Chương 27: Roi da thêm nước muối, các ngươi được lắm

Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"A.. Lương Lương ta đau quá a.."

M*ẹ kiếp!

Đám kh*ốn kiếp này thật biết dằn vặt người, vậy mà đem mấy người chúng ta nhét vào trong thủy lao!

Hơn nữa, nước trong thủy lao này, lại còn là nước muối!

Vừa rồi trong lúc đánh nhau, chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, hiện tại đem chúng ta ngâm mình ở trong nước muối, vết thương trên người đâm nhói khó nhịn, ngươi đừng nói ta, cả Lương Lương đều vẫn cắn chặt răng gắng gượng chống đỡ.

Người khác cũng rầm rì gọi đau.

Khi dễ nhóc con như vậy, quá m*óa nó vô sỉ!

Nước sâu trong nhà giam này, đối với các nàng mà nói, đến bả vai, nhưng đối với ta.. Cơ hồ quá cái cổ, lấy hơi đều khó khăn, còn phải nhón chân, một khắc cũng không có thể nghỉ ngơi, thực sự quá khó nhẫn nhịn rồi.

"A - các ngươi rốt cuộc là ý gì!" Ta con m*ẹ nó không chịu nổi, trên đỉnh đầu, hai cái quản ngục vậy mà đang uống rượu tán gẫu, cười ha ha, thanh âm này, không thể chói tai hơn nữa rồi.

"Các ngươi thả lão tử ra ngoài!" An Mãnh cũng nổi khùng rồi, đưa tay với tới lan can đỉnh đầu, đem đầu chen ở khe trong hàng rào hô to về phía bên ngoài.

"Thả ta.. A!"

"Gọi cái rắm." Quản ngục đi tới, một cước đạp ở trên tay nàng.

"Ngươi! A!" Con ch*ó này không ngừng nhấc chân, còn dùng sức đè đè, An Mãnh đau đến gương mặt đều bóp méo.

"Này khụ.. Vị đại ca này, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, khụ khụ.. Cũng đừng.. đừng so đo với đứa nhỏ."

Nàng luôn luôn không quản được tính tình của chính mình, không hiểu chuyện, ngài nhấc cao chân, tha cho nàng một lần đi. "Ta con m*á nó còn phải cười theo với quản ngục này, chính ta đều sắp chết đuối được không!

Ta căn bản không biết bơi, tại ở trong thủy lao này, quả thực chính là ác mộng.

" Nga, không quản được tính tình của chính mình? Được, vậy ta tới giúp ngươi quản một chút. "Quản ngục không có ý tốt cười cười, quay người thì đi.

Fu*ck, điều này có thể có chuyện tốt?

" Đồ ch*ó! "An Mãnh che lấy tay, hận hận nói một câu.

" Xuỵt xuỵt xuỵt, ngươi đừng nói, trổ tài miệng lưỡi có tác dụng ch*ó gì! "Ta vội vàng che miệng của nàng, thuận tiện khoát lên trên vai nàng, để ta nghỉ một lát, ta muốn mệt chết đi được..

Không lâu lắm, quản ngục trở về, còn mang theo một thùng gỗ.

" Xem các ngươi ở bên trong thật thoải mái, cho các ngươi thêm chút nguyên liệu a. "Quản ngục ngồi xổm người, cười híp mắt nhìn chúng ta.

Fu*ck? Thêm nguyên liệu? Đồ vật gì? Muối? Nước ớt? Không không không không không, tuyệt đối không nên là nước ớt!

Ta đây đang lo lắng đề phòng nuốt nước miếng đó, quản ngục kia đứng lên, xách thùng.

Cẩn thận nhìn lên, thùng gỗ tựa hồ đang bốc lên từng sợi sương trắng

Hả? Cái này.. Chẳng lẽ!

" Là nước nóng! "Lương Lương một tiếng thét kinh hãi, lôi kéo ta liền chìm xuống nước!

Ta con m*ẹ nó không biết bơi a a a a!

" Ngô.. ân.. "Hơn nữa vừa rồi khi lặn xuống cả thời gian để ta hít sâu một hơi đều không có a a a a a a a!

" Ân - ạch -ngô - "Ta muốn chết rồi a a a!

Nhắm chặt hai mắt, đầu óc trống rỗng, trong miệng mũi toàn là nước, không thể thở nổi, hơn nữa, nước ấm của đỉnh đầu từ từ tăng lên trên, vốn là lẫn vào nước muối, bây giờ lại bỏ thêm một thùng nước nóng, miệng vết thương vừa biến mất đau đớn lại dâng lên trên

Hô hấp.. Không khí..

Trước giờ không có thời khắc như vậy, đối với không khí là khát vọng như thế.

Không được.. Ta phải lên..

Nhấc theo chút sức lực cuối cùng, hơi nhún chân giẫm một cái.

"... "

Vừa mới thò đầu ra, ta cảm thấy ta như bị kho tàu, nhanh chóng triển khai bơi nghiêng của ta, đem nước lạnh phía dưới múc lên, trung hòa nước ấm.

" M*ẹ ngươi.. Khụ khụ.. "Hít sâu mấy hơi thở, mãnh liệt ho mấy lần, kìm nén một hơi, lại chìm lại xuống nước.

Mó*a nó phỏng rồi, vết thương trên người đau tựa như kim đâm, gặp phải nước lạnh, ngược lại cũng còn tốt chút.

Ở dưới nước ta không nhàn rỗi, không ngừng mà dịch chuyển, mấy người khác một ý nghĩ theo ta, cũng đều bay nhảy.

" Phù.. "Lần nữa lộ ra đầu, lại hít sâu vài hơi.

Nước ấm cuối cùng hạ xuống được, cũng may chỉ đổ một thùng nước nóng, cái này nếu một bồn tắm, chúng ta cần phải biến thành lợn sữa kho tàu.

" Ha ha ha ha! "Mặt trên quản ngục kia cười đến không đứng thẳng nổi rồi.

" Vào chỗ này, không chết cũng phải lột da, các ngươi a, cố gắng hưởng thụ đi, ha ha ha. "Quản ngục nói xong, quay người đi rồi.

" Ôi, cũng thực sự là hiếm thấy, nhóc con mông to chút, đều có thể tiến vào thiên lao, có năng lực. "Lúc ẩn lúc hiện nghe hắn nhắc tới một câu.

" Lương.. Lương tỷ, chúng ta.. Chúng ta nên làm gì a.. "An Diệc và An Nhiên hai người này kinh hãi quá rồi, giày vò như thế, đều sắp sợ quá khóc rồi, méo miệng nhìn Lương Lương.

" Ta.. Ta cũng không biết.. "Lương Lương lắc lắc đầu, cầm chặt lấy tay của ta.

" Ta không biết.. Thế nhưng ta không tin, không tin mẫu thân sẽ ám sát bệ hạ, không tin mẫu thân sẽ phản bội quốc gia, ta không tin.. "

" Đúng, ta cũng không tin. "Ta cầm lấy tay của Lương Lương, cho nàng một mỉm cười khẳng định.

" Nhưng mà, ta đại khái đoán ra bọn họ muốn làm gì rồi. "

Mấy tên nhóc vừa nghe, dồn dập vây quanh.

" Các ngươi ngẫm lại, việc này hôm nay, nếu như mẫu thân gặp kẻ gian hãm hại, vậy chúng ta tất nhiên thành chỗ đột phá. Ta nghĩ, bọn họ chắc là muốn ép chúng ta thú nhận mẫu thân thật sự có dã tâm, mạnh mẽ định tội mẫu thân! "Ngoại trừ điểm này, ta thật sự không nghĩ tới còn có lý do gì có thể làm cho bọn họ dằn vặt chúng ta như vậy.

Mấy người vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi.

" Ý của ngươi là nói.. "An Mãnh nuốt một ngụm nước bọt," Bọn họ sẽ.. Dằn vặt chúng ta? "

" Ừm. "Ta gật gật đầu.

Yên lặng một hồi, không ai nói nữa, mỗi cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều mang theo kinh hoảng và sợ hãi.

" Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng không thể hại mẫu thân! "Lương Lương gương mặt kiên định, lần lượt từng người nhìn mọi người một chút

" Nếu thực sự.. Không chịu đựng được.. "Lương Lương dừng một chút, hít sâu một hơi.

" Thí xe giữ tướng. "An Đạc tiếp một câu.

Fu*ck! Đây là lời kịch của ngươi sao! Con m*ẹ nó ngươi mới bây lớn, làm sao liền nghĩ đến cái gì thí xe giữ tướng! Ai dạy ngươi! Thấy quỷ rồi hả!

" Bốn năm, có thể cùng các ngươi kết bạn sống chung, ta dù chết không tiếc, nhưng xin các ngươi, bất luận thế nào, đừng bán đứng mẫu thân. "Lương Lương một mặt thành khẩn.

" Ngươi nói đây là lời gì! "An Đạc tóm lấy cổ áo của Lương Lương," Không có mẫu thân, chúng ta đã sớm là từng bộ từng bộ thi thể rồi, mục nát thối rửa cũng sẽ không có người biết. "

" Ngươi nói ra lời như vậy, là có bao nhiêu xem thường chúng ta? An Uy ta cho dù chết, cũng sẽ chết có cốt khí. "

Ta một mặt cảm thấy, mấy cái đứa trẻ này trình độ thành thục lần thứ hai đổi mới tam quan của ta (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan), nhưng một mặt khác, lại rất khâm phục khí tiết của các nàng như vậy.

Luôn nói hoạn nạn thấy chân tình, lần này là thật sự thấy rồi, nhìn các nàng từng cái từng cái ánh mắt kiên định, đột nhiên có chút thích các nàng rồi.

Không đúng không đúng không đúng, làm sao cảm giác mấy tên này như đang nói di ngôn vậy!

" Được rồi, lấp đầy bụng, làm việc thôi. "Quản ngục phía ngoài nói một câu, ta đây trong lòng hơi hồi hộp một chút..

Chỉ chốc lát thì thấy được hắn đi tới trên đỉnh đầu chúng ta, đánh giá một vòng, mở ra sợi xích sắt của cửa lao.

" Tiểu mập mạp, ta xem ngươi thì cả gương mặt muốn ăn đòn thì ngươi đi, cút lên! "Có hai tên ngục tốt khác đến đem An Mãnh xách lên.

" Tiểu Mãnh.. "Lo lắng nhất đương nhiên là An Uy, cầm lấy tay nàng không buông.

" Tỷ ngươi yên tâm đi, ta mới không sợ đâu, hừ! "An Mãnh đúng là kiên cường, đều lúc này rồi, còn có thể mặt không biến sắc.

An Mãnh sau khi bị mang đi, an tĩnh một hồi, chỉ có thể nghe thấy tiếng xích sắt leng keng leng keng.

" Tiểu mập mạp, nếu không muốn da thịt bị khổ, ngươi chỉ cần nói một câu, An Lạc Thành thật sự có lòng mưu phản, ta lập tức thả ngươi. "

" Phi! Mẫu thân ta chưa từng có lòng mưu phản, các ngươi đừng hòng nói xấu nàng! "Bên trong Tthanh âm của An Mãnh rõ ràng pha thêm tức giận.

" Ha, được, vậy ta thì xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào. "

Một giây sau, trên đỉnh đầu liền truyền đến một trận tiếng quất vút vút vút..

" Ha ha ha ha, không đau một chút nào, các ngươi không ăn cơm sao? Dùng sức a! "An Mãnh quát ầm lên.

" Hừ, còn rất rắn rỏi! Dùng sức đánh cho ta! "

Bên tai tràn đầy tiếng roi và kêu thảm thiết của An Mãnh, nói một lời chân thật, trong lòng ta thình thịch..

Ta che chặt lỗ tai, không nhìn không nghe không nghĩ, nhưng từng tiếng quất kia vẫn có thể rõ ràng xuyên thấu bàn tay, truyền vào lỗ tai của ta, trong đầu chiếu ra cảnh tượng An Mãnh bị trói ở trên giá gỗ bị quất roi, vung không đi.

" Vút bốp.. "hai bảy.. hai tám.. hai chín.. Ba.. Không có tiếng rồi!

Đây là.. Chịu đựng được rồi hả?

Trong lòng thả lỏng, vội vàng nghiêng tai nghe.

" Ngất rồi? Bỏ đi, miệng rất cứng, vứt trở về đi. "

An Mãnh lại bị đánh ngất xỉu? M*ẹ nó các ngươi có phải người không a! Đứa trẻ nhỏ như vậy a, vậy mà rành rành đánh ngất xỉu?

Hai tên ngục tốt kéo An Mãnh hôn mê trở về, xốc lên hàng rào gỗ, đem nàng ném xuống.

" A -! "

" A - a a a a -- a a a a a a -- "

Vừa xuống nước, An Mãnh đột nhiên mở mắt ra, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi mặt nước.

Chỉ thấy nàng hai mắt trừng trừng không có tiêu cự, trên mặt nổi gân xanh, gọi khàn cả giọng, trên người nàng đâu đâu cũng có vết roi, cả trên y phục đều nhuộm máu, vết thương này ngâm đến bên trong nước muối, lại cưỡng ép.. Đau tỉnh rồi.

Chúng ta mấy người hợp lực nâng lấy nàng, đem nàng nâng lên trên, không chỉ là nàng đang gào khóc, ngay cả chúng ta, cũng đều đỏ mắt rồi.

" Ha, không nghĩ tới tiểu mập mạp ngươi đây miệng vẫn đúng là cứng ngắc, ta xem một chút kế tiếp là ai. "

Quản ngục từng cái từng cái quét mắt chúng ta, chúng ta nhanh chóng cúi đầu, ai cũng không muốn trở thành kẻ xui xẻo kế tiếp, nhưng mà!

Ta nhìn lướt qua, Lương Lương vậy mà ngẩng đầu đối diện với quản ngục kia!

" Yo, được, vậy thì ngươi đi. "Xốc lên hàng rào nhìn Lương Lương.

" Không được! "Ta vội vàng nắm lấy Lương Lương, ngươi chọn ai cũng được, cho dù là ta, nhưng ngươi không thể đụng đến Lương Lương của ta!

" Đến phiên ngươi nói chuyện sao! "Quản ngục trước mặt kia một cước đạp ta vào trong nước.

Lương Lương mò tới ta, lắc lắc đầu với ta, nắm chặt tay của ta, vừa ngẩng đầu, cầm lấy hàng rào, tự mình nhảy lên.

" Lương Lương! Các ngươi con m*ẹ nó! Không cho phép thương tổn nàng! "Ta cũng muốn nhảy lên, lại bị người đạp xuống.

" Ầm"Một tiếng, hàng rào của đỉnh đầu lại bị đóng lại, ta.. Cái gì cũng không nhìn thấy rồi..