Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)
Đăng vào: 12 tháng trước
Nửa tiếng sau, Ninh Trạch Huy gõ cửa phòng Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương lúc nãy còn rất kích động, bây giờ đang nhìn một bản báo cáo tài chính, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhìn thấy Ninh Trạch Huy, hắn mới ngẩng đầu lên nói một tiếng, “Vào đi.”
Ninh Trạch Huy gật đầu: “Sau khi anh đi cậu ấy cũng rời khỏi phòng họp, vốn là muốn trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của anh, nhưng bị Phương Hải Đông kéo đi phòng làm việc của ông ấy.
Còn nghe nói bên trong có tiếng đập phá đồ đạc, hẳn là đập không ít đồ, còn có người nghe thấy cậu ấy mắng chửi anh nửa ngày, chửi anh là đồ tâm thần.” Ninh Trạch Huy thật sự là rất thân thiết với Tần Liệt Dương, biết hắn không thèm để tâm, cho nên thái độ nói chuyện cũng rất tự nhiên, “Sau đó đã leo lên xe thể thao của mình, chắc là về nhà.”
Đối với điều đó Tần Liệt Dương cũng không bất ngờ.
Tần Phù không giống hắn, hắn từ nhỏ thích nghịch ngợm gây sự, trèo cây leo nóc nhà, xuống nước bắt cá; còn Tần Phù là một cái đuôi, từ nhỏ tới lớn chỉ biết theo sau mông mẹ nó, giúp mẹ nó làm cái này cái kia, không hề quậy phá.
Khi đó mẹ hắn đã nói, Tần Phù hẳn là đầu thai nhầm rồi, đáng lẽ phải là con gái mới đúng.
Sau lần đó, để giữ bình an, đã đổi tên Tần Húc Dương thành Tần Phù, càng biến thành áo bông tri kỉ, lần này nhất định lại về kể lể với Phương Mai.
Dù sao, đời này của nó, ngoại trừ chuyện lần đó, sợ là nó chưa bao giờ trải qua chuyện gì kinh hãi như vậy.
Tần Liệt Dương không quan tâm, nhưng Ninh Trạch Huy khá lo lắng: “Liệt Dương, nếu để nó về tố cáo ngài, lần này sợ ngài cũng không ổn.
Dù sao…”
Có những chuyện trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng gã chỉ là người ngoài không tiện nhiều lời.
Người ở bên ngoài nhìn vào, Phương Mai là mẹ của một mình Tần Phù, nhưng Tần Chấn là ba của hai người, Tần Liệt Dương không chiếm ưu thế.
Tần Liệt Dương hừ một tiếng cười: “Cậu còn không rõ ba tôi sao.
Vì sao trước kia tôi không động vào nó, nó làm nhiều chuyện như vậy nhưng tôi lại chọn cái này, bởi vì Tần Phù đã chạm vào điểm giới hạn của ba.
Ba tôi tuy thương tôi, nhưng không hề để ý đến tranh chấp giữa hai chúng tôi, dù sao thì ông cũng không cần người kế thừa sống trong nhung lụa, cho nên trước giờ ông không thèm quản chuyện Tần Phù gây phiền phức cho tôi.
Bất kể tôi trừng trị Tần Phù thế nào, sau đó từ từ mạnh lên, cho dù Tần Phù sinh sau nhưng nó vẫn là người có tư cách thừa kế.
Ông là người từng đi lính, tin rằng phải qua mưa bom bão đạn mới thành anh hùng.
Chỉ là, Tần thị là căn cơ, Tần Phù vì vụ lợi bán đứng Tần thị, ông sẽ không cho qua dễ dàng.”.
Đam Mỹ Hài
Ninh Trạch Huy lập tức vui vẻ: “Vậy vừa hay, ông chủ nổi lửa, Tần Phù thế nào cũng phải an phận vài ngày.”
“Vậy thì cậu sai rồi.” Ninh Trạch Huy dù sao cũng là người ngoài, chuyện công ty dù có nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng đối chuyện trong nhà hắn không hiểu bao nhiêu, Tần Liệt Dương nói: “Mẹ tôi sẽ không để Tần Phù nổi giận mất kiềm chế tới chỗ ba tôi cáo trạng đâu, nhưng bà cũng không dám giấu diếm ông, chú ba còn ở trong Hội đồng quản trị, chuyện này sớm muộn gì ba cũng biết.
Bà ta không ngốc, lúc này tự nhiên cúi đầu hối lỗi mới là thái độ nên có, nhưng lần này bọn họ phải chịu thiệt là nhất định rồi.”
Quả nhiên, buổi tối chờ hắn hết giờ làm về nhà, trong nhà an tĩnh, không hề có dấu hiệu gì là sắp có bão tố.
Một nhà ba người vẫn như cũ ngồi trong phòng khách, ba hắn đọc sách, mẹ hắn gọt trái cây, Tần Phù bộ dạng ngoan ngoãn như chim cút, ở bên cạnh lật sách.
Tần Liệt Dương tập trung nhìn kỹ, thì ra là sách từ vựng tiếng Anh căn bản, không khỏi tức cười, không cần nghĩ cũng biết Tần Phù làm sao nhận lỗi, “Con sai rồi, con biết trước kia con lười học ham chơi, sau này con nhất định sửa đổi.”
Nếu không như vậy, khi Tần Liệt Dương vừa vào phòng khách, sao Tần Phù vội vã đứng dậy, thành thật gọi một tiếng anh, tiếng gọi đó không khác gì tiếng kêu của mèo con, cho dù là ai nghe thấy cũng phải nổi da gà khó chịu gần chết, nhưng Tần Liệt Dương nào phải người bình thường, hắn rất là bình thản.
Tần Phù ra vẻ thành thật, hắn phải giả rộng lượng, còn giơ tay xoa đầu cậu như nựng chó, nói: “Đang học sao, em còn phải học nhiều, thật sự còn yếu lắm, hay để anh mời gia sư về dạy kèm cho em, chứ thế này không được đâu.”
Tần Phù đúng là một búng máu nghẹn trong ngực, nhưng trước mặt Tần Chấn cậu không dám để lộ cảm xúc, chỉ có thể nghẹn khuất cười nói: “Không cần làm phiền anh hai, em tự lo được.”
Tần Liệt Dương chỉ muốn cậu ấm ức, trong một năm này cũng không ít lần chọc giận cậu, tự nhiên không quản cậu có thật sự đang học hay không, cũng không kiên trì, nói chữ được, sau đó đặc biệt quan tâm hỏi một câu: “A Phù, mặt em sao căng thẳng vậy, không phải em bắt chước mấy tiểu minh tinh chơi thuốc đi.”
Tần Chấn vừa nghe thấy lại ngẩng đầu, nhìn một chút sắc mặt của Tần Phù rồi nói: “Không được đụng tới những thứ đó!”
Tần Phù thật là hận chết hắn.
Tần Liệt Dương mở to mắt nhìn hai nắm tay của cậu hận không thể giơ lên, rồi lại nhẫn nhịn xuống, không biết trong lòng chuẩn bị tư tưởng bao nhiêu vòng, mới trưng ra nụ cười xán lạn, nhìn Tần Chấn và Tần Liệt Dương nói: “Ba, con không có, cũng không thích.
Anh, anh nghĩ nhiều rồi.”
Tần Liệt Dương lúc này mới à một tiếng, tay để trên cái đầu không bằng chó của cậu mới bỏ xuống, hỏi thăm ba mẹ đôi câu, rồi lên lầu thay quần áo.
Lúc đi tới tầng hai, Phương Mai từ sau đuổi theo, kêu hắn một tiếng, “Liệt Dương.” Tần Liệt Dương mới dừng lại.
Phương Mai thở hồng hộc, sắc mặt rất khó coi, bà nhìn hắn như nhìn ma quỷ: “Mày hôm nay thật quá đáng! Sao mày lại đối xử với nó như vậy, nó là em trai mày!”
“A!” Tần Liệt Dương xem thường từ mũi phát ra một tiếng: “Cũng thật kỳ! Mẹ và cậu hai đều nói nó là em trai của con, muốn con phải bao dung cho nó, nhưng tại sao chỉ mình con phải làm vậy, còn nó có thể không kiêng dè gì tính toán con? Mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu lâu rồi, con thật do mẹ sinh ra sao? Tại sao mẹ luôn đối mỗi mình con hà khắc, rõ ràng, người mà mẹ phải thấy có lỗi là con mới đúng.”
Sắc mặt Phương Mai càng khó coi, lời của Tần Liệt Dương dường như đang nhắc lại khoảng thời gian khó khăn nhất của bà, bà càng đặc biệt cãi lại: “Mày bớt nhắc tới chuyện đó đi, nếu không phải mày lớn lên không khác gì, tao thật sự đã nghĩ có lẽ đã nhận nhầm con.
Mày không phải Liệt Dương của tao.”
Đã có kinh nghiệm mười lăm năm, đã khiến trái tim Tần Liệt Dương có một lớp áo giáp thật dày, loại lời nói này chẳng khác gì một cơn gió nhẹ thổi qua mà thôi, hắn chỉ phớt lờ nhún vai, nói với Phương Mai: “Không sao, đằng nào con cũng không nghĩ…” Hắn ngừng một chút, lộ ra biểu tình kỳ diệu, “Wow!!! Người thật là mẹ con chứ!”
Phương Mai hung hăng trừng hắn, tức giận vươn ngón tay run rẩy, chỉ vào mặt hắn mày mày mày nửa ngày: “Đây là hiếu đạo của mày hả? Mày quả thật không thể nói chuyện mà!” Nói xong, thở phì phò xuống lầu.
Bà vừa xuống lầu, thì nghe tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng khách, má Lưu trong nhà bếp vội vàng ra nghe điện, sau khi tiếp điện thoại không bao lâu, vẻ mặt của bà thay đổi khác thường, trong miệng thì thầm: “Nga nga nga, tôi biết rồi, cậu để số điện thoại liên lạc lại cho tôi, tôi thay cậu thông báo.”
Sau khi ghi nhớ dãy số bà nhanh chóng lên lầu, bị Phương Mai gọi lại: “Là ai gọi điện? Muốn tìm ai?”
Má Lưu ngừng lại, có chút lúng túng nói: “Tìm cậu hai.”
“Là ai, có chuyện gì? Sao lại gọi tới số này?” Phương Mai nghe xong liền để tâm.
Má Lưu có chút khó xử, lại không dám giấu diếm, thành thật trả lời: “Là một bác sĩ, nói cậu ấy có một bệnh nhân tên Lê Dạ, đã từng cứu cậu hai, hiện giờ bệnh nặng không có tiền chữa trị, muốn cầu cứu.” Bà nhiều lời nói thêm: “Người này tôi còn nhớ, chính là người đã chăm sóc cậu chủ hai năm…”
“Được rồi, đã biết, đi nói cho cậu hai đi.” Phương Mai không muốn nghe nói tiếp, đuổi bà đi.
Lại nhìn qua Tần Chấn, dường như nghe ông nói: “Em nói xem chuyện cũng đã hơn mười năm rồi, sao giờ lại tìm tới? Anh thấy, nếu cần thiết đừng để Liệt Dương tiếp xúc làm gì.
Em cũng biết, từ sau khi nó trở về cũng không thân thiết với anh, chỉ tại hai năm đó mà ra.”
Tần Chấn không nói tiếp, chỉ cúi đầu đọc sách, Phương Mai cũng không ngăn cản, chỉ mạnh dạn nói: “Vậy em đi nhìn xem sao, nếu cần em sẽ đưa tiền, em cũng nghĩ bớt tiếp xúc tốt hơn.
Huống chi, anh ngẫm lại xem, lúc đó đưa số điện thoại cố định, cũng mười năm rồi, vậy mà còn nhớ! Hay là bọn họ muốn tìm cơ hội để liên hệ chúng ta!”
Bà nói đến đây, Tần Chấn đột nhiên ngẩng đầu, từ chối suy diễn của bà: “Đúng là đàn bà! Hẹp hòi! Chuyện của Liệt Dương thì để nó tự làm, em đừng xen vào!”
Phương Mai còn muốn nói thêm, Tần Chấn lại cúi đầu không để ý tới bà, còn Tần Phù thì nháy mắt với bà.
Chờ Tần Chấn đi ngủ, Phương Mai mới đi tới phòng của Tần Phù, cùng nó nói chuyện: “Chuyện này mẹ đừng can dự, cả người anh hai không lưu chút ánh sáng, không tìm được chút nhược điểm, hôm nay tự dưng mọc ra một ân nhân, nhất định sẽ có sơ hở, mẹ đừng quan tâm.”
Lúc má Lưu gõ cửa, Tần Liệt Dương vừa thay đồ xong đang nằm trên giường, cố chợp mắt.
Không ai nhìn thấy được, toàn bộ dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn không còn sót lại tí gì, bộ dạng mày thẳng mắt to này không khác gì con gà trống thua trận, người ngoài chỉ biết tim hắn bọc tầng tầng giáp dày, nhưng không ai biết, tim của hắn bị bao bọc bởi hai vết thương thật sâu.
Hắn là người kiêu ngạo không muốn cho người khác thấy sự yếu đuối của mình, lại càng không thích cho người khác xem vết thương của hắn, chỉ có thể tự mình chữa thương.
Trời tháng ba rất thích hợp để ngủ, chỉ tiếc đối với Tần Liệt Dương mà nói, vẫn là khó càng thêm khó, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, bên tai liền vang lên một câu cứ lập đi lập lại: “Mày không phải Liệt Dương của tao!”
Thanh âm đó cứ như ma chú, mỗi khi hắn có chút yên ổn lại vang lên bên tai, sau đó hắn sẽ rơi vào ngày trời mưa đó, lại lần nữa thấy cảnh mẹ hắn ôm em trai quay đi, dần dần biến mất trước mặt hắn.
Mỗi một lần mơ thấy cảnh đó, hắn đều phẫn nộ hét lên: “Tại sao? Tại sao?”
Tần Liệt Dương trong mộng và Tần Liệt Dương ngoài mộng đồng thời hét lên, đây cũng là điều hắn muốn hỏi đã mười lăm năm nay, nhưng không ai trả lời cho hắn.
Thanh âm đó vừa kiềm nén vừa khổ sở, tựa như bản thân đang chịu đựng thống khổ cực lớn, điều này làm cho má Lưu đứng ngoài cửa hoảng sợ, cuống quýt đập cửa ầm ầm.
Tiếng đập cửa làm Tần Liệt Dương tỉnh hẳn, hắn lập tức từ trên giường ngồi dậy, kịch liệt thở dốc, nhìn bốn phía một chút, mới phát hiện chỉ là nằm mơ! Chuyện này từ lâu đã là quá khứ.
Má Lưu vẫn còn đập cửa, hắn đợi bình phục đôi chút, xuống giường đi mở cửa.
Má Lưu lập tức nhào vô, thấy hắn không sao mới thả lỏng, xong nhớ tới chuyện cần nói: “Có một bác sĩ vừa mới gọi điện tới, nói Lê Dạ trước kia đã cứu cậu hiện nay bị thương nặng không có tiền chữa trị, nhờ cậu ấy tìm cậu.
Tôi đã nói cậu ấy để lại số điện thoại.”
“Ai?” Tần Liệt Dương đầu óc chưa tỉnh táo trong tích tắc bắt được một cái tên, cả người liền tỉnh táo, “Má nói Lê Dạ?”
Má Lưu gật đầu: “Đúng vậy, chính là Lê Dạ đã cứu cậu, anh ta gặp tai nạn xe, bị thương nặng, không có tiền trị, hiện đang nằm ở bệnh viện”.