Chương 6: 6: Yến Hội Hai

Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Màn đêm ngày hè lóe ra đầy sao, tiếng đàn dương cầm tao nhã du dương dễ nghe vang lên bên trong không trung Hoa Viên, vô số nhân vật nổi tiếng chuyện trò vui vẻ, nâng chén cộng ẩm, thảm đỏ ở chính giữa, rải đầy cánh hoa hồng, hồng nhạt hoà lẫn trắng.

Diệp Tiêu khoát tay Mạc Thiên Hằng, từng bước một đi qua thảm đỏ, nương theo ngọn đèn lộng lẫy trên nóc nhà, ghé mắt nhìn gương mặt kinh người của Mạc Thiên Hằng kia.

Nam nhân bễ nghễ bá đạo thiên hạ lộ ra vài phần tươi cười tà mị, trong hơi thở, ngửi thấy là trên người cô hương hoa hồng thản nhiên.

-“Em còn chưa có nói với anh tên của em!” Mạc Thiên Hằng thấy dưới tóc Diệp Tiêu bình thường rối tung giống như rong biển, trên mặt ý cười mười phần.

Diệp Tiêu mặc váy dài màu thủy lam hở ngực, hiện ra dáng người giảo hoạt, trên gáy mang một vòng cổ ngọc bích thủy tinh, đôi mày thanh tú viễn sơn hàm đại, bình thường hơi hơi nhăn lại, mắt đen như nước mùa thu dưới ngọn đèn làm nổi bật sáng quắc sinh huy, mũi cao thẳng, cánh môi giống như hoa Mộc Miên nở ở phía nam, giữa yêu dã lại thuần mỹ.

Quần áo trên người cô đến từ chính đại sư Loiues Italy thiết kế, là Mạc Thiên Hằng phái người đưa cho cô.

-“Mạc tiên sinh sẽ không không biết mà? Nếu tôi đoán không sai, ngài hẳn là đã sớm tra tìm tôi qua rồi!”
Diệp Tiêu mĩm cười, hơi thở như lan, mị nhãn như tơ.

Chính theo như lời Diệp Tiêu, Mạc Thiên Hằng không có khả năng tùy tiện tìm một người tới tham gia yến hội, trừ phi anh đã điều tra rõ ràng về cô.

-“Nữ nhân quá thông minh không tốt!”
Bị nhìn thấu tâm tư, Mạc Thiên Hằng cũng không giận, khóe môi phác họa một chút tươi cười tao nhã, tây trang trên người thuần màu đen có vẻ sạch sẽ, lơ đãng ôm hông cô, để cho cô gái nhỏ này muốn trốn cũng không thể trốn.

-“Ha......” Diệp Tiêu cười khẽ, cô không trả lời Mạc Thiên Hằng.

Nữ nhân quá thông minh không tốt điều kiện tiên quyết là, từ trước không có gặp qua nam cặn bã, nhưng hiển nhiên cô đã bỏ lỡ thời gian hồn nhiên, Tôn Hạo cùng Diệp Vũ hại chết con cô, cuộc đời này của cô dù cho chính là chết, cũng muốn bọn họ phải hoàn trả tất cả!
Lúc trước cô chính là rất hồn nhiên, uống xong rượu Diệp Vũ đưa cho, theo sau bị Diệp Vũ coi thành đại lễ đưa đến trên giường Tôn Hạo, có thế này đổi lấy tiền đồ Diệp Vũ giống như cẩm, mà Diệp Tiêu cô lại chỉ có thể bị người đùa bỡn, một đời này, cô mới là người nắm trong tay toàn cục kia.

Làm tổng tài mặt lạnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn của tập đoàn tài chính Mạc thị, Mạc Thiên Hằng vừa xuất hiện liền dẫn tới ánh mắt của mọi người, rất nhanh liền có người xông tới.

Đúng lúc này, một thân ảnh trong đám người làm cho Diệp Tiêu nao nao.

Là Tôn Hạo không sai, người bên cạnh kéo tay anh không phải ai khác, đúng là Diệp Vũ!
Thân thể kiều mỵ của Diệp Tiêu không tự giác run lên, mày hơi hơi nhăn lại, cả trái tim không ngừng mà buộc chặt, hít sâu một hơi, cưỡng chế chính mình bảo trì bình tĩnh.

Thế nhưng, động tác rất nhỏ đó, lại bị Mạc Thiên Hằng thu vào đáy mắt.

Nam nhân đã tinh tường nhìn thấy nữ nhân vừa mới khuôn mặt nhỏ nhắn còn phiếm hồng nhuận lúc này đã tái nhợt như tờ giấy, cô chỉ giả vờ ra vẽ lãnh đạm, khó có thể che giấu trên mặt loáng thoáng lộ ra hoảng loạn, nhưng càng nhiều là, chán ghét mãnh liệt cùng thù hận, dù là Mạc Thiên Hằng ở trên thương trường kiểm nghiệm vô số người, cũng chưa bao giờ gặp qua hận ý mãnh liệt như vậy.

Anh nhíu nhíu mày, không rõ Diệp Tiêu một tiểu nữ sinh không đầy mười chín tuổi, vì sao sẽ đối với Diệp Vũ cùng Tôn Hạo hận thấu xương như vậy.

Đang suy nghĩ, Tôn Hạo cùng Diệp Vũ cũng đã đi tới.

-“Mạc tổng, thật lâu không gặp!”
Tôn Hạo vươn tay trước, trong nháy mắt dư quang khóe mắt đảo qua người Diệp Tiêu, nao nao.


Tôn Hạo đối Diệp Tiêu thèm nhỏ dãi thật lâu, bởi vậy không ít lần đối tốt với Diệp Tiêu, nhưng Diệp Tiêu đều như nhìn không thấy.

Hôm nay cô thế nhưng cùng Mạc Thiên Hằng xuất hiện tại nơi này, uổng phí Tôn Hạo còn một lần cho rằng cô là ngọc nữ từ trong vòng giải trí ra mà không nhiễm bùn, không nghĩ tới, chính là vì thượng vị không từ thủ đoạn trà xanh gái điếm.

-“Thật lâu không gặp!” Mạc Thiên Hằng cười lạnh, nhưng không có bắt tay với Tôn Hạo.

-“Đúng vậy, Mạc tổng, không nghĩ tới ngài cũng đến nơi này đấy, mấy ngày hôm trước em còn nghe cha em nhắc tới, nói ngài có khả năng sẽ không đến đâu!”
Diệp Vũ đã mở miệng cười, trong tay bưng một ly sâm banh.

-“À?”
Mạc Thiên Hằng hếch mày,
-“Diệp tiểu thư nếu không phải biết ta hôm nay sẽ xuất hiện tại đây, thời điểm trước làm sao lại có thể không biết liêm sỉ chạy đến phòng ta sắc - dụ đây?”
Mạc Thiên Hằng tận lực áp giọng nói rất thấp, mắt tuấn lãng loáng thoáng lộ ra trào phúng.

Tay ôm Diệp Tiêu không ngừng mà buộc chặt.

-“Mạc tổng, ngài đang nói cái gì vậy? Em thế nào nghe không rõ?”
Bị Mạc Thiên Hằng vạch trần Diệp Vũ chột dạ, bắt đầu giả ngu.


Ai ngờ, giây tiếp theo, Diệp Tiêu lại ngẩng đầu, nói:
-“Muội muội, trước khi yến hội mở màn, cô ngã vào lòng bạn trai tôi, chính mắt tôi nhìn thấy!”
Hai chữ ‘bạn trai’ trong miệng Diệp Tiêu để cho Diệp Vũ nao nao, sau đó cười lạnh.

Diệp Vũ rõ ràng, lấy tính tình lạnh như băng kia của Mạc Thiên Hằng, lời này của Diệp Tiêu nhất định sẽ bị Mạc Thiên Hằng không lưu mặt mũi bác bỏ mà thôi.

Ai ngờ, Mạc Thiên Hằng lại thờ ơ, nhợt nhạt cười cười, nói:
-“Đúng vậy, Tiêu nhi đừng hiểu lầm!”
Trên mặt anh lộ ra vài phần bá đạo sủng nịch như là thấy rõ tâm tư Diệp Tiêu, liền cho cô cáo mượn oai hùm.

Vừa mới, ngay tại cái nháy mắt kia, Diệp Tiêu sau khi lời vừa nói ra khỏi miệng, liền hối hận không thôi, lấy tính cách Mạc Thiên Hằng, hẳn là sẽ không giúp cô mới đúng.

Thế nhưng cô thật không ngờ, Mạc Thiên Hằng cư nhiên đã nói giúp cho mình, đây là ngoài dự đoán của Diệp Tiêu.