Đăng vào: 12 tháng trước
Cẩn thận suy ngẫm lại, giống như anh chưa từng hỏi gì về thân phận của Hoa Lạc Thâm hay đối phương hỏi anh những gì tương tự.
Hai người đều hiểu rõ và tôn trọng quá khứ của đối phương.
Ngay từ ban đầu, anh đã chấp nhận việc Hoa Lạc Thâm ở bên cạnh mình như một chuyện hiển nhiên.
Sở Nhuế như rơi xuống hồ băng, run rẩy liên tục.
Trong đầu anh không tự chủ mà nhớ lại những chuyện ngày nhỏ.
Bình thường anh không bao giờ chú ý, nhưng bây giờ nhớ lại thì càng cảm thấy ớn lạnh.
Ví dụ như anh chưa bao giờ nhìn thấy Hoa Lạc Thâm đi ngủ, rõ ràng Hoa Lạc Thâm khác anh hoàn toàn, tính cách phóng khoáng, giỏi ăn nói, anh có thể thường xuyên nghe cậu kể về những người bạn ở bên ngoài hoặc là người yêu, chỉ là Sở Nhuế chưa bao giờ gặp những người trong lời kể của Hoa Lạc Thâm, và vì sao Hoa Lạc Thâm lại đến cô nhi viện, vì sao cậu lại xuất hiện ở dưới huyệt mộ, sau đó lại biến mất giữa hư không.
Có thể khẳng định rằng đây không phải phán đoán của anh, anh cũng không nằm mơ, các giác quan của anh rất mạnh, xác nhận đó là người thật hay là ảo giác dễ như trở bàn tay.
Sở Nhuế bỗng nhiên không thể đứng thẳng được, anh không dám suy nghĩ đến phương hướng đáng sợ nhất, nhưng hiện thực lại nói với anh rằng anh nên cẩn thận suy nghĩ thật kỹ về người bạn quan trọng nhất đời này của mình.
...
Đường Kiền hốt hoảng tỉnh lại, cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, xung quanh thoang thoảng hương hoa từ ngoài vườn, bên cạnh là một tấm lưng trần trụi rắn chắc...
Đây không phải là phòng của cậu ư?
Chẳng lẽ khi cậu đang hôn mê thì nhiệm vụ đã hoàn thành rồi?
Khoan đã.
Sao lại là tấm lưng...
Đường Kiền quay đầu nhìn, bên cạnh cậu là một người đàn ông lõa lồ, nghênh ngang nằm ngủ trên giường của cậu.
"Anh là ai?!" Đường Kiền vỗ vỗ đầu đối phương: "Này này ngày, đây là phòng của tôi!"
Thương Trọng Lệ? Thương Ly Việt? Sở Nhuế? Không không không, Sở Nhuế nhỏ nhắn không thể có thân hình rắn chắc như thế này, cho nên người này là...
"Tôi đây." Đối phương quay đầu, cười rạng rỡ, đôi mắt hồ ly lười nhác đầy câu dẫn.
Đường Kiền há to miệng, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống đất.
Đối phương đứng bật dậy, nhanh tay kéo cậu lên, cứ như thế, hai người ngực dán ngực, Đường Kiền mới phát hiện ra mình cũng trần như nhộng.
Thương Trọng Lệ đang ngồi ở phòng khách uống trà xem TV, Thương Ly Việt bay lơ lửng trên trần nhà chuyên tâm tu luyện, bỗng nhiên trong phòng Đường Kiền cách đó không xa vang lên tiếng nổ mạnh.
"Ai cho phép anh ở trong phòng tôi! Không đúng, tại sao anh lại ở đây!"
"Thối tha, cầm thú, sao anh lại cởi quần áo của tôi, anh muốn làm gì? Đồ đồng tính chết tiệt này!"
"Rầm!"
Một giây trôi qua, Thương Trọng Lệ vẫn tiếp tục uống trà, Thương Ly Việt vẫn tiếp tục tu luyện.
Bàng Kỷ trong vườn hoa nghe thấy tiếng động thì sợ tới mức trốn vào bụi hoa.
Dù đã tiếp xúc nhiều lần với nhân loại nhưng Bàng Kỷ vẫn khó lòng khắc chế được sự sợ hãi ở trong bản năng của mình.
Khoa Đế ôm bóng cao su nhìn thoáng qua cửa sổ, quay đầu nói với bụi hoa: "Mình ngửi thấy mùi của Sở Nhuế, ra đây đi!" Vừa nói xong, Bàng Kỷ liền nhô đầu ra khỏi bụi hoa.
Sở Nhuế tỉnh rồi?
Bàng Kỷ bò lên trên cửa sổ, từ nơi này có thể trực tiếp đi vào phòng Sở Nhuế.
Nó ngồi trên cửa sổ, nhìn vào trong, Sở Nhuế mặc quần áo ngủ, đang gọi điện thoại, nó không nghe hiểu gì.
Vật quái có thể có cảm giác và cảm xúc, nó lại là tinh quái, đương nhiên không hiểu được cảm xúc của Sở Nhuế.
Khoa Đế cảm giác được, cô bé đứng ở dưới cửa sổ vẫy tay với Bàng Kỷ, ý bảo nó xuống dưới trước, không nên quấy rầy Sở Nhuế, trên người Sở Nhuế có sự sợ hãi và nôn nóng, chắc là gặp chuyện gì rồi.
"Là con, thưa viện trưởng, con là Sở Nhuế, ông còn nhớ con không?"
Bên kia reo lên tiếng vui mừng của một ông lão lớn tuổi.
"Viện trưởng, ông còn nhớ một cậu bé tên Hoa Lạc Thâm không ạ? Cậu bé thường chơi với con ngày trước."
Ông lão trong điện thoại nói mơ hồ không rõ, bản thân ông cũng không nhớ được, muốn tìm người thì phải đến tra cứu danh sách.
"Vậy chiều ông có rảnh không ạ? Con sẽ đến kiểm tra danh sách, thuận tiện về thăm ông."
Được sự cho phép của đối phương, Sở Nhuế cúp máy, sau đó anh không dám lãng phí phút giây nào, mở máy tính lên, tra cứu trong hệ thống của cảnh sát thành phố S, tìm kiếm những tin tức liên quan đến Hoa Lạc Thâm, dựa vào ký ức mà tìm được đường link đến công ty giải trí của cậu nhưng không tìm thấy cái tên Hoa Lạc Thâm trong danh sách hợp đồng đã ký kết.
Ngồi ngây người suốt ba giây, Sở Nhuế lại tìm kiếm thêm tin tức, qua một lúc lâu, anh tựa lưng lên ghế, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Không hề có...!Không có một thông tin nào của Hoa Lạc Thâm.
Vì sao?
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi môi bất giác run rẩy.
Sở Nhuế lại thao tác máy tính, hack vào địa chỉ truy cập để gọi đến công ty đòi nợ lần trước.
Từ trên xuống dưới, Sở Nhuế dò dãy số điện thoại mình ghi nhớ, vẫn không tìm thấy số điện thoại đó.
Bàn tay nắm con chuột điều khiển càng run mãnh liệt hơn, cuối cùng không thể nhịn nổi mà ôm chặt miệng mình.
Thương Trọng Lệ vẫn còn đang uống trà xem TV, TV chẳng chiếu gì hay ho, cậu tùy tiện chuyển kênh, lúc này Sở Nhuế vừa đi ra, cậu vô thức nhìn về phía anh, nhiệt tình nói: "Anh tỉnh rồi, tôi có mua đồ ăn sáng cho anh, để ở ——" Lời còn chưa nói xong, cậu lại thấy Sở Nhuế tâm sự nặng nề đi xuống lầu, giống như không nghe thấy tiếng của cậu vậy.
"Sở Nhuế?" Thương Trọng Lệ vội vàng đuổi theo.
Bạch Linh nhai snack từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một tàn ảnh lao ra ngoài: "Ai vậy?"
"Thương Trọng Lệ." Thương Ly Việt nói.
Bạch Linh không thể tin nổi: "Thương Trọng Lệ? Đi đâu vậy?"
Thương Ly Việt nhàn nhạt nói: "Chó vẫy đuôi theo chủ."
Bạch Linh: "Hả?"
——
Thương Trọng Lệ theo Sở Nhuế ra ngoài cửa, cậu có xe, gần như vô dụng nói vài câu để Sở Nhuế ngồi vào trong xe của mình.
Cậu nhạy bén nhận thấy Sở Nhuế có gì đó không đúng, ít khi anh lại để lộ sự kinh hoảng như thế này.
"Của anh này." Thương Trọng Lệ đưa bánh mì và sữa bò qua cho Sở Nhuế, anh nhận lấy, gương mặt tái nhợt, cảm ơn theo bản năng.
"Không cần khách khí, cũng chẳng phải anh không biết tôi thích anh."
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ, rồi lại cúi đầu không biết nghĩ gì.
Thương Trọng Lệ thấy thế thì muốn nói giỡn một chút để hòa hoãn tâm tình của Sở Nhuế: "Sắc mặt của anh kém như thế, đừng nói là vì tôi tỏ tình với anh cho nên cả đêm anh không ngủ được chứ?"
"Làm phiền cậu một chút, có thể chở tôi đến nhà của tôi được không?" Sở Nhuế bỗng nhiên lên tiếng.
Thương Trọng Lệ hơi nhíu mày: "Đi làm gì? Anh muốn dọn về? Không được, tôi không cho!" Cậu ngang ngược bướng bỉnh từ chối.
"Xin cậu, tôi có chuyện cần phải xác nhận lại."
Giọng điệu của Sở Nhuế gần như là cầu xin hết mực, dù là giọng điệu hay sắc mặt cũng không bình thường chút nào.
Thương Trọng Lệ nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Sở Nhuế nghĩ tới gì đó, đôi môi lại bắt đầu run rẩy.
Anh quay đầu về kính chắn gió, nhìn ra vô định, mong manh đến mức gần như sẽ biến mất ngay lập tức.
"Tôi muốn xác nhận Hoa Lạc Thâm có phải là người thật hay không."
Thương Trọng Lệ không hiểu ý anh: "Anh nói gì vậy, tôi không hiểu."
Sở Nhuế nhắm mắt lại, kể lại cho Thương Trọng Lệ nghe những gì mình biết được.
"Cái gì? Anh nói không thể tìm thấy tin tức của Hoa Lạc Thâm? Tại sao chứ?" Thương Trọng Lệ suy nghĩ, rõ ràng cậu vẫn còn nhớ bộ dạng của người nọ: "Sở Nhuế, anh bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, sao mà Hoa Lạc Thâm lại không tồn tại được? Chẳng phải ở làng Chu Nho chúng ta đã tận mắt nhìn thấy anh ấy à? Anh ấy là một người sống sờ sờ mà."
Sở Nhuế không ngừng lắc đầu, cả người run rẩy, ổ bánh mì bị bóp méo đến biến dạng: "Tôi không biết, cho nên tôi muốn đi xác nhận."
"Sở Nhuế, ông nội nói rằng người chơi chết đi ở trong trò chơi thì người ở thế giới hiện thực mới từ từ quên đi, có khi nào Hoa Lạc Thâm..." Thương Trọng Lệ muốn nói có thể nào Hoa Lạc Thâm đã chết ở trong trò chơi rồi hay không, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Sở Nhuế phủ nhận.
"Không phải.
Cậu không hiểu, cậu ấy còn sống.
Chúng ta vẫn còn nhớ rõ những người đã chết ở trong các phó bản trước, tôi nhớ rõ, cậu cũng nhớ rõ, cứ cho rằng những người ở hiện thực sẽ quên đi nhưng chúng ta lại không quên.
Hoa Lạc Thâm lại không giống như vậy, cậu ấy không giống..."
Thương Trọng Lệ nhìn thấy bộ dáng của Sở Nhuế, trong lòng như lên men, trái tim nhói đau như bị kim châm.
Nhưng so với sự đau lòng của mình, cậu không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Nhuế, giống như anh đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng, đôi mắt hoang mang dường như không muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
"Tôi hiểu rồi, tôi đi với anh.".