Đăng vào: 12 tháng trước
Mặc dù nói không tăng ca nhưng kết quả vẫn về muộn.
Từ văn phòng tổng giám đốc đi ra đã gần đến giờ tan tầm Thẩm Du Ninh liên tục cảm ơn các đồng nghiệp, mọi người đứng nói chuyện một lúc lại mất thêm nửa tiếng.
Thẩm Du Ninh trước tiên nhắn tin wechat cho Đường Nặc, nói mình có thể sẽ về trễ chút, nhưng không quá 7 giờ, nếu cậu đói bụng có thể gọi cơm ngoài ăn trước.
Đường Nặc lập tức trả lời được, chờ Thẩm Du Ninh làm xong mọi thứ, chuẩn bị về nhà cậu lại gửi một tin nhắn tới.
Đường Nặc: [Anh Du Ninh, anh muốn ăn đồ trộn gì? Dưa leo trộn hay là rau trộn với củ sen thái lát?]
Thẩm Du Ninh thầm nghĩ gọi cơm hộp thôi mà bạn nhỏ cũng rất cẩn thận, anh cong cong khóe miệng, trả lời đối phương, [Dưa chuột đi.]
"Nhắn tin wechat à?" Trần Tuấn Hào với Thẩm Du Ninh cùng nhau xuống lầu, nhìn anh hỏi.
"Cậu nhìn lén điện thoại của tôi?" Thẩm Du Ninh giả vờ ngạc nhiên nói đùa: "Cẩn thận tôi viết thư báo cáo cậu đấy."
Hai người liếc nhau bật cười, cười xong Thẩm Du Ninh nhẹ đẩy bả vai Trần Tuấn Hào, nói cảm ơn với anh.
"Giữa chúng ta cần gì nói cái này." Trần Tuấn Hào giây trước còn đứng đắn, giây sau đã cợt nhả, "Nhưng mà tôi làm người tốt vậy rồi, anh Du Ninh, anh cho tôi chút thông tin nội bộ với."
Anh cố ý bắt chước giọng điệu Đường Nặc, Thẩm Du Ninh đại khái đoán được anh muốn biết cái gì.
"Đến bước nào rồi?" Không ngoài dự đoán, Trần Tuấn Hảo hỏi.
"Theo quy luật chung mà nói thì loại chuyện như thế này hoặc là chất xúc tác, hoặc là trực tiếp dội nước lạnh...!cậu nghĩ là loại nào đây?"
Cái ôm bất ngờ, chủ động nghĩ cho đối phương, có đủ để là loại thứ nhất không thì anh không biết, nhưng chắc chắn không phải là loại thứ hai.
Quan hệ giữa anh với Đường Nặc chỉ có thể tiến chứ không thể lùi.
"Tình huống tương đối lạc quan." Thẩm Du Ninh nói qua loa, nhưng phương hướng rất rõ ràng, " Quan trọng nhất vẫn là thuận theo tự nhiên, sắp tới tôi sẽ cố gắng hơn một chút."
Lúc ra cửa công ty hai người nhìn thấy Triệu Tường, tên ngốc to xác này đang đứng một bên nhìn chằm chằm cổng ra vào mà hờn dỗi.
"Anh!" Thấy Thẩm Du Ninh đi tới Triệu Tường lập tức đứng thẳng nắm chặt tay gằn giọng nói: "Em thật sự không nuốt trôi cục tức này, tên khốn kia, tốt nhất đừng để em thấy gã lần nữa!"
Thẩm Du Ninh vỗ bả vai Triệu Tường nói, "Anh đã đánh rồi, cũng cảm ơn em nguyện ý bênh vực kẻ yếu, nhưng tức giận vì loại người đó thì không đáng."
Trần Tuấn Hào cũng vội nói: "Tường này, anh cậu cũng đã khuyên cậu rồi? Hay hôm nay cậu tới nhà tôi ngủ đi, tôi lo cậu nửa đêm nghĩ quẩn rồi đi tìm tên khốn kia báo thù."
Triệu Tường hừ một tiếng khinh miệt.
Thẩm Du Ninh thấy dáng vẻ này của cậu thì dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, anh nói với cả hai, "Tối thứ sáu tuần sau tôi mời hai người bữa cơm, đúng lúc lâu rồi chúng ta chưa tụ tập, hay đi uống luôn?"
Nhắc đến ăn cơm Triệu Tường rõ ràng vui lên nhiều, cũng không còn tức giận nữa ngược lại hưng phấn thảo luận với Trần Tuấn Hào thịt nướng quán nào ngon.
"Tôi về trước đây, trong nhà—"
"Nhanh về đi," trước khi đi Trần Tuấn Hào còn nháy mắt với Thẩm Du Ninh, "Đừng quên có người nói sắp tới phải cố gắng thêm một chút đấy."
Tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột, Đường Nặc bị thương khiến anh rất khó chịu, nhưng mọi chuyện vẫn trong tầm khống chế, cũng có thể coi là thuận lợi.
Có những người đồng nghiệp tốt, mấy người bạn thân thiết, quan trọng nhất là, người mà anh để ý đang chờ ở nhà, những ấm áp ấy đã xua tan nỗi mệt nhọc vì trắng đêm không ngủ của anh.
Bước chân anh vô thức trở nên nhanh hơn.
Về đến nhà một mùi thơm của đồ ăn ập đến, vào bên trong mới phát hiện mùi hương này hóa ra là của nhà mình.
"Tiểu Nặc, em gọi món gì đó? Anh từ ngoài cửa đã—"
Thẩm Du Ninh đứng trước huyền quan vừa thay giày vừa nói chuyện, lúc Đường Nặc chạy tới trước mặt anh, thanh âm đột nhiên im bặt.
Người trong lòng của anh giờ phút này đang mặc một bộ quần áo nhạt màu ở nhà, tay áo xắn đến khủy tay, tạp dề quấn quanh hông.
Cậu đứng dưới ánh đèn ấm áp, mười ngón tay dính bọt nước, từng giọt rơi xuống đều là vì Thẩm Du Ninh.
"Không phải gọi cơm ngoài, em nấu," Đường Nặc mỉm cười dịu dàng, xoa xoa đầu ngón tay nói: "Dưa chuột trộn còn chưa làm xong, anh đi rửa tay trước đi, rửa xong ra là ăn được rồi."
Thẩm Du Ninh đứng yên trước cửa không nhúc nhích, Đường Nặc duỗi tay quơ qua quơ lại trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy anh?"
"Anh...!không ngờ." Thẩm Du Ninh nói, "Ngoại trừ mẹ chưa từng có ai khác nấu cơm vì anh.
Anh không, không quen lắm."
"Em cũng chưa từng nấu cơm cho ai khác..." Đường Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hay là sau này làm nhiều thêm mấy lần? Có lẽ từ từ sẽ quen."
Thẩm Du Ninh mặc dù rất muốn nhưng vẫn vội vàng nói: "Thỉnh thoảng làm một hai bữa là được rồi, quá nhiều niềm vui bất ngờ anh sợ trái tim mình không chịu nổi."
Anh nói xong thì đi rửa tay, Đường Nặc đứng yên tại chỗ chậm rãi load, niềm vui bất ngờ, Thẩm Du Ninh lúc nãy nói là niềm vui bất ngờ đúng không?
Hóa ra đối với anh được ăn cơm cậu nấu chính là niềm vui bất ngờ, đây là lời khen ngợi cao cấp nhất, Đường Nặc vui như muốn bay lên, anh Du Ninh của cậu sao lại giỏi khen người vậy chứ.
Thẩm Du Ninh ngồi xuống nhìn về phía bàn ăn.
Thịt bò xào, tôm nõn xào mộc nhĩ măng tây, địa tam tiên(?), rau diếp xào, dưa chuột trộn, canh xương sườn củ sen củ mài.
Chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối, chỉ khi về nhà anh mới được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
"Em mua thức ăn lúc nào đây?" Thẩm Du Ninh tự biết tủ lạnh trong nhà có những gì, đồ trên bàn này đều là Đường Nặc mới mua, phong phú như vậy chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều công sức.
"Bận rộn cả trưa đúng không?" Thẩm Du Ninh lại hỏi.
"Cũng tạm, em nấu cơm nhanh lắm." Đường Nặc nói, "Nhưng mà anh Du Ninh này, tạp dề trong nhà đâu anh? Em tìm mãi mà không thấy."
Thẩm Du Ninh nói không nên lời, có chút ngượng ngùng đáp: "Bình thường anh không nấu cơm...!cho nên trong nhà không có tạp dề."
"À à, hóa ra là vậy." Đường Nặc không thấy cái này thì có gì đáng xấu hổ, cậu rất tự nhiên xới cơm cho Thẩm Du Ninh, cơm được dằn chặt rồi mới đưa chén cho đối phương.
"Không sao, vậy thì sau này anh có rồi." Đường Nặc nói..