoành Nghị ngồi xuống bên cạnh mình.
Lý Hoành Nghị hít một hơi thở, sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, cậu ta liền nói "Lại có thêm một người chết nữa rồi".
Câu nói vừa dứt, tôi và Từ Dĩ An không hẹn mà cùng nhau tròn mắt đồng thành lên tiếng "Cái gì?"
Từ Dĩ An nói thêm "Sự việc ra sao, cậu kể rõ ràng cho tụi mình nghe đi".
Lý Hoành Nghị im lặng nuốt một ngụm nước miếng để lấy tinh thần, rồi mới trả lời "Sau khi tiết học ở phòng tiêu bản vừa kết thúc, mình cùng với mọi người bước ra bên ngoài, thì đột nhiên có một nam sinh tới thông báo rằng có thêm một người chết nữa, điểm khiến cho mình vô cùng hoảng sợ, chính là nạn nhân này chết tại khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, nơi mà ban lãnh đạo nhà trường đã ra chỉ thị di chuyển hết nam sinh từ chỗ đó qua chỗ mới, đồng thời cảnh sát cũng đã phong tỏa, nhưng không biết tại sao lại có người lén vô trong, để rồi bị hung thủ giết chết".
Tôi ngờ nghệch nhìn cậu ta, rồi vội vội vàng vàng quay mặt nhìn sang Từ Dĩ An, trong lòng thầm nghĩ, đúng như lời Từ Dĩ An đã từng nói, vụ án mạng Tân Lang thứ 7 vẫn diễn ra bình thường, mặc cho đã có rất nhiều biện pháp can thiệp, nhưng mà cuối cùng vẫn vô dụng.
Từ Dĩ An ngồi ở bên kia vẻ mặt hiện tại rất khó coi, bộ dạng có vẻ đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.
Bầu không gian ở trong phòng đột nhiên rơi vào tình trạng tịch mịch, bởi vì sau lời kể của Lý Hoành Nghị, ba người tụi tôi đều không một ai lên tiếng hết.
Sự căng thẳng này chỉ chấm dứt khi Tống Nhựt Thành từ ở bên trong nhà tắm bước ra, cậu ta không nhanh không chậm lên tiếng hỏi "Vậy hiện trường vụ ra sao rồi?"
Lý Hoành Nghị hướng về phía của Tống Nhựt Thành, đáp "Mình nghe cậu nam sinh kia nói lại rằng, nơi đó đã bị cảnh sát phong tỏa, ngoài những người có chức trách ra, còn lại cấm vô trong khu ký xá nam, đặc biệt là nam sinh năm nhất như tụi mình".
Vừa nói xong, cả tôi, Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đều hoang mang nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Chuyện này... Không lẽ phía ban lãnh đạo nhà trường và cảnh sát đang cố gắng vạch ra vùng nguy hiểm để dễ dàng điều tra hơn, hoặc cũng có khả năng chính là đang muốn bảo vệ tánh mạng cho các nam sinh năm nhất sao?
Tôi nhanh chóng bỏ qua dòng suy nghĩ đó, liền trực tiếp hỏi Lý Hoành Nghị "Vậy cậu có biết nam sinh đó tên gì và ở tầng mấy không?"
"Hình như là...".
Lý Hoành Nghị vừa nói vừa bày ra bộ mặt đang suy nghĩ "Hình như tên Lưu Tiến Khoa, ở tầng một thì phải".
Lời nói cùng vẻ mặt của cậu ta thể hiện sự không chắc chắn, tuy nhiên như vậy cũng đủ để tôi có thể điều tra nạn nhân thứ tư rồi.