Đăng vào: 12 tháng trước
Năm mới, đạo quan còn náo nhiệt hơn trước. Mọi người làng trên xóm dưới bắt đầu tổ chức đi chúc tết, thăm người thân, đa phần ai cũng từng nghe chuyện về Phương Nhị, thế nên lúc đi ngang qua đây, mọi người đều ghé vào quỳ lạy chút, cầu mong cho người thân gặp may mắn.
Thấy người hành hương đông đúc, Giang chưởng quầy lập tức bảo phu quân mình và Triệu Hưng Thái làm ít điểm tâm, sau đó bán trước cửa đạo quan.
Trình độ nấu nướng của hai người đều không tồi, giá cả còn hợp lý, thế nên có không ít người chịu bỏ tiền mua về làm quà cho người già và trẻ nhỏ.
Dần dà, điểm tâm trước cửa đạo quan cũng nổi tiếng khắp thôn làng xung quanh.
“Quan chủ, không phải đạo quan của chúng ta cũng nên có một cái tên hay sao?” Giang chưởng quầy ngồi một bên, vừa đếm tiền vừa nói: “Nếu bây giờ đạo quan của chúng ta có tên, sau này điểm tâm cũng sẽ hấp dẫn được nhiều khách hành hương hơn.”
Hai mắt Phó Yểu lấp lánh hình ảnh của những xâu tiền, tâm trạng tốt cực kỳ: “Cứ gọi là Lai Tài Quan đi, nghĩa là sau này đạo quan của chúng ta sẽ kiếm được vô số tiền tài.”
Mọi người: “…”
Không khí trở nên yên tĩnh, tất cả im lặng không nói nên lời.
“Ta cảm thấy gọi Vô Trần Quan khá hay.” Giang chưởng quầy mở miệng, sau đó quay sang hỏi những người khác: “Mọi người thấy sao?”
“Vô Trần Quan trùng với đạo quan khác rồi, đổi cái khác đi. Nơi này của chúng ta dựa núi gần sông, không phải trên núi còn có một cây tùng sao? Cứ gọi là Thanh Tùng Quan đi.” Triệu Hưng Thái đưa ra ý kiến.
“Ừm, Thanh Tùng Quan nghe cũng không tệ, tuy đơn giản nhưng rất phong nhã.” Hiếm khi có lúc Tam Nương không nói lắp.”
“Vậy được, chọn tên này đi.”
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng mọi người cũng quyết định được tên của đạo quan. Phó Yểu bị đám người này hoàn toàn bỏ qua, chỉ có Triệu lão gia tử an ủi nàng: “Phó quan chủ, ngài đừng chấp bọn họ, cùng lắm thì ta lại viết cho ngài một tờ biên lai mượn đồ.”
Phó Yểu: “Ồ.”
Sau khi chọn được tên, Tam Nương nhanh chóng viết ra giấy, Giang chưởng quầy mang xuống núi đưa cho Phương Nhị, nhờ hắn đóng một biển hiệu.
Mãi tới tận chạng vạng Phương Nhị mới cầm biển hiệu đã làm xong lên núi. Sau khi mọi người treo bảng hiệu lên, bắt đầu vội vàng chuẩn bị tiệc chúc mừng.
Bên ngoài đạo quan, Phó Yểu nhìn biển hiệu còn vương mùi sơn dầu, vẻ mặt hơi mơ hồ, tay bưng chén rượu uống mấy ngụm.
Lúc này Triệu lão gia tử rất tri kỷ xách vò rượu tới, thậm chí còn rót đầy một chén cho nàng, sau đó nói: “Mỗi đồ vật một khi có tên, chúng đều sẽ nảy mầm trong lòng con người. Đạo quan bây giờ đã có tên, thế thì xem như ngài và nó cũng đã kết nối duyên phận với nhau. Chúc mừng, ngài, ít nhất thì về sau, ngài sẽ không cần phiêu bạt lang thang nữa.”
Phó Yểu cười: “Ta mà phiêu bạt lang thang sao? Ngài nói đùa gì đó, có bao nhiêu người tranh nhau mời ta lên núi trấn phái, chỉ cần ta vung tay lên thì cả âm binh cũng phải sợ, người như ta mà cần phiêu bạt lang thang sao?”
“Ngài có người thân không?” Triệu lão gia tử hỏi một câu chạm vào nỗi lòng sâu nhất của Phó Yểu.
“Bạn bè thì sao?” Lão gia tử hỏi tiếp.
Phó Yểu uống một ngụm rượu, ngồi xuống bậc thang: “Ta phát hiện ngài rất nhiều chuyện, toàn nói mấy lời vô nghĩa, uống rượu thì lo mà uống rượu đi, nói mấy chuyện linh tinh đó làm gì?”
Triệu lão gia tử ngồi xuống cạnh nàng, cười ha hả đổi đề tài: “Rượu này không tệ, chắc là được ủ trong cung.” Sau đó lão gia tử còn ngửi thêm rồi nói: “Ồ, ít nhất cũng được ủ hơn trăm năm. Cái này đúng là báu vật, cho dù bên ngoài có ra giá cao cũng chưa chắc có người bán, cảm tạ quan chủ giúp ta uống được loại rượu ngon như thế này trước khi chết.”
“…” Phó Yểu nhìn lão: “Ngài nói rằng rượu này có ra giá cao cũng không có người bán sao?”
“Đúng thế.” Triệu lão gia tử gật đầu: “Một vò thế này có thể sánh ngang với một vạn lượng vàng đấy.”
“…”
“Ngay cả bình đựng rượu cũng là đồ quý giá, có vẻ như nó được làm từ bình sứ quý hiếm, trải qua thời gian dài như vậy mà còn không sứt mẻ gì, hiện tại khó kiếm được mấy đồ như thế này lắm…” Triệu lão gia tử nói được một nửa, thấy nàng vẫn luôn im lặng không nhúc nhích, nói tiếp: “Quan chủ, không phải ngài đang đau lòng đó chứ?”
“Làm gì có chuyện đó.” Phó Yểu cười ha hả, tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm với lão gia tử.
Trong đạo quan, Tam Nương nhận được mệnh lệnh, lập tức giấu toàn bộ mấy vò rượu còn lại đi…
Sau mấy chén rượu, Triệu lão gia tử nhìn ngôi sao lấp lánh trên trời, bỗng nhiên nói: “Chuyện lần trước ngài nói, ta suy nghĩ kỹ rồi.”
Phó Yểu không hỏi lão gia tử nói đến chuyện gì, chỉ đáp: “Không hối hận sao?”
“Không hối hận.”
“Được, thành giao.”
…
Sau Tết Nguyên Tiêu, Triệu Hưng Thái chuẩn bị rời khỏi đạo quan, tiếp tục con đường học nghệ của mình.
Buổi tối trước khi hắn rời đi, cửa phòng đột nhiên mở ra, khuôn mặt trắng bệch của Tam Nương xuất hiện, nàng mặc váy đỏ đứng bên ngoài cửa, nhìn thoáng qua thì thấy thật kinh hoàng.
Mặc dù Triệu Hưng Thái đã ở đây một thời gian, nhưng vẫn thấy mình không thể thích nghi nổi.
Hắn cố ổn định nhịp tim rồi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Quan chủ tìm ngươi.” Tam Nương đáp.
Triệu Hưng Thái vừa ra ngoài đã thấy Phó Yểu đứng trước cửa. Nàng lúc này còn ngồi trên kiệu hai người khiêng, bộ dạng như chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ngài tìm ta sao?”
Phó Yểu nhìn hắn, nói: “Ngươi chuẩn bị đi đâu để bán mình học nghệ tiếp?”
Bán… Triệu Hưng Thái không nhịn được mà bật cười: “Ta định tới Kim Lăng.”
Ý định ban đầu của hắn cũng là tới Kim Lăng, giờ chỉ là trở lại với mục đích ban đầu mà thôi.
“Ồ, ta cũng tới Kim Lăng.” Phó Yểu gật đầu: “Đó đúng là một nơi tốt, đi thôi.”
“Đi?” Triệu Hưng Thái khó hiểu.
Tam Nương đưa một chân ra đá hắn, lúc này cả ba mới cùng nhau rời khỏi đạo quan.
Từ đạo quan xuống tới chân núi còn cách một khoảng, trong khoảng đó còn có rừng cây, trời lúc này thì đã tối đen như mực, khiến lông tơ trên người Triệu Hưng Thái cứ dựng đứng cả lên.
Hắn đã hết cách, chỉ đành đi gần Phó Yểu hơn, cố kiếm chút cảm giác an toàn. Đợi tới khi rời khỏi rừng cây, con đường dưới chân cũng dễ đi hơn, giống như đang đi trên đường bằng chứ không phải đường núi vậy.
Ngay lúc Triệu Hưng Thái còn đang khó hiểu, không biết vì sao con đường này lại dễ đi như thế, vừa ngẩng đầu lên đã lập tức nhận ra đây không còn là đường núi nữa, trước mặt hắn rõ ràng là một tòa thành đèn đuốc sáng trưng.
Cho dù trước đó trong lòng hắn đã biết quan chủ không phải là người bình thường, nhưng ngay lúc này đây, Triệu Hưng Thái cũng phải ngơ ngác một hồi lâu.
“Đây là đâu?” Lúc này hắn chột dạ vô cùng, chỗ này không phải là âm tào địa phủ đấy chứ?
“Ngươi tự mà nhìn đi.” Phó Yểu đáp.
Khi cả ba đi tới gần tòa thành, Triệu Hưng Thái mới thấy trên tường viết hai chữ hoành tráng: Kim Lăng.