Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách Văn Án
Cố Cẩm Miên đối với tác giả đại thần Hà Bất Tẫn vừa yêu lại vừa hận.
Dưới ngòi bút của anh luôn xuất hiện một nam phụ có thể chạm được vào trái tim cậu, nhưng tác giả lại luôn vì con trai ruột của mình (nam chính) mà ngược đãi nam phụ cực kỳ tàn nhẫn – người mà cậu yêu nhất.
Trong truyện mới nhất, Cố đại thiếu gia đập mấy triệu vào muốn tác giả đối xử tốt với nam phụ một chút.
Thế rồi tác giả viết nam phụ chết.
Hai mắt Cố Cẩm Miên lập tức tối sầm rồi xuyên vào trong truyện, trở thành một ông lớn trong đó.
Đã như vậy, tên tác giả ngu như chó kia không đối xử tốt với nam phụ thân yêu của cậu thì cậu sẽ tự mình đối xử tốt với anh ấy.
Chỉ là nam phụ đẹp trai chưa bao giờ chịu đầu hàng trước số phận của cậu có vẻ hơi sai sai?
Cậu đích thân tặng tài nguyên cho anh ấy, nhưng đến mí mắt nam phụ cũng không thèm nhấc lên, bộ dạng không hề có chí tiến thủ chút nào.
Cậu cướp tài nguyên của vai chính đưa cho nam phụ, thế mà nam phụ lại đứng lên trả cho vai chính, thậm chí khi bị vai chính cắn cho đau cả người cũng không rên lấy một tiếng.
Cố Cẩm Miên vừa sốc lại vừa đau lòng, đây chắc chắn là bị Hà Bất Tẫn khống chế rồi. Nghĩ vậy cậu lập tức chửi ầm lên: “Hà Bất Tẫn chết tiệt!!”
Nam phụ nheo mắt: “Em mắng ai đó?”
“Hà Bất Tẫn! Chính là tên chó má đó hại anh thê thảm như vậy đấy, nhất định sẽ có ngày em nhét hắn vào bao tải rồi đánh cho một trận!”
Nam phụ lộ ra một nụ cười âm u, đôi mắt lúc sáng lúc tối: “Ồ?”
*
Cuộc đời của Hà Bất Tẫn vô cùng thê thảm, u ám và bạo lực. Sau khi ngồi yên trên địa vị cao, hắn mang những chuyện mình từng trải qua viết vào trong sách giống như tự ngược. Vai phụ trong sách như cái bóng của hắn vậy, người khác càng đồng tình hắn viết càng thảm càng tàn nhẫn.
Số phận cười nhạo hắn sau đó làm cho hắn xuyên vào vai nam phụ trong truyện, để hắn trải qua cuộc đời bi thảm một lần nữa.
Nhưng chợt có một ngôi sao nhỏ bất ngờ rơi vào quyển sách u ám này, ngang ngược vô lý nhảy vào quỹ đạo của cuộc đời hắn, cả người mang theo ánh sáng cùng hơi ấm tiến vào lồng ngực hắn.
Cậu ấy cầm chặt tay hắn, sau đó bỗng có một giọt nước mắt rơi xuống vết thương trong lòng bàn tay của hắn: “Anh đừng tự làm tổn thương bản thân mình nữa, được không?”
Hà Bất Tẫn chăm chú nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm, cổ họng hơi chua xót: “Được.”